Thước Nhạc rời khỏi không gian, trong nhà yên yên tĩnh tĩnh, bọn nhỏ còn chưa trở về, Kỳ Kỳ đã đến nhà thầy giáo.
Cầm điện thoại lên, gọi điện cho mấy cảnh cục xung quanh, mấy ngày này tuy rằng không về nhà nhưng cậu vẫn nắm rất rõ tình huống trong nhà. Sau khi họ rời nhà ba ngày, nơi này lập tức trở thành địa điểm tụ tập của đám trộm vặt. Trước đó đã nói rõ với chú Lâm, cứ ở trong phòng không cần làm gì cả, hôm sau nhất định sẽ nhặt được cả một lũ đi nhầm cửa, sau đó đưa đến cục cảnh sát.
Trong nhất thời, số 72 ngõ Lão Hòe trở thành chốn phong vân, biết rõ không thể làm gì còn cố tiến đến, cảnh sát xung quanh cũng bị lũ trộm vặt này làm cho dở khóc dở cười, sáng nào cũng đến thẳng số nhà 72 bắt người. Trình độ lũ trộm này ngày càng cao, trang bị cũng ngày càng tốt, nhưng không ai thành công.
Tuần trước, vua trộm đường phố cũng gục tại nhà họ, lại nói người này dù là bảo tàng lớn nhỏ nào cũng từng ghé qua, trang bị trên người tuyệt đối là tiên tiến trên thế giới, vốn nghe nói đang định rửa tay gác kiếm, không ngờ càng già lại càng không có đức.
Từ lần đó, nhà liền được thanh tịnh, khu nhà 72 cũng trở thành cấm khu của bọn trộm. Thước Nhạc gọi điện thoại đến cục cảnh sát, cảm ơn bọn họ thời gian này đã dành thời gian chú ý.
Sau đó lại gọi cho Lý Minh Đạt, hỏi xem rốt cuộc ai đồn thổi ra. Không ngờ việc này lại rơi lên người Đàm Khải, vốn lần trước cậu nhờ Lý Minh Đạt dạy bảo hắn ta một chút, để hắn ta yên tĩnh một thời gian, không ngờ rằng vẫn xảy ra chuyện lần này. Hắn ta quả thật hận nhà Thước Nhạc thấu xương mà, cũng nhân dịp này mà trả đũa bọn họ.
Thước Nhạc đã sớm quên tên kia, không ngờ hắn ta còn chưa chết tâm, “Được rồi, việc này cậu không cần quan tâm nữa, dù sao sau này hắn ta cũng không dám dở trò gì với các cậu nữa.” Lý Minh Đạt không chút để ý nói. Người tát thẳng vào mặt anh như vậy, dù thế nào cũng không thể để hắn ta được lợi.
Thước Nhạc nghe vậy, cũng bỏ qua luôn, nhưng vẫn mở miệng nói, chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi mời anh ăn cơm.
Giữa trưa gọi điện cho ba mẹ, để bọn họ dẫn đám nhỏ trở về, kết quả họ nhân dịp chủ nhật dẫn đám nhỏ đến sông Bắc Đại chơi, tối không về kịp. Kỳ Kỳ bên kia cũng gọi điện báo tối nay sẽ ở lại nhà thầy. Thước Nhạc đang cảm thán không ngừng, ở nhà tối nay chỉ có cậu và chú Lâm. Khúc Bình, Phí Dương lén lút quay về.
“Hai người làm gì thế này, giống như trộm vậy á.” Thước Nhạc vừa thấy họ vào nhà lền cười không ngừng. Đội mũ đeo kính bịt kín, thật sự che đến kín kẽ luôn, nếu không phải cậu quá quen với hai người, quả đúng không nhận ra nổi.
“Ai nha, buồn chết anh. ” Khúc Bình ngồi trên ghế, cầm chén nước lên uống luôn.
Phí Dương trừng mắt nhìn anh, ‘‘Nếu không vì anh thì sao lại như vậy chứ ?’’Đang tức nên cũng không thể hòa nhã với Khúc Bình được, cười nói với Thước Nhạc, ‘‘Nhạc Nhạc, mấy ngày tới tôi ở nhà cậu nhé. Không phiền chứ?’’
Thước Nhạc nở nụ cười, “Phiền gì đâu, đều là người nhà cả. Hai anh làm sao vậy ?”
Phí Dương sửng sốt, “Mấy hôm nay không xem tin tức sao ?”
“Không a, em đã hơn một tháng không chạm vào máy tính, báo chí rồi. Ai nha, các anh xảy ra chuyện gì vậy ?’’
“Quên đi, tôi cũng không muốn nói, cậu lên mạng tìm đi.’’Phí Dương mang vẻ bất đắc dĩ, thở dài.
Khúc Bình ở bên cạnh cười vô tâm vô phế.
Lòng hiếu kỳ của Thước Nhạc bị gợi lên, cũng không để ý đến hai người họ, đi đến phòng Tây Sương, bật máy tính lên xem.
“Thật ngầu—’’ Thước Nhạc nhìn trang web mà há hốc miệng.
Ngôi sao nổi tiếng bị người đồng tính luyến ái cầu hồn tại lễ trao giải—-chuyện tình cảm của Phí Dương bị lộ.
Tổng tài Hoàn Vũ làm ra hành động kinh hãi—tại lễ trao giải cầu hôn một người đồng tính luyến ái.
Vân vân và mây mây, tin tức Khúc Bình cầu hồn với Phí Dương tại lễ trao giải trên các trang web nhiều tựa như sao trong đêm. Thước Nhạc bật video lên xem, trong lễ trao giải điện ảnh, Khúc Bình không biết sao lại trở thành khách quý, còn là người trao giải cho Phí Dương nữa chứ. Kết quả là ngay trước ánh mắt của toàn thể công chúng, quỳ gối xuống cầu hôn. Không nói tới người xem choáng váng, ngay cả Phí Dương cũng choáng luôn, cuối cùng chạy trối chết.
Trâu—Thước Nhạc thật sự không còn từ nào khác để hình dung hành vi của anh cả Khúc Bình nữa. Cậu cũng đột nhiên hiểu được vì sao cả nhà lại chạy tới sông Bắc Đại nghỉ ngơi, hóa ra là trốn tránh.
Việc này là chuyện từ tuần trước, nhưng hiện tại độ nóng vẫn không hề giảm xuống.
“Anh cả, anh rốt cuộc nghĩ gì thế, em nói nhá, phi thường dũng mãnh đó.’’ Thước Nhạc quá phục anh luôn.
“Phi thường dũng mãnh-anh ta là bị điên mới đúng, giờ tốt rồi, xem sau này anh ta làm cách nào ra ngoài đây.’’ Giờ Phí Dương nhìn Khúc Bình quả thật gai mắt vô cùng.
Khúc Bình cười hì hì nói, “Sợ gì chứ, hết thời gian này thì tốt rồi. Tin tức về giới em giờ ít lắm sao ?’’
Phí Dương quay mặt đi không nhìn anh.
Thước Nhạc cũng đã nhìn ra, tuy Phí Dương tức Khúc Bình nhưng vẫn rất vui, hơn nữa, quan hệ với Khúc Bình giờ cũng hết khúc mắc rồi, đã ở cùng nhau rồi.
Cười cười, an ủi y, “Chuyện như vậy, từ từ sẽ qua thôi mà, vừa lúc anh nhân dịp này nghỉ ngơi một chút, ở nhà em sẽ không ai tìm đến đâu mà.’’
Phí Dương cũng cười, “Đúng vậy, dịp tết tôi cũng không nghỉ đủ, lần này phải nghỉ thật nhiều, phải hưởng thụ cuộc sống trong cổ trạch thôi.’’
“Ha ha, được, hai anh còn chưa ăn cơm đâu nhỉ. Đúng lúc em với chú Lâm cũng chưa ăn. Trong nhà cũng chỉ có bốn người chúng ta, muốn ăn gì để em làm.’’
“Nhạc Nhạc không cần gì đâu, cứ làm canh gà, cá chưng với thịt thỏ cay là được.’’
“Không cần để ý đến anh ta, đơn giản thôi là được mà.’’ Phí Dương vừa nói, Khúc Bình lập tức bị bác bỏ.
Thước Nhạc cũng đã nhận ra anh Khúc Bình giờ đã thành phu quản nghiêm, “Anh cả, trưa này chúng ta ăn đơn giản chút vậy, ăn mì gà đi, thêm hai món rau nữa vậy.’’
“Được, cứ vậy đi.’’ Phí Dương hùa theo.
Trong không gian của cậu có sẵn canh gà, rau, bữa trưa rất nhanh được dọn lên, gọi chú Lâm tới, bốn người cùng ăn.
Khúc Bình cùng Phí Dương cũng không cần cậu ở cạnh, tự tìm việc làm lấy. Thước Nhạc đến phòng mình ở sân sau, nhìn qua Khúc Phàm trong không gian, kiểm tra cây cối ở không gian thứ hai, không phát hiện cây nào mới mở linh trí. Tuy nhiên, cây tử kim hồ lô đã trưởng thành, hồ lô cũng thay đổi màu sắc, không lâu nữa có thể dùng đến.
Thước Nhạc từng kiểm tra tư liệu trong đầu về tử kim hồ lô, vốn là một linh căn trong trời đất, tác dụng không nhỏ chút nào. Chẳng qua, gốc tử kim hồ lô này của hắn được sinh ra từ linh căn, tác dụng ít đi rất nhiều nhưng vẫn rất lớn, đây cũng là loại thực vật tốt nhất mà cậu có, pháp bảo trời sinh. Hiện tại, cậu rất chờ mong.
Trao đổi tình cảm với đám thực vật trong không gian, Thước Nhạc rời khỏi không gian thứ hai. Vampire bị Khúc Phàm đánh bị thương kia đã sớm khôi phục lại, đã trở thành Hầu Tước chân chính, quả thật đã nhân họa đắc phúc.
Mọi thứ trong không gian đã rất lâu không được sắp xếp lại, mặc cho chúng tự do phát triển. Rau trong ruộng đã lớn vẫn sẽ tiếp tục phát trển, càng lâu thì càng chứa nhiều linh khí, hương vị càng thêm ngon. Bởi vì giờ cậu không cung cấp cho người khác, đều để nhà mình ăn, rau dưa nhiều đến ăn không hết, đều tự do phát triển. Hiện tại, diện tích vườn rau đã rất lớn, vô cùng xum xuê. Mỗi lần không gian tiến hóa, đất đều phát triển, diện tích cũng sẽ tăng lên. Mới đầu chỉ có hơn mười mẫu đất, giờ đã rộng ra rất nhiều, cũng may vì thế mà khoảng cách giữa các loại rau cũng tăng lên.
Có vài loại rau vẫn không ngừng phát triển, cũng tạo thành nhiều quả, như là những loại như bí đỏ, dưa chuột… còn có cà chua cũng càng thêm lớn, cao gần ba mét, tựa như cây thân gỗ kết đầy trái.
Hái chút rau dưa, hoa quả không quá lớn, ra khỏi không gian, gọi điện cho mấy người bạn của Khúc Phàm, để họ tới lấy về. Đều đã hơn một tháng không gặp, bạn bè với nhau nên thường xuyên liên lạc mới phải.