Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 104: Nhà ở




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Thuớ Nhạc một mình đi tới nhà ông Phương cách vách, vốn đang muốn để cha mẹ hai bên tới xem thêm, nhưng bọn họ đã tới rất nhiều lần cũng không cần nhìn nữa, bốn người ở nhà xem xét xem sẽ ở thế nào.

Cửa lớn đang mở, Thước Nhạc gọi hai tiếng, nghe tiếng ông Phương vọng ra từ bên trong, bảo cậu đi vào. Thước Nhạc nhìn cửa lớn trước mặt, cửa lớn nhà ông Phương giống như nhà họ là cửa lớn bằng kim loại cao cấp, nước sơn bên trên dường như đã lâu không sửa sang lại đã tróc gần hết, nhưng về chỉnh thể cũng coi như đầy đủ, cũng không có chỗ nào hỏng nặng. Chỗ này trước kia là phủ đệ của quan viên, được xây dựng rất quy củ, bước qua đại môn là một bức sơn ảnh bích*.

*sơn ảnh bích : tựa như một bức bình phong bằng đá, như vầy :

sơn ảnh bích

Đi vào cổng Liên Hoa môn của tọa phòng, mọi thứ đều đầy đủ hết chỉ có vẻ thật cũ kỹ, nếu mua lại e rằng phải dọn dẹp sắp xếp lại rất nhiều, đi vào gian nhà giữa Chiêu Hoa nơi ông Phương đang ở. Ba gian sương phòng trong viện không có nhĩ phòng, cửa trước cửa sau của Đông Sương phòng là gian phòng ngoài, nhà giữa có năm gian, phía Tây có một nhĩ phòng, phía Đông thế nhưng có ba gian nhĩ phòng, nhưng Thước Nhạc nghĩ gian nhĩ phòng này gần như hợp nhất với gian kia, trở thành một gian duy nhất.

« Đi xem đi. » Ông Phương cười ha ha chỉ chỉ, tâm trạng ông hôm nay rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào hơn hôm qua.

Thước Nhạc men theo Đông Sương phòng bên cạnh đi qua, phía trước hẳn là khóa viện, người ở đây trước kia hẳn là kẻ giàu có, không biết khi nào đã rời đi. Phía đông là một dãy hành lang dài thông đến cửa lớn đã bị phá hỏng phía bên kia. Nhà giữa có ba gian, phía Tây hợp với nhĩ phòng, nhìn từ cửa sổ ra, hai gian này tiếp giáp với nhau, ngoại trừ vậy, hai gian bên này có diện tích như ba gian tựa như gian đổ tọa phòng lớn.

Sau đó cậu lại vào nhìn phòng, về chỉnh thể mà nói rất ổn, chỉ là muốn và ở còn cần tân trang toàn diện, nhưng cậu cũng hiểu được nguyên nhân cha mẹ nói muốn chuyển sang ở bên này, năm gian nhà giữa vừa vặn để cha mẹ ở, đổ tọa phòng khá lớn ở đổ tọa phòng kia hoàn toàn có thể làm thành thư phòng hoặc nơi tiếp khách. Khóa viện có ba gian nhà giữa có thể làm phòng khách, nhĩ phòng phía Tây kia sẽ phá tường tạo cửa, thông sang nhà họ, tiện việc qua lại.

« Sao nào, cũng không tệ lắm nhỉ. Tuy rằng kém nhà cậu nhưng gian nhà này của ông các mặt kết cấu đều rất tốt. Chỉ cần tu sửa lại sẽ giống nhà cậu bên kia. »

Thước Nhạc khẽ gật đầu, « Ông Phương, nhà ông tốt lắm, rất thích hợp, ông thật sự muốn bán khu nhà này sao ? »

Ông Phương cầm bình tưới rót xuống, « Bán, đêm qua ông gọi điện cho con rồi, bán nơi này rồi đi. »

Nếu người ta đã quyết định bán nhà, Thước Nhạc cũng vui vẻ tát nước theo mưa thôi, « Được ạ, ông Phương, ông ra giá đi ạ, ông muốn bán nhà này với giá bao nhiêu ạ ? »

Ông Phương nhìn sang Thước Nhạc, nở nụ cười, « Chúng ta là hàng xóm láng giềng, người hôm trước đến đây ra giá mười sáu vạn một mét vuông, ông không đồng ý, hôm nay cháu muốn mua vậy thì giá mười ba vạn một mét vuông đi nhé ? »

Thước Nhạc nghĩ, khu nhà họ bán lúc trước là mười bốn vạn một mét vuông, chỗ này tuy không đầy đủ như chỗ kia của họ nhưng bởi vì nó gần nên giá mười ba vạn này cũng không cao, lập tức đồng ý, « Vậy lúc nào ông Phương tiện làm thủ tục với chúng cháu ? »

Ông Phương nhìn đồng hồ, còn chưa tới chín giờ, « Lát nữa đi, làm xong sớm ông sẽ sớm qua bên đó với con ông. »

Thủ tục tiến hành mua bán tứ hợp viện là chuyện vô cùng phiền phức, hơn nữa khu vực này còn có quy định riêng, lại thêm hiệu suất của đám nhân viên hành chính kia nữa, trực tiếp tìm chú Tần giúp luôn. Phương diện này dòng họ nhà cậu có vẻ hiểu biết hơn.

Cho dù như vậy thì chờ đến lúc cậu cầm được giấy tờ nhà đất thì đã là chuyện của một tuần sau đó.

Không đợi việc này làm xong, phía Lý Minh Đạt đã gọi điện thoại đến: « Nghe nói cậu mua lại căn nhà bên cạnh hả ? »

« Đúng vậy, sao vậy, anh có cao kiến gì sao ? »

Lý Minh Đạt cười ha ha, « Cậu cũng thật là, ha ha— cười chết tôi. »

Vẻ mặt Thước Nhạc biến thành khó hiểu, « Sao vậy ? »

Lý Min Đạt ở đầu kia điện thoại cười cả nửa ngày, « Ha—ha— tôi bảo này, cậu có biết người định mua căn nhà kia là ai không ? »

Thước Nhạc trợn trắng mắt, « Tôi nào biết. »

« Là Trương Thiên Bảo, chính là cháu người đứng đầu căn cứ các cậu, lần trước hắn ta theo chân lão gia tử nhà họ tới nhà tôi liền xuất hiện ý đó, hơn nữa, căn nhà cậu mới mua trước kia cũng là đại viện, sau này mới sa sút xuống. Bên cạnh nhà cậu còn có một Nhị Tiến viện Đái Hoa phòng, cạnh đó lại có một ngõ nhỏ, nối tiếp phía sau là một hoa viên Tam Tiến viện, đều thuộc một khu. Cũng thật khéo, chủ khu nhà bên cạnh cậu đó vừa lúc cần tiền gấp đem bán nhà, khiến hắn ta được lợi, nhưng chỗ sân Nhị Tiến lại quá nhỏ, tìm người xem bản vẽ mới biết nó là một phần của khu đại viện, khu Tam Tiến viện phía sau kỳ thật còn có hơn mười hộ đang ở, rất phiền phức, nếu không dựa vào quan hệ, hắn ta còn không biết đâu. Vì việc này mà hắn ta tốn không ít thời gian, không ít quan hệ, kết quả lại để thừa lại căn nhà cậu mua được kia, giá hắn ta đưa ra cuối cùng lên tới hơn sáu mươi vạn, người ta cũng không nhả ra, thế nào lại để cậu mua mất, còn chỉ tốn mười ba vạn chứ. Ha ha, cười chết tôi luôn. »

Thước Nhạc nghe vậy thì hơi giật mình, « Rồi sao, họ có ý gì nữa? Khu nhà đó tôi còn chưa kịp dọn qua đâu đó. »

Lý Minh Đạt ngừng cười, « Không có chuyện gì, hắn còn dám làm gì ? Việc này giờ trong cục đều biết đến, vốn hắn còn muốn đến tìm cậu, kết quả bị lão gia tử nhà họ biết được lập tức hạ lệnh cấm. Còn gọi điện cho tôi, hỏi xem cậu có muốn mấy chỗ hắn mua kia không, hắn từ bỏ, giờ muốn thu hồi lại số tiền đã bỏ ra. Giá không quá thấp là được rồi. »

Thước Nhạc vừa uống một ngụm nước vào thiếu điều phun ra, gần đây sao thế này, đều muốn bán nhà cho cậu, « Việc này để tôi nghĩ chút đã, hiện tại cũng hơi gấp, ngày mai lại gọi cho anh. »

« Được, kỳ thật việc này thật sự rất thú vị, trừ cậu ra thì không ai có thể nhận nữa, giá Trương gia đưa ra nhất định cao, trước đó cũng rất quyết tâm, giờ lại rơi vào tay cậu. Cậu không biết chứ, khu nhà cậu mới mua kia vừa lúc là tòa nhà trung tâm, vốn toàn bộ đại viện tử có trước sau hai Tam Tiến viện, phía sau nhà giữa còn có một dãy nhà bếp, là được mở cửa từ khu nhà phía Tây kia. Sau lại không biết sữa chữa ra sao, giữa hai phòng bỏ thêm một con đường, cũng là cửa được lập từ ngõ nhỏ nhà cậu đó, chính là cửa thứ ba tính từ nhà cậu. Từ cửa kia sẽ có đường tắt dẫn đến khu nhà bếp, còn có sân Tam Tiến ở phía sau, tổng cộng hơn mười căn, rất loạn. Vốn nếu mua khu phòng phía trước thì vừa lúc, sửa chữa, trang hoàng một chút sẽ thấy ngay hiệu quả. Hiện tại thì tốt rồi, hoàn toàn không lo. »

Lý Minh Đạt nói tiếp, « Như bây giờ, giá nhất định giảm. Cho nên hắn bảo tôi hỏi cậu xem có thể mua hay không. Hắn cũng muốn nhanh chóng thu hồi số tiền đã mất. »

« Được, tôi sẽ về thương lượng lại chút. Còn quyết hay không thì chờ mai mới nói được. »

Ngắt điện thoại, Thước Nhạc nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan tâm, đón đám nhỏ về nhà.

Ăn xong cơm tối, đem chuyện này nói với người trong nhà, « Mọi người nghĩ nên tính sao đi, chúng ta mua hay không mua đây. »

« Con nghĩ thế nào ? » Mẹ Thước hỏi.

Thước Nhạc cắn miếng táo, « Con không muốn, nhà chúng ta đã đủ lớn rồi, về sau mấy thằng nhỏ cưới vợ vẫn đủ dùng, muốn lớn vậy làm gì chứ. »

Ba Thước gật đầu đồng ý, « Cũng đúng, chờ khu nhà bên kia xong xuôi, toàn bộ diện tích đến bảy nghìn mét vuông, đã có chút lớn, cứ như vậy, nếu mua lại khu phía sau nữa thì quá lớn, rất chói mắt. »

Ba Khúc và mẹ Khúc cũng đồng ý, « Bên ngoài thì diện tích như vậy cũng đủ rồi, chúng ta sau này sẽ tu hành, đa phần đều ở trong không gian, lớn như vậy cũng không tốt. Hơn nữa giá hơn đưa ra cũng thấp. »

Bọn họ đồng ý mua nhà Phương gia cách vách cũng vì trước đó họ từng đi qua, kết cấu cùng vị trí đều rất thích hợp. Bốn người họ dọn qua đó, mở cửa từ phía tây bên đó có thể trở thành một khu nhà lớn, sau này đám nhỏ kết hôn cũng dễ phân chia. Hơn nữa, bạn bè họ cũng nhiều, bí mật trong nhà cũng nhiều, họ không muốn mang ban bè về nhà, giờ có một khu nhà riêng biệt cũng rất thích hợp.

Hai bên cha mẹ cũng không để ý chuyện ở chung, nhiều năm trôi qua như vậy, họ sớm đã trở thành bạn tốt người nhà, cũng thật kỳ quái, nghiêng ngả bù trừ cho nhau, ba Thước tính tình tốt lại hài hước, ba Khúc lại nóng tính, lòng dạ lại rất rộng rãi, ở chung lại trở thành bạn tốt của nhau, tựa như đã quen biết mấy chục năm vậy. Mẹ Thước là người khẳng khái, nói mau làm cũng mau, mẹ Khúc lại có tính ôn nhu, giữa hai người không hề có mâu thuẫn gì, giống như là một thể vậy.

Thước Nhạc gật gật đầu, « Cứ quyết vậy đi ạ, con đi gọi điện cho hắn. »

« Quyết chuyện gì cơ ? » Vừa dứt lời thì nghe tiếng Khúc Bình từ ngoài truyền đến, phía sau là Phí Dương.

Hừ—cha Khúc thấy Khúc Bình đến, lại quay mặt đi.

Khúc Bình cũng kệ ông, lão gia tử thấy thế nào anh cũng chả thấy sao cả, quen mất rồi, chỉ cần đối xử tốt với Phí Dương là được rồi.

« Lão đệ vừa rồi định nói chuyện gì vậy ? » Nói tiếp về tin tức vừa nghe.

Thước Nhạc nói lại chuyện kia một lần, « Em với ba mẹ thương lượng rồi, nhà ở giờ cũng đủ lớn, không cần thêm nữa. »

« Đừng, em không cần anh cần. » Hai mắt Khúc Bình tỏa sáng.

« Anh xen vào làm gì ? » Ba Khúc trừng mắt, tức giận với con cả nhà mình, đã quen mất rồi.

Khúc Bình cười ha ha với mọi người, sau khi ly hôn, bản tính của người này liền lộ ra, « Ba đừng nóng mà, ba nghĩ mà xem, quan hệ giữa con với Phí Dương đã định rồi, bọn con cũng đâu thể ở mãi ở đây. Mua khu nhà bên kia rồi, bọn con qua ở, tách biệt nhưng vẫn ở gần mọi người. » Không có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này. Phí Dương cũng rất vui, nếu xong việc này thì rất tốt. Trải qua những ngày ở đây, y thật sự rất thích, ước gì cả đời đều có thể ở đây, nhưng cho dù có thích đến thế nào chăng nữa thì đây cũng không phải nhà của chính mình. Nếu bọn họ mua lại khu phía sau thì rất thuận tiện.

Khúc Bình nghĩ, về sau anh với Phí Dương ở khu phía sau, ở gần cha mẹ cùng con trai, còn không cần tự nấu cơm, thực sự quá tiện luôn.

Đang ngồi nghe, ba Khúc cũng cảm thấy có lý, cũng không phản đối, hai thằng con đều ở cạnh, trong lòng tất nhiên vui vẻ, hơn nữa, theo ý của con trai nhỏ, về sau mọi người trong nhà cùng tu hành, ở cùng chỗ cũng tiện hơn.

Thước Nhạc nhớ đến ý tưởng ngày đó, nếu có thể làm được, anh cả với Phí Dương coi như một nhà ba người, à, nếu tính cả Gia Gia nữa thì phải là một nhà bốn người, đương nhiên hiện tại Gia Gia vẫn ở nhà cậu bên này, như vậy cũng tốt. Hai nhà khai chi tán diệp, nói không chừng khoảng trăm năm nữa, nơi lớn như vậy cũng không đủ cho họ ở nữa ấy chứ.

« Anh cả, việc này tuy do Lý Minh Đạt nói ra nhưng giá cũng sẽ không thấp chút nào, lại nói, Trương Thiên Bảo kia không chừng đã bị lão gia tử nhà hắn bức bách, khẳng định muốn chém chúng ta một đao, còn có, việc này anh không thể ra mặt, vẫn nên dùng danh nghĩa của em đi, sau khi mua nhà xong thì lại đổi sang tên anh. Nhà họ nếu biết anh muốn mua thì việc này sẽ không dễ đâu. »

Khúc Bình khẽ ngừng, đột nhiên nhớ ra, anh còng với Trương gia, còn là với dòng họ thư hương kia có chút chuyện thật, khẽ gật đầu, « Lão đệ, việc này giao cả cho em đó, giấy chứng nhận thì tính cái gì chứ, chúng ta là người một nhà, sau này anh với Phí Dương cũng coi như nhập hội luôn. Vấn đề tiền không cần lo lắng, mai anh sẽ xử lý, dù đắt cũng phải mua bằng được. »

Lúc này mọi người mới nhớ ra, Trương gia này sẽ không phải chính là cái Trương gia đã làm mai cho Khúc Bình kia đó chứ. Người ta giới thiệu con gái cho Khúc Bình, kết quả thằng ranh này chạy mất bỏ con nhà người ta lại bơ vơ, việc này là chuyện gì nha..

Ba Khúc nghĩ ra lại trừng mắt nhìn Khúc Bình, chỉ có mình Phí Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nhìn vẻ mặt của người trong nhà, đoán là có chuyện gì đó, quay về lại hỏi cho ra mới được.

***

Thực vật trong căn cứ rốt cuộc không tìm về được, vì thế đầu não của Cục Đặc vụ rất tức giận, mạnh tay xử lý cả đám, vốn muốn để Thước Nhạc đi quản lý mọi chuyện, nhưng Thước Nhạc cảm thấy bản thân không cần phải đi làm gì, hiện tại trong đầu cậu có rất nhiều chuyện cần nghiên cứu, đám nhỏ trong nhà cũng sắp Trúc Cơ, còn có việc tu luyện của bậc cha mẹ cũng cần chỉ đạo, việc tu luyện của cậu khác với những người khác, nhưng với những kiến thức trong đầu thì vẫn có thể hướng dẫn người khác. Cho nên, việc này cậu từ chối, hơn nữa cũng nói chuyện với mấy vị cấp cao kia, cuối cùng chỉ treo danh hiệu cố vấn ở vườn cây, mỗi tháng đến vài ngày là được, phóng ý tế bên kia cũng không cần đến, về cơ bản là tự do.

Hơn nữa, cậu còn làm một chuyện khác, chính là lấy lại cây tường vi gai vàng với danh nghĩa nghiên cứu, gốc tường vi gai vàng kia sau sự kiện đó thường xuyên không thành thật chạy loạn khắp nơi nơi, Thước Nhạc vừa nói đến chuyện này, cấp trên lập tức đồng ý.

Trải qua sự kiện lần này, vườn cây nghiêm khắc hơn rất nhiều trên mọi phương diện, hoàn toàn trở thành phòng thí nghiệm với mức độ bảo mật tối cao trong căn cứ. Thước Nhạc cũng yên tâm hơn, ít nhất mấy thứ này sẽ không lưu lạc ra bên ngoài, chuyện lần trước thật sự khiến cậu khổ sở, cậu thật không hy vọng nhưng thứ mình nghiên cứu bởi vì ý đồ của một vài người mà trở thành công cốc, còn rơi vào trong tay kẻ địch, như vậy còn không bằng đừng làm, cũng vì chuyện này mà cậu thấy mệt mỏi, thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Khúc Phàm không giống như cậu nghĩ, ba, năm ngày sẽ tỉnh lại, Thước Nhạc quan sát từ không trung trong không gian, Khúc Phàm đã đột phá nhưng cảnh giới lại bất ổn, hiện tại vẫn đang nhập định để ổn định lại. Trong lòng cũng không lo lắng lắm. Nhưng bởi vì chuyện này mà họ không thể tham dự đại hội Cổ Võ, chuyện đi Tống gia cũng từ chối luôn, nhưng Tống gia lại không hề không vui, chỉ bảo họ có thời gian thì qua đó.

Dùng thời gian hơn một tháng, rốt cuộc cũng có thể ở nhà mới, đây vẫn là do luật sư Tần giúp đỡ, nếu không tuyệt đối không giải quyết được. Chờ đến khi bọn họ làm xong công việc trang trí, lại cầm được một tập giấy chứng nhận cùng các hạng mục cần chú ý, đều có loại cảm giác tan vỡ, thật quá phiền phức rồi.

Lúc này, Khúc Bình với Phí Dương cũng từ Hà Lan trở về, nhưng hai người còn chưa lĩnh được giấy chứng nhận, hai người họ chưa đủ điều kiện, nhưng hai người tìm được một giáo đường nhỏ, tự kết hôn một lần, coi như xong nghi lễ. Bi đát là khi hai người đi từ giáo đường ra bị paparazi chộp được, hai người lần nữa trở thành tiêu điểm của giới truyền thông, nhưng lần này Phí Dương không buồn bực, tứ hợp viện mới chuẩn bị trang hoàng, giờ y hận không thể lập tức làm xong, không có lòng nghĩ chuyện khác.

Cũng bởi vì tứ hợp viện này được cả nhà tổng động viên, luân phiên xem tiến độ thi công, sợ bọn họ làm hỏng này nọ, cho dù việc trang hoàng loại kiến trúc cổ này, họ căn bản không hiểu gì cả.

Tác giả có lời muốn nói : Chương này ta viết thực rối, đại bản doanh tu chân của Thước gia rốt cuộc cũng hoàn thành.