Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
Date: 16/06/2016
...o0o...o0o...o0o...
"Điểm Điểm, Liêu Vũ Hàn không phải là bạn học của ngươi sao? Hắn không phải là món đồ chơi nha, di di không biết đi chỗ nào mua nha." Mạt Ngôn thật sự không rõ trong đầu tiểu gia hỏa này là gì nữa, tiểu tổ tông nha, Liêu Vũ Hàn người ta là con người nha, nàng tại sao có thể nghĩ muốn hắn thành món đồ chơi đâu. Mạt Ngôn cảm thấy thực may mắn, nếu lời này để Lạc Vi nghe được, theo cá tính của Lạc Vi sẽ ngay lập tức đem tiểu tử nhà nàng ấy qua đây, chuyện tốt có người giúp đỡ chăm sóc cho nhi tử, Lạc Vi nàng cho tới bây giờ chưa từng khách khí .
"Vậy ngươi phải sinh cho ta." Tiểu tử kia nhưng lại bướng bỉnh, nhóc muốn chính là đồ chơi như Liêu Vũ Hàn đi, không có việc gì có thể bẹo má hắn, còn sẽ mang ăn ngon sô cô la cho nhóc ăn, còn thực nghe lời nhóc.
Mạt Ngôn không biết bộ dáng hiện tại của bản thân muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười, lời tiểu tử kia nói khiến nàng cả kinh há to miệng, cằm đều sắp rớt xuống mặt đất. Mạt Ngôn nàng cho dù có năng lực mạnh đến đâu cũng không thể làm được, lại nói cho dù có thể làm được, có thể dựng dục ra được hài tử, liền đặt tên là Liêu Vũ Hàn, nhưng Liêu Vũ Hàn này cũng không phải là Liêu Vũ Hàn kia nha. Yêu cầu của tiểu tử này, thật đúng là làm khó Mạt Ngôn, nếu đáp ứng, nàng lại làm không được; không đáp ứng, phỏng chừng những cố gắng lúc trước liền đổ sông đổ biển mà kế hoạch tỉ mỉ nàng đã sắp xếp liền thất bại.
"Vậy trước tiên ngươi và ma ma dọn đến nhà di di đi, để di di ngẫm lại cẩn thận phải tìm cách kiếm đồ chơi như Liêu Vũ Hàn, được không?" Mạt Ngôn đã quyết định đem vấn đề cao thâm như vậy lát nữa nhờ Thư Cầm giúp đỡ giải quyết.
Mạt Ngôn thấy tiểu tử kia có chút do dự, nhanh chóng ghé vào bên tai bất điểm nói nhỏ vài câu: "Ngươi đi đến nhà di di, mỗi ngày di di đều mua thiệt nhiều thiệt nhiều sô cô la ăn ngon cho ngươi. Ngươi còn có thể đem theo cho mấy tiểu bằng hữu trong lớp ăn chung. Ngươi muốn ăn đồ ăn vặt gì di di cũng mua cho ngươi, được không?"
Quả nhiên, lực hấp dẫn của điều kiện sẽ có vô cùng vô tận đồ ăn vặt đối với tiểu hài tử đã qua ba tuổi nhưng chưa đến bốn tuổi, tựa như ném bom nguyên tử vào giữa hồ nước phẳng lặng, khiến cho toàn bộ thân tâm đều nhộn nhạo: "Ngoéo tay, Điểm Điểm muốn thiệt nhiều thiệt nhiều." Sau khi tiểu tử kia ngoéo tay với Mạt Ngôn xong, còn không quên dùng hai tay khoa tay múa chân về quy mô đồ ăn vặt nhóc muốn.
"Vậy lát nữa ngươi nó với ma ma muốn đến nhà di di, được không? Ma ma nếu không đồng ý, ngươi sẽ khóc." Mạt Ngôn nhỏ giọng xúi giục tại bên tai Điểm Điểm, hoàn hảo những lời này không bị Doãn Mộ Tuyết nghe được, nếu không Mạt Ngôn liền bị Doãn Mộ Tuyết mắng chết, nào có ai như nàng dạy tiểu hài tử như vậy, đây chính là dạy tiểu hài tử chơi xấu.
Như thế nào Mạt Ngôn lại nói chuyện bằng thanh âm quá nhỏ, Doãn Mộ Tuyết chỉ có thể nhìn qua kính chiếu hậu trong xe thấy được Mạt Ngôn tại bên tai Điểm Điểm đang nói gì đó, ngay sau đó lại nhìn thấy Điểm Điểm che miệng cười ha ha. Bộ dáng thần thần bí bí của hai người khiến Doãn Mộ Tuyết không nhẫn nại được: "Điểm Điểm, di di nói gì với ngươi vậy, cười vui như thế, nói lại cho ma ma nghe thử." Ánh mắt Doãn Mộ Tuyết chờ mong thỉnh thoảng lướt qua kính chiếu hậu quan sát Điểm Điểm.
Mạt Ngôn cũng không muốn Điểm Điểm nói ra, nhanh chóng lại cúi đầu xuống bên tai tiểu bất điểm dặn dò: "Nói với ma ma là không có nói gì."
Tiểu tử kia không biết có phải là chưa vì lời hứa đồng ý mua đồ ăn vặt của Mạt Ngôn mà bị thu mua triệt để, thế nhưng dựa theo lời Mạt Ngôn vừa nói thuật lại nguyên văn cho Doãn Mộ Tuyết: "Di di nói với ta nói với ma ma là không có nói gì." Tiểu tử kia nghiêm túc đáp, nhưng lại khiến Mạt Ngôn ngồi bên cạnh có loại xúc động muốn đâm đầu vào kính xe. Tiểu quỷ này là cố ý, nhìn khóe miệng nhóc khẽ cong lên nhưng lại không muốn người ta biết, Mạt Ngôn lần thứ hai khẳng định tiểu tử này chính là hoàn toàn cố ý .
Doãn Mộ Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Mạt Ngôn qua kính chiếu hậu, nghĩ muốn mở miệng hỏi thử nhưng cuối cùng vẫn là không có nói ra. Người lớn như Mạt Ngôn có thể nói chuyện đứng đắn gì với tiểu hài tử, chắc là nói về phim hoạt hình mà hai người cảm thấy hứng thú hay mấy chuyện linh tinh. Doãn Mộ Tuyết cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, lái xe chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mạt Ngôn lúc này mới cảm thấy không thích hợp, như thế nào lại dừng xe? Đây không phải là chỗ dưới chung cư nhà Tiểu Tuyết, cũng không phải là trước nhà nàng nha, đây là chỗ nào? Mạt Ngôn nhanh chóng tập trung nhìn xung quanh, bệnh viện? Tiểu Tuyết sao lại đến bệnh viện nha, Mạt Ngôn không hiểu, nhân lúc xe còn chưa hoàn toàn dừng lại nhanh chóng hỏi: "Tiểu Tuyết, chúng ta như thế nào lại đến bệnh viện đây? Ngươi bị thương chỗ nào rồi?"
Sau khi Doãn Mộ Tuyết dừng xe lại ổn định, cởi bỏ dây an toàn, bước xuống xe liền trả lời: "Miệng vết thương tại khóe miệng ngươi vẫn là nên đến bệnh viện xử lý, không thôi sẽ nhiễm trùng." Liền quay qua vẫy tay với tiểu tử kia: "Điểm Điểm, xuống xe nào. Chúng ta bồi di di đến bác sĩ."
Tiểu tử kia đang chuẩn bị xuống xe, lại tựa như đột ngột nghĩ tới chuyện gì liền xoay người nói nhỏ bên tai Mạt Ngôn: "Di di, lát nữa ngươi sẽ mua sô cô la cho ta, đúng không?"
Mạt Ngôn dám khẳng định, tiểu quỷ tinh ranh này đến khi trưởng thành nhất định sẽ là cao thủ đàm phán, không buông tha bất kỳ cơ hội nào. Mạt Ngôn có chút nghẹn lại, nàng thế nhưng lại bị tiểu hài tử gắt gao bắt chẹt, khóe miệng run rẩy: "Ừ.", xem như đáp ứng yêu cầu của tiểu tử kia.
Tiểu tử kia đắc ý liền nhắm ngay khóe miệng Mạt Ngôn, chỗ nàng bị thương nhanh chóng hôn lên, đè ép đụng đến vết thương khiến Mạt Ngôn đau đến nhe răng nhếch miệng. Trên mặt mặc dù có chút đau đớn, trong lòng lại ngọt ngào, Mạt Ngôn vuốt ve nơi vừa mới được tiểu bất điểm hôn qua, thất thần ngồi trên xe thượng cười ngây ngô hồi lâu, cho đến khi bị Doãn Mộ Tuyết thúc giục xuống xe. Mạt Ngôn hôm nay xem như thể nghiệm được hàm nghĩa của câu dù đau nhưng cũng khoái hoạt, mặc kệ là vì Tiểu Tuyết đỡ một quyền kia hay là vừa rồi được tiểu tử kia bất thình lình hôn lên, Mạt Ngôn đều cảm thấy trong lòng đã được cảm giác hạnh phúc lấp đầy, dường như đau đớn trên mặt cũng hóa thành ôn nhu vô hạn chảy về phía trái tim.
Thư Cầm hiện tại không cần hễ rảnh liền chạy đến dưới lầu công ty hay trước cửa nhà Quý Phỉ Phỉ chờ, khó có được thứ bảy như hôm nay có thể ngủ đến biếng nhác. Thời điểm đến mười một giờ trưa, Thư Cầm cuối cùng cũng không nhịn được cơn đói khát, đôi mắt vẫn còn lem nhem vì buồn ngủ, mông lung ngồi dậy bước xuống giường, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa uống liền vài ngụm, dòng sữa lạnh như băng buốt giá khiến Thư Cầm rùng mình, vừa đặt sữa lại vào trong tủ lạnh vừa than thầm: "Lạnh." Sau đó, lại xoay người chạy chậm trở về phòng ngủ nằm lại vào trong ổ chăn ấm áp.
A, thơm quá. Thư Cầm chăm chú nhìn bàn tiệc lớn đầy những món ăn mà nàng thích, thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, vươn tay nắm lấy khối xương sườn kho tàu, thời điểm đang muốn đưa lên đến miệng, tiếng chuông thật lớn vang lên khiến Thư Cầm sợ đến tay run lên, mắt mở lớn nhìn mỹ thực sắp lên đến miệng liền rớt xuống mặt đất.
"Ách, có điện thoại gọi đến nha. Nhanh nghe nha, Thư Cầm nhanh nghe nha..." Thư Cầm bị thanh âm ồn ào này làm cho chậm rãi mở mắt, cực kỳ không kiên nhẫn híp mắt chộp điện thoại qua: "Uy, người này đã chết, có việc hoá vàng mã." Thư Cầm nói xong liền cúp, ném điện thoại đi. Nàng nếu ngủ liền có thể mơ tiếp mộng đẹp vừa rồi, khối xương sườn nàng còn chưa kịp ăn đâu: "Đói." Thư Cầm nghĩ vậy không khỏi sờ bụng kẹp lép đã muôn dán vào lưng, nuốt xuống hai ngụm nước miếng.
La Quyên oán hận nhìn điện thoại vừa bị người ta cúp ngang, hắc, nào có người như vậy, cũng không hỏi đối phương là ai, bắt máy liền nói câu xui xẻo như vậy xui liền cúp máy. La Quyên càng nghĩ càng giận, nàng đã nỗ lực hết sức lấy lòng Thư Cầm, nhưng mỗi lần nàng nhiệt tình đổi lại đều là Thư Cầm thờ ơ. Ngày hôm qua nàng đã gọi điện thoại nói qua với Thư Cầm, hôm nay hẹn nàng ấy đi ăn cơm trưa, tất cả món ăn đều đã bưng lên, người này thế nào còn chưa hiện thân, gọi điện thoại đi qua thế nhưng còn dám treo máy. La Quyên cũng không tin mấy lời nói xui này, lần thứ hai bấm số gọi điện cho Thư Cầm, nàng cũng không tin hôm nay không thỉnh được Thư Cầm đến đây.
Thư Cầm kéo chăn dùng sức che đầu, người này là ai nha, điện thoại liên tục reo lên. Nghe tiếng chuông không ngừng vang lên, Thư Cầm phát điên xốc chăn lên bắt máy, đang muốn mở miệng mắng to người nọ vài câu, cũng không nghĩ đến vừa mới ấn nút nhận liền nghe được hàng loạt pháo nổ oanh tạc truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thư Cầm, ta cho ngươi biết, La Quyên ta nhẫn nại cũng có giới hạn. Ngươi cho dù không đến, tối thiểu cũng phải lên tiếng lịch sự từ chối chứ. Để ta một người ngồi ở chỗ này chờ ngươi nửa ngày, chơi ta rất vui sao?"
Thư Cầm vừa nghe La Quyên ngữ khí đắng nghét nói xong, lúc này mới nhớ tới tiểu ác ma ngày hôm qua có hẹn nàng ngày hôm nay đi ăn cơm trưa. Có lẽ là Thư Cầm bình thường bị La Quyên chỉnh qua vô số lần, nàng cũng không để chuyện này vào trong lòng, chỉ nghĩ tiểu ác ma thuận miệng nói chơi thôi. Nhưng lại sợ tiểu ác ma lại gọi điện thoại đến để chỉnh nàng, Thư Cầm cẩn thận mở miệng hỏi: "La Quyên, ta nghĩ ngươi chỉ là nói chơi thôi. Ngươi là thật sự mời ta ăn cơm? Không phải gạt ta?"
La Quyên mới vừa rồi còn cảm thấy thực ủy khuất, sau khi nghe Thư Cầm nói xong, ngữ khí nháy mắt biến trở về thành tiểu nữ nhi khả ái: "Ân, ta nói nghiêm túc mà, ngươi tin ta, được không? Ngươi nhanh lại đây đi, ta tại nhà hàng Úc Lan chờ ngươi." La Quyên cúp điện thoại nhìn đến chỗ trống phía đối diện, trên mặt tràn đầy ngọt ngào tươi cười, xem ra về sau không nên chỉnh nàng nữa, không thôi nàng sẽ nghĩ lời nói nghiêm túc của bản thân cũng trở thành vui đùa, như vậy đến khi nào mới có thể có tiến triển đây?
La quyên nghĩ đến tiến triển, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng bản thân và Thư Cầm ở bên nhau, tưởng tượng càng lúc càng nhiều, hai má cũng bắt đầu nóng lên, hai tay che mặt thẹn thùng nhìn chỗ trống phía đối diện bắt đầu cười ngây ngô, nhưng tiếc thay La Quyên vẫn chưa chú ý đến cách đó một bàn ngồi đối diện nàng chính là một đại soái ca có đôi mắt xanh lam thâm thúy nha.
Thời điểm Thư Cầm đến, liền thấy cảnh tượng như vậy, La Quyên đang đỏ mặt hai mắt hoa lên si ngốc nhìn về phía đại soái ca kia. Thư Cầm không nhanh không chậm tiêu sái đi qua, cúi người trêu chọc nói tại bên tai La Quyên: "La Đại tiểu thư, nước miếng đã sắp rớt xuống bàn." Nói xong, còn không quên liếc mắt nhìn vị đại soái ca kia cũng đang chú ý bên này liền ngồi xuống chỗ đối diện La Quyên.
La Quyên suy nghĩ đã bay đi rất xa rồi, nếu nói những chuyện giữa người yêu cùng làm với nhau chia thành từng cấp độ, La Quyên chính là đang nghĩ đến bậc cuối cùng rồi. Đột ngột nghe được thanh âm Thư Cầm ngay tại bên tai xuất hiện, người nào đó nguyên bản trong lòng đã xuân tâm nhộn nhạo, xấu hổ đến mức liền nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía người đối diện.
Thư Cầm còn chưa bao giờ thấy qua La Quyên có bộ dạng 囧 như thế, tâm tình nguyên bản buồn bực bởi vì chưa ăn được bữa tiệc lớn trong mộng cũng tốt lên, quay đầu lại liền thấy vị đại soái ca bên kia vẫn còn nhìn qua bên này, lần thứ hai bắt đầu trêu chọc La Quyên: "La Quyên, có gì xấu hổ đâu nha. Đại soái ca kia cũng đang nhìn ngươi đây, nếu không ta mời hắn lại đây ngồi chung bàn với chúng ta, các ngươi cũng nhận thức nhau, lại tiến thêm bước nữa để hiểu biết nhau thêm đi."
Lời Thư Cầm nói La Quyên nghe không hiểu, gì chứ, đại soái ca? "Thư Cầm, con mắt nào của ngươi thấy có đại soái ca nào ở đây? Ngươi nếu muốn nhận thức đại soái ca, chính ngươi tự đi qua bên ấy, ta không rảnh như ngươi." La Quyên nghĩ muốn nói cho Thư Cầm biết, người bản thân thích là nàng, là người tên Thư Cầm, không phải đại soái ca nào hết.