Mang Theo Hồi Ức Vạn Năm Yêu Chàng

Chương 1: Xuyên qua




Hồng Kông,Ngày 12 tháng 10 năm 2014,3 giờ 20 phút.

Tại căn nhà hoang,ngoại thành.

"Thẩm Kiện,anh trốn không thoát đâu,mau đầu hàng đi" Hạ Thiên Di hai tay cầm súng,hướng thẳng đến người trước mặt.

"Ha,dựa vào cô?" Thẩm Kiện cười khinh một tiếng,sau đó chỉ vào Hạ Thiên Di,dùng giọng điệu cợt nhã để nói.

"Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn,nếu không đừng trách tôi" Hạ Thiên Di lạnh lùng lên tiếng,hắn cho rằng cô không đủ năng lực để bắt hắn ư?

"Cô đe dọa tôi?" Hạ Thiên Di vừa dứt lời,Thẩm Kiện liền nghiêm mặt tự chỉ vào mình,đàn bà thôi mà,cũng giám dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với hắn.

Hạ Thiên Di không lên tiếng,tay sờ bên hông,lấy ra một cái còng,sau đó ném về phía Thẩm Kiện,nhướn mày nói " tự còng,hay muốn tôi ra tay?"

Bộ dáng của cô ta chính là hóng hách và khiêu khích.

Thẩm Kiện trừng mắt nhìn Hạ Thiên Di,vì tức giận nên mặt hắn ngày càng đỏ,nhưng hắn không có thời gian để tính sổ với cô,bởi vì cảnh sát đang đến đây,nếu hắn còn không tranh thủ,đợi lúc bọn họ đến,hắn chắc chắn không có cơ hội trốn thoát.

Liếc mắt nhìn chiếc ghế cây ở́ bên cạnh,hắn dùng tốc độ nhanh nhất chộp lấy,ném vào Hạ Thiên Di,rồi nhân cơ hội đó để chạy đi.

Hạ Thiên Di phản ứng nhanh lẹ,cô né sang một bên,rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thẩm Kiện,chính hắn đã hại Cao Tường uất hận mà chết,sau đó còn giết vợ mình đoạt tài sản,lừa gạt,hại chết biết bao nhiêu người,hôm nay dù bất cứ giá nào,cô cũng phải bắt được hắn,để pháp luật trừng trị loại người lòng lang dạ thú này.

"Thẩm Kiện,đồng nghiệp của tôi sắp đến,anh chắc chắn chạy không thoát đâu,mau đầu hàng đi" Hạ Thiên Di vừa đuổi theo,vừa nói,Thẩm Kiện không chịu đứng lại,hơn nữa còn liếc mắt thấy gì,thì liền ném đó vào người cô,Hạ Thiên Di cật lực né tránh,nhìn thấy hắn đang chạy gần đến xe,cô hét lên " Mau đứng lại,còn chạy tiếp nữa thì tôi sẽ nổ súng"

Thẩm Kiện không để ý đến lời cô nói,vẫn tiếp tục chạy về phía trước,tiếng súng chợt vang lên,cảm giác đau nhói ở bắp chân khiến hắn phải khụy xuống.

Trúng đạn rồi.

Thẩm Kiện quay đầu nhìn Hạ Thiên Di,ánh mắt đầy căm hận,chỉ còn cách vài bước nữa thôi,hắn không thể để bị bắt,hắn không muốn ngồi tù,cố gắng chịu đựng cơn đau từ bắp chân,mặc máu tươi chảy ướt cả ống quần,hắn cố chống người đứng thẳng,chân khập khiễng chạy nhanh lên xe,lúc chuẩn bị lái xe đi,hắn còn hạ kính xe,nhìn Hạ Thiên Di cười lạnh một tiếng,thù này,một ngày nào đó,hắn sẽ đòi lại gấp trăm lần.

Hạ Thiên Di nhìn thấy Thẩm Kiện lên xe chạy mất,cô cũng nhanh chóng nhảy lên xe mình đuổi theo.

Có lẻ là do cơn đau từ bắp chân,lại thêm máu cứ chảy không ngừng,nên phương hướng lái xe của Thẩm Kiện hơi loạng,lúc lái sang trái,lúc lại lái sang phải,nhưng mà tốc độ quá nhanh.

Lúc Thẩm Kiện quay nguời nhìn về phía sau,Hạ Thiên Di vẫn theo sát hắn,nhận thấy cô sắp đuổi kịp,hắn chửi tục một tiếng "shit",sau đó tăng tốc hơn nữa,phía trước có một chiếc xe tải ngược hướng đang chạy tới,Thẩm Kiện vội xoay vô lăng,lại thấy xe sắp đâm vào vách núi đá,hắn hoảng,tay chân luống cuống,quên không giảm tốc độ,cứ thế mà lao nhanh về chiếc xe tải ngược hướng kia.

Tình huống bất ngờ,người lái xe tải cũng không kịp thắng lại,lực xe va chạm mạnh,xe của Thâm Kiện bị đụng văng lên một vòng rồi rơi xuống.

Hạ Thiên Di vẫn luôn theo sát Thẩm Kiện,vì muốn đuổi theo kịp nên tốc độ lái xe của cô cũng rất nhanh,lại không ngờ sự việc đột nhiên xảy ra như vậy,nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,Hạ Thiên Di muốn tránh cũng tránh không được,không kịp nghĩ nhiều cô vội đảo vô lăng,xe chuyển hướng đâm vào vách núi đá,cô nghĩ nếu phải chết cô thà cho xe đâm vào vách núi,còn hơn cứ tiếp tục chạy về phía trước để xe của Thẩm Kiện đè bẹp lên xe cô,bởi vì cô thấy xe của hắn đang bay trên không.

́

Xe va chạm vào vách núi đá quá mạnh,đầu Hạ Thiên Di bị đập vào vô lăng,máu từ trán chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô,Hạ Thiên Di ôm trán,mùi xăng nồng nặc bốc lên,cô cố gắng lắc đầu,để bản thân tỉnh táo vài phần,loạng choạng mở cửa xe,chạy ra ngoài.

Đầu mỗi lúc một choáng,Hạ Thiên Di dùng chút sức lực cuối cùng chạy thật nhanh,chỉ nghe "Ầm" một tiếng,cô bị văng ra vài thước,sau đó rớt xuống,cô cố gắng mở mắt,nhưng cảnh vật xung quanh không còn nhìn rõ nữa,ý thức cũng bắt đầu mơ hồ...

***

Lúc Hạ Thiên Di tỉnh lại,giống như đã ngủ mất mấy thế kỉ vậy,cảm thấy không còn chút sức lực nào cả,cả người rất đau đớn,cô nhớ lúc mình chạy ra khỏi xe được một đoạn,thì xe nổ tung,còn tưởng là sẽ chết,không ngờ lại may mắn như vậy,cô vẫn còn sống,mí mắt nặng trĩu,đầu thì đau đến muốn nổ tung,cô đưa tay lên bóp bóp trán,bỗng nhiên động tác chợt dừng lại,bởi vì...có rất nhiều chuyện hiện ra trong đầu,chính xác hơn là kí ức của một người nào đó..

Diệp Nghi Dung,16 tuổi,nữ nhi thứ 3 của Diệp Thần-đại tướng quân Đại Triều quốc.

Sinh ra trong một thế gia võ tướng,thân thể nhu nhược,tính cách quá yếu đuối,lại do con của thứ xuất sinh ra,thân phận thấp kém,nên từ nhỏ đã không được sủng,phụ thân ghét bỏ,tỷ muội cùng nhau ức hiếp,người làm trong phủ thì khinh miệt.

Cũng may,bà nội không ghét bỏ,hơn nữa còn hết lòng yêu thương bảo vệ,cho nên,nàng mới có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay,nhưng nhiều lần cũng không tránh khỏi bị bắt nạt,bởi vì bà nội mỗi tháng đều đi chùa lễ phật,bọn người trong phủ đều tranh thủ những ngày đó mà ra tay với nàng,cả tỷ muội ruột cũng không buông tha cho nàng.

Mỗi lần như vậy,nàng cũng không dám nói lại với bà nội,sợ bà sẽ lo lắng,hơn hết nàng sợ bà nội lại tìm phụ thân trách cứ,đến lúc đó,e rằng phụ thân sẽ càng chán ghét nàng thêm.

Thời gian trôi qua,bà nội mỗi lúc một yếu hơn,bà lo lắng sau khi mình ra đi,không có ai chăm sóc nàng,nàng sẽ phải chịu thiệt thòi,nên đã xin hoàng thượng ban hôn cho nàng cùng bích vương gia của Đại Triều quốc-người được cả thiên hạ sùng bái,danh xưng là chiến thần,cũng không biết bà nội đã dùng cách nào,để thuyết phục vị vương gia đó lấy nàng làm chính phi.

Trước khi bà nội qua đời,đã hết lần này đến lần khác căn dặn nàng phải đồng ý hôn sự này,dù là không có tình cảm cũng được,nhưng ít ra có danh phận là vương phi của chiến thần,nguời khác cũng sẽ không dám tùy tiện ức hiếp nàng.

Ngày mai là ngày đại hôn,mấy ngày nay vì quá đau lòng việc bà nội qua đời,nên nàng đã tự tuyệt thực,không ai quan tâm,đến khi cơ thể suy yếu,kiệt sức mà chết,cũng không ai biết...

Hạ Thiên Di biết đoạn kí ức này là của Diệp Nghi Dung,nhưng lại không biết Diệp Nghi Dung này là ai,càng không biết vì sao lại có được trí nhớ của nàng ta,nàng cố gắng mở mắt,chống người ngồi dậy,sau đó mới quan sát xung quanh.

Từ nhỏ đến lớn,nàng cũng không phải là người dễ bị dọa,nhưng mà hiện tại,nàng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Căn phòng cổ kính,vật bày trí không nhiều,nhưng dựa vào trí nhớ đã từng xem qua mấy bộ phim,đây giống như một căn phòng ở thời cổ đại,cửa sổ vẫn đang mở,nàng hơi nhướn người nhìn ra phía ngoài,là một khu rừng trúc,có cả tiếng chim hót,không khí rất trong lành ,trong trí nhớ của Diệp Nghi Dung,thì từ nhỏ nàng ta đã bị đưa vào tiểu viện ở sâu trong rừng trúc của tướng phủ này,lại nhìn lại y phục trên người mình,hơi bẩn và cũ nát,nhưng đều đó không quan trọng,quan trọng chính là y phục trên người nàng cũng là cổ đại,tất cả đã nói lên một điều.

Nàng xuyên không,hơn nữa còn là hồn nhập vào xác của người khác,chính xác là hồn nàng đã nhập vào thân xác của Diệp Nghi Dung,cho nên nàng mới có được những kí ức của nàng ta.

Hạ Thiên Di đừ người ra,lúc này nàng thật sự không biết nên khóc hay nên cười,cũng không biết có nên cảm tạ ông trời đã quá ưu ái cho nàng không,không để nàng chết,nhưng lại bắt nàng phải sống trong thân xác của người khác.

Nhưng mà,dù muốn hay không muốn,thì sự việc cũng đã xảy ra,nàng đành phải chấp nhận,sống một sinh mệnh mới.

Nàng,đã không còn là Hạ Thiên Di,bây giờ nàng chính là Diệp Nghi Dung.Từ nay,nàng sẽ thay Diệp Nghi Dung sống tốt quãng đời còn lại.

Diệp Nghi Dung đứng dậy,nàng đến trước một cái bàn gỗ,ngồi xuống,chậm rãi cầm gương đồng lên soi.

Dọa người.

Người trong gương,mày liễu,mắt to tròn ngấn nước như mắt bồ câu,mi dài và cong,mũi nhỏ cao thẳng,môi hồng nhỏ nhắn,da mặt phấn nộn,người trắng như tuyết,mái tóc dài đen mượt,xỏa dài khẽ bay theo gió.

Gương mặt khuynh nước khuynh thành như thế này,quả thật chính là điên đảo trời đất,nhưng vì sao,lại giống nàng như đút ở thời hiện đại,nếu không phải gương mặt này có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở gần khóe mắt và thân thể gầy yếu này,nàng căn bản còn cho rằng đây chính là thân xác của mình.

Sao lại giống nhau như vậy,chắc không phải trùng hợp nàng lại quay về kiếp trước cuả mình chứ?

Diệp Nghi Dung lại bị suy nghĩ này làm ngây người,điều này cũng không phải không có khả năng,chuyện trên thế gian này quả thật rất khó nói,chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hiện tại,nàng thật sự không thể nghĩ nhiều nữa,thân thể này quá yếu,lại thêm mấy ngày nay không ăn gì cả,nên bây giờ có lẽ đã suy nhược trầm trọng rồi,nàng không muốn vừa mới sống lại,rồi phải chết vì đói.

Tuy rằng bị bỏ ở nơi hẻo lánh này,nhưng mỗi bữa đều sẽ có một nha hoàn đem thức ăn đến cho nàng,Diệp Nghi Dung đứng lên đi về phía cửa mở ra,quả nhiên ở dưới chân có một khay gỗ đựng thức ăn của buổi sáng,nàng ngồi xổm xuống nhìn khay thức ăn trước mặt,thật phong phú,hai cái bánh màn thầu và một chén cháo loãng.

Cháo để từ sáng,nên đã lạnh,không ăn được,còn lại hai cái màn thầu,nàng lấy một cái đưa lên miệng cắn,rất cứng,nhưng nếu không ăn,thì sẽ chết đói.

Diệp Nghi Dung thầm nghĩ,dù thế nào thì cũng là nhi tử do mình sinh ra,sao có thể dùng cách này để đối xử với con ruột mình như thế,quá nhẫn tâm,người như vậy,làm sao xứng làm tướng quân một nước.