*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau sự kiện bắt cóc, cha Phan mẹ Phan đến nhà Thước Nhạc, vì Phan Tuệ cầu tình, nhắc tới chuyện Phi Phi cũng không bị thương tích gì, bọn họ cũng chỉ nhất thời nổi lòng tham mà thôi. Nhưng Thước Nhạc không có chút đồng tình nào với những kẻ muốn làm tổn thương con cậu, nhưng dù sao cha mẹ Phan cũng có chút giao tình với cha mẹ Thước Nhạc, thấy bọn họ lão lệ tung hoành như vậy cũng không thể nào áp bức quá được. Cuối cùng cũng không truy cứu nhưng dù sao đây cũng là án bắt cóc, được coi như án lớn, cho dù bên bị hại buông tha thì pháp luật cũng không cho phép, chỉ là mức hình phạt giảm nhẹ chút, bọn họ cũng chỉ làm được đến mức này thôi.
Vụ bắt cóc lần này khiến người nhà đều trở nên cảnh giác, Phi Phi cũng bị người nhà giáo dục phê bình một lượt, để nó có thể hiểu rõ về tính nghiêm trọng của chuyện này, nhất thời cũng trở nên thành thật hơn nhiều.
Thước Nhạc thấy đám nhỏ trong nhà quá to gan rồi, sống trong gia đình như họ, từ nhỏ không chịu bất cứ đả kích nào, đám nhóc dưới sự chăm lo của họ không chút lo lắng này, nếu cứ như vậy, cũng sẽ không tốt với sự phát triển của đám nhỏ, trước đó có Kỳ Kỳ, giờ có Phi Phi, đều là dưới mí mắt của cậu mà làm bậy, Thước Nhạc thấy cần tăng mạnh giáo dục với đám nhỏ về vấn đề này. Nhất là đối với những hậu quả từ những chuyện nguy hiểm, bọn nhóc hầu như không có khái niệm, cho nên cậu cần chuẩn bị một bài học cho đám nhỏ về mặt này.
Dựa vào quan hệ với Cao Cường, Thước Nhạc mượn chút tư liệu, đều là một vài án lệ phạm tội, cậu đem những thứ này trở thành phim chiếu lên, dạy dỗ mấy đứa nhỏ trong nhà, đương nhiên, những hình ảnh máu me quá đáng đều được cậu loại bỏ. Những tội phạm này đa phần có liên quan đến trẻ em, từ nhẹ đến nặng từ từ giảng giải cho đám nhỏ. Hiện tại, Phi Phi đã được năm tuổi, dựa vào chỉ số thông minh của chúng hoàn toàn có thể hiểu được những điều này, vừa giảng Thước Nhạc vừa mời Bành Vân đến dạy bọn nhỏ làm sao để tránh được những nguy hiểm này, còn có sau khi gặp phải nguy hiểm thì giải cứu bản thân như thế nào. Những điều này Khúc Phàm cũng có thể dạy chúng, nhưng hắn mới vừa nhập định, còn không biết đến bao giờ nữa, Thước Nhạc mời luôn Bành Vân tới, giờ Bành Vân đã chuyển công tác đến công việc văn phòng, vừa lúc mang theo con nhà họ đến, đứa trẻ giờ đã bốn năm tháng, lớn lên mập mạp, vô cùng đáng yêu.
Bốn vị lão nhân trong nhà đều có công việc riêng, chỉ có thể thay phiên giúp chị chăm con ba tháng, bây giờ chỉ có thể giao đứa bé cho bảo mẫu nên chị không yên tâm. Mẹ Thước nghe xong nói, vậy cứ giao con cho mấy bác đi, bác giúp con chăm, Bành Vân nghe vậy thì rất vui, giữa họ có tình cảm qua lại, đưa qua đây chị yên tâm trăm phần trăm. Tuy nói bảo mẫu trong nhà rất chịu khó, tính cách cũng ôn hòa, nhưng anh chị vừa đi khỏi lại thành ra thế nào cũng không thể biết được, dù sao lòng Bành Vân vẫn không yên tâm chút nào. Nhà Thước Nhạc đông con cháu, cả đám đều khỏe mạnh, hoạt bát, lại thông minh, chị rất thích, tuy nói, con nhà mình là tốt nhất, nhưng chị với Cao Cường không phải không đánh giá cao những đứa nhỏ lớn hơn. Đám nhỏ nhà Thước Nhạc so với đứa bé nhà họ thì hoạt bát hơn nhiều, thằng nhóc nhà họ không biết sao cứ tối đến là không muốn ngủ, cả đêm gây khó dễ cho họ ngủ không yên, khiến họ không thể không hoài nghi bảo mẫu cả ngày dỗ đứa nhỏ ngủ, nếu không sao đến tối lại có thể sôi động như vậy chứ.
Chẳng qua nếu cứ vậy Bành Vân cũng thấy ngại, dù sao thì đây cũng là chuyện phiền phức cơ mà. Mấy người mẹ Thước không chút để ý, họ bình thường cũng không có mấy việc, nhà tuy lớn nhưng cũng không phải mất công làm gì, đa số đều đã có thím Ngô, thím Lâm làm hết, không biết có phải vì tu luyện hay không, tinh lực tràn đầy, giờ bọn nhỏ ngày ngày đều đến trường, cũng chỉ còn lại Miu Miu, cho dù Nữu Nữu cũng bị Thước Nhạc đưa đến nhà trẻ trong căn cứ làm bạn với Phi Phi. Mẹ Thước cùng mẹ Khúc đều quá nhàn. Chăm sóc hai hài tử cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Hơn nữa, trong lòng hai mẹ cũng có chút tính toán nhỏ nhặt, mấy người bạn của Khúc Phàm đều là người tốt, dựa theo ý con trai họ trong tương lai có khả năng lớn sẽ cùng tu hành, dựa theo xu thế này, cho dù họ lập môn phái, mặc dù có hình thức của gia tộc, cũng được. Cứ như vậy, con của Cao Cường với Bành Vân cũng giống như Quả Quả vậy, dù sao thì trẻ con cũng nên giáo dục tốt từ nhỏ, tính cách rất quan trọng, có họ bên cạnh chăm nom thì sẽ không sao. Cứ vậy ôm tâm tình bồi dưỡng thế hệ tiếp theo mà hai mẹ ôm đồm cả việc này.
Cũng đừng nói tới việc trải qua hơn một tháng, con trai Cao Tuấn của Cao Cường và Bành Vân thay đổi rất nhiều, không chỉ rắn chắc hơn, vẻ thông minh cũng lộ ra, đến tối cũng không khóc không nháo ngủ thẳng tới khi trời sáng, làm hai người vui đến mức không khép miệng lại được. Cao Cường cuối tuần không có ca trực cũng đến bên này, thuận tiện giảng giải cho đám nhỏ đôi chút.
Học khóa học ý thức nguy cơ hơn một tháng, cuối tuần cả tháng nay đám nhỏ đều không được nơi nơi đi chơi, tất cả đều ở nhà học tập, đối với loại học tập đặc biệt này, bọn nhỏ đều thấy rất thú vị, đến tối còn có thể viết xuống những thể nghiệm tâm đắc của bản thân. Thước Nhạc xem từng đứa viết, quan điểm của đám nhỏ rất giống nhau, nhưng cũng có thể nhận ra chúng đều chuyên tâm ngẫm nghĩ, mấy đứa lớn lại càng thêm tốt, Tiếu Tiếu và Phi Phi lại khiến cậu có chút đau đầu. Tiếu Tiếu thế mà tổng kết ra cuốn sổ tay phòng chống tội phạm hệt như sách giáo khoa vậy, dưới nhiều góc độ tương phản phân tích, giải mã một vài thủ đoạn của phần tử tội phạm, Phi Phi cũng xác định mục tiêu của mình, tương lai cũng muốn giống lão ba nó trở thành cảnh sát.
Thằng nhỏ Khúc Tiếu này luôn thích nghiên cứu linh tinh, sổ tay phòng chống tội phạm nó viết này, không nói Thước Nhạc mà ngay cả Cao Cường cũng nói đây là sách tốt, sao chép một phần mang tới cục cảnh sát để tham khảo. Chẳng qua thằng nhỏ này vì viết cuốn sổ này đã hack vào máy tính của thị cục, xem những hồ sơ án kiện trong đó, điều này khiến cậu không cười nổi, gọi thằng bé vào nói đạo lý một phen, nhưng nó rốt cuộc có nghe vào hay không thì Thước Nhạc không biết, dù sao Tiếu Tiếu nhà họ chỉ cần dùng cặp mắt mèo trong suốt sáng ngời kia nhìn cậu, cậu sẽ không cách nào trừng phạt. Đứa nhỏ này ở phương diện nào đó mà nói thì rất đơn giản, nó cho rằng bản thân đang nghiên cứu học vấn, cho nên dù có hack máy tính nhưng cũng không sai chút nào, khiến Thước Nhạc đau đầu không thôi.
So với vấn đề của Tiếu Tiếu thì vấn đề của Phi Phi lại đơn giản hơn nhiều. Thằng nhóc này thế mà muốn trở thành cảnh sát như lão ba nó. Đương nhiên, đây cũng không phải vấn đề gì lớn, có người có thể kế thừa ý chí của Khúc Phàm thì cậu rất vui, điều duy nhất khiến cậu lo lắng là thằng nhóc này cứ quấn lấy Cao Cường bắt anh kể cho nó chuyện về phá án, thậm chí thằng nhóc này còn cầm súng của Cao Cương đùa nghịch nữa. Chuyện này rất không tốt, Thước Nhạc không còn cách nào khác chỉ có thể bảo Cao Cường lần sau mà mang súng thì không được vào nhà họ. Việc này vẫn nên bóp chết ngay từ trong trứng nước đi thôi. “A lô-ừm, Khương Tân—chúc mừng chúc mừng—lúc nào cơ?—được, tớ sẽ đến mà. Ừ, … được được, gặp sau.” Thước Nhạc hôm nay đang tiến hành thí nghiệm với vật liệu cách nhiệt, nhận được cuộc gọi từ Khương Tân, chủ nhật này cậu ta sẽ kết hôn, đã báo cho những bạn học khác, thứ bảy sẽ đến nơi, chuẩn bị tối thứ bảy tổ chức họp mặt bạn học.
Thước Nhạc sau khi tốt nghiệp đại học, quả thật đã không tham gia mấy lần họp mặt rồi, hai năm nay vào Cục Đặc vụ lại càng thêm bận rộn, đối với sinh viên y khoa học tám năm mới tốt nghiệp như họ thì mấy năm nay là vô cùng quan trọng, đúng vào thời điểm thăng chức, tự nhiên không thể thả lỏng, bình thường cũng chỉ liên lạc qua điện thoại.
Đối với bạn đại học, quan hệ của Thước Nhạc với họ rất tốt, lớp họ ít người, cùng học tập tám năm, tình cảm tất nhiên tốt rồi, Thước Nhạc đối với lần họp lớp này vẫn rất chờ mong.
Chiều thứ bảy, Thước Nhạc đến khố phòng trong không gian tìm một chút, cuối cùng tìm được một chiếc tú bình* tử đàn làm lễ vật cho Khương Tân. Tú bình không lớn, cao không tới 60 cm, cũng chỉ rộng 40 cm, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, là một bức thêu hai mặt. Bức tranh thêu tử đàn này là Thước Nhạc tự mình khắc thành, là một trong những tác phẩm được tạo thành sau khi tay nghề cậu đạt thành, rất tinh xảo, tranh thêu hai mặt bên trên là cậu đặt làm ở Tô Châu. Hiện tại nếu cậu muốn làm cũng không cần đặt vậy nữa, sau khi tu hành tay nghề thêu thùa của thím Ngô giỏi lên rất nhiều, ngũ cảm tăng mạnh đối với việc vận dụng đồ vật cũng tăng lên, thêu tự nhiên tốt lên, nghề thêu của thím giờ có thể so sánh với đại sư.
*tú bình:
Thước Nhạc lần này không lựa chọn đồ tặng bằng trang sức phỉ thúy nữa, Khương Tân là một bác sĩ quân y, tự nhiên không thể đeo những vật như vậy, tú bình này có thể đặt trong nhà làm vật trang trí. Tử đàn có thể lưu giữ rất lâu, nếu họ cẩn thận thì dùng cả đời cũng không sao, như vậy cũng có thể coi như vật làm chứng cho hôn nhân của họ rồi.
Lại từ bên cạnh tìm một chiếc hộp tử đàn thích hợp đặt tú bình vào trong đó, ôm trong tay hơi nặng. Bởi vì yêu thích điêu khắc, khi rảnh rỗi cậu luôn điêu khắc đồ này nọ, sau lại từ sư phụ Lý học được chút tay nghề làm mộc, ngày thường cũng làm chút hộp gỗ để đựng đồ, hiện tại xem ra rất có ích.
Cậu ngược lại không sợ vật quá quý mà Khương Tân không dám nhận, Khương Tân sợ rằng là người bạn học mà cậu hiểu rõ nhất, cho dù công việc của cậu ta cậu cũng biết đôi chút. Hai người họ dù sao cũng đã từng cộng tác.
Lại tìm kiếm trong gian khố phòng thật lâu, dọn dẹp lại những đồ vật trong phòng, không ngờ trong bất giác cậu đã điêu khắc nhiều đồ như vậy, suy nghĩ một chút, Thước Nhạc chuyển chúng qua gian nhà kho lớn hơn chút, nơi đó đều đặt những gia cụ tích cóp mấy năm nay, có đồ do sư phụ Lý làm, cũng có là do cậu làm, vốn không ít, kiểm kê lại, hẳn là đủ bộ gia dụng mới. Tuy nhiên có đem những đồ này cho Phí Dương hay không thì còn cần y xem thử, để y chọn. Cậu đã biết rõ cha mẹ hai bên thích kiểu dáng nào, đã sớm chuẩn bị xong xuôi, có thể Phí Dương sẽ có suy nghĩ riêng, ừm, theo đó làm sau.
Nghĩ đến liền làm, Thước Nhạc tìm máy ảnh kỹ thuật số, chụp từng góc độ của những gia cụ đó, chờ đến khi làm xong cũng đã sắp tới thời gian họp lớp.
Rời khỏi không gian, mọi người trong nhà đang tập trung ở tiền viện, đưa máy ảnh cho Phí Dương, “Trong này có ảnh chụp gia cụ, anh xem rồi chọn lựa, em đã phân loại ra rồi, dựa theo tài liệu mà phân chia. Nếu còn có yêu cầu gì thì nói em biết, nhân lúc bên kia đang sửa sang thì cũng làm cho xong gia cụ.”
Phí Dương nhận lấy, bật lên xem một chút, nở nụ cười, “Được, để anh xem sao.”
Ra khỏi cửa, Thước Nhạc lái xe tới khách sạn, bởi vì đặt tiệc ở khách sạn Yến Kinh, cách nhà Thước Nhạc không xa, nhưng cậu còn mang theo bình phong nên mới lái xe. Khách sạn Yến Kinh là khách sạn năm sao, Khương Tân mời bạn học dùng cơm cũng đã chọn nơi tốt, ngay mai tổ chức hôn lễ cũng không làm ở đây.
Đỗ xe xong, nghĩ rồi đặt bình phong ở chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mới vào khách sạn, theo hướng dẫn của bồi bàn đi đến ghế lô đã đặt trước.
“Thước Nhạc…” Chưa kịp vào đã bị người phía sau ôm lấy, Thước Nhạc quay đầu lại, thấy người tới mới cười nói, “Phương Dương, Vương Tôn, hai cậu cũng vừa tới sao?”
Phương Dương thay đổi rất nhiều, mất đi sự e dè của thời sinh viên, trở nên trưởng thành hơn nhiều, Vương Tôn càng thêm trầm ổn, nhưng thoạt nhìn không mập như trước, gầy đi nhiều, “Bọn tớ đến ngay sau cậu, vừa rồi thấy mà không dám nhận. Bọn mình cũng đã hai năm không gặp, mà sao cậu vẫn cứ trẻ vậy hả.” Vương Tôn vỗ vỗ bả vai Thước Nhạc, không quá khoa trương nói.
Thước Nhạc cười cười, “Hai cậu thì ngày càng đẹp trai rồi. Công việc thuận lợi chứ, trước đó còn nghe cậu cũng đã được điều đến bệnh viện phụ thuộc hả?” Việc này vẫn do Khương Tân nói cậu biết.
Vương Tôn khẽ gật đầu, “Khoảng giữa năm ngoái được điều qua.”
“Thước Nhạc, cậu không biết chứ tiền đồ người này rộng mở, vừa vào bệnh viện phụ thuộc hai ngày đã trở thành phó chủ nhiệm.” Phương Dương bên cạnh tức giận bất bình.
Thước Nhạc cười cười, “Không phải năm trước cậu cũng lên chức sao?”
“Đâu có giống đâu, tớ đây quanh năm vất vả chứ đâu một phát lên hương như cậu ta đâu.”
Vương Tôn chỉ cười không nói câu gì, trước đó Phương Dương đã quen đấu võ mồm với cậu ta, hiện tại ở trong bệnh viện cũng là cạnh tranh lẫn nhau.
“Ba cậu sao còn chưa vào, túm tụm ở cửa làm gì vậy hả?” Người trong phòng nghe thấy tiếng gọi vừa rồi của Phương Dương, lại dài cổ ngóng lâu thật lâu vẫn không thấy ai vào, Lăng Phi Phi mới phải ra xem thử.
“Ai dô, nữ hiệp Lăng, lâu rồi không gặp nha!” Phương Dương vươn tay lên chào hỏi.
Lăng Phi Phi liếc mắt nhìn cậu ta, “Không biết hôm qua tên nào đến chỗ chị đây ăn vụng nữa đâu.” Ánh mắt dời đến người Thước Nhạc, “Ai u, Nhạc Nhạc, sao cậu càng ngày càng trẻ thế, thêm vài năm nữa chắc phải gọi tớ bằng dì mất ý. Cậu sao vậy chứ, mấy lần họp lớp cũng không tham gia. Tớ nhớ cậu chết được.” Nói xong kéo Thước Nhạc vào trong phòng.
“Aiz, các cậu xem nè, em trai nhỏ Thước Tiểu Nhạc nhưng mà là kiểu càng lớn càng trẻ đó nha. Mấy chị em chúng mình tốt nhất hỏi cậu ta cho tốt, để xem bảo dưỡng thế nào mới tốt. Nhỉ!”
Thước Nhạc cười hì hì nhìn người trong phòng, đám bạn học hầu như đều đã đến, những người ở nước ngoài cùng các thành phố khác đã sớm đến, mấy người chưa đến đều là người ở thành phố này.
“Chào các bạn.” Nhanh chóng cười chào hỏi.
“Thước Nhạc cuối cùng cũng đến nha.” Lý Duy Gia tiến lên lôi cậu đến ngồi cạnh mình, “Cậu quả là người bận rộn nhé, mấy lần họp lớp cũng chẳng đến, bọn mình ở cùng thành phố mà lâu như vậy cũng chẳng gặp được.”
“Ha ha, cậu vẫn tốt chứ?”
“Vẫn được, đơn vị rất bận, tháng trước tớ bị điều khỏi trung tâm, cuối cùng cũng ra ngoài.” Trước đó Lý Duy Gia làm việc trong đơn vị không quá vui vẻ, cũng may giờ đã được điều ra ngoài.
“Thước Nhạc, nhóc cậu chẳng quan tâm gì cả, chẳng tham gia tụ họp lần nào, ngay cả tớ đây từ phương xa cũng phải vác mặt về, hôm nay dù sao cũng phải phạt mấy chén đó.” Triệu Phàm đã xuất ngoại sang Mỹ đi đến cạnh họ nói. Khi còn đi học Triệu Phàm tương đối hướng nội, cũng không phải bạn cùng phòng ký túc với Thước Nhạc, nhưng hiện giờ xem ra, ở Mỹ một thời gian, tính cách cậu ta cũng sáng sủa hơn nhiều.
“Cậu về khi nào thế?”
“Được một tuần rồi, những ngày nghỉ trước đó chưa dùng, lần này được nghỉ nửa tháng. Trước đó trở về hai lần thăm bạn học, chỉ mỗi cậu là ai cũng không tìm được.”
Thước Nhạc cười cười, mấy lần họp lớp trước đều vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tham gia, nói đến vẫn còn tiếc nuối, “Sống bên nước ngoài quen rồi đi.”
Triệu Phàm nhún vai, “Coi như vậy, hoàn cảnh làm việc tốt, học được không ít thứ, nhưng tớ cũng chuẩn bị về nước.”
Có chút ngạc nhiên, “Sao lại vậy, nhanh vậy đã về.”
“Ừm, vẫn là nước mình tốt thôi.” Triệu Phàm cười cười, đãi ngộ cùng hoàn cảnh làm việc ở nước ngoài quả thật rất tốt, nhưng chỉ có người đã trải qua mới biết không nơi đâu bằng được nhà mình.
“Aiz aiz, Thước nhạc mau qua đây, nói cho bọn tớ biết cậu dưỡng nhan thế nào đi?” Lăng Phi Phi cùng năm nữ sinh nữa ngồi trên sô pha bên kia gọi.
“Đúng đó, Thước Tiểu Nhạc, cậu phải dạy cho chúng tớ đó.” Lý Mai ở bên cạnh ồn ào, khiến Thước Nhạc nhất thời không biết nên làm gì.
“Rồi rồi, mấy cậu đừng làm khó Thước Nhạc, qua đây nè, thức ăn đã dọn lên, chúng mình ăn thôi.” Khương Tâm đứng bên cạnh hòa giải.
“Tân lang quân, tân nương tử đâu sao không đến vậy nha.” Lúc ở trường học, Khương Tân là trưởng nhóm tích cực, bình thường đều là cậu ta trêu chọc người khác, hiện tại ai nấy đều nắm chắc cơ hội, cùng nhau đùa cợt.
Khương Tân cười cười, “Cô ấy hôm nay cũng liên hoan, mai các cậu tham gia hôn lễ sẽ thấy thôi.”
Cả đoàn người ngồi xuống, mọi người cười cười nói nói, bữa cơm này trôi qua trong vui vẻ, mọi người đều vui mừng, mười bảy người trong lớp không thiếu một ai, ngày mai, hôn lễ Khương Tân có người phải làm việc nên không thể cùng tụ tập, nên ăn cơm xong lại pha thêm mấy trò nữa.
Ăn cơm xong, Thước Nhạc đến trước mặt Khương Tân, “Đội trưởng, ngày mai tớ cũng không tham dự hôn lễ cậu được, tớ có mang quà đến, cậu đi gì đến thế?”
“Hôm nay uống rượu lái xe đưa tới.” Khương Tân hiểu ý Thước Nhạc, cậu ta mời không ít người trong đơn vị, trong những người này không ít người biết Thước Nhạc, nếu ngày mai gặp được cũng không tiện, lúc trước khi Thước Nhạc làm việc trong bệnh viện cũng không thể hiện rõ quan hệ giữa hai người. Thước Nhạc lúc này mang trên người danh hiệu chuyên gia, viện trưởng cũng phải kính cậu ba phần, cậu ta tự nhiên hiểu đó đại biểu điều gì nhưng Khương Tân cũng không tỏ thái độ gì. Thước Nhạc là bạn học của cậu ta, còn là bạn bè, nếu cậu ta gặp khó khăn cần đến cậu thì cậu nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng giờ cậu ta hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình đi lên, lộ ra lại không hay. Đều là người thông minh nên biết làm sao mới tốt.
“Vừa lúc đến xe tớ lấy đồ, mấy người các cậu đi gì đến thế?” Thước Nhạc quay đầu hỏi đám bạn tốt phía sau.
“Nhạc a, mệt cậu còn lo nghĩ nhiều thế. Tớ với Vương Tôn lái xe tới đó.”
Hỏi thử đều là lái xe tới, ngay cả cậu cũng quên mất là sẽ uống rượu, “Mấy cậu mai có ca làm việc không, nếu không qua nhà tớ ngủ một đêm thì sao? Bọn mình đã lâu không gặp. Khương Tân thì tớ không lưu đâu, mai là ngày vui cả đời cậu, cậu vẫn nên về sớm thì hơn.”
Thước Nhạc nhìn thấy còn lại đều là bạn cùng phòng ký túc xá, Phương Dương, Vương Tôn, Khương Phong còn có Lý Duy Gia có quan hệ tốt. Bọn họ tới nhà mình cũng không có gì phải cố kị cả.
Mấy người nói chuyện quả thật còn chưa đã, cũng muốn ở nhà một đêm, liền đồng ý.
Khi nói chuyện đã đến bãi đỗ xe, Thước Nhạc tối nay cũng uống chút rượu, không thể lái xe, lấy quà từ trong xe ra. Khương Tân nhìn thấy một hộp gỗ lim lớn, cũng không biết đây là thứ gì, nhưng nhìn hoa văn xinh đẹp bên ngoài, nhanh chóng nhận lấy. Vừa cầm lấy, tay đã trầm xuống, thiếu chút nữa không nâng được, may mà Thước Nhạc vẫn cõn giữ tay. “Ôi—nặng thật đó. Gì vậy?”
Thước Nhạc cười cười, “Vật trang trí tớ tự điêu khắc.”
Khương Tân nghe xong liền vui vẻ, mọi người đều biết cậu thích điêu khắc, tay nghề cũng tốt, lúc đó vẫn muốn cậu tặng cho đồ gì đó, nhưng Thước Nhạc vẫn luôn nói cậu điêu khắc không tốt nên không muốn đưa. Còn chưa thấy bên trong là gì, cậu ta đã rất thích, coi như là vật kỷ niệm. Nhưng sau đó cậu ta đi hỏi mới biết, bình phong và hộp gỗ bên ngoài thế mà là gỗ tử đàn, thứ này cứ vậy theo cậu ta cả đời.
“Thước Tiểu Nhạc, cậu bất công, cả đám anh em đây cậu không cho, lại cho “người ngoài” như cậu ta.” Phương Dương vừa nói vậy, mọi người đều vui vẻ, lúc trước Khương Tân là người phòng khác, lại cứ chạy tới phòng bọn họ riết, từ đó có quan hệ rất tốt với họ, mọi người đôi khi vẫn trêu cậu ta là “người ngoài”.
“Nếu cậu kết hôn cũng sẽ tặng.”
Phương Dương lập tức tắt điện.
“Nhà cậu từ lúc nào có cây đào này.” Mấy người theo Thước Nhạc về tứ hợp viện, đường xá rất gần, mọi người cũng không ngồi xe mà đi bộ về. Khi vào sân, Khương Sâm liền nhìn thấy cây đào lớn kia.
“Năm trước vừa trồng.” Thước Nhạc vừa nói xong, chú Lân đã đi tới, thấy mấy bạn học của Thước Nhạc thì hơi ngạc nhiên, “Nhạc Nhạc, trong nhà có khách.”
Hửm? Thước Nhạc ngạc nhiên, đã hơn chín giờ, ai đến chứ, “Ai vậy ạ?”
“Là Tống Vinh Bác và chú hắn, Tống Hiên Hàm.”
“Bọn họ tới làm gì? “Chú Lâm, chú mang mấy bạn của cháu tới nhà Tam Gian ngồi đi đã, nhờ thím Ngô dọn dẹp qua tiền viện phía Đông, hôm nay họ sẽ ở lại đây.” Quay lại nhìn mấy bạn học, “Các cậu đi với chú Lâm uống chút canh giải rượu trước đã. Trong nhà có khách, đợi lát nữa tớ qua đó.”
Vương Tôn khoát tay, “Cậu đi đi, không cần quản bọn tớ, cũng không phải mới đến lần đầu.”
Ha ha, Thước Nhạc cười liền đi phòng khách phía Tây.
Tống Hiên Hàm, cậu từng nghe Khúc Phàm nhắc đến, quan hệ giữa hai người cũng tốt, lại không biết sao hắn ta đến đây.
Chưa vào Tây Sương đã nghe tiếng ba Thước nói chuyện, bước vào, đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế bên sườn, khí chất người này lạnh thấu xương, ngồi đó tựa như một thanh kiếm, không cần nói cũng biết là Tống Hiên Hàm.
“Thước Nhạc, con về rồi à, vị này là chú nhỏ của Tống Vinh Bác, Tống Hiên Hàm.” Ba Thước thấy Thước Nhạc vào, vui vẻ giới thiệu cho cậu, Tống Hiên Hàm quả thật rất được.
Tống Hiên Hàm nhìn người vô cùng trẻ vừa tiến vào, bộ dáng rất được, khí chất ôn hòa tự nhiên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy rất tốt, thân thể thon dài thiên gầy, thoạt nhìn cơ bắp không quá phát triển, cước bộ bước vào không có gì đặc biệt, thoạt nhìn không giống người biết võ công. Nhưng Tống Hiên Hàm biết tất cả đều là biểu hiện giả dối.
Mấy người ngồi nói chuyện một lúc mới tiến vào chuyện chính, “Lần này tôi đến, muốn mời cậu và Khúc Phàm đến Tống gia ở Sơn thành.” Tống Hiên Hàm liếc mắt ra hiệu cho Tống Vinh Bác, từ tay cậu ta lấy ra thiệp mời, đưa bằng hai tay cho Thước Nhạc