Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 44




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khúc Phàm thấy mấy ngày nay Thước Nhạc có chút phấn khởi, thú vui của cậu là khiến cho nhà mình trở nên hoàn mỹ, mỗi khi cậu nghĩ đến đồ trang trí yêu thích gì sẽ nếm thử một cách hạnh phúc, nhìn cậu như vậy, Khúc Phàm cảm thấy rất hạnh phúc, hắn cũng rất vui mừng phối hợp cùng.

Tốn cả một tuần mới trang hoàng xong toàn bộ khu nhà, tốc độ này không thể xem như nhanh, dù sao đối với Khúc Phàm thì chuyện này cũng chỉ như một cái vẫy tay mà thôi. Nhưng vì bảo vệ chỉnh thể cổ hương cổ sắc, không phá hỏng phong cách vốn có của nó, Thước Nhạc tốn rất nhiều tâm tư, khắc mộc, thạch điêu, đồ sứ, thải họa, tuyệt đối nhất trí về phong cách, tinh xảo thanh lịch. Hơn nữa, những chế tác mới của họ có những đặc sắc của đồ sứ gạch men sứ, tham khảo những đồ sứ thanh hoa, rũ trứ, men thải, phấn thải, lệ hồng… chế tạo ra những loại đồ sứ đặc sắc, vẽ lên những đồ án hoa mỹ, dù đã được đổi mới nhưng vẫn giữ vững phong cách khảm của thế giới này. Thước Nhạc không hy vọng dùng loại gạch men sứ này khảm lên tất cả các gian phòng, như vậy tuy đẹp nhưng không tốt lắm, chúng nó phải xuất hiện ở đúng nơi đúng chỗ mới chó thể đẹp đến mức khiến mắt của mọi người nhìn thấy đều sáng rực lên. Phòng ốc vẫn dùng gỗ làm chủ đạo, Thước Nhạc đo độ lớn nhỏ làm thành vách ngăn, cửa, kháng tráo, lạc địa tráo.

Một tuần, đường Đông, tiền viện, hậu viện đều đã xong, những nơi khác cũng đã gần xong, có điều mấy loại vách ngăn thì Thước Nhạc còn chưa làm xong.

Chính phòng tiến viện đường đông chỉ dùng để tiếp khách, hai gian phòng bên cạnh làm thành ngoại thư phòng, cũng được dùng để đón khách. Tuy hiện tại nhà họ cũng chẳng có khách nào cần tiếp đón đặc biệt.

Phòng bếp được đặt ở hậu trạch, ba gian phòng gần sát vách tường phía cạnh đông, mà ba gian phía tây là phòng chứa đồ trong nhà, nhà ăn cũng không được đặt chung cùng với nhà bếp, bên ngoài được dùng làm Khởi Cư thất cho mọi người. Chính đường đặt bức bình phong đại lan vận đồ, nhà ăn được đặt ở Đông ốc, Tây ốc là Khởi Cư thất. Truyền tống trận loại nhỏ được Khúc Phàm nghiên cứu rất rõ ràng, hiện đã có thể làm truyền tống trận truyền ra hai hướng, phòng bếp đặt một cái, nhà ăn đặt một cái, làm vậy có thể truyền tống được thức ăn lên luôn, đến mùa đông cũng không sợ nguội.

Đông sương Tây sương và tráo phòng phía sau được chuẩn bị cho đám nhỏ, chính phòng là phòng ở của Thước NHạc và Khúc Phàm. Bởi trong viện có tiểu viện riêng, cha mẹ và đám người chú Lâm hoàn toàn có thể chọn một khu để ở. Giờ đám nhỏ vẫn còn nhỏ, cũng sẽ không ở bên phía cha mẹ, cũng không thể thường xuyên ở cạnh họ, nhưng chờ đến khi bọn nó lớn rồi sẽ ở những khu bên cạnh. Đến lúc đó có thể dọn sang đại trạch. Bên kia mua về cũng không phải chỉ dùng để bày cho đẹp mắt, bọn họ nhất định sẽ dọn đến ở. Nhưng để dọn dẹp bên kia còn cần rất nhiều thời gian, bọn họ tạm thời không dùng đến.

Phòng ốc cổ hương cổ sắc như vậy còn cần vài tấm mèn che, đồ trang sức; trên bàn ghế còn cần khăn trải bàn, nệm dựa, nếu không mùa này sẽ rất lạnh. Bởi Thước Nhạc không muốn mua người làm, Lan thẩm và Tiền tarai liền tới bố phường tìm vài tú nương để may. Bởi vì có nhiều nên những tú nương đó được mời về nhà, Thước Nhạc xếp chỗ cho họ sống bên Đổ Tọa phòng. Vải vóc, tơ lụa trong không gian có rất nhiều, Lan thẩm và Tiền tẩu lại ra ngoài mua thêm một chút. Cậu còn nhờ Lan thẩm và Tiền tẩu nhìn xem có tú nương nào mà tay nghề đặc biệt tốt hay không, xem thử có thể mời về nhà hay không. Nơi này khác với Địa Cầu, không phải cứ có tiền thì sẽ mua được quần áo, phải biết nơi này cũng chẳng có số lớn số bé, càng không có XL gì đó, dù sao Thước Nhạc đã thử qua quần áo ở đây, đều không vừa. Việc thêu thùa quần áo trong nhà đều do phụ nữ trong nhà làm hết. Mà sau này thím Ngô đến đây cũng sẽ bận không hết việc.

Bọn họ mời một lúc mười hai tú nương, Thước Nhạc bảo họ trước chế tạo gấp một loạt quần áo, tránh để người nhà đến không có đồ mặc. Không hồ là nghề kiếm cơm, may khá tinh xảo, cơ bản đã thỏa mãn được yêu cầu của Thước Nhạc. Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ thỏa mãn được yêu cầu cơ bản, cậu cũng không hiểu quá rõ chuyện này, thím Ngô đến đây thì tốt rồi. Tay nghề của thím hiện đã rất hoàn mỹ, nhất là Thước Nhạc lại đưa cho thím thủ quyết khó lường kia, công pháp kia chuyên dùng để luyện tập, mà quần áo từ trên xuống dưới kia của Khúc Phàm, thím cũng chỉ tốn hai giờ đã làm ra, tốc độ rất nhanh.

Khúc Phàm mấy hôm nay ngoại trừ làm vài món đồ theo yêu cầu của Thước Nhạc thì thời gian còn lại đều để nghiên cứu trận pháp. Hắn hiện rất mê muội với trận pháp. Tư liệu về trận pháp trong đầu Thước Nhạc  đều đã được khắc vào trong ngọc giản cho hắn, thu hoạch rất lớn. Hiện tại, hắn vẫn chưa nghiên cứu với những loại trận pháp có tính công kích mạnh, hiện hắn càng thêm chú ý những loại trận pháp phòng ngự và có tính thực dụng cao. Đầu tiền là lập trận pháp phòng ngự ở xung quanh, sau đó lại lập trận phòng chống bụi, trận nhiệt độ ổn định, trận phòng nước phòng lửa, đủ loại trận pháp trong từng gian phòng. Sau khi lập xong thì cơ bản phòng ở muốn xấu cũng không xấu nổi.

Ngày đó khi hắn vừa bố trí xong trận pháp, Lan thúc và Tiền Tuấn Bình đang định mở một cửa ở phía đông, để xe ngựa ra vào, như vậy sẽ không cần đi qua đại môn nữa. Việc này đã sớm nói với Thước Nhạc, chẳng qua mấy ngày nay họ vội đắp kháng, sửa ống khói, giờ mới rảnh tay để làm. Không ngờ mấy người tốn công tốn sức đập vỡ bức tường, chưa kịp làm cửa thì gạch ngói lại đột nhiên tụ tập lại vào chỗ cũ, không một dấu vết. Mấy người cảm thấy thật kỳ quái. Cuối cùng, Khúc Phàm không thể không dừng trận pháp lại trước.

Ngoài khúc nhạc đệm này, Khúc Phàm vẫn dốc sức nghiên cứu trận pháp, hắn tựa như đang đứng trên vai của người khổng lồ, rất nhiều trận pháp đều có sẵn, hiểu được nguyên lý của trận pháp thì rất nhiều chuyện trở nên rất dễ dàng. Thành tựu mới nhất là truyền âm trận, nhà quá lớn, lại không có điện thoại di động. Trước kia cũng đã có truyền âm trận, nhưng thứ đó lại quá mức đơn giản, muốn phát động cũng rất phức tạp. Khúc Phàm tham khảo những chức năng của điện thoại, tìm được không ít xà cừ* lớn nhỏ và đại pháp loa** dưới biển ở trong không gian của Thước Nhạc. Xà cừ là một bảy đại pháp bảo của Phật gia, có tác dụng tăng phúc. Lúc trước họ bảo anh Béo thu mua một chút, sau đó Anthony lại mang từ nước ngoài về vài món Phật khí tinh phẩm. Khúc Phàm từng nghiên cứu chúng, hắn không rõ lắm tác dụng của xà cừ đối với Phật gia, nhưng xà cừ hoàn toàn có thể làm vật dẫn của trận pháp, không cần linh thạch cũng có thể sử dụng. Đại pháp loa cũng giống như vậy, hơn nữa chúng còn có tác dụng ổn định tâm thần.

*xà cừ: tên Việt là sò tai tượng, họ trai tai tượng, dưới đây là hình của nó

xà cừ 1

xà cừ 2

xà cừ 3

**Đại Pháp Loa: tên Việt là Ốc tù và,rất lớn

ốc tù và

Vì thế Thước Nhạc cố ý vào không gian tìm một chút. Tìm được dưới biển trong không gian, hơn nữa số lượng còn khá nhiều, không biết có phải trong không gian có nhiều linh khí, không chú ý một thời gian mà chúng ta đã phát triển đến mức như vậy, may mà loại biến hóa này chỉ tăng về chất lượng chứ số lượng cũng không tăng bao nhiêu. Trước kia những sinh vật trong biển quá nhỏ, Thước Nhạc không chú ý, ngoại trừ ra khơi du ngoạn còn lại cậu cũng không quá quan tâm, mà lần tìm kiếm này khiến cậu phát hiện, toàn bộ đáy biển đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. San hô, sò, hến… đều trở nên to lớn hơn, đã trở thành kho báu thiên nhiên.

Khúc Phàm chỉ tìm chút xà cừ cùng với tù và nho nhỏ, nhưng xà cừ, tù và này cũng đã lớn cỡ hai bàn tay người rồi. Hắn cũng lựa chọn rất nhiều kiểu dáng khác nhau, thuần tù và, dực tù và, giác tù và, dực tù và hoa văn ngựa vằn, đương nhiên còn có loại dân dã đại pháp loa-phượng vĩ loa*. Để làm thành pháp khí thì đại pháp loa là tốt nhất, tuy nhiên thiết bị truyền âm mà Khúc Phàm làm này không cần yêu cầu cao như vậy. Khúc Phàm quyết định sẽ đa dạng hóa chúng, đám nhỏ hẳn sẽ rất thích đây.  Dùng xà cừ khắc thành chín viên trân châu, tựa như chín phím bấm trên điện thoại, được khảm bên trong xà cừ tựa như chiếc hộp, bên dưới là trận pháp, khi dùng sẽ ấn từng viên xuống, tác động tới trận pháp bên dưới, từng nút “đàm cơ” đều có tổng trận pháp và trận pháp độc lập, chỉ khi hai trận pháp giống nhau thì mới có thể kết nối với nhau. Mà tác dụng của tù và lại tựa như microphone, bản thân nó đã có tác dụng truyền âm, dưới tác dụng của trận pháp, thanh âm có thể được truyền tống một cách rõ ràng. Đặc điểm lớn nhất của hai loại tài liệu này chính là không cần linh thạch cũng có thể truyền tống đi được. Đương nhiên nếu khoảng cách quá xa, hiệu quả tất nhiên không quá lý tưởng, nhưng trong phạm vi nhà của họ hiện tại thì không vấn đề gì. Ngoài ra, hắn còn thêm vào đó một trận pháp rung động nhỏ, chỉ cần trận pháp đồng bồ, trận pháp này sẽ chuyển động, sau đó trong tù và sẽ xuất hiện một loại âm thanh đặc biệt, cho đến khi bên kia ấn vào nút trân châu để nó bật lên hoặc là bên này cầm tù và lên mới thôi (ý ở đây là bên gọi ấn để nút trân châu nhô lên, k tác động vào trận pháp nữa, hoặc bên được gọi nhấc ống nghe tù và lên). Như vậy sẽ hoàn toàn có được tác dụng truyền âm.

*các loại ốc tù và nói trên lần lượt là:

Thuần tù và

thuần tù và

Dực tù và

dực tù và

Giác tù và

giác tù và

Dực tù và hoa văn ngựa vằn

tù và ngựa vằn

Phượng vĩ loa

phượng vĩ loa

Thước Nhạc thấy thành quả như vậy của Khúc Phàm, có chút há hốc mồm luôn. Vui đến mức nhảy lên hôn hắn một cái, kết quả dẫn tới Khúc Phàm biến thân thành sói, ăn cậu vào bụng luôn.

Đây tuyệt đối là tuyệt tác vĩ đại nhất. Truyền âm trận trước kia chỉ là một trận pháp có vẻ yếu, tu chân giả bình thường nếu muốn truyền tống tin tức thường sẽ nhập lời họ muốn nói vào trong ngọc giản, sau đó thông qua thủ pháp truyền tống đặc biệt mà được truyền đi. Mà tiên nhân thường nếu như gần thì sẽ dùng truyền âm ngay. Việc này Khúc Phàm cũng có thể làm được. Truyền âm trận trước kia bởi thanh âm không nhỏ, khoảng cách truyền tống cũng ngắn nên không được yêu thích. Càng huống chi thứ mà Khúc Phàm làm ra này dù là người thường cũng có thể sử dụng được.

“Nhất định phải làm nhiều một chút, thứ này mà dùng trên Trái Đất thì còn không tốn cả phí điện thoại nữa.” Tựa vào người Khúc Phàm, Thước Nhạc dùng tay thưởng thức đại pháp loa xinh đẹp kia, thật quá tuyệt, nghĩ tới đám nhóc trong nhà cầm ốc biển trò chuyện, Thước Nhạc vui không kìm được, nhất định đáng yêu chết người không đền mạng luôn đó.

“Cũng chỉ có thể dùng ở nhà thôi, xa quá lại không dùng được, phải có năng lượng để duy trì.”

Thước Nhạc vừa nghe, quay đầu lại nhướn mày, “Nói cách khác, nếu có đủ năng lượng thì nó có thể truyền tống xa được, vậy không dùng linh thạch được sao? Thứ này có thể bị người ta nghe lén hay không?”

Khúc Phàm nghe vậy, hơi chững lại, sau đó cười, ôm cậu vào lòng, “Thân ái, em quá thông minh rồi.” Chuyện điện thoại có thể bị người ta nghe lén vẫn khiến Khúc Phàm đau đầu, cho dù hắn thần thông quảng đại thì cũng khó mà phòng ngừa việc nghe lén. Dù sao khoa học kỹ thuật cũng ngày càng được nâng cao, khó mà phòng bị được. Hiện tại hắn không ở Trái Đất, mà nhóm đồ đệ của hắn lại không có được năng lực như của hắn. Giờ tốt rồi, có được thứ này sẽ giải quyết được vấn đề liên lạc giữa bọn họ. Điều này cũng khai thông tư tưởng của hắn. Có lẽ có thể cài thêm vài trận pháp vào để điện thoại di động cũng an toàn hơn.

“Thật sự có thể làm ra được sao?”

“Anh nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu. Hiện tại anh cũng đã nghiên cứu được một bộ phận trận pháp rồi, hẳn sẽ tìm được cái phù hợp thôi. Coi như không tìm được thì có thể khiến cho họ nói chuyện an toàn với nhau là tốt lắm rồi.”