*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Aiz, em chưa nói với anh nhỉ, chúng ta lại mua nhà mới.” Thước Nhạc ghé trên ngực Khúc Phàm, mắt khép hờ nói với hắn.
“Ở đâu?” Khúc Phàm lười biếng hỏi.
Thước Nhạc cười cười, “Anh không đoán được đâu nha, là nhà ông Phương cạnh nhà chúng ta đó, ông Phương bị đám kia làm phiền không chịu được liền xuất ngoại đoàn tụ với con trai. Ba mẹ em lại thích căn nhà của họ. Ông Phương cũng không lấy giá cao, chỉ mười ba vạn một mét vuông, khu nhà phía sau ông Phương bị cháu Trương tướng quân nhìn trúng, nhà bị chúng ta mua một nửa, bọn họ cũng không thể làm gì liền thông qua Lý Minh Đạt bán lại phòng cho chúng ta. Vốn em cũng không nghĩ mua, nhưng anh cả với Phí Dương lại muốn, liền dung danh nghĩa chúng ta mua lại rồi.”
Khúc Phàm gật đầu, “Tình cảm tốt vậy sau này ở cùng nhau cũng tốt.”
“Ừm, em cũng nghĩ vậy, tính toàn bộ diện tích thì so ra không bé hơn nhà chúng ta bên này lắm, phía sau có Nhị Tiến viện còn thêm một hoa viên, Tam Tiến viện pía sau cũng có hoa viên. Trước kia là một nhà, sau lại mở đường tắt ở phía đông, bên trong ở hơn mười hộ. Hoa viên ở hậu viện cũng bị người ta sửa loạn hết lên, tìm chuyên gia tu sửa lại, gần như là xây lại luôn, khôi phục nguyên trạng, những phòng xây sau này đều hủy đi, mở cửa hông ở Đông viên, sau này cũng tiện đi lại. Đường tắt kia em không định phá, em chuẩn bị tìm chút cây cối trồng vào, anh cả với Phí Dương đi từ cửa đó cũng tiện hơn. Giường sưởi, đồ trang trí em đều đã chuẩn bị xong, ngay cả trận pháp bên dưới cũng nhân buổi tối làm xong hết, hai ngày nay có công ty vệ sinh tới lau dọn, ngày mai là xong.”
“Vậy cũng tốt, ba mẹ ngoài miệng không nói nhưng đối với việc ở đây cũng có chút câu nệ, bọn họ có nhiều bạn ở Yến Kinh, nhưng ngại nhà ta nhiều bí mật nên cũng không thể mời bạn bè đến chơi. Bên này lớn như vậy, mời bạn bè đến, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không biết sẽ nghĩ thành thế nào, ba mẹ cũng rất cố kị, như bây giờ rất tốt, coi như để ba mẹ có không gian riêng.”
Thước Nhạc cười hắc hắc, “Đâu có ai nói như anh chứ, em thấy chỗ nhỏ thì không đủ để cha mẹ nghỉ ngơi thư giãn thôi, hôm qua cha mẹ còn nói với em những gia cụ muốn bày trong nhà rồi chuyện dùng các gian phòng làm gì nữa kìa. Ba anh còn nói để em chọn kim long ngư cực phẩm trong không gian cho ba nữa đó, ba muốn bày ở đại sảnh để khoe khoang. Bạn của ba cũng không phải người thường, mới không thấy nó xa hoa gì. Phí điện thoại trong nhà mấy ngày nay lại tăng thêm, để em nhanh chóng hoàn thành hoa viên nhỏ bên kia, đầu tháng sau chuẩn bị tụ hội rồi.”
Khúc Phàm mang vẻ mặt thả lỏng nhắm mắt lại, trước đó hắn cùng Thước Nhạc vẫn khuyên cha mẹ nên tụ tập nhiều với bạn bè, nhà lớn vậy cũng có nhiều nơi có thể dẫn bạn bè đến dạo chơi linh tinh nhưng cha mẹ lại kiêng dè nhiều quá, cũng không có mấy ai đến đây, số lần cha mẹ ra ngoài cũng càng thêm nhiều hơn.
“Ừm, anh nghỉ ngơi vài ngày rồi giúp em.”
“Còn có Vampire trong không gian kia nữa, anh nên xử lý đi thôi, cũng không thể cứ giam hắn ta như vậy mãi được. Lần trước sau khi anh đánh nhau với hắn ta, hắn lại càng thêm ổn định cảnh giới của bản thân, thực hiện hiện tại thì dù so với những quỷ hút máu khác cũng là rất lợi hại.”
“Được, anh sẽ thử nói chuyện với hắn ta.”
Thước Nhạc nghĩ tới chuyện xảy mấy ngày nay, lần lần lượt lượt kể lại một lượt. Khúc Phàm nghe chuyện của Phi Phi, chỉ nói ngày mai sẽ giáo dục nó thật cẩn thận mới được. Nghe chuyện Tống gia ở Lĩnh Nam đến đây mời thì mắt Khúc Phàm ám ám, trong lòng cũng có hơi nghi hoặc. Nhưng nể mặt Tống Hiên Hàm, bọn họ qua xem cũng không sao, nhưng cũng không vội.
Cuối cùng Thước Nhạc nhắc tới chuyện đến bệnh viện đi làm, việc này tuy nói ban đầu chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng Thước Nhạc càng nghĩ càng thấy nên làm như vậy, đây coi như một loại tu hành khác đi.
“Anh thấy không thành vấn đề, em gửi báo cáo lên trên đi, anh sắp xếp cho em, nhất định sẽ được như ý, nhưng vẫn nên chọn bệnh viện gần nhà mình đi, miễn để em phải bất tiện khi đi làm.” Giờ không thể so với lúc trước, giờ Khúc Phàm đã có năng lực, không cần quá cẩn thận như trước, tuy rằng không khoe khoang làm gì, nhưng chuyện Thước Nhạc muốn làm vẫn có thể làm được. Chuyện này cũng không có gì không tốt, cuộc sống luôn cần thể nghiệm thử cái mới, cuộc đời họ rất dài, nếu không tìm chuyện để làm sẽ cảm thấy nhàm chán.
Khúc Phàm xuất quan khiến người trong nhà rất vui mừng, biết thực lực của hắn tăng lên nhiều thì càng thêm vui mừng. Mấy người bạn “già” của Thước Nhạc thấy Khúc Phàm “đi công tác” về cũng nhiệt tình chào hỏi, bọn họ không đến nhà Thước Nhạc được mấy lần, hai năm nay cũng hầu như không liên lạc, lần trước gặp mặt vẫn là lúc vào hôn lễ của họ, nói thật, bọn họ đều rất khâm phục hai người, dù nói thế nào, hai người có thể tổ chức một hôn lễ như vậy cũng quá kinh hãi thế tục rồi, cũng rất can đảm nữa, bọn họ đã thừa nhận quan hệ giữa hai người từ tận đáy lòng.
Buổi sáng, dùng xong bữa sáng thì mấy người rời đi, Vương Tôn và Lý Duy Gia đi làm, Khương Phong và Phương Dương đến khách sạn giúp Khương Tân. Dù họ thấy lạ vì Thước Nhạc không tham gia hôn lễ của Khương Tân nhưng cũng không nói gì, nghĩ rằng có thể cậu có việc bận.
Khúc Phàm dẫn Phi Phi vào phòng, từ chuyện bắt cóc lần này tiến hành phê bình giáo dục, bạn nhỏ Phi Phi cực kỳ chân thành kiểm điểm về lỗi lầm của bản thân, cuối cùng đưa ra kết luận, mình sau này nhất định phải trở thành một cảnh sát tốt. Khúc Phàm trong lòng vẫn luôn nhớ thương thời gian làm cảnh sát, rất tán thành với lý tưởng vĩ đại của con trai, hơn nữa còn nói rõ làm sao để trở thành cảnh sát, rồi làm ra một kế hoạch năm năm đầu tiên.
Thước Nhạc nhìn hai kẻ đang hưng phấn kia thì chẳng nói được gì, bỏ đi, để hai cha con tự giằng co đi vậy.
Vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu, công ty gia vụ bên kia đã quét dọn xong nhà bên, việc trang trí nhà mới cũng chính thức kết thúc. Lúc này mọi người đều không có nhà, Khúc Phàm vào không gian nói chuyện với Vampire kia, mấy phụ nữ trong nhà thì đến siêu thị chọn đồ, còn đàn ông tới ngõ Lưu Ly ở Phan Gian viên đi dạo, bọn nhỏ muốn cậu đưa đến không gian chơi với Hân Hân.
Thước Nhạc nghĩ nhân lúc đám nhỏ không ở đây, cậu đi xem thử nên trồng cây gì trong vườn vậy.
Cậu từ cửa hông mở ở Đông viên đi ra ngoài, từ nay về sau, cha mẹ ở tiền viện và anh cả ở hậu viện, ở giữa là con hẻm nhỏ, đi lên không quá vài bước chính là cửa sân sau. Cửa viện của anh cả còn cần đi thêm lên phía trước một đoạn nữa, lần này đồ trang trí đều dùng gỗ trong không gian làm ra, đồ mộc bên ngoài đều dùng gỗ lim, gỗ sống đều giao cho lão sư phụ Lý làm, nhiều năm như vậy họ cũng đã hợp tác quen biết, cũng yên tâm với tay nghề của họ.
Thước Nhạc không đi cửa sau đến tiền viện mà đi tới phía trước, đi thêm nữa là đại môn nhà anh cả, đi theo nữa lên là con đường tắt kia, một đầu đường tắt là đại môn, thông tới ngõ nhỏ nhà họ.
Đi vào sân nhà đại ca, công tác tu sửa đã kết thúc, tường mới sơn mới, đổ tọa phòng, sương phòng, nhà giữa còn cả nhà bếp phía sau đều vô cùng đầy đủ, là một tứ hợp viện tam kim tiêu chuẩn. Diện tích nhỏ hơn bên nhà họ một chút, diện tích phòng cũng không lớn nhà vậy, nhưng cũng rất tinh xảo. Hơn nữa phía tây có khu vườn nhỏ, quả thật là một nơi rất tốt. Thước Nhạc ngược lại thấy người Trương gia buông tay khu nhà này có điều đáng tiếc, tuy rằng khi vừa tiếp nhận thì thấy rách nát lung tung một chút nhưng giờ nhìn lại thật quá tư mật.
Thước Nhạc nghĩ Phí Dương chắc hẳn vui lắm, ở nơi này, tương lai dù đám paparazi muốn chụp lén cũng không thể, cậu còn đang tính đưa mấy loại cây có tính phòng ngự đến trồng ở đây, những người đó dù muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Phía sau đường tắt là đại môn, lối đi xe, phía sau nhà họ là đường cái, cửa sau mở ở đường tắt vừa lúc cho xe vào được, hai gian nhà bếp đổi thành gara, có để để vừa bốn chiếc, đường tắt cũng đủ rộng, có thể đậu bốn chiếc, xe cũng có thể đổ bên trong, bởi vậy cũng giải quyết vấn đề chỗ để xe. Gara tách biệt với tiểu viện của bọn họ, mọi người chạy xe qua đường tắt hoàn toàn không ảnh hưởng tới tính riêng tư của tiểu viện.
Xem qua nơi ở của anh cả và Phí Dương, Thước Nhạc men theo đường tắt tiến về trước, cách đại môn một gian phòng có cửa hông, sau khi đi vào là tam gian đổ tọa phòng phía nam, tam gian nhà giữa phía bắc, trung tâm là hoa viên nhỏ, tuy nhiên, nơi này vẫn chưa có loại cây nào cả. Khu vườn được xây thành hình vuông, không quá lớn, ở phía tây mở ra cánh cửa Nguyệt Lượng, qua cửa Nguyệt Lượng là khóa viện, bên đó chính là nơi ông Phương ở ngày trước. Hai gian phòng nơi cậu đứng thuộc khu ngũ gian, kết cấu không tốt như vậy, Thước Nhạc để người ta phá dỡ hai gian này để xây lại, vốn cũng không được, nhưng sau đó lại không bản vẽ, chỗ phòng này vốn cũng được sửa lại sau này, thông qua quan hệ, dưới tình huống không thay đổi diện tích phòng ở, làm thành hai tòa nhà giữa ba gian. Hai bên là các gian phòng làm thành nhà tắm, nhà vệ sinh, hai gian phòng liền tiếp với gian nhà giữa.
Hai gian nhà giữa có ba gian phòng dùng làm phòng tiếp khách, đối diện khóa viện ở nhà giữa có hai gian đổ tọa phòng, làm thành phòng sinh hoạt. Chính viện ở tây sương có ba gian nhĩ phòng một phòng. Đổ tọa phòng phía nam cũng có mấy gian, có cửa lớn riêng biệt.
Thước Nhạc càng nhìn càng vừa lòng, cảm thấy khu nhà bên này được xây lên vì nhà họ, hiện tại cả hai khu nhà sửa xong đã thỏa mãn được mọi nhu cầu của gia đình.
Hiện tại trong sân vẫn chưa trồng cây, những nơi khác còn cần nghe ý kiến của cha mẹ cùng Phí Dương, phía đường tắt bên kia thì không cần. Cậu đã chuẩn bị tốt tường vi gai vàng trong không gian thứ hai. Gốc tường vi gai vàng này là gốc tường vi gai vàng đã có được ý thức trong không gian của cậu kia, giống như cây đào, Thước Nhạc có được bốn cành tường vi gai vàng chuẩn bị trồng ở bốn phía trong sân làm thành phòng ngự.
Nghĩ liền làm, cậu đi vào đại môn ở đường tắt, trong đường tắt là đường đá phiến, khi để người ta trải đá đã nhờ để thừa ra khoảng cách bồn hoa khoảng mười lăm cm, cắm hai cành tường vi gai vàng ở hai bên, tưới nước. Loại tường vi gai vàng này đã sớm sinh ra ý thức, hiện tại đã có chút phép thần thông, một trong số đó là có thể lựa chọn hình thái thích hợp nhất cho mình, Thước Nhạc nhỏ hai giọt linh tuyền vào hai gốc cây, hai giọt nước suối này cũng đủ để chúng nó phát triển.
Quả thực sau khi tường vi gai vàng hấp thu linh tuyền xong, vươn những nhánh cây tráng kiện men theo sườn đại môn, sau khi thân cây dài ra lại phân thành gốc cây, cắm xuống dưới chân tường, chỉ với hai cành đã lấp đầy chân tường, nếu gặp cửa sẽ men theo phía trên vượt qua, cũng không phá hư kiến trúc. Thước Nhạc để cho toàn bộ số hoa héo rụng xuống, sau đó tại những nơi hoa rơi xuống cách nhau một khoảng nhất định sẽ mọc ra rễ cùng cành lá, leo lên trên tường, phủ kín mặt tường bằng màu xanh tươi mát. Toàn bộ quá trình không tới năm phút đồng hồ, sau đó đường tắt chìm trong sắc xanh ngát, hơn nữa còn nở ra những bông hoa hồng màu phấn hồng.
Thước Nhạc lấy tay chạm vào cành lá tường vi gai vàng, cũng không làm gì, chỉ muốn kìm nén lại chút. Tường vi gai vàng này ngoài việc có thể làm hôn mê kẻ thù, vào lúc cần thiết cũng sẽ bò lên trói chặt người đó. Tường vi gai vàng trong không gian giống như cây đào kia, đây là một bộ phận của nó, nó có thể dò xét bất cứ sinh vật nào đến gần nó, hơn nữa còn phán đoán xem hành vi của người nọ có hại hay không. Chỉ cần có nó ở đây, không cần lo về chuyện phòng ngự, đương nhiên Thước Nhạc cũng xử lý hai cành kim thứ gai vàng giống như vậy ở hậu viện phía trước, tuy nhiên lúc này chúng nó không tạo thành hình dạng dây leo mà chúng nó ở trong sân tùm một nơi thích hợp lớn thành cây thân gỗ, không có khác biệt gì với dạng hoa hồng vườn khác, nhưng lại tạo ra những bông hoa hồng có màu sắc khác nhau, trang điểm cho khu vườn, nào màu phấn hồng, màu đỏ trắng, màu vàng, màu tím cùng màu lam, những màu sắc này đều do Thước Nhạc để cho tường vi gai vàng biến thành. Thực tế, hoa hồng màu lam chỉ có thể dùng biện pháp cải tạo gien tạo thành, nhưng hoa hồng trong vườn nhà cậu đây là hoa hồng màu làm thực sự, bởi vì cho dù do nó biến hóa ra thì đó cũng là hoa hồng đích thực.
Nơi hoa hồng mọc hầu hết đều là ở góc sân hoặc ở những nơi không bắt mắt, như vậy cho dù có bao nhiêu cũng không cảm thấy quá nhiều, thoạt nhìn càng thêm lịch sự tao nhã. Tường vi gai vàng nói với Thước Nhạc, hai gốc hoa hồng trong vườn cũng xem như là chi chủ (cành chủ, cành gần gốc), hai hồng này có thể hái xuống cũng không ảnh hưởng gì đến nó cả, chỉ tiêu hao chút năng lượng nhỏ thôi. Thước Nhạc cho nó thêm một giọt linh tuyền cũng đủ cho nó nở vài năm.
Cậu thấy đẹp, lấy từ không gian ra một cái giỏ trúc cùng kéo, liền ngắt một giỏ hoa, lúc về sẽ cắm trong bình. Sức sống của những bông hoa hồng đó so với những loại khác mạnh hơn nhiều, đặt trong bình cũng có thể nở trong một tháng. Trong nhà có rất nhiều bồn hoa tươi, nhưng đều là loại nuôi trồng trong đất, cậu cũng từng muốn đến không gian tìm chút hoa đến cắm nhưng dù sao cũng là đàn ông, phương diện này hơi kém chút. Những nơi bị cậu cắt xuống hơn một ngày sau sẽ mọc ra ngọn mới, đây cũng là do Thước Nhạc dặn dò, dù sao người đến đây không nhất định đều là bọn họ, lỡ đâu có bạn bè tới đây ngắt hoa hồng, thấy lập tức mọc trở lại thì sẽ khiến người ta khiếp sợ mất.
Mang theo giỏ hoa chuẩn bị quay lại Tây viện, Khúc Phàm trong không gian truyền ra tin tức, vừa khẽ động, Khúc Phàm cùng Vampire kia liền xuất hiện trước mặt cậu. Sau khi Anthony có chút khiếp sợ, cho dù hắn ta có che dấu thì vẫn để Thước Nhạc nhận ra sự sợ hãi trong mắt hắn.
Khúc Phàm vừa đi ra liền phát hiện bản thân không ở nhà, nhìn xung quanh, “Đây là nhà mới mua sao?”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Đúng, đây là khu nhà cha mẹ sẽ ở, hai khu nhà này đã được người ta sửa chữa lại, không nhận ra đi.”
Khúc Phàm thấy nơi này cổ hương cổ sắc, ngoại trừ không có nơi nào hư hỏng thì không hề nhận ra chút dấu vết xây mới nào, “Quả thật không nhận ra.”
“Tài liều xây dựng đều dùng đồ cổ, dưới tác dụng của trận pháp liền tự nhiên hơn.” Thước Nhạc cũng không quá bận tâm Vampire kia, nếu Khúc Phàm mang hắn ra vậy chứng tỏ Vampire này đã không còn chuyện gì nữa.
Khúc Phàm chỉ chỉ Vampire phía sau, “Anthony này sau này chính là quản gia nhà chúng ta, có chuyện gì thì cứ sai cậu ta đi làm.”
Anthony hành lẽ với Thước Nhạc, “Thưa ngài, Anthony xin phục vụ vì ngài.”
Thước Nhạc nhìn nhìn hắn ta, “Được rồi Anthony, những chuyện trong nhà sau này phải phiền cậu rồi.”
“Là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” Anthony cúi đầu xuống, cung kính nói.
Thước Nhạc khẽ cường, quay đầu nói với Khúc Phàm, “Đi thôi, em dẫn anh đi một vòng, Anthony cũng đi theo đi, làm quen với chuyện trong nhà.”
Khúc Phàm tiến lên nhận lấy cái giỏ trong tay Thước Nhạc, kéo tay cậu đi phía trước, Anthony theo phía sau.
Ba người dạo quanh một vòng thì quay trở lại Tây viện, “Chú Lâm, đây là Anthony, sau này chính là quản gia nhà chúng ta, chú dẫn cậu ấy đi làm quen tình hình trong nhà một chút đi ạ.”
Chú Lâm nhìn người ngoại quốc kia, sau khi Trúc Cơ, chú Lâm là người tu chân Dung Hợp kỳ, tuy so ra kém Anthony một chút, nhưng chú Lâm có thể cảm nhận được năng lượng to lớn từ hắn ta, mạnh hơn bản thân.
Thước Nhạc nhìn hai người họ, lấy ra một bình hoa bụng tròn, đem hoa cắm vào bên trong đó.
“An toàn?”
Khúc Phàm buông hoa trong tay xuống, vươn tay lên, một viên huyết cầu xuất hiện trong tay hắn, “Đây là huyết thệ của cậu ta, linh hồn của cậu ta cũng bị anh nắm trong tay rồi, cậu ta sẽ không dám làm gì cả đâu, huống chi, với cậu ta mà nói, lựa chọn chúng ta mới là chính xác nhất. Không gian quá hấp dẫn cậu ta, khiến cậu ta không thể buông tha được.”
Thước Nhạc nhìn viên huyết cầu kia, thoát tay, “Như vậy sẽ không thể có tâm tư khác được.”
Khúc Phàm thu huyết cầu lại, “Đương nhiên, trong lòng cậu ta mà có bất cứ suy nghĩ bất kính nào thì sẽ bị nhiếp hồn tra tấn rồi. Thực tế, anh nắm trong tay mọi thứ của cậu ta, nếu anh muốn biết cậu ta có suy nghĩ gì cũng có thể biết được.”
Thước Nhạc có chút ghét bỏ nhìn hắn, “Sao lại cảm thấy tà ác vậy nhỉ.”
Ba—vỗ lên mông cậu một cái, “Anh chỉ tà ác với em thôi.”
Thước Nhạc liếc trắng mắt, hứ—không đứng đắn.
Khúc Phàm đang bị cậu quyến rũ mà muốn làm chút chuyện gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đi—xem là ai tới?” Đại môn nhà họ không có chuông cửa, nếu muốn tiến vào chỉ cần gõ vào đồng hoàn* trên đại môn, thanh âm tạo ra cũng rất lớn. Hơn nữa, sau khi người trong nhà tu luyện thì tai trở nên rất thính, mà chú Lâm không ở ngoại viện thì mọi người cũng có thể nghe thấy.
*đồng hoàn:
Khúc Phàm vừa đứng lên, đã thấy chú Lâm nhanh chóng bước về phía cửa, Anthony theo ngay phía sau.
“Nói thật, cậu ấy không hợp với tứ hợp viện này, nếu trở thành quản gia, thì hơi không được tự nhiên.”
“Anh cũng biết mà, cũng không muốn cậu ta quản chuyện trong nhà, Anthony đã sống hơn ba trăm năm, mặc dù trong đám Vampire cũng coi như trẻ tuổi, nhưng so với chúng ta thì cũng đã rất già rồi, với những chuyện chúng ta không rõ cậu ta lại rất rõ ràng. Hơn nữa, cậu ta còn có không ít hậu duệ, có thể giúp chúng ta làm một số việc, thêm nữa, năng lực tìm kiếm của họ là số một đó. Bằng năng lực của cậu ta bây giờ nếu quay lại Châu Âu có thể chiếm được địa vị nhất định, có thể vì chúng ta phục vụ, vậy nên cứ coi nhà là quản gia ngoại vụ của chúng ta đi.”
“Sau khi cậu ta quay lại Châu Âu có thể không tốt không, nếu hấp dẫn ánh mắt Vampire về phía chúng ta sẽ không tốt đâu. Hơn nữa, dù sao cậu ấy cũng là Vampire, chuyện khác không nói, căn cứ bên kia cũng rất phiền đó.”
Khúc Phàm cười ha ha, “Em cứ yên tâm, em nghĩ mà xem từ lúc cậu ta xuất hiện đến bây giờ em nhận ra cậu ta là Vampire sao?”
Hả? Thước Nhạc nhất thời mê hoặc, có ý gì?
“Anh nói em nghĩ lại xem hiện tại cậu ta so với trước khi vào không gian thì có gì khác?”
Nghĩ nghĩ, quả thật không giống, tuy rằng mặt vẫn rất trắng nhưng không có màu xanh trước đó mà là một loại màu trắng rất bình thường, hơn nữa mặt hắn ta cũng có hơi ửng đỏ, thật sự không giống Vampire, “Sao lại như vậy được?”
“Trong không gian không chỉ có linh khí mà còn có thần thú lực mang từ Nam Phi kia về, kết hợp hai thứ này với nhau, Vampire hấp thu vào liền tạo ra loại hiệu quả này, cậu ta tiến hóa. Kỹ năng của Vampire vẫn còn nhưng những điều cực đoan của Vampire lại không còn nữa. Hơn nữa, quan trọng nhất là cậu ta đã không còn quá mức phụ thuộc vào máu nữa. Em không cảm thấy cả ngày nay cậu ta đứng dưới ánh mặt trời cũng không cảm thấy gì sao? Hiện tại thực lực của cậu ta, trừ phi là thân vương, nếu không thì không có ai có thể làm cậu ta bị thương được. Phía căn cứ thì cứ thử quan sát xem sao, anh sẽ xử lý.”
Thước Nhạc an tâm, nếu như nói vậy, Anthony nhất định không liên lụy bọn họ.
“Đúng rồi còn có chuyện vui, Anthony có chút đồ cổ, em sẽ thích.”
“Gì cơ?” Đặt bình hoa lên bàn, Thước Nhạc hiếu kỳ hỏi.
“Thanh hoa triều Nguyên, quân diêu thời Tống, tam màu triều Đường, đương nhiên còn có rất nhiều thứ mà cậu ta không nhớ rõ.”
Thước Nhạc hít sâu một hơi, “Thật sự? Sao cậu ta có được những thứ này?”
“Làm một lão quỷ sống hơn ba trăm năm, có chút ham mê đặc biệt cũng có thể hiểu được.”
Tuyệt đối là chuyện vui, “Nhưng cậu ta cho chúng ta có được không?” Hiện tại Vampire này coi như là người của bọn họ, chuyện này có chút không tốt lắm đâu.
“Đây là tự cậu ta sau khi nhìn thấy không gian thì dâng ra mà, đồ của nước mình thì vẫn nên thu hồi lại, nếu em thấy băn khoăn cho cậu ta một giọt linh tuyền thì tốt rồi, anh nghĩ cậu ta sẽ rất vui đó. Hơn nữa cậu ta quen nhiều Vampire, đám lão quỷ kia cất giữ rất nhiều đồ, vì linh tuyền, anh nghĩ Anthony sẽ nguyện ý thu thập đó.”
Chụt—Thước Nhạc hôn lên Khúc Phàm một cái thật kêu, “Lúc trước chúng ta bắt cậu ta là đúng mà.”
Khúc Phàm cười ha ha nhìn cậu, cậu hiểu rằng Anthony tuy nói bản thân ở phương Tây có thế lực này nọ, nhưng cũng không quá tin tưởng, lúc trước hắn ta chỉ là một tử tước, mặc dù cũng có chút địa vị trong Vampire nhưng cũng không cao mấy. Tuy nhiên, hắn không chút để ý những chuyện đó, ít nhất Anthony giờ đã thành hầu tước, thậm chí còn có năng lực liều mạng với thân vương nữa. Khúc Phàm tin tưởng nếu cho hắn ta chút thời gian, hắn ta sẽ có được thế lực của riêng mình, thậm chí còn dưới sự giúp đỡ của họ mà trở thành thân vương mới cũng không phải chuyện không thể. Trong tay những Vampire đó không thiếu thứ tốt, nếu Thước Nhạc thích, vậy để Anthony thu thập chút đi vậy.
Chuyện vui như vậy, Thước Nhạc tất nhiên không cự tuyệt. Thật sự gần đây phải chăng quá may mắn rồi.
Hai người đang nói chuyện trong phòng, đã thấy chú Lâm tiến vào, “Bên ngoài có người đưa đồ đến, xư vận tải của họ đã dừng ở đầu ngõ, chú thấy có rất nhiều đó, muốn hỏi xem có thể tiến vào từ phía sau hay không, đưa thẳng đến đường tắt.”
Vừa nghĩ đã biết là người nhà mua từ siêu thị về rồi. Khẽ gật đầu, “Được ạ, chú Lâm dẫn họ đến gara phía sau đi ạ, em qua đó mở cửa.”
Chú Lâm đi khỏi, Anthony tiến vào, Khúc Phàm thấy hắn ta cũng muốn qua đó, “Thôi đi Anthony, cậu vẫn quay lại Châu Âu đi, trước xử lý xong mọi chuyện bên đó, cậu giải thích sao cũng được, đừng mang phiền phức về đây.”
“Vâng thưa ngài.” Vẻ mặt Anthony có chút kích động, sau khi thực lực tăng lên, chuyện hắn ta muốn làm nhất là quay về, bên đó còn có rất nhiều ân oán chờ hắn ta giải quyết. Hơn nữa, hắn ta đã vào không gian hơn nửa năm rồi, không biết bên kia đã xảy ra những chuyện gì đâu. Gia tộc cũng cần chỉnh đốn lại.
Lấy từ không gian ra một chiếc bình ngọc nhỏ đưa cho hắn ta, “Cậu cầm lấy thứ này, năng lượng của nó cậu cũng hiểu, lượng dung phải phù hợp.” Trong bình ngọc có mười giọt linh tuyền, Thước Nhạc nghĩ hắn ta biết nên dung thế nào.
“Cảm ơn ngài, tôi sẽ khiến ngài hài lòng.” Anthony tất nhiên biết bọn họ cho thứ gì.
Anthony rời đi, dưới mắt Khúc Phàm cùng Thước Nhạc hóa thành một làn khói nhẹ bay đi, rất ngạc nhiên. Chân than của Anthony không ngờ có thể hóa thành hư thể như vậy, loại tình huống này còn mạnh hơn cả than vương nữa. Ít nhất thân vương cũng không nhất định có thể thoát khỏi việc Anthony ám sát. Hai người đối rất chờ mong hành động sắp tới của hắn ta.
Mở ra gara phía sau, nhân viên khuân vác của siêu thị đem hang hóa dọn vào đường tắt, hai người họ vừa thấy, thật biết mua mà, gì cũng có hết, cuối cùng nhìn hang hóa chất thành một phòng lớn đều không biết nói gì nữa.
Chờ đến khi cửa gara đóng lại, Thước Nhạc thu hết mọi thứ vào không gian, mang tới tiền viện, đúng lúc mấy người phụ nữ cũng về đến nơi.
“Nhạc Nhạc, hàng đã đưa đến chưa?” Mẹ Thước vừa vào cửa đã hỏi.
“Đến rồi, mẹ à, sao mẹ mua nhiều đồ như vậy chứ ạ, còn có vải này nữa, vốn cũng đâu có dung đến đâu chứ ạ.”
Mẹ Thước liếc trắng mắt, “Con biết gì chứ, nhiều phòng như vậy, rèm màn cần dung biết bao nhiêu chứ. Hơn nữa mỗi mùa cũng đâu thể dung giống nhau, còn phải thay đổi nữa chứ, không nhiều chút nào đâu. Lại nói, hôm nay đúng dịp có hang hóa mới, bọn mẹ chạy rất nhiều nơi mới chọn về được đó đó, đợi lát nữa lại có chuyến nữa. Đây đều là hang may sẵn, tìm người làm theo yêu cầu cũng không nhất định thích hợp đâu. Mẹ còn sợ ít nữa ấy. Đợi lát nữa mẹ gọi điện cho cô con bảo cô con mua them một chút ở phía Nam nữa.”
Nhìn bộ dáng hấp tấp của mẹ già, còn có vẻ hưng phấn của mấy vị nữ sĩ, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm quyết định sau này tuyệt đối không nói ra bất kỳ nghi vấn nào nữa. Đàn ông ấy mà, vĩnh viễn không thể hiểu được đâu.
Ách-Lời nói trên chờ đến tối Thước Nhạc gặp được Phí Dương thì lập tức phủ định luôn. Vốn còn tưởng hôm nay Phí Dương có việc bận, không sở nhà cả ngày, đến tối mới biết Phí Dương vốn cũng chẳng bận rộn gì, cả ngày nay cũng dành để đi mua sắm.
Nghe nói bên kia đã xong tất, lôi kéo Khúc Bình sang bên kia, thừa dịp mùa hè tối muộn, nương theo ánh tà chiều nhìn ngắm tổ ấm tương lai của minh, hưng phấn đến mức nhảy loi choi. Nhất là khi nhìn thấy tường vi gai vàng kia của Thước Nhạc.
“Nhạc Nhac, tường vi kia là cậu tìm từ đâu đến vậy, còn nữa không hả, rất đẹp đó, anh muốn trồng them một ít ở tiểu viện phía Tây. Muốn loại màu lam yêu mị kia kìa, màu tím hồng cũng được, rất đẹp đó.” Phí Dương cùng Khúc Bình quay lại bên này, Phí Dương vui vẻ lôi kéo Thước Nhạc nói.
“Được, để anh tùy chọn, kỳ thật anh cũng có thể nghĩ thử xem còn thích loại hoa nào khác nữa, các loại hoa khác cũng đẹp nữa.”
“Như vậy, để anh nghĩ thử xem.” Phí Dương cảm thấy hai ngày nay cứ như y đang năm mơ vậy, hạnh phúc đến không thật nữa, vỗ tay, “Đúng rồi, anh phải gọi cho Katie, anh muốn nghỉ. Anh còn muốn trang trí nhà ở đẹp mơ màng luôn ấy.”
Khúc Bình nhìn ái nhân của mình cười, giữ y lại, “Đợi lát ăn cơm xong lại đi.”
Phí Dương lúc này mới phát hiện, nhìn về phía nhà ăn, mọi người đều đang nhìn y kia. Phừng—mặt lâp tức đỏ bừng.