“Cậu đừng để bụng lời anh rể tớ nói lúc nãy.” Lôi Bằng Phi có chút không yên nói với Quả Quả.
Quả Quả nghiêng đầu cười, nói với cậu ta, “Tớ sao phải để bụng, chuyện này đâu liên quan gì tới tớ chứ.” Nói xong, mắt chớp chớp, tựa như thật sự chẳng liên quan.
“Sao lại không…” Lôi Bằng Phi quýnh lên.
Quả Quả nghiêm túc nhìn cậu.
“Tớ… tớ…” Lôi Bằng Phi không biết phải nói sao.
Quả Quả đột nhiên cười, “Tớ đùa thôi, đi nào.” Nói xong xoay người đi vào trong ngõ nhỏ.
Lôi Bằng Phi nhìn bóng cậu, có cảm giác bị chia lìa, bất giác nói ra lời giấu trong lòng, “Tớ thích cậu.”
Cơ thể Quả Quả run lên, không quay đầu, “Mau về thôi. Không phải cậu muốn xem thêm ảnh của tớ sao? Về tớ tìm cho cậu.”
Lôi Bằng Phi ngây ngốc nhìn Quả Quả đang đi phía trước, cũng không biết cậu có nghe thấy lời tỏ tình vừa nãy không. Quả Quả đi phía trước không nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, “Đơ ra đó làm gì vậy, mau lên.” Khuôn mặt kia treo nụ cười sáng lạn, ánh mặt trời chiếu sáng cả khoảng lòng của cậu.
Nhìn hai người mặt đầy tươi cười vào nhà, mấy anhem trong phòng nhướn mi chớp mắt nhìn thoáng qua, ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng đoán rằng hai người này nhất định có JQ. Thầm vui mừng, đối xử với Lôi Bằng Phi cũng khác đi.
“Quần áo mua nhiều quá, không mang về ký túc xá hết được, cứ tạm đặt mấy bộ ở đây đi.” Hai người về phòng thu dọn đồ đạc, Quả Quả chỉ vào mấy bộ tạm thời chưa mặc đến, nói.
“Được.” Lôi Bằng Phi vui cười hớn hở dùng móc treo quần áo lên, sau đó lại bỏ vào trong tủ của Quả Quả. Nhìn quần áo của mình và Quả Quả đặt chung với nhau, cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nếu trước kia nói tình cảm này của mình vẫn còn mê mang, nhưng giờ đã hoàn toàn không có, trong lòng chỉ còn sót lại vui vẻ cùng khoái hoạt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đây chính là cảm giác yêu đương đi.
Quả Quả thấy cậu như vậy, trợn mắt, nhưng trong lòng lại vẫn như trước. Mỗi lần thấy hai ba hạnh phúc như vậy, cậu cũng luôn mong chờ tình yêu của mình, rất mong muốn có được mối tình giống như ba, đương nhiên không phải nói cậu nhất định phải tìm một người đàn ông, trong quan niệm của cậu, yêu chính là yêu, không liên quan tới giới tính.
Dọn dẹp xong, Quả Quả thật nhìn không nổi, Lôi Bằng Phi này cứ như tên ngốc vậy, cười đến ngu, khiến cậu cũng không thể không biết xấu hổ được, dẫn cậu ta tới Tam Gian thính, còn mình phải đi giúp bà làm cơm tối.
“Anh Lôi, anh thích anh Quả Quả sao?” Lôi Bằng Phi vừa vào phòng, ngồi xuống xem đám nhóc chơi cờ nhảy, vừa ngồi xuống đã thấy Tiếu Tiếu cầm theo quyển sổ lớn, mặt không chút thay đổi nhìn mình, đôi mắt mèo trong suốt kia cứ nhìn mình chằm chằm.
Mặt đỏ lên, xoa xoa đầu Tiếu Tiếu, đối diện đôi mắt kia chỉ có thể đầu hàng.
Tiếu Tiếu thấy Lôi Bằng Phi hơi gật đầu, đánh giá cậu một chút rồi mở sổ ra, lấy từ trong đó một tờ giấy, “Đây là quà tặng anh Lôi, nhất định phải nhớ cho kỹ đó.” Nói xong mở to hai mắt, rời đi.
Lôi Bằng Phi cúi đầu nhìn, cừ thật, trong này là tư liệu về sở thích cũng như ngày sinh của Quả Quả, thằng nhóc này quá tri kỷ đi. Nhanh chóng gấp lại cất đi. Nhưng không thấy vẻ mặt thần bí của đám nhóc đối diện, cuộc sống sau này vì mảnh giấy này mà xảy ra không ít chuyện ô long sau này. Tiếu Tiếu sao có thể để anh trai mình bị theo đuổi dễ dàng như vậy được, đừng thấy nó ngày thường ghi chép tư liệu rất chính xác, nhưng về khoản troll người thì lại giỏi nhất trong số các anh em đó.
“Đừng khẩn trương, chúng ta tâm sự chút.” Cao Sảng nhìn Lôi Bằng Phi phía đối diện cười nói, “Chuyện của em và Quả Quả, anh biết hết. Hai vị sư phụ không ở nhà, chuyện của sư đệ thì người làm sư huynh như anh phải để ý nhiều hơn. Đừng lo, anh không định chia rẽ hai đứa. Nhà chúng ta vẫn luôn tôn trọng tự do với chuyện tình cảm của đám nhỏ, sẽ không can thiệp nhiều.”
Lôi Bằng Phi nghe vậy cũng thả lỏng, nhưng tiếp theo lại thấy Cao Sảng cười. Vẻ mặt kia tựa như đã nhìn thấu cậu, trên người cũng toát mồ hôi lạnh luôn.
“Nói ra thì tuổi trẻ nói chuyện yêu đương rất bình thường nhưng em và Quả Quả đều đã lên đại học, là thời gian tốt để yêu đương, nhưng theo anh biết thì Lôi gia sợ sẽ không chấp nhận Quả Quả đâu.” Cao Sảng nói xong, mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Dựa vào địa vị của Lôi gia, và gia giáo của Lôi gia, ông em, cha mẹ em đều sẽ không chấp nhận mối quan hệ giữa em và Quả Quả đâu, em định làm gì?”
Lôi Bằng Phi nhíu mày, há miệng định nói. Cao Sảng bên kia liền nâng tay lên ngăn lại, “Đừng nói vội, em cứ nghĩ cho kỹ. Anh không muốn nghe những lời nói có lệ. Anh rất rõ Lôi gia, nghĩ cho kỹ. Em định thuyết phục gia tộc em thế nào, hoặc em sẽ bảo vệ Quả Quả ra sao? Ngoài ra, có một chuyện sợ rằng em không biết, cũng chưa có ai nói với em, Quả Quả theo họ tiểu sư phụ anh, đại sư phụ mang họ Khúc.”
Họ Khúc? Lôi Bằng Phi hơi nghi hoặc, cậu biết mà, Tiếu Tiếu cũng họ Khúc mà? Họ Khúc? ặc… họ Khúc! Cậu đột nhiên nghĩ tới một người, có chút không dám tin trợn mắt nhìn Cao Sảng, thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời, tựa như đang chứng thật suy đoán của cậu, “Lão ba Quả Quả không phải tên Khúc Phàm chứ?”
“Ặc… trời ạ!” Thấy Cao Sảng gật đầu, Lôi Bằng Phi cảm thấy đầu cũng muốn to ra. Bởi vì tuổi của Quả Quả và Khúc Phàm nên cậu vốn không nghĩ tới hai người là cha con. Lại nói, cậu cũng không quen biết Khúc Phàm nên cũng không nghĩ theo hướng đó được, thậm chí cũng không biết mặt hắn nữa, xem ảnh chụp cũng không nhận ra nổi, phiền phức lớn rồi đây.
Cao Sảng thấy Lôi Bằng Phi dùng hai tay ôm mặt, tựa như gặp quỷ, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Quả Quả này cũng thật tài giỏi nha, còn dụ được cậu con trai út Lôi gia về, để xem Lôi gia sẽ làm gì giờ nào. Hơn nữa, thông qua chuyện này cũng có thể thử thách Lôi Bằng Phi một chút, xem cậu ta có phải người đàn ông có thể giao phó hay không?
“Sao vậy? Sư huynh nói gì với cậu.” Quả Quả thấy Lôi Bằng Phi có vẻ thất hồn lạc phách tiến vào, hỏi.
“Lão ba cậu tên Khúc Phàm?” Lôi Bằng Phi nhìn Quả Quả, hỏi.
“Đúng vậy, tớ chưa nói với cậu sao?” Quả Quả hơi ngạc nhiên.
Lôi Bằng Phi gật đầu, “Chưa nói. Thật sự tên Khúc Phàm? Làm việc trong căn cứ?”
Quả Quả nhíu mày, “Ừ, cậu sao thế?”
“A, thân ái, bọn mình bỏ trốn đi.” Lôi Bằng Phi mang vẻ mặt khổ sở ôm Quả Quả nằm nghiêng xuống kháng, đặt Quả Quả dưới thân, ừm…mềm quá đi.
“Này này, cậu lên cơn gì thế, mau đứng lên, nặng chết tớ.” Quả Quả cảm thấy có hơi thở nóng rực phả lên cổ mình khiến tim cậu đập cực nhanh. Hơn nữa, Lôi Bằng Phi khác lạ quá đi mất.
“Tớ sắp điên luôn ấy. Thân ái, cậu biết quan hệ giữa Lôi gia và lão ba cậu không, thề sống thề chết đó.” Lôi Bằng Phi khoa trương nói.
Quả Quả nghe vậy thì rất ngạc nhiên, “Tớ không biết việc này đó.” Cậu chỉ biết nhà Lôi Bằng Phi thuộc quân đội, chứ cũng không rõ lắm, lại nói cậu cũng không mấy khi hỏi về chuyện lão ba làm.
Lôi Bằng Phi ngồi dậy, nhìn Quả Quả đầy bất đắc dĩ.
Nói là tử địch thì hơi phóng đại, nhưng hai bên đối địch với nhau thì lại là sự thật. Chuyện này phải nói từ Trương gia, lúc trước khi Trương gia tiến vào căn cứ, muốn gả con gái cho Khúc Bình, không ngờ Khúc Bình lại đến với Phí Dương, hai người tuy rằng còn chưa từng gặp mặt nữa, nhưng chuyện này cũng đã bị bếu xấu. Hơn nữa Trương gia muốn xâm nhập vào căn cứ cũng không thành, cứ vậy nảy sinh xung đột. Trương tướng quân kia tính ra vẫn là dượng nhỏ (chồng của cô út) của Lôi Bằng Phi. Chuyện này vốn cũng không liên quan tới Lôi gia, Trương tướng quân kia và Lôi gia khác trận doanh, cho dù có quan hệ thông gia cũng không thân quen cho lắm. Nhưng trước khi Thước Nhạc rời đi, trong căn cứ xảy ra chuyện của Đàm Khải và Lưu Kiệt vẫn dính tới Trương gia, mà Lôi gia tuy nói không có can dự vào nhưng cũng bị Trương gia che mắt nhắm mắt theo đuôi, cũng gián tiếp khiến Thước Nhạc rời đi.
Vốn Khúc Phàm cũng không muốn truy cùng đuổi tận, nhưng Thước Nhạc rời đi lại khiến hắn tức giận, chẳng những xử lý Trương gia, mà Lôi gia cũng bị sờ gáy, nếu không phải còn có Lôi lão gia tử, sợ rằng ngay cả ba của Lôi Bằng Phi cũng bị kéo xuống nước. Hơn nữa, lúc trước Khúc Phàm giận tới mức thiếu chút nữa san bằng Lôi gia, điều này khiến Lôi gia rất tức giận, sau khi khôi phục muốn tìm Khúc Phàm xử tội thì lại chẳng thấy người đâu.
Lôi gia này cũng coi như phân rõ phải trái, không phát giận lên đám Cao Sảng, nhưng một ngày Khúc Phàm không xuất hiện, bọn họ sẽ lại tức giận thêm một ngày. Lại nói lúc Khúc Phàm tức giận làm chuyện gì cũng không thèm để ý, khiến cho thực lực Lôi gia hạ một bậc. Quân đội cũng hiểu Lôi gia bị oan, đúng lúc Trương gia rớt đài, vị trí trong căn cứ cũng bỏ trống, coi như bồi thường mà để ba Lôi Bằng Phi nhậm chức. Cũng bởi căn cứ biết rõ ân oán của hai bên, vẫn âm thầm xem kịch, làm cho ba Lôi Bằng Phi suốt ngày mắng nhiếc Khúc Phàm ở nhà, cảm thấy mất hết cả mặt mũi.
Quả Quả nghe được lời Lôi Bằng Phi, cũng mất tiếng luôn. Cậu cũng biết khi ba ba rời đi, lão ba cũng tới căn cứ, ba ngày liên tục không về nhà, chỉ biết đang báo thù cho ba ba, nhưng không rõ cụ thể. Sau đó lão ba lại bận tìm ba ba, tới dị giới nên càng không nói đến chuyện này. Bởi vậy, cậu và Lôi Bằng Phi phiền phức rồi đây.