Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 120




Buổi tối, Thước Nhạc dẫn tiểu Nam về nhà, chính thức thu cô làm đồ đệ, trở thành đệ tử của cậu. Tuy rằng tuổi lớn hơn đám nhỏ nhà mình nhưng theo lý, cô vẫn là tiểu sư muội.

Đối với tiểu Nam, người trong nhà có cảm giác khác nhau, trưởng bối cha mẹ có ấn tượng tốt với cô bé này, văn văn tĩnh tĩnh, cảm giác là một đứa nhỏ tốt, trong nhà giới nữ ngoài mấy người lớn thì chỉ có Nữu Nữu, giờ tiểu Nam đến, đám nhỏ trong nhà cũng đều hơi thu liễm lại, không nghịch ngợm như lúc thường. Thước Nhạc nghĩ bọn nhỏ vốn không tiếp xúc với quá nhiều nữ giới, có thêm tiểu Nam cũng tốt, miễn sau này thấy nữ giới tuổi trẻ lại không biết nên ở chung thế nào. Ngược lại là mấy đồ đệ lớn tuổi, trước đó cũng từng gặp tiểu Nam trong căn cứ, cô dù sao cũng từng ở trong bộ an toàn của căn cứ, hiểu biết về căn cứ hơn bọn họ nhiều. Những người khác không nói, Cao Sảng lại có chút tâm tư, chuẩn bị tìm thời gian nói chuyện với sư muội, tìm hiểu về tình huống trong căn cứ, căn cơ trong căn cứ của họ hiện nay có hơi nông.

Đối với việc dạy dỗ tiểu Nam sẽ do một tay Thước Nhạc thực hiện, trước đó cũng học nhiều nhưng đều là tự mình mần mò. Hai ngày đầu tiên, Thước Nhạc sẽ trả lời những câu hỏi của tiểu Nam, cô cũng vì thế mà có chút thu hoạch, thế nhưng ngay ngày hôm sau đã bế quan. Tiểu Nam vì là phận nữ, không tiện ở cùng với các sư huynh, Thước Nhạc vốn để cô trụ tiền viện Tây Sương phòng, chỉ là nghĩ cô là cô gái mà lại ở tiền viện, bình thường người đến người đi không đủ tư mật nên chuyển tráo phòng phía sau thư viện Nhị Tiến viện ở Đông viện thành nơi cô ở. Nơi đó vốn có phòng thí nghiệm của Tiếu Tiếu, trước đó vì Tiếu Tiếu còn nhỏ, Thước Nhạc sợ nó làm lung tung, nếu thực nghiệm xảy ra nổ mạnh gì đó mà làm trong không gian của nó cũng quá nguy hiểm. Giờ không gian của Tiếu Tiếu cũng đã lớn, có khoảng mười ki lô mét vuông, rất lớn, thằng bé cũng quy hoạch rất tốt, cũng gieo trồng rất nhiều, Thước Nhạc cũng cho phép nó tự mở phòng thí nghiệm, thậm chí còn giúp nó làm máy phát điện loại nhỏ trong không gian, sử dụng nước trong không gian để vận hành. Có bùa hộ mệnh mà Thước Nhạc chuẩn bị cho nó cũng không sợ thằng bé xảy ra chuyện nguy hiểm gì. Hơn nữa, lực khống chế của bọn nhỏ với không gian rất lớn, ở trong đó rất an toàn. Thước Nhạc nghĩ chỉ cần nó không chế tạo bom nguyên tử trong không gian của mình thì cũng không có vấn đề gì. Hai năm nay không gian của bọn nhỏ đã mở rộng rất nhiều, cũng khác với cậu, không gian của bọn nhỏ lớn dần theo tuổi tác. Từ đầu vốn chỉ có một mảnh đất, chờ đến khi chúng nó năm tuổi, không gian sẽ mở rộng hơn, còn xuất hiện sông ngòi. Giờ Kỳ Kỳ đã mười tuổi, trong không gian của nó đã xuất hiện núi non, diện tích còn lớn gấp đôi của Tiếu Tiếu. Hơn nữa, theo tuổi gia ăng, lực khống chế không gian của đám nhỏ cũng ngày càng lớn. Thước Nhạc nghĩ, không chừng có ngày nào đó, không gian của chúng sẽ giống với cậu.

Cũng chính bọn nhỏ mang những thực nghiệm mà cậu cho đưa vào không gian của mình, tráo phòng phía sau nhà ở của Thước Nhạc trở thành thư phòng của đám nhỏ, bên này cũng không dùng tới nữa. Hiện tại, tiểu Nam chiếm hai gian bên này, nơi này vốn có cửa Nguyệt Lượng ngăn cách, có một tiểu sân nhỏ, trồng trúc xanh, vô cùng thanh nhã, thích hợp cho cô ở. Mấy gian ngoài có thể làm khố phòng.

Như vậy lại khiến Mục Thanh nói cậu bất công, cấp cho sư muội một nơi tốt như thế. Cao Sảng càng trực tiếp hơn, chiếm hẳn Đổ Tọa phòng mà chú thím Lâm ở trước đó, bên kia cũng là tiểu viện riêng biệt, trước đây thím Lâm chỉ trồng chút rau, nhưng giờ đã sớm bỏ không, giờ trồng thêm một gốc cây tử đằng, nhìn cũng lịch sự tao nhã. Bên kia vì bị ngăn bởi tường, ánh sáng không đủ, Cao Sảng cũng để luôn như vậy.

Thước Nhạc thấy vậy cũng chỉ cười cười đồng ý, còn bảo Cao Sảng tới nhà kho tìm chút gia cụ. Những thứ đó vốn chuẩn bị để thay đổi, vốn nghĩ sau này cậu với Khúc Phàm mà không ở nhà, người nhà muốn tìm gì đó mà không thấy cũng không hay, cho nên mới chuẩn bị trong nhà kho. Trước đó, khi chú thím Lâm dọn ra gian ngoài là phòng Khởi Cư, phòng trong là nhà ở, bên trong cũng không có giường mà đắp một chiếc kháng lớn, những kết cấu chủ yếu Cao Sảng cũng không động tới, chỉ thay đổi những đồ trang trí mình thích, cũng coi như độc lập.

Nhân cơ hội này, Thước Nhạc cũng hỏi xem những đồ đệ khác có yêu cầu gì. Trương Hi với Vương Dũng không có quá nhiều yêu cầu, vẫn ở lại nhà giữa ở Đông viên, mỗi người một gian. Nhưng Vương Dũng muốn sắp xếp phòng ở của mình thành trong phòng ngoài đặt giường thì để thêm mấy cái giá để chứa vũ khí lạnh, hắn cũng chỉ thích mấy món này. Trương Hi đem phòng phía Tây trở thành gian tĩnh niệm. Mục Thanh không có yêu cầu gì về phòng ở, nhưng muốn một gian phòng để nuôi dưỡng hoa cỏ của mình. Nhà giữa Đông viên rất lớn, Thước Nhạc tìm người ngăn cách, tuy rằng ba đồ đệ cùng nhau ở nhưng cũng có không gian của riêng mình. Cậu cũng làm theo ý kiến của từng người, hơn nữa đổi hiên ở sườn đông Đông viên trở thành nhà ấm để Mục Thanh tự cai quản. Coi như thỏa mãn nhu cầu của tất cả.

Hiện tại, khu nhà bên phía Thước Nhạc cơ bản đã ở hết. Hiện tại thấy trong nhà nhiều con trai như vậy, sau này kết hôn còn có chút thiếu đó.

Nói thật, mấy đồ đệ đưa ra yêu cầu, Thước Nhạc cũng rất vui mừng. Thời gian trước đó mấy người này còn có chút câu nệ, tuy rằng rất kính trọng cậu với Khúc Phàm nhưng lại quá gò bó, giờ bọn họ đã hòa hợp hơn, vậy cũng rất tốt.

Khúc Phàm hai ngày nay ngày nào cũng họp, bận đến tận khuya, có đôi khi muộn quá còn ở trong căn cứ. Thứ tư, bọn nhỏ không ở nhà, Thước Nhạc ngồi dưới gốc đại thụ ở tiền viện làm đồ trang sức. Vừa đây, nhà thiết kế người Pháp đã gửi đến mấy bức thiết kế, Thước Nhạc làm theo sở thích, chọn nguyên liệu, cắt gọt… đều do Thước Nhạc tự làm. Hai ngày nay khi rảnh thì đều làm việc này, đã xong được mấy món. Hiện tại cậu đã có thể sử dụng những cách luyện chế đơn giản, có thể khống chế tam muội chân hỏa thành một đốm nhỏ nhưng có thể đốt cháy dễ dàng những đồ kim loại… Hơn nữa, cậu trực tiếp sử dụng thần luyện pháp, những đồ trang sức gần như hoàn toàn dung hợp, còn đẹp hơn so với những cửa hàng trang sức, nhìn không ra một chút dấu vết gắn kết nào, tựa như cùng chung một thể vậy. Làm rất vui, Thước Nhạc làm không ít dạng nhẫn, gần như muốn làm thành dạng gì thì sẽ làm dạng đó. Làm cho mẹ chiếc vòng đeo tay mẫu đơn, còn làm cho mẹ Khúc một chiếc vòng khắc hoa sen, vô cùng tinh xảo, hai người đều rất thích. Nói thật, dùng cách luyện chế để làm đồ trang sức có chút đại tài tiểu dụng*.

*đại tài tiểu dụng: lấy đao mổ trâu đi giết kiến

Cầm trên tay một sợi tơ ngọc tằm rất nhỏ, nhẹ nhàng động đã xuyên qua mọt viên trân châu, loại tơ ngọc tằm này vô cùng mềm mại, nhưng cũng rắn chắc vô cùng, nếu dùng nó xuyên qua trân châu thì nhất định phải dùng tinh thần lực ôm lấy trân châu đồng thời dẫn đường để xuyên tơ ngọc tằm qua. Trong cơ thể cậu dù có linh khí, nhưng Thước Nhạc cũng không dùng linh khí công kích, mà nhiều năm rèn luyện nên tinh thần lực rất mạnh.

Từng viên trân châu được xuyên vào, Thước Nhạc không ngừng tay, đôi bàn tay tựa như cánh hồ điệp tung bay, không lâu sau đã xuyên xong chín viên trân châu. Lặp lại động tác, xuyên thêm bốn viên nữa, Thước Nhạc mới xuyên một tấm vàng cùng bốn viên trân châu nữa thành một chiếc vòng tay.

Tự đeo lên tay mình nhìn thử, từng viên trân châu tròn xoe, cho dù là màu sắc ánh sáng, hay độ lớn đồng đều, mang lên càng tôn thêm làn da trắng nõn. Vô cùng xinh đẹp, cho dù một người đàn ông như cậu cũng rất thích.

“Làm xong một món rồi, mẹ xem nào.” Mẹ Thước vừa vào tiền viện đã thấy con trai đang ngồi ngắm tay mình, đến gần thì nhìn rõ chiếc vòng tay trân châu kia. Không đợi Thước Nhạc đưa lên, mẹ Thước nắm luôn tay con trai mình, ngắm nghía.

“Trân châu trong không gian của con quả là rất đẹp, nhìn ánh sáng này, màu sắc này, quá đẹp. Nước da con mẹ cũng tốt nữa. Nhạc Nhạc, con nói đến khi nào mẹ mới tu luyện được như con vậy?”

Mẹ Thước nói vậy khiến Thước Nhạc đỏ thẫm cả khuôn mặt, nhanh chóng tháo vòng tay ra, “Mẹ thích thì cầm đi. Da mẹ bây giờ cũng rất đẹp rồi.”

“Thôi đi, kiểu như vầy đâu có hợp với mẹ.” Mẹ Thước cũng không nhận lấy. “Con cũng đừng làm nữa, cô con vừa gọi điện đến, cô con nói hôm nay sẽ đến đây, đã lên máy bay rồi, nhờ con mười giờ đi đón đó.”

“Dạ, cô đã lâu không đến rồi, An An với Tâm Tâm có đến không ạ?” Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, hai năm nay cô đã về hưu, cũng luôn ở nhà bồng cháu trai với cháu gái, không có thời gian đến đây.

“Cùng đến, An An chẳng phải được nghỉ sao. Lúc trước mẹ cũng bảo cô con đến, chúng ta không phải mới chuyển nhà sao, mẹ bảo cô con với dượng con đến đây tiệc tùng chút, nhà ta nghỉ hè có thể nói là náo nhiệt hơn ở miền Nam nhiều. Mấy ngày này, dưới đó nóng như ở trong lồng hấp ấy.”

“Ha ha, vậy thì mấy đứa nhỏ vui phải biết rồi.”

Mẹ Thước cười vui vẻ, ngày mai bảo bọn nhỏ về, ngày nghỉ mà vẫn còn đi học nữa.”

“Không phải sợ chúng nó ở nhà nháo quá hay sao. Trại hè bên căn cứ cũng rất tốt. Mấy thằng nhóc nghịch ngợm nhà chúng ta kia vừa khuất mắt là lại gây chuyện, ở trưởng học còn đỡ chút.”

Mẹ Thước trừng mắt, “Được rồi, mai xin nghỉ cho chúng nó, không cần con trông, bọn mẹ không phải vẫn luôn rất rảnh sao.” Trong nhà có trẻ con mới náo nhiệt được.

Thước Nhạc gật đầu, “Dạ, ngày mai con sẽ xin phép cho bọn nó, cuối tuần sau, con với Khúc Phàm sẽ đi Lĩnh Nam, chắc cũng nhiều ngày không gặp. Nếu bọn nhỏ không nghe lời thì để Trương Hi đưa vào căn cứ đi học tiếp. Cuối tuần này mọi người chơi ở nhà đi ạ.”

“Không cần con quan tâm. Đúng rồi, tơ tằm trước kia còn không?”

“Còn một chút, làm gì ạ? Tơ ngọc tằm mới cũng còn rất nhiều, dùng nó cũng được mà.”

Mẹ Thước khoát tay, “Không cần, loại trước đây thôi, cô con đến đây, mẹ muốn làm cho cô con một chiếc áo chống lạnh. Cái mẹ với ba con dùng bây giờ cũng rất tốt. Không lạnh không nóng.”

Tùy tay lấy một kén tằm từ không gian ra, “Mẹ cầm đi, cũng chỉ còn có từng này, bảo thím Ngô làm thêm mấy món, sau này có khi dùng đến. Chờ đến lúc con rảnh lại luyện chế thêm, mọi người làm thêm mấy bộ quần áo, không chỉ mặc ra ngoài, mặc ở nhà cũng thoải mái.” Hiện giờ, không gian thứ hai đã có một vườn dâu nhỏ, nuôi khá nhiều ngọc tằm. Tơ tằm cũng thu được không ít, Thước Nhạc chỉ lười lấy thôi.

Mẹ Thước nhận lấy, “Rồi, con chuẩn bị đi sân bay đi, đi cũng mất một giờ, đừng đến muộn.”

Thước Nhạc thu lại những thứ trên bàn đá, gật đầu đồng ý.

Thước Nhạc đến đúng giờ, cậu lái xe vốn rất chậm, đợi đến lúc đến sân bay, máy bay đã hạ cánh rồi.

“Chú nhỏ…” Thước Nhạc vẫn chưa thấy người, đã nghe tiếng gọi, sau đó đã được ôm lấy. Thước Nhạc nhìn xong vui vẻ, “An An sao đã cao vầy nè.” Đã hơn một năm không gặp, thằng bé mười bốn tuổi đã cao khoảng mét bảy.

“Ha ha.” An An ôm Thước Nhạc cười ngây ngô.

“Cô ạ, dượng ạ, ha ha Tâm Tâm, để chú xem nào, xem Tâm Tâm nhà ta có phải lại xinh lên không nha?” Thước Nhạc thấy cô dẫn đám nhỏ đến rất thích, chào hỏi xong liền chuyển qua trêu đứa nhỏ.

“Chào chú nhỏ.” Tâm Tâm thấy Thước Nhạc, vẫn nhớ rõ, ngọt ngào chào.

“Ai da, ngoan quá, đợi lát đến nhà chú có em gái nhỏ chơi với con nha.” Nữu Nữu đăng ký hộ khẩu báo năm tuổi, nhỏ hơn Tâm Tâm một tuổi.

“Cô với dượng có mệt không ạ?”

“Không sao. Con cũng đừng ôm bé, nóng lắm.” Cô Thước cười, nói với cháu trai.

“Không sao ạ, cháu không thấy nóng. Chúng ta về thôi, trong nhà đang chờ về ăn cơm.”

Cô dượng Thước Nhạc giúp đẩy xe, khoát tay, “Nào, mau về thôi, bên này cũng nóng quá, vẫn là đến nhà cháu mát nhất.”

Thước Nhạc cười cười, sau khi dượng về hưu có chút béo ra, vừa đến hè liền nóng không chịu được, ở Yến Kinh tốt hơn miền Nam chút, nhưng với dượng mà nói vẫn rất nóng.

“Ai, sao lại đi lối này?” Bởi vì thường đến nên khá thuộc đường, cô cảm thấy không phải ngõ này, mở miệng hỏi.

“Chẳng phải nhà cháu mua xuống khu nhà bên cạnh sao, vừa lúc mở gara ở bên này. Phía này tiện hơn nhiều, cô với dượng nhìn xem.” Thước Nhạc chỉ cổng giả cổ phía trước.

Phía này quả thật tiện hơn nhiều, sau khi Thước Nhạc mở cửa sau, lọt vào tầm mắt chính là lối tắt vẫn hay đi. Đem xe đỗ vào, đóng cửa sau lại, Thước Nhạc đứng trong gara, cầm hành lý, dẫn cô, dượng và hai đứa nhỏ đi.

“Cô với dượng nhìn xem, đây là hẻm phía sau, cuối hẻm là Đông viên nhà cháu.” Thước Nhạc dẫn mấy người qua hẻm, vào hậu viện nhà ba Thước. “Bên này là dãy nhà sau mà ba mẹ cháu ở, cô với dượng sẽ ở bên này, phòng cũng dọn dẹp xong xuôi, mùa hè nơi đây mát mẻ, cũng gần ba mẹ cháu.” Thước Nhạc dẫn hai người đến ba dãy nhà sau đã dọn dẹp xong. Ba gian này bố trí lịch sự tao nhã, bài trí vô cùng đầy đủ. Kỳ thật, vừa mua phòng bên này, mẹ Thước đã thu dọn xong khu này, họ hàng nhà họ không nhiều lắm, có thể đến ở thời gian dài cũng chỉ có cô với dượng, để cho họ ở nơi này luôn. Còn phía ba mẹ Khúc bên kia cũng không có mấy họ hàng đến. Mẹ Khúc cũng có mấy người anh em, nhưng vẫn luôn ở phía Thượng Hải, vội chuyện làm ăn cũng không thường đến đây. Có lẽ ba Khúc mấy năm nay ở Yến Kinh, nhưng không lo chuyện làm ăn, quan hệ với những người đó cũng dần phai nhạt.

Cô, dượng Thước nhìn phòng khách này, rất hài lòng. Xem ra, họ định ở lâu cũng không muốn đi nữa mất.

Ba Thước và ba Khúc chơi cờ ở tiền viện, nghe thấy âm thanh vọng lại, thấy hai người kia đến đều rất nhiệt tình. Nhiều năm sống chung, Khúc gia và Thước gia đã cơ bản hòa thành một thể, không chút xa lạ. Ba Thước ôm lấy Tâm Tâm, rất thích.

Hai đứa nhỏ này, Thước Nhạc đã chuẩn bị xong, An An sẽ ở phòng của Quả Quả, Tâm Tâm ở với Nữu Nữu, đám nhỏ ở chung mới náo nhiệt.

“Chú nhỏ, đám Quả Quả với Kỳ Kỳ đâu ạ?” An An tắm xong đi đến tiền viện, ôm Miu Miu, bọn họ mới gặp lần đầu, nhưng cũng không lạ chút nào.

“Trường học có trại hè, mấy đứa đang ở đó. Chờ tối cháu sẽ thấy thôi. Ngày mai không đi nữa, mấy đứa đã hơn một năm không gặp, ở chung chơi đùa với nhau đi.”

Đi đến Đông sương ở tiền viện, còn chưa đi vào đã nghe tiếng cười của cô, tính cách của cô Thước vẫn luôn hoạt bát như vậy.

Buổi tối, Thước Nhạc sớm nói qua, mấy đồ đệ cũng về. Khúc Phàm cũng xin nghỉ cho mấy đứa nhỏ, cũng đón Kỳ Kỳ từ nhà Thôi lão về.

Giới thiệu cho cô, dượng Thước về mấy đồ đệ, hai người tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Chờ đến khi Khúc Bình với Phí Dương về nhà, cô Thước lập tức nhận ra hai người, “Ai da da, ông nói xem, tôi từng nhìn thấy hai đứa trên ti vi, tôi còn bảo sao mà quen mắt thế, ông nhìn đi, tôi đâu nhớ sai, đúng là Khúc Bình mà.” Cô Thước thấy Khúc Bình thì vỡ lẽ ra, “Chậc chậc… không nói chứ hai đứa quả thật quá xứng đôi đi.” Cô Thước tỏ vẻ rất thích. Cô đã trải qua chuyện của Khúc Phàm với Thước Nhạc, cũng không quá để ý chuyện này. Cho nên nói, Khúc Bình với Phí Dương cũng là nhờ có chuyện của hai người Thước Nhạc, nếu không người nhà cũng không đồng ý nhanh như vậy.

Bữa tối rất phong phú, cả nhà bày hai mâm, người lớn một mâm, đám nhỏ một mâm. Vì có trận pháp, trong phòng không nóng chút nào, hơn nữa còn mở cả cửa trước lẫn cửa sau ra, càng thêm một chút nóng bức cũng không lọt vào khiến cho cô với dượng Thước đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. So với nơi này, miền Nam quả là như lò nướng vậy.

Cô Thước cũng vừa lòng với cuộc sống bây giờ, trong nhà có cháu trai cháu gái, con trai con dâu đều hiếu thuận, vẫn luôn lo lắng cho em trai thì cuộc sống nó cũng dễ chịu, cơm áo không lo. Cô đã thấy rất đủ. Người sống đầy đủ lại càng thêm phúc hậu, ở cùng với dượng Thước, quả có tướng vợ chồng.

Đám nhỏ càng thêm náo nhiệt. Lớn nhỏ một đám con trai, chơi đùa với nhau đến nghiện. May mà sân nhà họ lớn, nếu không không đủ chỗ chạy. Nữu Nữu với Tâm Tâm, hai cô nhóc bé bé xinh xinh ngồi một chỗ đùa cũng rất vui. Nữu Nữu gần đây cũng đi nhà trẻ, đã hoàn toàn hòa vào cuộc sống xã hội. Hơn nữa cả nhà Thước Nhạc không có ai nghĩ bé là ngoại tộc, bé cũng càng thêm tự tại, quan hệ ba con với Thước Nhạc và Khúc Phàm rất sâu nặng.

“A… sai rồi sai rồi, bên này, mau mau bảo vệ.” Lam Tử bay đứng giữa không trung, có chút tư thái giương nanh múa vuốt.

“Kỳ Kỳ bên này, truyền qua bên này… cẩn thận phía sau.” Gia Gia vô cùng sốt ruột nhìn Kỳ Kỳ mang bóng chạy về bên kia.

Cả đám nhóc tụ tập ở vườn phía nam đá bóng, bọn nhỏ gân đây mê đá bóng, trong không gian vốn làm một sân bóng rộng, nhưng bởi Thước Nhạc sắp đi Lĩnh Nam, không có nhà, đám nhỏ liền năn nỉ cậu tạo sân chơi trong nhà. Vườn trong nhà rất nhiều, hai sân phía đông đều có núi giả với hồ nước, không thích hợp. Sau đó, Gia Gia nói với Phí Dương, ở sân phía tây nhà họ làm sân cỏ.

Phí Dương giờ đã trở thành bạn thân của Gia Gia, như vậy khẳng định sẽ đồng ý. Cũng vì vậy, chưa được mấy ngày, Thước Nhạc đã thu hết cây cối bên này vào không gian, lại trồng cỏ, ngoại trừ hơi nhỏ thì cũng ra hình ra vẻ. Bốn phía vây lưới lại phòng trường hợp đá vỡ thủy tinh.

Đám nhỏ về nhà, buổi tối Lam Tử, Kim Cương cũng vô góp vui, một đứa làm huấn luyện viên, một đứa làm trọng tài.