Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 89




“Tiểu Phàm, Nhạc Nhạc thật sự không sao chứ?” Mẹ Thước lo lắng hỏi.

Khúc Phàm cười nói, “Không sao đâu mẹ, còn chẳng phải Phí Dương sắp sinh, con cũng lo lắng việc trong đơn vị nên sẽ quay lại. Cha mẹ cũng đã lâu không gặp đám nhỏ, lúc này về một, hai tháng, chờ đám nhỏ nghỉ hè con lại quay về đón mọi người.”

Mẹ Thước gật đầu, nhưng vẫn hơi lo lắng, “Các con cẩn thận đó, làm gì cũng phải cẩn thận.”

“Dạ, mẹ yên tâm đi, bọn con sẽ cẩn thận. Còn gì chưa lấy không? Không có thì chúng ta đi thôi.” Khúc Phàm nhanh chóng nói sang chuyện khác. Ba Thước bên cạnh nhìn hắn không nói gì, Khúc Phàm thấy hơi hãi.

Trở lại Trái Đất, Khúc Phàm cũng không ngồi xe mà thuấn di về thẳng nhà, lần này về có ba mẹ Thước, chú thím Lâm, còn bên Lan thúc đang bận vụ mùa nên không đến được.

Khúc Phàm đi thẳng vào tứ hợp viện, đưa ba mẹ Thước và chú thím Lâm ra. Lúc này trên Trái Đất đã bước vào tháng tư, bọn họ tính toán có chút sai lầm, con nhà Phí Dương đã sớm sinh.

Thấy họ về, người trong nhà rất vui vẻ, đám nhỏ tan học liền về nhà ngay.

Quả Quả còn chưa tan học đã nhận được tin nhắn, vừa thấy lão cha và ông bà đã về, lập tức cảm thấy không yên lòng, nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Lôi Bằng Phi, nói tan học chờ cậu, có chuyện muốn nói.

Bà Lôi Bằng Phi tuy rằng không đồng ý quan hệ của bọn họ nhưng vẫn không kiên quyết bắt cậu chuyển trường. Hai người vẫn thường xuyên qua lại, tình cảm cũng càng ngày sâu nặng. Hai người họ cũng không phải người chỉ ham mới mẻ, đều rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Lôi Bằng Phi lại là người đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, càng ở chung càng thấy Quả Quả tốt, vốn không muốn buông tay; cứ vài ngày lại về nhà làm nũng, cuối cùng thái độ của bà cậu cũng không quá cương quyết nữa. Cũng biết bà bởi trước khi kết hôn đã thấy một đôi đồng tính luyến ái bị dòng họ thiêu sống cho nên mới phản đối như vậy. Bà đã được khai thông, cũng đã thả lỏng rất nhiều.

Được Quả Quả gửi tin nhắn, Lôi Bằng Phi rời khỏi phòng tự học, chiều này cậu không có tiết học, thường đều là Quả Quả tan học thì sẽ đến tìm cậu, miễn cho đến lúc tan học lại khó tìm, mà hôm nay hẳn có việc gì đó.

Đám người về nhà có cả bụng lời muốn nói, cả chiều cũng không đi đâu mà chỉ ở nơi này nói chuyện.

Khúc Phàm tất nhiên cũng biết về chuyện yêu đương của Quả Quả, hắn cũng không phản đối chuyện này, dù sao hắn cũng như vậy mà. Nhưng hắn cũng muốn xem thử, Lôi Bằng Phi là người như thế nào, hắn phải lo liệu cho tốt, miễn để lại gút mắc gì. Lần này đưa ba mẹ về, cũng có cảm giác không còn đường lui. Nếu có thể giải quyết xong chuyện một nửa còn lại của Quả Quả, hẳn Thước Nhạc cũng rất vui vẻ.

Chờ đến khi đám Tiếu Tiếu quay về, không lâu sau Quả Quả và Lôi Bằng Phi cũng tới. Lôi Bằng Phi rất hồi hộp, đối với Khúc Phàm cũng như sấm bên tai. Trong nhà có rất nhiều người, còn có cả lão ba của Quả Quả, thật đúng như gặp gia trưởng. Tuy nhiên cậu cũng đã muốn vững bước, việc này tuyệt đối không thể lùi bước được.

Theo Quả Quả vào sân, lần này đi tới chính viện ở đường Tây, đi thẳng vào chính phòng, cả phòng đầy người. Lôi Bằng Phi liếc mắt liền thấy Khúc Phàm, cũng cảm thấy rất áp lực. Khúc Phàm hiện hẳn đã thành người hơn bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, quá trẻ, còn trẻ hơn cả những bức ảnh mà cậu đã xem qua, rất khí độ, ngồi ở đó cũng không khiến người ta bỏ qua được, nhìn thẳng vào hắn lại tựa như không tồn tại, rất mông lung.

Khúc Phàm nhìn Lôi Bằng Phi, trong lòng thầm tán thưởng, ánh mắt thằng bé rất chính trực, dù có chút căng thẳng nhưng cũng rất biết tiến lùi, cũng không lùi bước, không né tránh ánh mắt hắn. Hơn nữa, xem khí chất kia hẳn đã từng tham gia quân huấn, vẻ mặt kiên định, là người kiên nhẫn. Cũng không tệ, Quả Quả tinh mắt đó chứ.

“Ngồi đi, đừng quá gò bó.” Khúc Phàm gọi Lôi Bằng Phi vào tiểu thính trong nhĩ phòng.

“Cảm ơn chú, con tự rót đi ạ.” Thấy Khúc Phàm rót nước cho mình, nhanh chóng nhận lấy.

“Ông bà cháu có khỏe không, chuyện làn trước xảy ra xong vốn định đi thăm hỏi nhưng vì có chuyện nên mới chậm trễ, không ngờ cháu với Quả Quả lại có đoạn nhân duyên này.”

“Ông cháu vẫn khỏe ạ, bà thì cũng vừa bệnh dậy, may mà uống ngọc lộ do Quả Quả đưa nên cũng khá hơn nhiều rồi.”

Khúc Phàm gật đầu, vươn tay cầm ra một chiếc bình hồ lô màu tím. Thứ này không phải được hái trên núi mà hắn và Thước Nhạc mua ở khe cốc, là một pháp khí loại nhỏ, chuyên dùng để đựng thuốc, “Thuốc ở trong này đưa cho ông bà còn có cha mẹ của cháu cách ngày uống một viên, mỗi người uống mười lăm viên.”

Lôi Bằng Phi nhận lấy, mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng, “Cảm ơn chú.”

“Ở trong đó có khoảng trăm viên, còn lại thì tự cháu phân chia, nhưng cháu thì đừng ăn.”

Lôi Bằng Phi gật đầu.

“Quả Quả thì, tuy rằng không phải con ruột chú, nhưng từ hồi năm tuổi đã ở cạnh bọn chú rồi. Nó là đứa con đầu lòng của bọn chú, tuy rằng nhìn rất ôn hòa nhưng bị chú và ba ba nó chiều ra vài thói xấu nho nhỏ. Về sau cháu cố thông cảm cho nó, chú thấy hai đứa rất tốt, quá tốt đi ấy chứ.”

Kỳ thật Lôi Bằng Phi cũng muốn ở cùng với Quả Quả, cũng biết Quả Quả sẽ lộ ra bản tính thực sự với người thân của mình, cũng có chút thói xấu, nhưng cậu thấy rất tốt, Quả Quả như vậy mới chân thật mà.

“Cậu cũng hiểu về vị thế gia đình mình nhỉ, Lôi gia có địa vị hết sức quan trọng trong quân đội, chú thấy cháu cũng không có ý định muốn vào quân đội, mà chú cũng nghĩ cháu đừng nên vào làm gì. Có vài việc mà các cháu khó mà điều khiển được, Lôi gia thì chú sẽ bảo Cao Sảng chăm nom.”

Mặc du Lôi Bằng Phi thấy thái độ của Khúc Phàm rất lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thực tế ngay từ đầu cậu vốn cũng không có ý định vào nhà nước, cho nên việc này cũng chẳng sao cả.

“Hẳn cháu cũng quen Anthony, cháu có thể học tập với cậu ta.” Anthony ở Châu Âu có rất nhiều tài sản, không phải tài sản của Vampire. Trước đó Anthony từng nói muốn tìm người tiếp nhận, hiện giờ nếu Lôi Bằng Phi có năng lực, vậy để cậu tiếp nhận cũng tốt. Tuy nhiên việc này vấn còn quá sớm để quyết định, cứ để nó học tập chút đã.

“Chú chỉ có thể ở nhà ba ngày, tối mai định tới thăm hỏi Lôi gia.’

“Dạ, chú Khúc, cháu sẽ báo với mọi người trong nhà.”

“Không cần, ngày mai thăm hỏi chính thức, chú sẽ đưa bái thiếp tới. Mai cháu về nhà là được.”

Lôi Bằng Phi đồng ý. Cậu cứ cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quái, khi về đến phòng thì thấy Quả Quả đang thay quần áo, thấy cậu có chút mơ màng bước vào mới hỏi, “Lão ba em nói gì với anh vậy, sao anh nhìn như hồn lìa khỏi xác thế.”

“Quả Quả, lão ba em hiện đang làm gì vậy? Sao anh lại thấy chú áy như đang dặn dò gì đó rồi sẽ thật lâu không về nữa vậy.” Cậu không thể nói rằng cứ như đang lo chuyện hậu sự vậy.

Quả Quả nghe xong, mặt trắng bệch, “Anh thật sự thấy vậy sao?” Kỳ thật cậu cũng có cảm giác như vậy. Lúc nãy cậu thấy ánh mắt lão ba nhìn mọi người ở sảnh cũng như vậy, tựa như muốn nhớ ký hình ảnh của họ vậy.

“Không được, em phải qua hỏi thử.” Nói xong xoay người ra ngoài, đúng lúc gặp Kỳ Kỳ đang muốn vào phòng.

“Anh, anh muốn đi đâu?”

“Kỳ Kỳ, em không thấy lão ba hôm nay rất kỳ lạ sao?”

“Em cũng đang định nói chuyện này với anh. Hôm nay lão ba về dường như rất quan tâm tới cuộc sống của bọn mình, trước kia những chuyện này đều do ba ba lo mà, lão ba trước kia đều mặc kệ, thậm chí ngay cả Phi Phi sơ ý như vậy cũng nhận ra nữa.”

“Em nói thử xem, phải chăng…”

Kỳ Kỳ cau mày, “Bọn mình đừng đoán vội. Chờ lão ba muốn nói thì nhất định sẽ nói với bọn mình mà.” Thực tế, cậu sợ sẽ hỏi ra những chuyện không hay.

Khúc Phàm về nhà, cũng chỉ hôm sau tới căn cứ một lần, dặn dò mọi chuyện, tối lại tới Lôi gia giải quyết chuyện giữa Quả Quả và Lôi Bằng Phi. Lôi lão thái thái rốt cuộc cũng đồng ý Quả Quả. Lôi lão gia tử và ba của Lôi Bằng Phi đều cam đoan sau này sẽ không quản chuyện của Lôi Bằng Phi nữa, để tự cậu làm chủ. Đương nhiên, Lôi gia cũng được lợi.

Hai ngày tiếp theo hắn đều ở nhà, bọn nhỏ cũng không đến trường. Tuy nói hắn không nói gì nhưng chờ đến khi hắn lấy những đồ Thước Nhạc gửi trong không gian ra, còn có Lam Tử và Kim Cương, voi trắng nhỏ… còn có những động vật có thần thức vốn ở trong không gian ra, họ cũng biết chuyện mà Khúc Phàm và Thước Nhạc sắp phải đối mặt rất nguy hiểm. Có điều bọn họ cũng biết chuyện như vậy thì họ không thể giúp gì được, thực lực chúng còn quá yếu.

“Các con đừng quá lo, tuy rằng chuyện này ba và Nhạc Nhạc không nắm chắc, nhưng cũng không thấy nguy hiểm gì. Tuy nhiên, ba cũng cảm thấy hẳn sẽ có chuyện phiền phức gì đó, chỉ sợ chuyện này sẽ khiến ba và ba ba các con không dễ thoát ra được. Để làm xong mọi chuyện có lẽ sẽ mất một năm, cũng có thể vài năm, có lẽ mất cả trăm năm, bọn ba không thể xác định được. Thời gian đối với ba mà nói rất nhỏ bé, cho nên các con nên làm gì thì cứ làm đi, chỉ cần nghiêm túc tu luyện là được.”

“Béo, cậu cũng vậy, mấy anhem ta thì giao hết lại cho cậu, đám nhỏ cũng sẽ tu luyện như đám Quả Quả. Cơ thể đã cải tạo xong, tu luyện sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lúc này, hắn đã mời anh Béo tới, tâm tu luyện của họ không lớn như vậy.

“Cậu yên tâm, anh sẽ lo ổn thoả. Cậu cũng đừng lo lắng chuyện trong nhà, anh lo giúp cậu.” Anh béo vẫn cười ha ha, nhưng trong mắt lại mang theo lo lắng. Trong đám huynh đệ, quan hệ giữa hai người thân thiết nhất, tuyệt đối có thể sánh bằng huynh đệ sinh tử, rất thân thiết.

Đồ mang về được đặt trong không gian của đám nhỏ, có cả tùy thân không gian mà họ làm ra được, ngoài ra Khúc Phàm còn đưa vào rất nhiều pháp khí, không biết có thể che dấu được không. Không gian của đám nhỏ, còn cả hồ lô không gian của Quả Quả kia đều không sao cả, có thể dưỡng dục, không sợ bị hỏng. Sau này mọi người muốn dùng lại đưa ra là được.

Đám Hân Hân cũng được đưa vào không gian của đám nhỏ, có Tùy Tâm quả và linh thạch, họ cũng không quá yêu cầu về hoàn cảnh tu hành, nhất định có thể tu luyện thành công.

Mọi chuyện làm xong, Khúc Phàm rời đi vào sáng ngày thứ tư, ngay từ khi trời còn chưa sáng, tránh cho đám nhỏ tỉnh lại lại thêm quyến luyến.

Thước Nhạc phát hiện Khúc Phàm trở về, tiếp theo hắn đã xuất hiện trong phòng, bên này cũng đang là ban đêm, Khúc Phàm thuấn di trở về.

“Trong nhà sao rồi? Đều tốt chứ, đám nhỏ thì sao?” Thấy Khúc Phàm đến, cậu nhanh chóng ngồi dậy, mấy hôm nay sợ Khúc Phàm sẽ về bất cứ lúc nào, cậu cũng không vào không gian.”

Khúc Phàm cười cười, “Đều tốt, bọn nhỏ cũng tốt, Phí Dương sinh con gái, gọi Bé Bé, đáng yêu lắm.”

“Vậy sao, vậy tốt quá.”

Hắn ngồi xuống, lấy tập ảnh từ không gian ra, “Quả Quả nhà chúng ta biết yêu rồi.”

“Hửm? Nữ sinh thế nào, xinh không? Trong trường nó sao?” Thước Nhạc nghe liền hưng phấn.

“Là trường nó, rất đẹp trai, là nam sinh.” Khúc Phàm nói một câu, Thước Nhạc há hốc, “Thật sao? Ngạc nhiên quá đi. Cậu ta thế nào? Sao Quả Quả lại yêu con trai chứ, em vẫn muốn bế cháu mà.”

“Ha ha, em mới bao tuổi, còn bế cháu nữa chứ. Em xem, trong này có ảnh của cậu ta.” Khúc Phàm mở tập ảnh ra, chỉ vào cho Thước Nhạc xem, đó là ảnh chụp hai ngày qua.

Quả Quả ngồi trên hành lang gấp khúc, Lôi Bằng Phi dựa vào cột hành lang cười nói chuyện với cậu, một người cao lớn đẹp trai, một người tao nhã, “Hai đứa nó rất xứng đôi. Cũng giống đám nhóc nhà mình đó chứ.”

Sau đó lại lật vài tấm, có lẽ để Thước Nhạc cũng nhìn rõ cậu ta, chụp rất nhiều ảnh chung của Lôi Bằng Phi và Quả Quả, còn có vài bức ảnh chụp cả đám nhóc, ảnh chụp riêng, thấy Lôi Bằng Phi đã hòa nhập vào gia đình mình, đám nhỏ đều rất thích cậu ta. Sau đó còn có ảnh công chúa nhỏ nhà Phí Dương, cô nhóc đã hơn bốn tháng, béo múp chắc khỏe, mập mạp phúc hậu, nhìn khuôn mặt cũng sẽ thành mỹ nhân say đắm lòng người. Bên trong còn có ảnh chụp gia đình của Phí Dương, Khúc Bình và hai đứa nhỏ, rất hạnh phúc, Gia Gia cười rất tươi. Nghe nói, nó với Phí Dương tựa như bạn bè vậy.

Khúc Phàm thấy Thước Nhạc lộ ra vẻ tươi cười, không nhịn được ôm cậu vào lòng, Thước Nhạc như vậy khiến hắn muốn khóc.