Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 8




Khúc Phàm cầm trái hồ lô màu tím trong tay, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Thước Nhạc ghé vào lòng Khúc Phàm, hơi híp mắt, lười nhác tựa như mèo Ba Tư, “Tác dụng của từng trái đều rất tốt, ngoại trừ trái thứ nhất và cái thứ bảy đặt trong không gian thứ hai thì những trái khái đều có thể lấy ra. Trái hồ lô bụng lớn kia anh cầm đi, sau này phát triển có thể sánh ngang với không gian của em đó.”

Khúc Phàm lắc đầu, “Thôi, anh nào cần đến, ở cùng với em suốt mà, anh cũng chẳng cần không gian làm gì. Anh nghĩ chờ khi có thời gian sẽ luyện chế thử không gian giới chỉ, có không gian trữ vật đặt đồ được rồi. Trái này đưa cho Quả Quả đi, đám nhỏ trong nhà đứa nào cũng có không gian, Quả Quả cũng là con mình, hồ lô này có tác dụng lớn như vậy chẳng phải vừa hợp với nó sao. Nữu Nữu tuy cũng không có nhưng bé tu hành tốt hơn Quả Quả rất nhiều, chỉ tính riêng tu hành thì ngay cả mấy người chú Lâm cũng không bằng, sau này lại kiếm cho bé một cái là được.”

Thước Nhạc nghe vậy cũng thấy đúng, gật đầu đồng ý, mấy trái hồ lô muốn dùng được vẫn cần nhận chủ.

Khúc Phàm đưa hồ lô cho Thước Nhạc để cậu thu vào không gian. Hắn nghiêng người nằm trên giường, “Dây hồ lô kia cứ tạm cho anh mượn, anh dùng nó bắt người, tuy rằng không thể trói tiên nhưng dị năng giả bình thường thì trói tốt.”

Cậu khẽ gật đầu, bởi vì có linh thức nên dây hồ lô kia không cần nhận chủ. Trước kia Khúc Phàm thường vào không gian tu hành, nó cũng đã thân quen Khúc Phàm, hai người không có vấn đề về trao đổi.

Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, “Em quên không hỏi, hôm nay Cao Sảng đến chỗ anh Béo tra án, có phát hiện gì không?”

“Anh cũng không hỏi, nhưng chiều nay cậu ấy có nói qua với anh, việc này không thể đơn giản mà tra ra được, phán đoán ban đầu là bản thân ngọc có vấn đề, hơn nữa có dao động tinh thần lực. Nay đã lập án trong Cục rồi. Gần đây chẳng hiểu sao lại nhiều chuyện như vậy.”

Thước Nhạc ngáp dài, cúi đầu cọ cọ, “Ai biết chứ.” Cậu cảm thấy hơi mệt, ôm Khúc Phàm rồi ngủ lúc nào không hay.

Khúc Phàm kéo chăn lên, đắp trên vai Thước Nhạc, còn mình thì nằm trên giường thật lâu không ngủ.

Vài ngày tiếp theo, Thước Nhạc đi làm ở bệnh viện cũng không có việc gì đặc biệt. Trái hồ lô bụng bự kia cho Quả Quả, sau khi nhận chủ, tùy theo ý của chủ nhân mà biến lớn biến nhỏ, còn có thể hòa làm một với cơ thể, trong phạm vi mười mét, nếu muốn thu gì vào chỉ cần dùng ý niệm là được. Trong không gian có một mảnh đất, khoảng hai mẫu, còn có một dòng suối nhỏ, đất là tức nhưỡng, nước là linh tuyền, lấy từ không gian của Thước Nhạc. Sau này tùy theo tu vi của Quả Quả, đất tự nhiên sẽ tăng lên, đây hoàn toàn là một không gian độc lập.

Hồ lô này bình thường sau khi xuất thế, hấp thu loại đất và nước nào thì sau này không gian sẽ phát triển theo loại đất và nước đó. Giờ nó hấp thu tức nhưỡng và linh tuyền trong không gian của Thước Nhạc, rất tốt đối với sự phát triển của không gian.

Quả Quả có được không gian này thì rất vui, ôm Thước Nhạc thật lâu cũng không buông. Con cái lớn rồi, đã rất lâu không thân thiết với Thước Nhạc như vậy, tuy rằng Thước Nhạc và Khúc Phàm đối xử với cậu tựa như con ruột, nhưng Quả Quả biết mấy cậu em trai nhà mình đều có tùy thân không gian, trong lòng cậu cũng cảm thấy rất tiếc. Cậu cũng không phải muốn có không gian gì đâu, chỉ cảm thấy không gian này dường như đại biểu cho thân phận, cậu và đám em vẫn có khác biệt. Mà giờ hồ lô này đã an ủi cậu. Trái hồ lô này được ba ba cho cậu, cũng là độc nhất vô nhị, là tùy thân không gian thuộc về riêng cậu, hiện tại cậu không có bất kỳ điều gì khác biệt với đám Kỳ Kỳ nữa.

Thấy Quả Quả như vậy, Thước Nhạc cảm thấy bản thân đã có chút sơ xót với cậu nhóc, cho tới tận bây giờ cũng không ngờ con trai sẽ có tâm lý như vậy, đứa nhỏ lúc trước dường như lập tức sẽ lớn khôn vậy.

Thước Nhạc cảnh tỉnh bản thân, thời gian này không chỉ riêng Quả Quả mà tất cả đám nhỏ trong nhà, cậu đều quan tâm không đủ. Bọn nhỏ đều rất tự lập, cho dù là Miu Miu nhỏ tuổi nhất hiện cũng đã dành nhiều thời gian hơn để chơi cùng Lãnh Vân nhà bên rồi. (Kusami: Vâng, anh đã mất con như thế đó ~~~~trai lớn phải gả chồng thôi anh ^^)

Tự cảnh tỉnh xong, Thước Nhạc cảm thấy mình hẳn nên quan tâm đến bọn nhỏ hơn nữa. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, sắp đến trưa, Thước Nhạc đến trường trung học của Quả Quả, chuẩn bị ăn cơm với cậu nhóc.

Trong trường học không cho phép tự do tiến vào, nhưng cũng rất khéo, Thước Nhạc gặp được chủ nhiệm lớp của Quả Quả ở cổng trường. Trước kia Thước Nhạc đưa Quả Quả đến khai trường đã từng nói chuyện với giáo viên này, lúc ấy thầy cũng không biết Thước Nhạc là ba ba của Quả Quả; dù sao nhìn trẻ vậy cơ mà. Sau đó biết được thì cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc nên nhớ kỹ cậu. Cho nên hôm nay gặp được ở cổng trường thì lập tức nhận ra Thước Nhạc.