Edit: Trexy
Beta: Poko Plu
Date: 13/06/2016
...o0o...o0o...o0o...
"Cảnh cáo ngươi, từ đây về sau cách xa Tiểu Tuyết ra. Nàng cũng đã nói rõ ràng với ngươi, ngươi nếu cứ đối xử với nàng như vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi." Mạt Ngôn mặt lạnh nói, trong lời nói ngoại trừ lạnh lùng cũng không có bất cứ tia tình cảm nào khác. Câu này vừa nói ra cũng trả lại cho Tần Phong một quyền.
Mạt Ngôn sờ khuôn mặt đau nhức, sử dụng toàn bộ lực nhắm ngay má trái của Tần Phong đấm xuống. Lực đạo mạnh mẽ khiến thân mình Tần Phong lảo đảo. Hừ, tốt xấu gì Mạt Ngôn nàng cũng đã luyện qua vài thuật phòng thân. Đừng nói là chỉ một mình Tần Phong, dù có thêm một Tần Phong nữa xuất hiện nàng cũng có thể hạ được. Lần thứ nhất vừa nãy là không ngờ Tần Phong sẽ thình lình tấn công nàng, lần thứ hai là vì phải bảo vệ Tiểu Tuyết cùng Điểm Điểm nên Mạt Ngôn nàng không thể đánh trả lại chút nào. Ngày nào đó nếu như Thư Cầm biết được không biết đem nàng cười nhạo thành dạng gì nữa nha.
Thì ra cực phẩm nam nhân trước mặt nàng là chồng của Tiểu Tuyết. Cũng khó trách lúc trước cổ cùng trán của Tiểu Tuyết đều có vết thương, không cần tận mắt chứng kiến cũng có thể tưởng tượng nam nhân này đối xử với Tiểu Tuyết như thế nào. Cuối cùng trước đây Tiểu Tuyết đã trải qua cuộc sống như thế nào, Mạt Ngôn nàng ngẫm lại mà cảm thấy sợ hãi. Hôm nay chuyện này lại phát sinh, Mạt Ngôn vô luận như thế nào cũng không dám để Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm tiếp tục ở lại tiểu khu kia, không có chút bảo đảm an toàn nào cả.
Mà trốn ở chỗ cách đó không xa là Hứa Linh, kỳ thật lúc Tần Phong chạy đến trước mặt Điểm Điểm, Hứa Linh cũng đi theo phía sau. Nhưng chưa đi được mấy bước liền phát hiện Doãn Mộ Tuyết, còn thêm một nữ nhân đã có ấn tượng sâu sắc với bản thân. Sau đó liền nhanh chóng lui trở về, tìm chỗ tương đối bí mật trốn đi. Lắng nghe cuộc tranh cãi của mấy người, Hứa Linh mới phát hiện, nguyên lai Tần Phong là chồng của Doãn Mộ Tuyết, mà nữ nhân nàng ta đã từng lừa gạt kia hình như đã gặp lại Doãn Mộ Tuyết. Mà Hứa Linh cũng không muốn tại loại thời điểm này đi ra ngoài, để cho Tần Phong biết nàng cùng Doãn Mộ Tuyết có quen nhau, lại càng không muốn cho Doãn Mộ Tuyết biết nàng cùng Tần Phong đang ở cùng nhau, lại càng không nghĩ để Mạt Ngôn nhận ra, vạch trần bí mật nàng đã che giấu nhiều năm nay.
Mấy người cãi nhau khiến càng lúc càng có nhiều người chú ý, người ngoài cũng không biết ai là ai. Vừa nhìn thấy khoé miệng Mạt Ngôn chảy máu, tất cả đều nhất trí lên án Tần Phong. Tần Phong thấy thế, dùng tay áo lau đi tơ máu quanh khóe miệng bản thân, oán hận nói với Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn: "Các ngươi cứ chờ đó, chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy thôi đâu." Sau đó đẩy đám người vội vàng bước đi.
Người vây xem từ từ tản đi. Doãn Mộ Tuyết lấy ra tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau vết máu tại khóe miệng Mạt Ngôn. "Thực xin lỗi, có phải rất đau hay không? Nếu không trước mắt đưa ngươi đến bệnh viện kiểm tra thử xem?" Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Doãn Mộ Tuyết, Mạt Ngôn cảm thấy nhận lấy hai quyền này kể ra cũng đáng giá.
Đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt tay Doãn Mộ Tuyết đang lau vết máu tại khóe miệng nàng, mỉm cười khẽ lắc tay nàng ấy: "Tiểu Tuyết không có việc gì. Chỉ cần ngươi và Điểm Điểm không có việc gì là tốt rồi. Vừa rồi hình như hắn cũng đã đánh trúng ngươi, ngươi có bị thương chỗ nào hay không?" Mạt Ngôn có chút vội vàng hỏi lại, lực đạo trên tay do căng thẳng cũng tăng thêm.
Doãn Mộ Tuyết có thể cảm nhận được lòng bàn tay của Mạt Ngôn truyền đến độ ấm cùng lực đạo khiến nàng vững tâm. Tuy có chút mồ hôi, nhưng lại làm cho Doãn Mộ Tuyết đặc biệt thấy an tâm, nghĩ vậy nàng không khỏi cảm thấy bối rối, vội vàng rút tay lại từ tay Mạt Ngôn: "Ta không sao. Hôm nay chúng ta vẫn là nên trở về trước đi." Nói xong nàng lập tức cúi đầu nói với Điểm Điểm vẻ mặt mờ mịt: "Điểm Điểm, lần sau ma ma lại mang ngươi đi chơi, được không? Ngươi xem di di bị thương, chúng ta hiện tại phải về nhà."
Tiểu tử kia khi nhìn thấy Tần Phong trong ánh mắt vẫn còn sự vui vẻ, dù sao đó cũng là ba ba của nhóc, thời gian dài như vậy không gặp, đang muốn chạy đến ôm chân Tần Phong làm nũng, nhưng chuyện tiếp theo khiến tiểu bất điểm chuẩn bị không kịp. Tiểu tử kia đang buồn bực, nhưng nhìn thấy khóe miệng Mạt Ngôn chảy ra máu, đáy lòng tuy buồn bực lại bị ý tò mò chiếm cứ: "Ma ma, trên khóe miệng di di chính là sốt cà chua sao? Nhanh lau giúp nàng đi ma ma. Di di không yêu sạch sẽ." Tiểu tử kia ngửa đầu nhìn khóe miệng Mạt Ngôn có vết màu đỏ liền thúc giục Doãn Mộ Tuyết, quay qua Mạt Ngôn là vẻ mặt ghét bỏ.
Mạt Ngôn vốn khóe miệng vẫn còn có chút đau, bởi vì những lời của tiểu tử kia bị làm cho bật cười ha ha: "A, đau đau... Đau." Mạt Ngôn kêu lên liền dùng tay che miệng, mới vừa rồi không có cảm giác, lúc cười lên làm ảnh hưởng đến vết thương thiệt tình là đau a.
Doãn Mộ Tuyết không biết sao lại tức giận, sẽ biết là đau đớn, vừa rồi lại còn muốn ngăn cản ở phía trước nàng, động tác trên tay không khỏi tăng thêm, dừng sức đẩy tay Mạt Ngôn đang che miệng ra: "Hiện tại đã biết đau đớn? Vừa rồi còn muốn thể hiện che chắn cho ta. Đừng lộn xộn, để ta nhìn xem vết thương có nghiêm trọng hay không." Doãn Mộ Tuyết dùng tay kia đem đầu Mạt Ngôn đang xoay qua hướng khác quay trở về. Doãn Mộ Tuyết nhìn kỹ lại, trong tâm lại nổi lên trận đau lòng. Trong miệng Mạt Ngôn xuất hiện vết thương, còn không ngừng chảy máy ra ngoài như vậy thì làm sao không đau cho được.
Doãn Mộ Tuyết bởi vì muốn cẩn thận nhìn vết thương, đầu liền để sát lại, nếu nhìn ở góc độ khác thì tư thế lại hoàn toàn biến thành loại hành động khác:" Ma ma, Điểm Điểm cũng muốn được hôn a, không cho ngươi hôn di di." Tiểu tử kia sốt ruột lôi kéo góc áo Doãn Mộ Tuyết để kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp gáp đến đỏ bừng.
Mạt Ngôn nhìn vầng trán trơn bóng trước mắt chỉ cách bản thân có vài phân, cùng với hàng lông mi cong dài tựa như hai cây quạt nhỏ đang rũ xuống, xuống chút nữa là đôi môi gợi cảm hơi mở ra, trong lòng không kiềm nổi nuốt xuống ngụm nước miếng. Mà Doãn Mộ Tuyết do quá mức lo lắng nên không để ý đến, chờ đến khi nghe được Điểm Điểm nói nàng mới phát hiện trán nàng đã gần kề mũi Mạt Ngôn. Bối rối qua đi nhưng không thể nào che giấu được gương mặt đang ửng đỏ lên.
"Điểm Điểm không được nói lung tung, di di bị thương, ma ma hiện tại giúp nàng thổi thôi, hiện tại ma ma hôn ngươi chịu không?" Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa xoay người hôn lên hai má Điểm Điểm, tuy trước đây nàng bị Tần Phong đánh qua rất nhiều lần nhưng nàng đều tận lực ôm tiểu tử kia vào trong phòng ngủ, không cho nàng thấy tình cảnh như thế này. Nhưng hôm nay không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra trước mặt tiểu bất điểm, Doãn Mộ Tuyết thực lo lắng không biết chuyện này có tạo nên ám ảnh trong lòng Điểm Điểm hay không. Xem ra về sau mặc kệ như thế nào đều cũng phải lưu ý hơn mới được, mối quan hệ với Tần Phong cũng phải nhanh chóng giải quyết, để tránh ngày nào đó hắn lại xuất hiện trước mặt nàng như thế này, lần sau sẽ phát sinh ra sự tình gì cũng không có ai có thể đoán trước được.
Khuôn mặt Điểm Điểm nhanh chóng thay đổi, sau khi được Doãn Mộ Tuyết hôn lên hai má, khóe miệng liền nhanh chóng bật ra tươi cười, còn nghiêm túc nói với Doãn Mộ Tuyết: "Ma ma, chờ Điểm Điểm trưởng thành sẽ bảo hộ cho người, giúp người đánh ba ba."
Doãn Mộ Tuyết nghe Điểm Điểm nói xong vừa vui mừng vừa có chút lo lắng. Vui mừng là tiểu tử kia hiểu chuyện muốn bảo vệ cho nàng, nhưng khiến nàng lo lắng lại chính là do Tần Phong. Tuy mâu thuẫn của người lớn không thể hóa giải, nhưng người nọ thủy chung vẫn là ba ba của Điểm Điểm. Doãn Mộ Tuyết không hy vọng Điểm Điểm còn nhỏ như vậy mà trong lòng đã xuất hiện mầm mống thù hận, xem ra sau này còn phải chậm rãi giải thích cho nhóc thêm mới được.
Tần Phong xoa hai má đau nhức từ trong đám người kia đi ra, nhìn khắp nơi cũng không thấy Hứa Linh. Hắn vừa rồi chính là bị nữ nhân đánh cho, Hứa Linh kia không chỉ không đến an ủi hắn, còn bỏ mặc hắn không thèm để ý đến. Tần Phong trong lòng thầm nghĩ không khỏi không mở miệng mắng to: "Mẹ nó, mấy nữ nhân đều không phải là thứ tốt. Cho rằng lần này gặp được đồ tốt, không ngờ lại là dạng đồ vật chẳng phải tốt đẹp gì".
Đang lúc Tần Phong hùng hổ vừa nói vừa đi đến cổng công viên, Hứa Linh nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn đã đi xa, nhanh chóng chạy chậm bước đến sau lưng Tần Phong, vẻ mặt ân cần hỏi han: "Mặt ngươi làm sau vậy? Khóe miệng như thế nào lại đổ máu? Ta chỉ vừa mới đi toilet, ai lại đánh ngươi ra thành như vậy, nói cho ta biết, ta tìm hắn tính sổ."
Tần Phong nhìn bộ dáng của Hứa Linh như thật sự lập tức muốn tìm người khác tính sổ, buồn bực trong lòng lập tức biến mất, ai nói không có nữ nhân tốt, không phải trước mắt đang có một người hay sao. Tần Phong liền nhanh chóng lộ ra bộ dạng như chó vẫy đuôi mừng chủ ,nói với Hứa Linh: "Lão bà không có việc gì, mới vừa rồi ta là gặp được hai kẻ điên. Đi, chúng ta về nhà đi. Ta trở thành như vậy, có phải hay không ngươi nên bồi thường cho ta a." Tần Phong vừa nói vừa thèm nhỏ nhãi liếc sang bộ ngực to lớn của Hứa Linh, đến khi được Hứa Linh ngầm đồng ý, Tần Phong liền nở nụ cười dâm tà. Không quên lặng lẽ quay đầu oán hận nhìn thoáng qua Doãn Mộ Tuyết và Mạt Ngôn, trên mặt lộ ra tia cười nham hiểm không muốn ai biết. Sao chổi, muốn ly hôn? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu. Nếu tổng tài tập đoàn Hoành Quang lại vì ngươi đánh ta một quyền, vậy Tần Phong ta như thế nào cũng phải vì một quyền này đòi lại công đạo, như vậy cũng không tính là quá đáng đi.
Trên đường từ công viên đi đến bãi đỗ xe, Doãn Mộ Tuyết thấy Mạt Ngôn luôn thường xuyên dùng tay che lại khóe miệng, mỗi lần che ánh mắt liền nheo lại, xem ra thật sự rất đau, chút nữa khi trở về nên đến bệnh viện khám thử trước cho yên tâm.
Đến bãi đỗ xe, Doãn Mộ Tuyết đoạt đi chìa khóa xe trên tay Mạt Ngôn, chỉ vào Điểm Điểm mở miệng nói: "Ta sẽ lái xe, ngươi và Điểm Điểm xuống phía sau ngồi."
Mạt Ngôn hoàn toàn tuân lệnh, cùng Điểm Điểm đến phía sau ngồi xuống. Sau khi ngồi vào xe, Mạt Ngôn liền bắt đầu dụ dỗ tiểu tử kia: "Điểm Điểm, có thích đến nhà di di ở hay không?" Tiểu tử kia nào biết Mạt Ngôn đào bẫy để nhóc tự bước vào, liền nói ra ý nghĩ trong lòng: "Thích." Nhóc quả thật là rất thích nha, phòng ở lớn như vậy, còn có TV cực lớn, xem được rất nhiều phim hoạt hình, đúng rồi còn có dép lê gấu mèo đáng yêu. Tiểu tử kia đã lâu rồi không thấy chúng nó, khi Mạt Ngôn nhắc đến thật đúng là có chút nhớ a.
"Vậy... Dọn qua ở cùng di di được không? Nhà di di còn có thiệt nhiều phim hoạt hình, còn có thêm thiệt nhiều đồ chơi đẹp nha." Mạt Ngôn lại tiếp tục dụ dỗ. Qua khoảng thời gian, nàng xem như hiểu được, nếu như trên đời này thứ mà Tiểu Tuyết quan tâm nhất thì trừ bỏ Điểm Điểm ra cũng không còn thứ gì khác.
Doãn Mộ Tuyết lái xe nghe một lớn một nhỏ đối thoại ở phía sau, nàng cho rằng Mạt Ngôn đang đùa giỡn với Điểm Điểm chơi đùa cũng không nghĩ gì nhiều. Xe lập tức chạy đến bệnh viện. Mạt Ngôn ngồi phía đang một lòng một dạ dụ dỗ tiểu bất điểm cũng không phát hiện các nàng đang trên đường đến bệnh viện.
"Kia ma ma cũng phải đi cùng a. Trong nhà ngươi có đồ chơi sao? Có đại Sói Xám sao? Có mèo máy Đô rê mon sao? Có..." Tiểu tử kia nói một hơi cũng không cần nghỉ ngơi, trừ bỏ những thứ đầu tiên Mạt Ngôn biết ra, những thứ còn lại Mạt Ngôn nàng hoàn toàn không có nghe nói qua.Nhưng hết thảy lại tựa như tiểu tử kia đang ra điều kiện vậy, Mạt Ngôn nhất thời không nhớ được hết, vội lấy điện thoại ra đem những thứ tiểu tử kia vừa nói tìm kiếm. Cái gì? Còn muốn cả Liêu Vũ Hàn làm đồ chơi? Hắn không phải là nhi tử của Lạc Vi hay sao? Mạt Ngôn không thể tin nhìn Điểm Điểm.