Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 129




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hô—đến nơi.” Xe rẽ vào ngõ nhỏ, Thước Nhạc cười nói.

“Nhớ nhà rồi?” Khúc Phàm quay qua nhìn cậu.

“Ừm, nhớ con. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi chút cũng tốt, khi nào anh nghỉ chúng mình lại đi.”

Khúc Phàm hơi cong miệng, có chút ý vị thâm tường nói, “Được đó, anh cũng rất mong chờ.”

Khẹc khẹc—Vàng từ ghế phía sau nhảy lên ghế trước, chỉ chỉ phía trước. Thước Nhạc nhìn theo, “Ủa, đó là gì thế?” Phía trước có một chiếc xe tải đỗ trước cửa gara.

“Không biết, phải chăng nhà anh cả lại mua gì rồi?”

“Đi xuống xem thử.” Thước Nhạc mở cửa xe, Vàng đứng trên vai cậu.

Đi vào cửa, thấy chú Lâm đang ở đây, chỉ huy vận chuyển đồ mang vào, từng thùng từng thùng, không biết đựng gì nữa, “Chú Lâm, chuyện gì vậy?”

Thấy cậu và Khúc Phàm, chú Lâm rất vui vẻ chào đón, “Hai đứa về rồi đó à, sao không điện về trước. Hai đứa không biết mấy thứ này sao?” Chú Lâm nói xong lại rất có hứng thú mà nhìn Vàng, Vàng nhe răng cười, vươn tay trên trán khua tay múa chân, kính lễ.

Khúc Phàm dùng thần thức quát qua, bên trong là một vài đặc sản phía Nam, vỗ vỗ bả vai Thước Nhạc, “Đây là Tống gia tặng.”

Thước Nhạc mở to mắt, nhìn đám thùng mà công nhân đang bốc dỡ, cũng dùng thần thức quét thử. Ai, Tống gia này cũng thật có tâm, bên trong có rất nhiều loại, hẳn mua được từ nhiều nơi khác nhau, “Chú Lâm, mấy thứ này chú với thím Lâm sắp xếp một chút, phân loại hộ cháu rồi đưa đến nhà kho đi ạ.” Cậu nghĩ hiện tại dùng mọi khả năng không dùng đến không gian.

Chú Lâm đưa danh sách trên tay cho hai người, “Nơi này có danh sách, nhà kho ở Đông viên không còn bao nhiêu chỗ trống, có cần đổi nơi khác không đây.”

Thước Nhạc nhìn qua danh sách, “Vậy thì chú Lâm giúp cháu đặt ở Đổ Tọa phòng cạnh đường tắt ấy, sau này nơi đó sẽ là nhà kho.”

Chuyện ở cửa giao cho chú Lâm, hai người vào nhà, “Đợi lát nữa gọi điện cho Tống Hiên Hàm đi.” Cho dù Tống gia có ý gì, nhưng nhiều thứ như vậy hẳn họ cũng bắt đầu có chút chuẩn bị với họ.

Khúc Phàm khẽ gật, xem như đã nhớ.

“Ba ba, lão ba…” Mới vừa đi qua hẻm, đã thấy Phi Phi nhà họ chạy từ vườn ra, nhảy thẳng lên người Thước Nhạc.

“Ai da, nhóc mập, sao lại béo lên nhiều thế.” Thân thể Thước Nhạc hơi lay, ôm lấy Phi Phi liền phát hiện thằng nhóc này nặng lên nhiều, khuôn mặt cũng tròn xoe luôn rồi.

“Phi Phi mới không béo, đây là khỏe mạnh.” Thằng bé khoát tay áo nho nhỏ, biện giải, nó đã sớm thấy Vàng, hai mắt vẫn nhìn nó chằm chặp, “Ba ba, nó là ai thế?” Có thể bởi vì đám nhỏ nhà Thước Nhạc sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc biệt, động vật trong không gian cũng rất thông minh, cho nên đám nhỏ trong nhà cũng sẽ đối xử ngang hàng với động vật, nhất là đám nhỏ rất mẫn cảm, rất nhạy bén với những động vật có linh tính. Cho nên nhìn thấy Vàng, tuy thích vô cùng nhưng cũng không nghĩ nó là thú cưng bình thường.

“Rồi rồi, khỏe mạnh.” Thước Nhạc thích chí thơm liền mấy cái, sau đó giới thiệu, “Đây là Vàng, thành viên mới nhà chúng ta, này mấy đứa mau tới chào hỏi đi nào.”

Phi Phi mở to hai mắt sáng lóe, vườn bàn tay nhỏ, “Xin chào Vàng, tao là Phi Phi nè.”

Khẹc khẹc kẹc—Vàng dường như chưa từng tiếp xúc với đứa nhỏ nào bé như vậy, trong đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ, thấy Phi Phi vươn tay, nó cũng thử vươn tay ra, khẽ chạm vào Phi Phi rồi lại rụt về. Chạm xong phát hiện mềm mềm, ấm ấm, Vàng khẽ mở miệng, lộ ra cả miệng đầy răng có vuivẻ lắm, lại vươn tay ra ngoài, nắm tay Phi Phi, còn lắc lên lắc xuống.

“Ha ha… ba ba, nó thông minh quá đi.”

Lúc này, mấy đứa khác cũng chạy tới, Miu Miu được Quả Quả ôm đến, Thước Nhạc nhìn liền thấy thằng bé dường như cũng cao lên không ít.

Vài đứa thấy Vàng, bỏ qua luôn sự vui sướng khi được gặp lại hai người cha, vây quanh Vàng. Vàng cũng lần đầu gặp được nhiều trẻ con như vậy, nhìn trái nhìn phải, hơi không biết làm sao, nhưng cũng rất vui vẻ. Biểu hiện của Vàng càng giống như con người.

Cả chiều, bọn nhỏ đều vây quanh hai người họ, hỏi xem dọc đường đi có gì vui không, lại hỏi sao tìm được Vàng, khiến cho hai người cả chiều đều nói chuyện với bọn nhỏ. Mặc dù có chút ầm ĩ, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Nơi nào cũng không tốt bằng nhà mình a.

“Nhạc Nhạc, hai đứa về rồi đó à. Trước đó hai đứa ở đâu mà anh gọi sao cũng không được thế.” Phí Dương cùng Khúc Bình từ ngoài về, liền thấy Thước Nhạc ngồi trên sô pha, lập tức vui vẻ.

Thước Nhạc đầy mặt ý cười, “Sao vậy, có việc gì ạ?”

Phí Dương ôm lấy Nữu Nữu đang ngồi cạnh Thước Nhạc, ngồi xuống, “Thứ bảy này có lễ trao giải, anh có hai vé, em với Khúc Phàm cũng đi nhé.”

Nhìn nhìn Phí Dương, “Được ạ, anh cả cũng đi chứ ạ?” Cậu biết lần này là lần cuối Phí Dương tham gia tranh giải, về sau dù đóng phim cũng sẽ không tham gia, trước đó cũng muốn đi cổ vũ cho y, nhưng lễ trao giải không dễ lấy vé.

“Đi chứ, bọn anh đã quyết định để anh ấy cùng anh bước lên thảm đỏ.” Phí Dương vui vẻ nói.

“Thật sao? Trời ạ, các anh thật là.” Vậy thì cho dù không được giải, trang đầu báo ngày mai nhất định lấy được.

“Đáng tiếc vị trí của các cậu cách bọn anh hơi xa, nếu được ngồi cùng nhau thì tốt rồi, tuy nhiên, vị trí cũng đẹp lắm.”

“Thế nào, các anh chuẩn bị xong quần áo chưa?”

Phí Dương hưng phấn gật đầu, “Xong rồi, thím Ngô đã làm cho, nhưng hiện tại không cho cậu xem, chờ hôm đó rồi ngắm.”

Khúc Bình ngồi bên cạnh có hơi bất đắc dĩ, “Em yêu, chúng ta phải mặc bộ quần áo kia đó chứ?”

Phí Dương gật đầu, “Đương nhiên. Em muốn để cho tất cả mọi người phải vĩnh viễn nhớ ngày đó.” Tuy rằng quyết định quy ẩn, nhưng Phí Dương không hy vọng mình sẽ bị mai một, y muốn trở thành ký ức khắc sâu trong lòng mỗi người.

Nhìn thấy bộ dáng Khúc Bình, Thước Nhạc đột nhiên vô cùng mong đợi lễ trao giải.

Sau khi về nhà, ngay ngày hôm sau Khúc Phàm đã đi trả phép. Dựa theo báo cáo của Cao Sảng, mấy ngày nay Cục Đặc vụ vô cùng bận rộn. Gần đây phát hiện mấy dị năng giả nước ngoài tiến vào, dị năng giả quốc tế không biết vì lý gì lại cứ hướng về nơi này, nhưng Cục Đặc vụ vẫn chưa tìm được nguyên nhân, vì vậy Cục trưởng cũng đã nổi cơn vài lần. Cũng bởi vì vậy, cho dù Khúc Phàm vẫn chưa hết lịch nghỉ phép vẫn phải quay về làm việc.

Còn mười ngày nữa là đến tháng chín, Thước Nhạc còn mấy ngày nữa mới đi làm, đúng lúc ở nhà sắp xếp lại vài thứ. Động vật hoang dã mua từ phía Nam về đều đưa hết vào không gian, đám phi cầm cũng không thả xa mà đưa tới một vùng đất ngập nước* ở biển Tinh Túc. Thước Nhạc thật sự rất thích biển Tinh Túc kia, sau khi không gian hoàn toàn tiến hóa, biển Tinh Túc lớn như biển thật, nơi đó có vô số đảo nhỏ, đủ loại hồ nước ngọt, cơ hồ bao quát hết những hòn đảo nhỏ đặc sắc mà cậu biết đến, cũng có một vùng đất ngập nước lớn thích hợp để phi cầm sinh sống. Thủy sản trong nước cung cấp thức ăn phong phú cho những phi cầm hoang này, không cần cậu phải chăm sóc. Cậu cho rằng, chờ đám phi cầm này lớn lên, chúng nó hoàn toàn hoang dã.

*đất ngập nước:dải đất trũng, có nhiều ô nước, như vầy

đất ngập nước

Những lợn rừng, gà rừng khác được cậu đưa lên núi. Về cơ bản, mỗi giống loài đều được cậu đặt ở một nơi thích hợp. Giờ những thứ này đều được nuôi dưỡng khắp nơi, trong không gian đầy đủ thức ăn, linh khí nồng đậm, cậu chỉ cần chú ý để mấy loài này không sinh sản quá nhiều là được.

Thước Nhạc đặc biệt chú ý đến đôi cá sấu kia, vì thế cậu chọn cho chúng một bãi sông đặc biệt. Con cái kia nhỏ hơn con đực một chút, nhưng tính tình cũng không tốt, cũng may sau khi tiến vào không gian một thời gian, hai con cá sấu này dường như sinh ra chút linh thức, hiện tại cho dù thấy Khúc Phàm cũng không cuống cuồng. Những động vật hoang đã tiến vào không gian một tuần, theo quan sát của Thước Nhạc, ngoài hai cá sấu thì cũng không còn con nào có chút linh tính nữa. Sau khi tiến vào không gian, chúng nó tiến hóa quá nhanh, rất có khả năng hóa yêu. Cậu cũng có khi đặt Vàng vào không gian, hiện tại ngoại trừ việc so với trước kiathông minh hơn. Trừ những con đó, những loại động vật họ cầm hoang khác chỉ thay đổi cơ thể, cũng không có gì khác, còn không bì được với đám Tuyết Quan. Vì xác định tình huống, Thước Nhạc lại nhìn hươu cao cổ và dê rừng, khiến cậu thất vọng là mấy động vật đó chỉ tiến hóa về cơ thể chứ không còn gì khác, nói cách khác, chũng nó sẽ không sinh ra linh thức.

So sánh đối lập, Thước Nhạc đưa ra kết luận, vào lúc không gian chưa tiến hóa hoàn toàn, động vật trong không gian sẽ tiến hóa theo. Bởi vì trong không gian có thể đã thiếu thứ gì đó cho nên chỉ có ba thế hệ đầu mới có thể tiến hóa, sau thế hệ thứ ba đã bị không gian đồng hóa, cho nên không thể tiến hóa nữa. Mà sau khi không gian tiến hóa hoàn toàn, động vật bình thường đưa vào cũng không thể tiến hóa, chỉ có những động vật đã nảy sinh một chút linh thức ở bên ngoài đưa vào mới có thể tiến hóa. Hơn nữa, giờ xem ra, động vật đã sinh ra linh thức ở bên ngoài, nếu đưa vào sẽ tiến hóa nhanh hơn, tựa như Hân Hân, hắc báo mà họ đưa vào, chúng nó rất nhanh sẽ hóa yêu.

Kỳ thật, Thước Nhạc về nhà nhìn đám Tuyết Quan cùng Quốc Sắc liền phát hiện, không gian hẳn là khuyết thuyết vài thứ, bởi vì cậu cảm thấy chỉ mới qua hai mươi ngày, linh thức của bảy ngỗng lớn nhà họ đã ngưng kết hơn nhiều, tiến bộ rất nhanh. Có lẽ, cậu hẳn lên đưa các động vật có linh thức ra ngoài một thời gian.

Hiện tại tính tính thì động vật và thực vật sinh ra linh thức trong không gian có không ít, dựa theo truyền thừa ghi lại, tốc độ tu luyện của bọn nó rất chậm, muốn hóa thành người thì cần rất lâu nữa. Nhưng Thước Nhạc rất mong chờ, cậu thích đám này, so với con người, tư duy của động vật càng đơn giản.

“Tiểu Nam, đưa bình thủy tinh kia cho ta, đổ hết nước bên trong đi.” Thước Nhạc dùng thìa xúc lên một chút mứt quả vừa làm, cho vào miệng, hương vị rất ngon.

Tiểu Nam đưa bình thủy tinh tới trước mặt Thước Nhạc, nhìn bốn loại mứt quả màu sắc đặc trưng trên bàn, rất sùng bái nói với Thước Nhạc, “Sư phụ, người biết nhiều thật đó.”

Thước Nhạc cười cười, hơi đắc ý, “Chủ yếu vì bình thường thích mày mò, nếu con muốn học thì ta có thể dạy con. Kỳ thật vừa rồi lúc ta làm, không phải con đều thấy cả sao? Lần sao lúc làm, con cũng có thể làm thử.”

Tiểu Nam nhìn đám xoong chảo, chum vại trên bàn, cảm thấy còn khó hơn cả khi tu luyện, “Vậy lần sau khi sư phụ lại làm thì con cũng sẽ thử.”

Mục Thanh ở bên cạnh ăn vụng vẫn chưa nói gì, cứng nhắc cười, vẫn chưa nói với sư phụ nhà mình khoảng thời gian này sư muội tiểu Nam vì học nấu cơm mà thành ra trò hài, chính là sư bà cũng không có cách nào khác. Tiểu Nam mới trước đây ở cô nhi viện, sau lại vào căn cứ, cho đến nay vẫn luôn ăn hàng, chưa từng nấu cơm, cho nên đối với chuyện nhà bếp, cô chẳng biết gì cả.

Thước Nhạc cho mứt quả vào bình đậy kín lại, hôm nay, bên cha mẹ có bạn đến, sau khi chuyển nhà, cha mẹ mời không ít bạn bè đến. Hiện tại, thường xuyên có bạn tới thăm, mỗi ngày đều rất phong phú. Bọn họ cũng không quá tích cực với chuyện tu hành, nhưng cũng chính bởi trạng thái như vậy, tâm tình cũng rất tốt, tiến bộ không chậm chút nào. Mứt quả trong nhà đã ăn hết, cậu thấy các mẹ đều rất bận, liền tự làm. Hai đồ đệ không đi làm cũng ở cạnh nhưng cũng chẳng giúp được mấy. Tuy nhiên có họ cùng trò chuyện cũng giúp cậu hiểu rõ hơn về tính cách của đồ đệ.

“Tiểu Nam đã ở quen chưa?” Thấy tiểu Nam đặt bình mứt vào trong tủ lạnh, Thước Nhạc ngồi xuống hỏi.

Khẽ gật đầu, cười nói, “Quen rồi ạ.” Nói xong, mặt hơi hồng. Trong thời gian này cô ở đây, cảm thấy hoàn toàn khác so với lúc ở trong căn cứ, loại cảm giác ấm áp, thư thái này, còn có người nhà quan tâm, đều khiến cô có thứ cảm giác được gọi là “nhà” ấy. Trước kia, cô coi căn cứ như nhà của mình, nhưng nơi đó lại khác xa nơi này, ở đây khiến cô cảm giác được hạnh phúc.

Thước Nhạc nhìn tiểu Nam, cũng rất mừng. Giờ tiểu Nam có vẻ tươi sáng hơn trước kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Con đường tu luyện của nhóm động vật: có được linh tính (cũng có thể nói so với đồng loại thì thông minh hơn nhiều)—sinh ra linh thức (động vật sinh ra linh thức có được tự hỏi, biết tự học tập)—linh thức hoàn toàn (tựa như trở nên có thể tự hỏi như con người)—hóa yêu (thân thể tiến hóa đến mức có thể tu luyện, tương đường với con người đã Trúc Cơ)—tu yêu (tu yêu cũng được chia làm nhiều giai đoạn, tương tự như con người tu chân, chỉ là phương thức tu hành của chúng nó càng thêm khắc nghiệt, thường là tu luyện rất chậm.)