Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 48: C48: Cười một cái




"Ôn Vãn Tịch gửi cho ngươi."

Ninh Vân Mộng nói xong, lấy tay áo che đôi môi đỏ mọng ngáp một cái, sau đó lười biếng liếc Tống Kỳ một cái: "Được rồi, nếu ngươi không có việc gì thì đừng làm phiền lúc ta nghỉ ngơi."

"Được thôi."

Hiếm khi Ninh Vân Mộng không quơ tay quơ chân, có vẻ là buồn ngủ thật. Tống Kỳ đóng cửa lại, ngồi xuống bên bàn và mở bức thư được gấp lại ra.

Nét chữ Ôn Vãn Tịch đẹp đẽ, thanh tú lại mang theo vài phần mạnh mẽ, ác liệt, giống hệt như khí chất và dung mạo luôn gây khó hiểu và bối rối của nàng vậy.

Bên trong chỉ có vài ba con chữ, viết: "Vài ngày nữa sẽ đến, chờ ta nhé."

Tống Kỳ trước đây không thích chữ "chờ" này, ông bà cô luôn nói là cha mẹ xong việc sẽ đến đón cô, bảo cô hãy chờ nhé, vân vân và mây mây. Về sau, cha mẹ cô lúc nào cũng bận rộn cực kỳ, đã hứa hẹn cái gì cũng đều khiến cô phải chờ đợi. Sau đó nữa, cha thường xuyên cả đêm không về nhà, mẹ chờ hoài chờ mãi thường sẽ nổi cáu, lấy cô ra trút giận.

Chữ "chờ" này tràn đầy những hồi ức không tốt đẹp trong lòng Tống Kỳ.

Cha mẹ cô vẫn còn sống, nhưng cô chưa từng nhận được chút hơi ấm nào từ họ, cô vẫn luôn mong đợi cha mẹ có thể dành cho mình sự quan tâm và yêu thương, nhưng tiếc rằng cuối cùng lại không chờ được tới ngày đó.

Nhưng lần này, chữ "chờ" lại khiến Tống Kỳ tràn đầy háo hức, song đồng thời cũng cảm thấy nhấp nhỏm không yên.

Nếu Ôn Vãn Tịch biết cô đã biết được thân phận thực sự của nàng, liệu nàng có giết cô không nhỉ?

Nàng chỉ định cô đảm đương nhiệm vụ này thì nên sẵn sàng cho việc thân phận của nàng sẽ bị bại lộ. Tống Kỳ hơi bồn chồn, đánh không lại nàng thì chẳng phải cô sẽ bị hắc nguyệt quang của mình giết chết à?

Hồ Đồ: [Cô cả nghĩ rồi đó, nếu Ôn Vãn Tịch muốn giết cô thì không biết cô đã đầu thai vào cái nhà nào từ lâu rồi.]

Tống Kỳ: [...Nói cũng đúng ha.]

Tống Kỳ cẩn thận cất lá thư đi, nằm xuống giường lại, vẫn mặc nguyên bộ đồ đó mà đi ngủ, tìm về lại giấc nồng, hy vọng mình sẽ có một giấc mơ đẹp.

**

Khi Tống Kỳ tỉnh giấc thì Ôn Vãn Tịch vẫn chưa đến, cô thay một bộ quần áo, đeo mặt nạ lên rồi đến tiệm thuốc một chuyến. Nếu bệnh cũ của Ôn Vãn Tịch phát tác thì sẽ kéo dài rất lâu, tiêu hao rất nhiều cỏ Liệt Diễm. Nếu không kiềm hãm, cả người nàng sẽ lạnh rét đến thấu xương, sống không bằng chết.

Trong sách có nói, trước khi biết đến cỏ Liệt Diễm, có mấy lần Ôn Vãn Tịch suýt chút nữa không vượt qua nổi, phải dùng cảm giác đau đớn để giữ cho bản thân tỉnh táo. Trên cánh tay nàng từng có vài vết sẹo, dù đã dùng thuốc trị thương của Vũ thành để trừ sẹo, nhưng Tống Kỳ vẫn thấy đau lòng.

Tống Kỳ đến tiệm thuốc hỏi dò về chuyện cỏ Liệt Diễm, đúng như dự đoán, tiệm thuốc không có cỏ Liệt Diễm nên Tống Kỳ đành phải lên núi hái.

Tống Kỳ không chọn đến gần khu rừng gần Thần Kiếm môn mà chọn khu rừng gần trang trại của nhà họ Điền nọ. Hai hướng trái ngược nhau, Tống Kỳ cũng không sợ người của Dụ Minh Thuận sẽ mai phục và giết mình trong rừng của trang trại nhà họ Điền.

Tống Kỳ mua một chiếc liềm, vác cái gùi mây trên lưng rồi đi vào rừng, dựa theo kinh nghiệm lần trước, Tống Kỳ đã biết chung chung nơi sinh trưởng của cỏ Liệt Diễm. Dọc đường đi nhìn ngóng tìm tòi, phát hiện ra một con suối nhỏ bèn tìm kiếm ở gần đó, quả nhiên tìm thấy cỏ Liệt Diễm.


Cỏ Liệt Diễm chỉ sinh trưởng vào mùa hè, đến mùa thu sẽ không tìm được, Tống Kỳ dự định sẽ hái nhiều một chút, băm nhỏ ra và phơi khô, khi đó có thể bảo quản cỏ Liệt Diễm được lâu hơn.

Nhiều cỏ Liệt Diễm vô cùng, một tay Tống Kỳ túm cỏ Liệt Diễm, một tay dùng liềm thu hoạch, chẳng mấy chốc đã gom được rất nhiều cỏ Liệt Diễm. Nhưng lẫn trong đám cỏ Liệt Diễm có một ít cỏ gai, Tống Kỳ không cẩn thận liền bị cắt vào lòng bàn tay.

Tuy Tống Kỳ sợ đau, nhưng người tập võ thì lại chẳng xem mấy vết thương nhỏ này là gì, Tống Kỳ cũng phớt lờ thương tích của mình và tiếp tục gặt. Mãi đến khi thu hoạch đầy ắp cái gùi, Tống Kỳ mới thấy hài lòng mà trở về trong thành.

Tống Kỳ đến tiệm thuốc trước, trả một số tiền cho mấy công cụ mình đã mượn dùng, nhặt bỏ cỏ gai, sau đó băm nhỏ hết toàn bộ cỏ Liệt Diễm rồi mới trở về lầu Vân Mộng.

Lúc này vừa qua giờ trưa, lầu Vân Mộng đã có không ít tín đồ ham mê tửu sắc ở trong đó uống rượu kỹ nữ hầu cho. Tống Kỳ nhanh chóng đi ra sân sau, trông thấy tú bà vừa ngủ dậy, Tống Kỳ còn chào hỏi với bà ấy.

"Tống cô nương, ngài đang?"

Tú bà để mặt mộc, thiếu đi nét mặn mà sắc sảo thường ngày, nhưng da mặt đẹp, cũng không đến nỗi dọa người ta giật mình.

"Ta đang chuẩn bị phơi thảo dược, có giàn phơi và nia tre không?"

Tú bà lúc đầu còn ngơ ngác một chút, đây là lần đầu tiên bà ta thấy có người đến sân sau lầu xanh để phơi thuốc, khó trách Ninh cô nương hay nói Tống cô nương là người kỳ quái.

"Có, có chứ, giờ ta đi lấy cho ngươi ngay."

"Được, thật phiền quá."

Tống Kỳ ngồi chờ trên bậc thềm sân sau, tú bà rất nhanh nhẹn tháo vát, chờ không bao lâu tú bà đã đến, còn sai hộ vệ khiêng hai cái giàn phơi đến, bên trên còn có sáu tấm nia tre.

Tống Kỳ trông thấy, mỉm cười cảm ơn tú bà, còn boa cho mọi người một ít bạc, sau đó mới cởi gùi mây của mình ra, rải từng chút cỏ Liệt Diễm đã cắt nhỏ lên tấm nia tre.

Rải xong, Tống Kỳ đặt tấm nia tre lên giàn để phơi nắng, sau đó cô mới đi rửa tay. Không rửa thì thôi, vừa rửa là thấy đau ngay, nước lạnh xối xuống, đau nhoi nhói như bị kim đâm, khiến Tống Kỳ không nhịn được mà kêu ré lên.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, Tống Kỳ lại dặn dò hộ vệ sân sau giúp cô canh chừng giàn phơi đằng kia, đừng để người khác đụng ngã làm rơi rớt, cũng như không được để ai bỏ vật gì lạ vào trong đó.

Hộ vệ biết Tống Kỳ là khách của Ôn Vãn Tịch, đương nhiên không dám lơ là, canh giữ ở gần đó không dám rời đi dù chỉ một giây, ngay cả đi vệ sinh cũng sẽ có một người ở lại canh chừng.

Tống Kỳ yên tâm trở về phòng, chuẩn bị dạo qua cửa hàng giá trị may mắn kia một vòng.

Ít nhiều gì bây giờ cô cũng đã có 100 điểm giá trị may mắn rồi, đã đến lúc xem xem cô có thể mua được gì.

Tống Kỳ: [Ê, Hồ Đồ, cho tao xem cửa hàng giá trị may mắn một chút.]

Hồ Đồ: [Cô muốn mua đồ hả?]

Không đợi Tống Kỳ trả lời, Hồ Đồ đã nói tiếp: [Tôi khuyên cô nên giữ ít nhất 100 điểm giá trị may mắn làm điểm bảo hiểm, khi đó cô sẽ có ít nhất là một cơ hội để giữ mạng mình.]


100 điểm giá trị may mắn sẽ chữa lành được một lần vết thương chí mạng, đây chắc chắn là thứ đáng giá nhất. Tống Kỳ tức thì trở nên ủ rũ, không ngờ là dù cho có 100 điểm giá trị may mắn, thì vẫn như trước không mua nổi đồ trong cửa hàng.

Tống Kỳ: [Vậy cho tao xem qua toàn bộ được chứ, lấy tí động lực cho mình.]

Hồ Đồ: [Được chớ, được chớ.]

Hồ Đồ mở giao diện cửa hàng giá trị may mắn ra, đủ loại hàng hóa đầy màu sắc hiện ra trước mặt cô, nhưng tiếc là cô chẳng mua được món đồ nào.

Tống Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào món 'Mảnh vỡ kí ức của Ôn Vãn Tịch (ngẫu nhiên)' đến ngẩn người, trong hằng hà sản phẩm trong đây thì đây là thứ không đáng tiền nhất, bởi dẫu sao cũng chẳng thể tăng sức mạnh của mình lên, nhưng lại là thứ khiến Tống Kỳ hứng thú nhất.

Thế giới "Thiên Tinh" thực sự quá đỗi kì dị, ẩn giấu quá nhiều manh mối và điềm báo không được viết trong sách. Nếu có thể lấy được mảnh vỡ kí ức của Ôn Vãn Tịch và may mắn mở ra được ký ức hữu ích thì biết đâu có thể tháo gỡ được một vài bí ẩn.

Tống Kỳ: [Ê, Hồ Đồ, cho tao một nhiệm vụ phụ tuyến đi, cái nào mà được thêm giá trị may mắn ấy, tao phải cố gắng kiếm tiền, à không, kiếm giá trị may mắn.]

Hồ Đồ: [Được, ở đây đúng là đang có một nhiệm vụ phụ tuyến đấy.]

Tống Kỳ: [Gì nào gì nào?]

Tống Kỳ sáng ngời hai mắt, hạ mình vì giá trị may mắn.

Hồ Đồ: [Làm cho Ôn Vãn Tịch nở một nụ cười thật lòng 2.0]

Tống Kỳ: [...Lại còn 2.0.]

Hồ Đồ: [Thời hạn, ba ngày.]

Tống Kỳ cau mày thật chặt, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Hồ Đồ: [Thêm 20 điểm giá trị may mắn.]

Tống Kỳ: [Chốt kèo!]

Cô chính là một cô gái dễ bị lợi ích làm cho mờ mắt như vậy đấy!

**

Thời tiết rất đẹp, không hề có mưa. Gần lúc chạng vạng, Tống Kỳ lấy thảo dược về, cho vào túi gấm đã chuẩn bị sẵn.

Chủ tiệm thuốc nói, loại cỏ Liệt Diễm này thuộc hệ hỏa, cùng ánh sáng mặt trời bổ trợ cho nhau, phơi nửa ngày là có thể bảo quản mấy tháng.


Khuya hôm ấy, Ôn Vãn Tịch đến. Lúc nàng gõ cửa phòng Tống Kỳ, Tống Kỳ hoàn toàn không có chuẩn bị gì.

"Ngươi, ngươi chưa gì đã đến rồi sao?"

Tống Kỳ có chút hồi hộp khi mở cửa, chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà gặp rồi thì tim lại đập dồn như sấm, chẳng dám nhìn thẳng vào vẻ đẹp tuyệt trần của Ôn Vãn Tịch.

"Không muốn gặp ta?"

"Nào có nào có!"

Tống Kỳ phủ nhận tức thì, điệu bộ lắc đầu xua tay như thể đang cố hết sức muốn chứng minh bản thân vậy. Tâm trạng Ôn Vãn Tịch vốn không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Tống Kỳ nghĩ cái gì cũng đều bày ra hết trên mặt mình, thì lại cảm thấy khá hơn một chút.

Ôn Vãn Tịch nhìn bàn tay ve vẩy qua lại của Tống Kỳ, trên đó có đầy dấu thương tích vết sâu vết nông, nàng lập tức nắm lấy cổ tay của người ấy: "Tại sao lại bị thương?"

Ánh mắt Ôn Vãn Tịch tối sầm, vết thương không sâu, chỉ bị thương ngoài da, có điều số lượng hơi nhiều, nhìn qua mà phát bực.

Tống Kỳ bị bàn tay có hơi chút lạnh lẽo ấy nắm, lập tức giật mình, lại nghe được câu hỏi của Ôn Vãn Tịch, liền cười nói: "Đây không là gì cả, chỉ là bị thương lúc đi hái thuốc thôi."

"Ngươi bị thương tổn gì nữa?"

Nghe Tống Kỳ nói đi hái thuốc, Ôn Vãn Tịch liền tưởng là do cô bị thương tổn gì mới đi hái thuốc, nhưng liền cảm thấy mình hỏi nhiều quá, đang định buông tay ra thì lại nghe thấy Tống Kỳ nói: "Không có, đi hái cỏ Liệt Diễm cho ngươi, còn phơi nắng nữa."

Tống Kỳ lại tiếp tục giải thích: "Loại cỏ Liệt Diễm này chỉ sinh trưởng vào mùa hè, qua mùa thu mà cần sẽ không tìm được, cho nên ta chuẩn bị cho ngươi nhiều hơn một chút."

Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng buông tay Tống Kỳ ra, nghe giọng điệu thoải mái của người kia, chẳng rõ vì sao mỗi câu mỗi chữ đó lại như gõ từng tầng từng lớp vào lòng, tựa như muốn đập nát tan thứ gì đó.

Tống Kỳ trở vào lấy vài túi gấm, khoảng mười túi, túi nào túi nấy cũng căng phồng, đầy ắp cỏ Liệt Diễm.

"Đều được đóng gói sẵn cả rồi, ngươi cho tất cả vào một cái hộp, khi nào cần thì lấy ra hòa với rượu mà uống."

Tuy rằng trị được ngọn nhưng không trị được gốc, nhưng ít nhất cỏ Liệt Diễm có thể xoa dịu đau đớn khi bệnh cũ của Ôn Vãn Tịch phát tác, để nàng không phải làm tổn thương bản thân nữa.

Ôn Vãn Tịch không nhận ngay mà chỉ kinh ngạc nhìn Tống Kỳ, luôn cảm thấy người này sao mà ngốc quá.

Ngốc kinh khủng.

Thấy Ôn Vãn Tịch không nhận, Tống Kỳ liền bỏ túi gấm vào một chiếc hộp rỗng, khóa lại đàng hoàng rồi mới giao cho Ôn Vãn Tịch.

Giờ thì đã hài lòng chưa hả!

Quả nhiên Ôn Vãn Tịch nhận lấy: "Cảm ơn."

"Không có gì, chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà."

Đây quả thực không phải chuyện gì to tát, đằng nào trốn việc ở đây cũng rảnh rỗi, chẳng thà đi hái thuốc để xoa dịu bệnh cũ Ôn Vãn Tịch, để ngăn nàng làm tổn thương bản thân, cũng như để sau này có đánh nhau sẽ không hỏng chuyện.

"Ngươi đang muốn hỏi về chuyện của Dụ Minh Thuận và Băng Kỳ phải không?"

Ôn Vãn Tịch từng nói nàng sẽ không làm chuyện vô nghĩa, đã gõ cửa phòng mình thì cũng không thể nào chỉ tới chào cái rồi thôi phải không?


"Ừm."

Tống Kỳ mời Ôn Vãn Tịch vào, rót cho nàng tách trà, nói: "Lần này quả thực ta đã nghe được không ít chuyện."

Ôn Vãn Tịch cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, hỏi: "Ngươi muốn gì?"

"Hả?"

Biến chuyển bất ngờ này nhanh quá, cô có hơi bối rối, chẳng hiểu ra sao.

"Thứ này này, ta có thể cho ngươi cái gì đây?"

Ôn Vãn Tịch chỉ chỉ chiếc hộp, Tống Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra: "Thứ này không có giá trị, không sao cả mà."

Lần trước Tống Kỳ đã không muốn cái gì rồi, lần này cũng chẳng cần cái gì, Ôn Vãn Tịch đã nợ hai lần ân tình rồi.

"Muốn tiền hay bí tịch võ công?"

Tống Kỳ: "..."

Trông cô giống bọn đầu cơ sinh lời đến vậy à?

Hồ Đồ: [Chứ gì nữa.]

Tống Kỳ: [...Cút!]

Ừ thì cũng đúng, nhưng đây là chuyện cô sẵn lòng làm, không hề có ý định lấy gì của Ôn Vãn Tịch, à, đúng rồi!

"Tuy vậy có một việc, chỉ có ngươi mới có thể làm được."

"Việc gì?"

Ôn Vãn Tịch cười cười, mang theo chút lạnh lẽo, quả nhiên ai mà chẳng muốn một cái gì đó, làm gì có ai khi không mà...

"Ngươi có thể cười một cái cho ta được không, một nụ cười thật lòng ấy."

Ôn Vãn Tịch: "..."

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Kỳ: Ngươi có thể cười một cái cho ta được không?

Ôn Vãn Tịch: Ngươi chắc chứ?

Tống Kỳ:...Không cần không cần nữa đâu, sai rồi sai rồi, thật đáng sợ.