Ngày hôm sau, Đại hội anh hùng thiếu niên chính thức bắt đầu.
Lần này đỉnh Thiên Sơn bố trí tám cái lôi đài, được đặt tên theo Bát trận đồ.
Mặc dù cánh tay của Tống Kỳ rất đau, nhưng cô vẫn ráng chịu đựng để cổ vũ cho Tống Thiên Tinh, cố hết sức làm ra vẻ như không có chuyện gì, chỉ có Bạch Lạc Âm biết cô đang gắng gượng chống đỡ.
"Ca ca cố lên!"
Tống Kỳ đưa hai tay lên miệng hét lớn, Tống Thiên Tinh ở trên lôi đài nghe được, gật đầu mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng.
Trên tế đài Thiên Sơn, Ôn Vãn Tịch đang ngồi trên ghế Thái sư nhìn xuống tám lôi đài bên dưới, ánh mắt dừng lại trên người Tống Kỳ, lập tức giơ cánh tay ra sau, ngoắc ngoắc ngón tay: "Đưa danh sách người dự thi lần này cho ta."
Danh sách này đã nằm trong tay nàng từ lúc đến đỉnh Thiên Sơn, nhưng thời điểm đó vẫn luôn không để tâm đến, trên thực tế nàng chẳng mặn mà gì với Đại hội anh hùng thiếu niên lần này, kiếm pháp trong Đại hội cũng chẳng khơi dậy nổi hứng thú của nàng.
Tuy nhiên, bây giờ nàng lại cảm thấy có một người có thể khơi dậy hứng thú của mình.
Đệ tử sau lưng đưa danh sách cho Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch kẹp lấy bằng hai ngón tay, lập tức mở ra đọc.
Nàng nhìn lướt qua cột của Thần Kiếm môn mấy bận, có một người họ Tống, tên Tống Thiên Tinh, nhưng không có ai tên Tống Kỳ.
Đứa trẻ này thế mà không phải là người dự thi?
Ôn Vãn Tịch đóng danh sách lại, cười nhạt một tiếng, dường như đã sớm hiểu ra.
Tống Kỳ có thể thành thạo Tửu Tiên Thất Thức, nhưng đây không phải võ công của Thần Kiếm môn.
Võ công của Thần Kiếm môn kém xa Tửu Tiên Thất Thức, với tư chất của Tống Kỳ, võ công cũa Thần Kiếm môn nhất định đã luyện đến vô cùng hoàn mỹ, rõ ràng cô đang giả vờ bản thân dốt đặc cán mai.
Ôn Vãn Tịch thực sự rất tò mò về Tống Kỳ, vì sao cô lại muốn đánh Từ Ngạn, vì sao lại bẻ gãy cánh tay Từ Ngạn chỉ vì một chùm tua kiếm?
Ngươi xem như là vì ta thích ngươi đi!
Giọng nói gấp gáp đột nhiên hiện lên trong đầu, lúc đầu Ôn Vãn Tịch hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười nhạt.
Thích? Là thứ không có giá trị nhất.
Tống Kỳ, người này có vẻ đang che giấu không ít chuyện.
Lôi đài của Tống Thiên Tinh đã bắt đầu tỉ thí, Ôn Vãn Tịch nhìn về phía lôi đài, ghi nhớ rõ ràng từng chiêu từng thức của Tống Thiên Tinh.
Tống Thiên Tinh biểu hiện rất khá, kiến thức cơ bản vững chắc, hơn nữa dùng kiếm cũng rất linh hoạt, nhưng đáng tiếc là, vẫn kém hơn Tống Kỳ một chút.
Ngày hôm ấy, Ôn Vãn Tịch đã tận mắt chứng kiến cách Tống Kỳ sử dụng thanh trường kiếm bình thường nhất để đánh Từ Ngạn đến á khẩu, bất lực đến nỗi thậm chí không thể hét nổi hai từ "Cứu mạng".
Từ Ngạn, nhắc đến cái tên này, đáy mắt Ôn Vãn Tịch liền lướt qua một tia sát ý, nếu không phải Tống Kỳ bày cho nàng thấy thì ra cũng có một loại cực hình tra tấn người đáng gờm như thế, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu rồi.
Đôi khi còn sống lại càng thống khổ hơn chết đi.
Ôn Vãn Tịch tiếp tục nhìn cảnh huống nơi đó của Tống Thiên Tinh, Tống Kỳ không tiếc sức cổ vũ cho Tống Thiên Tinh, tràn trề năng lượng, không giống như người bị thương, chỉ là rất ít khi cử động tay phải.
Tửu Tiên Thất Thức, cô là truyền nhân của Túy Kiếm Tiên.
Không nghĩ đến vị cao thủ đã mai danh ẩn tích bấy lâu nay, thế mà đã âm thầm tìm được người kế vị cho mình.
Với tư chất của Tống Kỳ, ở lại Thần Kiếm môn chỉ cản trở sự phát triển của cô, nếu cô có thể đến Vũ thành, sau này nhất định có thể trợ giúp nàng một phần công việc.
Ôn Vãn Tịch giật mình, sau đó đột nhiên lắc lắc đầu.
Có lẽ, sẽ hữu ích hơn nếu để cô ở lại Thần Kiếm môn, dù sao nàng cũng còn phải điều tra người tên Dụ Minh Thuận.
"Thành chủ, có phải ngươi rất hứng thú với Tống Thiên Tinh?"
Tiêu Sanh tỉ thí xong đã trở lại, không ngoài ý muốn, hắn giành chiến thắng mà không cần đổ một giọt mồ hôi nào.
Thấy Ôn Vãn Tịch cứ nhìn chăm chăm vào lôi đài của Tống Thiên Tinh, liền hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
"Không phải Tống Thiên Tinh."
Ôn Vãn Tịch nói xong, Tiêu Sanh đã chú ý đến cô gái xinh xắn đang hét to nhất đài bên dưới: "Vậy là Tống Kỳ nhỉ?"
Ôn Vãn Tịch không trả lời, nhưng ý cười trên khóe miệng đã nói rõ cho Tiêu Sanh, so với những ngôi sao mới đang dần làm nên tên tuổi của mình trên đài, thiếu nữ đang tung tăng nhảy nhót dưới đài càng đáng giá để Ôn Vãn Tịch chú ý hơn.
Trước đó hắn đã nghe Ôn Vãn Tịch kể về cô gái tên Tống Kỳ này, sau khi điều tra qua, biết cô là người của Thần Kiếm môn, cho nên càng thêm lưu tâm đến cô lúc ở nhà ăn.
Cánh tay phải bị phế của Từ Ngạn là tác phẩm của Tống Kỳ, không nghĩ đến một người thoạt nhìn hoạt bát vui vẻ, thì ra cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.
Tuy nói đây là bởi vì cô và Ôn Vãn Tịch đã làm một giao dịch, nhưng cô lại chỉ hỏi mượn tua kiếm của Ôn Vãn Tịch vài ngày, điều này không khỏi làm người ta cảm thấy tò mò.
Tua kiếm này đáng giá đến mức để Tống Kỳ mạo hiểm như vậy sao?
Lúc đầu Ôn Vãn Tịch để Tống Kỳ thay mình đi đánh Từ Ngạn là vì nàng không muốn Vũ thành vướng vào rắc rối vào lúc này, nếu Tống Kỳ bị bắt, nàng cũng có thể phủi sạch sành sạch mọi trách nhiệm cùng liên quan.
Thế nhưng, Ôn Vãn Tịch cảm thấy Tống Kỳ đang che giấu quá nhiều bí mật, nàng không muốn Tống Kỳ cứ như vậy mà gãy cánh ở đây, nên mới cố tình dàn dựng một màn thịnh hội pháo hoa đêm qua, vì vậy Từ Ngạn bị phế, mọi người đương nhiên sẽ nghi ngờ nàng.
"Ca ca giỏi quá—!"
Tiếng hét của Tống Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Vãn Tịch, Tống Thiên Tinh đã thắng, hắn bước xuống đài liền chạy đến trước mặt Tống Kỳ, xoa nhẹ đầu cô, nhỏ giọng nói gì đó.
"Tình hình Thiên Sơn phái thế nào rồi?"
Ôn Vãn Tịch thu hồi ánh mắt, hiện tại sẽ không có ai nghi ngờ Tống Kỳ, nhưng trái lại Ôn Vãn Tịch muốn biết, Hà Thụy có thể điều tra được bao xa.
"Một chút đầu mối bọn họ cũng không có."
Ôn Vãn Tịch nghe xong, không khỏi cười nhạt một chút.
Có thể đả thương Từ Ngạn, võ công hiển nhiên sẽ không kém cỏi, những tuyển thủ trẻ tuổi dưới kia đều khả nghi, nhưng đương nhiên Vũ thành vẫn bị tình nghi nhiều nhất.
Thế nên không ai có thể nghĩ đến, hung thủ lại là một cô gái nhỏ được "đính kèm" theo đoàn người, ngay cả tư cách tham gia thi đấu cũng không có.
"Có lẽ Hà Thụy sẽ tới tìm ta sớm thôi."
Ôn Vãn Tịch gõ nhẹ nắp chén trà trong tay: "Trái lại ta muốn xem xem Hà Thụy sẽ điều tra ta như thế nào."
Ôn Vãn Tịch đứng dậy, xoay người đi về phòng nghỉ mà Thiên Sơn phái đã chuẩn bị cho bọn họ, Tiêu Sanh liền nối gót theo sau.
Hắn nhìn thấy tách trà Ôn Vãn Tịch vừa gõ đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh, nước trà tràn ra ngoài.
Tiêu Sanh thu hồi ánh mắt, nói: "Thành chủ, đừng lãng phí nước trà."
"Còn kém xa trà Vũ thành."
Ôn Vãn Tịch chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, không ngoảnh đầu lại rời đi.
**
Sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, Tống Kỳ đi dạo loanh quanh, lúc nhìn thấy các đệ tử của Thái Hư môn, còn giả vờ quan tâm đến trạng huống của Từ Ngạn.
"Thương thế tương đối nghiêm trọng, nhưng chúng ta không biết cụ thể cho lắm, trưởng lão cũng không nói nhiều."
Đệ tử Thái Hư môn thở dài, Tống Kỳ cũng tỏ vẻ thương tiếc, nhưng cô cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ chúc Từ Ngạn nhanh chóng bình phục rồi bỏ đi chỗ khác.
Càng nhiều chuyện, càng dễ lộ sơ hở.
Sau khi Tống Kỳ đi rồi, Bạch Lạc Âm cũng nhanh chóng đi theo, nàng nhỏ giọng nói: "Nếu không muốn bị nghi ngờ, đừng đến gần người của Thái Hư môn như vậy."
"Yên tâm, không sao đâu."
Hôm nay có không ít người đi hỏi thăm, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó, bọn họ không thể nghi ngờ cô, nhưng người nọ...
Tống Kỳ nhìn về phía chiếc ghế mà Ôn Vãn Tịch vừa ngồi, nhưng người lại không thấy đâu nữa.
Hiện giờ từ trên xuống dưới đỉnh Thiên Sơn, không một ai mà không nghi ngờ là do Ôn Vãn Tịch ra tay, nhưng thái độ của Ôn Vãn Tịch cũng vô cùng cứng rắn, thái độ đó khiến người khác cảm thấy không phải do nàng làm.
Nhất thời, trong mắt mọi người, chuyện Từ Ngạn bị hại trở nên khó bề phân biệt.
Qua chừng nửa canh giờ.
Người này không sợ cử động sẽ đụng trúng miệng vết thương, chảy máu sao?
Tiêu Sanh phát hiện ánh mắt của Ôn Vãn Tịch vẫn luôn dừng trên người Tống Kỳ, không khỏi nở một nụ cười, đã lâu rồi không thấy Ôn Vãn Tịch có ánh mắt chuyên chú như vậy.
"Thành chủ, ta đi thi đấu trước."
"Ừm."
Ôn Vãn Tịch đáp lại, Tiêu Sanh liền rời đi.
Chẳng mấy chốc Hà Thụy đã đến, ngồi xuống bên cạnh Ôn Vãn Tịch, nhưng Ôn Vãn Tịch không liếc hắn lấy một cái.
"Ôn thành chủ, không biết tại hạ có thể hỏi ngài vài câu được không?"
"Đương nhiên là có thể."
Lúc này Ôn Vãn Tịch mới quay đầu nhìn Hà Thụy, khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của nàng rực rỡ chói mắt đến mức Hà Thụy không dám nhìn thẳng, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.
"Xin hỏi tối hôm qua, Ôn thành chủ đã ở đâu?"
"Ở trong phòng của mình."
Ôn Vãn Tịch tủm tỉm cười, lại nói: "Không ai có thể chứng thực chuyện đó, ngay cả khi người của ta có thể chứng thực, Hà chưởng môn cũng sẽ không tin, đúng không?"
Hà Thụy lúng túng cười hai tiếng, không chờ hắn hỏi tiếp, Ôn Vãn Tịch đã tiếp lời: "Vẫn là nên hỏi cái gì hữu ích chút đi Hà chưởng môn."
"Tỷ như sử dụng vũ khí gì, thủ đoạn gì, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, nói không chừng ta có thể cho ngươi một ít manh mối."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, khuôn mặt của Hà Thụy càng đỏ hơn, đã nói sẽ cố gắng hết sức để điều tra, nhưng cho đến nay một chút đầu mối cũng không có, vì thế lúc này mới đến hỏi Ôn Vãn Tịch.
"Ngày đó kẻ gian thổi tắt ngọn nến, kiếm pháp biến ảo khó lường, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, rất khó nắm bắt, mà sư điệt Từ Ngạn lại đoán không ra lai lịch."
Thiên phú của Từ Ngạn không cao, nhưng lại thích đọc sách, biết rất nhiều loại lai lịch võ công, không có nhiều kiếm pháp mà hắn đoán không ra, Tửu Tiên Thất Thức là một trong số đó, dù sao thì võ công của bậc cao nhân ẩn thân lánh đời này không thể nào được ghi chép trong sách.
"Biến ảo khó lường, lúc nhanh lúc chậm, quá chung chung."
Ôn Vãn Tịch ấn nhẹ lên huyệt thái dương của mình, cười nói: "Hắn bị thương ở đâu?"
"Chân phải."
Những lời này vừa nói ra, tuy trên mặt Ôn Vãn Tịch vẫn như thường, nhưng trong lòng lại cười nhạt thầm nghĩ: Định gạt ta?
Ngày ấy từ lúc Tống Kỳ bước vào cửa đến khi cô ra tay, Ôn Vãn Tịch đều nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên biết Từ Ngạn bị thương ở tay phải, mà không phải chân phải.
"Thì ra là chân phải bị thương, vết thương trông như thế nào?"
"Một vết thương kéo dài từ trái sang phải."
"Vậy đối phương cầm kiếm tay phải, nhưng những manh mối này vẫn chưa đủ."
Ôn Vãn Tịch thở dài, cười nhạt nói: "Vậy thì Hà chưởng môn bắt đầu từ động cơ ra tay đi, xem ai có thâm thù đại hận với hắn, dù sao Từ Ngạn là kẻ hai mặt, thực sự giỏi trong việc trở mặt chối bỏ người, nói không chừng đã đắc tội với ai."
Ôn Vãn Tịch càng nói, ngữ khí càng trở nên u ám xót thương, Hà Thụy nghe được, lưng không ngừng đổ mồ hôi, như thể mỗi lời nàng nói đều như một lưỡi dao lạnh lẽo đang kề vào cổ hắn.
Từ Ngạn làm người đứng đắn, ngoại trừ chuyện bỏ rơi Ôn Vãn Tịch năm đó, thì chưa từng nghe nói qua hắn có kết oán với ai.
Ôn Vãn Tịch vừa rồi mới nói Từ Ngạn là kẻ hai mặt, trở mặt chối bỏ người, điều này không phải chứng minh nàng có cừu hận rất sâu đối với Từ Ngạn sao?
"Tuy Từ Ngạn chỉ là phường giá áo túi cơm, nhưng đệ tử bình thường không thể đả thương hắn, ngươi có thể tra xét các anh hùng thiếu niên dưới đài, xem ai có thù oán với hắn."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Tống Kỳ, người nọ đang xem Tống Thiên Tinh thi đấu, chăm chú không chớp mắt.
Tống Kỳ rất nhanh cảm nhận được có người đang nhìn mình, lập tức quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của Ôn Vãn Tịch.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Vãn Tịch khẽ hé mở, lộ ra một nụ cười quyến rũ, tuyệt mỹ lại độc địa.
Là một đóa Mạn Đà La lẳng lơ xinh đẹp.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Kỳ Tử: Ta cảm giác có ai đó luôn meo meo nhìn ta.
Ôn mỹ nhân: Ai nhỉ?
Tiểu Kỳ Tử: Không, không ai, nhìn lầm nhìn lầm..