Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 28




Edit: Poko Plu


Beta: Poko Plu


Date: 12/05/2016


...o0o...o0o...o0o...


Điểm Điểm đang xem phim hăng say, lại bị ma ma nhóc lôi kéo chạy đi, thập phần không tình nguyện liền làm mình làm mẩy: "Ma ma, a... Ta còn muốn xem tiếp phim hoạt hình."


Doãn Mộ Tuyết trong lòng nghẹn khuất, Mạt Ngôn vì sao lại đùa bỡn nàng trong tay, thật vất vả mới mở lòng ra được với người khác, kết quả cũng chỉ là diễn trò mà thôi, nhưng không may nàng lại thành nhân vật chính trong trò đùa này. Doãn Mộ Tuyết dắt tay Điểm Điểm còn đang giãy nãy, cũng mất đi tính kiên nhẫn như mọi khi: "Về nhà ngay, nếu không nghe lời ma ma liền bỏ ngươi ở lạiđây."


Điểm Điểm vừa nghe được lời nói tức giận của Doãn Mộ Tuyết, lập tức mếu máo ngoan ngoãn đi theo sau nàng, trước khi bước qua cánh cửa nhà Mạt Ngôn, còn trộm quay đầu vẫy tay với hai người còn đang đứng phía sau nhìn hai mẹ con nhóc.


Mạt Ngôn vốn là lòng tràn đầy chờ mong có thể nhận thức lại thân phận với Doãn Mộ Tuyết, hoàn toàn không nghĩ tới vẻ mặt Doãn Mộ Tuyết lại đột nhiên sa sầm, nhìn chìa khóa xe trong tay, lại nhìn Phương Dụ đứng bên cạnh, thời điểm đang muốn đuổi theo, lại bị Phương Dụ kéo lại: "Tiểu Ngôn, cho Tiểu Tuyết chút thời gian. Ngươi đã rời đi Từ Tâm viện nhiều năm như vậy, hiện tại tâm tình Tiểu Tuyết đang bất ổn. Nhìn thấy bộ dáng nàng hiện tại, ta xem như đã yên tâm rất nhiều. Ta vẫn luôn lo lắng nàng sẽ..." Vẻ mặt Phương Dụ nghiêm túc, tạm dừng vài giây lại lần nữa cười nhẹ tiếp tục nói: "Tốt lắm, ngươi hiện tại nói cho ta biết thêm chuyện của Tiểu Tuyết đi, còn có hài tử tên là Điểm Điểm nữa. Chồng nàng ngươi đã gặp qua chưa? Là người thế nào?" Phương Dụ lập tức hỏi thật nhiều vấn đề, Mạt Ngôn cũng hiểu được viện trưởng của các nàng bức thiết muốn biết nhiều hơn về chuyện của Tiểu Tuyết, nhưng chuyện về chồng của Tiểu Tuyết, nàng chưa từng gặp qua, càng không biết hắn ta là hạng người gì .


"Viện trưởng, kỳ thật ta chỉ vừa mới gặp được Tiểu Tuyết không lâu, cũng không có nghe nàng nhắc tới chuyện nhà nàng, nhưng tiểu tử kia có lần nói lộ ra là ba nhóc luôn đánh mẹ nhóc. Bất quá, ngài yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm thời gian hẹn gặp chồng của Tiểu Tuyết, tìm hiểu thử xem." Mạt Ngôn còn đang hồi tưởng lại ánh mắt của Doãn Mộ Tuyết, rõ ràng trước đó đối với viện trưởng vẫn là bộ dáng kích động, vì sao đảo mắt liền đối với nàng lộ ra ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt ấy khiến nguyên bản Mạt Ngôn nhiệt tâm mong muốn hai người có thể khôi phục lại quan hệ trước kia liền bị dập tắt thành tâm lạnh.


Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm đi bộ qua thời gian thật dài đến trạm xe buýt công cộng, ký ức tựa như thủy triều toàn bộ lần lượt tái hiện lại trong đầu, tâm dường như bị người đâm sâu lại vào miệng vết thương cũ tưởng như đã khép lại rất lâu rồi, chà xát mạnh vào miệng vết thương ấy, đau đớn đến nỗi tưởng chừng như khiến nàng quên đi cách hô hấp. Đứng tại trạm xe thưa thớt người, tay gắt gao nắm tay nhỏ bé của Điểm Điểm, Doãn Mộ Tuyết để mặc cho bản thân khóc đến rơi lệ đầy mặt.


"Ma ma... Ngô ngô ngô. . Điểm điểm về sau sẽ nghe lời, ma ma ngươi đừng khóc." Tiểu tử kia bị bộ dáng của Doãn Mộ Tuyết dọa đến, tay nhỏ bé không ngừng kéo tay Doãn Mộ Tuyết, mếu máo khóc giải thích.


Doãn Mộ Tuyết xoay người gắt gao ôm lấy Điểm Điểm vào trong ngực, bộ dáng tiểu tử kia lại khiến Doãn Mộ Tuyết đau đớn thêm lần nữa. Nàng không nên đem Điểm Điểm chuyện gì cũng không hiểu trở thành nơi bản thân trút giận: "Không phải Điểm Điểm sai, là ma ma không đúng."


Sau khi cơm nước xong, Mạt Ngôn sắp xếp cho Phương Dụ xong, nàng vào phòng bản thân làm như thế nào cũng không ngủ được, trong đầu luôn hiện ánh mắt của Doãn Mộ Tuyết nhìn nàng lúc chiều. Trằn trọc không thể ngủ, Mạt Ngôn quyết định đứng dậy xuống lầu cầm chìa khóa lúc chiều bị trả về, lấy xe chạy ra khỏi nhà.


Mạt Ngôn ngừng xe lại trước cửa tiểu khu thật lâu, bảo vệ tiểu khu tưởng nàng đậu xe loạn, đi tới gõ cửa kiếng nói: "Mấy ngày hôm trước ngài vẫn là chạy thẳng vào tiểu khu đậu xe tại dưới lầu mà, hôm nay sao lại dừng ở đây nha, ngài nhanh lái ra chỗ khác đi, không chừng lát nữa sẽ có xe khác chạy đến." Bảo vệ đối với chiếc xe này ấn tượng rất sâu, thời điểm lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy, người đang nói chuyện phiếm với hắn bỗng nhiên có chút giật mình nói: "Nha, không nghĩ tới tại nơi này, cũng có thể nhìn thấy xe tốt như vậy." Bảo vệ chưa thấy qua Jaguar, vừa thấy không phải chỉ là một chiếc xe thể thao, có gì hiếm lạ, lại khiến người nọ ngạc nhiên như vậy, kiến thức thực ít ỏi. Sau đó người nọ liền nói tỉ mỉ lại, bảo vệ mới biết rõ giá trị của chiếc xe, từ đó về sau cũng bắt đầu lưu ý chiếc xe này, tình cờ trong lần đi tuần tra tiểu khu liền phát hiện chiếc xe này dưới lầu chung cư cách đây không xa.


Mạt Ngôn cũng muốn lái đi, nhưng nàng hoàn toàn không biết Doãn Mộ Tuyết ở tòa chung cư nào trong tiểu khu, vừa nghe bảo vệ nói liền nhanh chóng hỏi: "Đại thúc, ta đã từng được bằng hữu dẫn đến đây nhưng ta lại không nhớ rõ đường, ngài có thể nói cho ta biết chiếc xe này dừng lại dưới lầu tiểu khu nào hay không, thuận tiện chỉ đường giúp ta đi đến đó được không?" Mạt Ngôn miễn cưỡng làm vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc lóc với đại thúc bảo vệ nhìn thực trung hậu thành thật, liền được đại thúc lý giải thành người nào đó sốt ruột đến xấu hổ, đại thúc nhiệt tình không chỉ đem tên chung cư nói cho nàng, còn lấy ra tờ giấy vẽ sơ đồ phác thảo đường đi đưa cho Mạt Ngôn.


Tuy được đại thúc bảo vệ chỉ dẫn rõ ràng giúp Mạt Ngôn rất nhanh lái đến trước cửa chung cư Doãn Mộ Tuyết, nhưng Mạt Ngôn không khỏi bắt đầu lo lắng cho an toàn của tiểu khu, đại thúc bảo vệ nhiệt tâm là tốt, chỉ là có điểm thiếu ý thức an toàn, nếu hôm nay là người xấu hỏi thăm thì làm sao đây? Không được, xem ra sau này nàng phải an bài cho Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm chỗ khác mới được.


Bởi vì nguyên nhân là Điểm Điểm, thời điểm hàng xóm ngẫu nhiên gặp phải sẽ đùa giỡn với tiểu tử kia, Doãn Mộ Tuyết cũng đồng thời hàn huyên với những người này vài câu. Có qua có lại, tin tức Doãn Mộ Tuyết một mình mang theo tiểu hài tử thuê phòng cứ như thế truyền miệng khắp nơi, có khối người không ngừng suy đoán, cũng có vài phụ nữ trung niên quá nhàn rỗi liền truyền bá tin đồn nhảm. Sau lại thấy Doãn Mộ Tuyết lái xe trở về, càng là chuyện chồng thêm chuyện, thành các loại phiên bản bị thêm mắm dặm muối khác nhau, nguyên bản những người trước đó có đôi lúc nói chuyện phiếm với Doãn Mộ Tuyết, cũng bắt đầu chỉ trỏ sau lưng nàng.


Đại thẩm nhà cách vách Doãn Mộ Tuyết vừa dắt cháu trở về, nhìn Mạt Ngôn mở cửa xe đi xuống, lại thấy biển số xe quen thuộc, liền tiến lên tò mò hỏi: "Nha, đây không phải là xe nhà Điểm Điểm sao?"


"Đại thẩm, có thể cho ta hỏi thăm chút, Điểm Điểm các nàng hiện tại đang ở lầu mấy được không? Ta lần đầu tiên tới nhà các nàng." Mạt Ngôn nhanh chóng mở cửa xe lấy ra túi đồ ăn vặt từ trong xe đưa cho tiểu nam hài.


Đại thẩm vừa thấy túi đồ ăn vặt kia, liền tươi cười rạng rỡ, đối với Mạt Ngôn liền ân cần hẳn lên: "Nhà các nàng sát vách nhà ta, ta dẫn ngươi vào."


Sau khi Mạt Ngôn nói lời cảm tạ, lấy bao đồ ăn vặt mà trước đó nàng đã vào cửa hàng tiện lợi mua cho Điểm Điểm, đi theo phía sau đại thẩm lên lầu.


Chung cư kiểu cũ có tận mười tầng lầu, nhưng lại không có thang máy. Mạt Ngôn chỉ cầm theo bao đồ ăn vặt đi theo phía sau đại thẩm không được bao lâu đã bắt đầu thở hồng hộc, nàng căn bản là không dám tưởng tượng bộ dáng Doãn Mộ Tuyết xách đồ ăn còn dắt tay tiểu tử kia đi cầu thang. Thời điểm đại thẩm cuối cùng ngừng lại tại lầu chín, chỉ vào cửa phòng nói với Mạt Ngôn còn đang cúi xuống chống tay vào đầu gối thở dốc: "Đây là nhà Điểm Điểm các nàng." Nói xong, mắt nàng nhìn xuống đứa cháu còn liếm ngón tay còn dính vài mẩu vụn bánh, liền mắng: "Hài tử này, đã ăn hết còn liếm gì nữa." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mạt Ngôn.


Mạt Ngôn thức thời từ trong bao lấy thêm túi nữa đưa cho tiểu hài tử: "Đại thẩm, cám ơn ngươi. Hôm nay đi đến tương đối vội vàng, mang đến không nhiều, lần sau lại đây sẽ lẫn nữa cảm tạ ngài đàng hoàng."


Đại mụ lập tức nịnh nọt tiêu sái đi qua giúp đỡ Mạt Ngôn gõ cửa phòng, Doãn Mộ Tuyết vừa dỗ được Điểm Điểm lên giường đi ngủ, xoay vặn thắt lưng có chút đau nhức đi đến cạnh cửa, đối với ngoài cửa lớn tiếng hỏi: "Ai thế?"


"Ma ma Điểm Điểm, ta là bà nội Đông Tử, ngươi có một bằng hữu đến thăm mà ta gặp dưới lầu, ta giúp ngươi dẫn tới rồi." Bà nội Đông Tử nói xong, sau khi kéo Mạt Ngôn đến trước cửa, liền mở cửa dẫn Đông Tử vào nhà.


Bằng hữu? Tại thành phố này, nếu có người tính là bằng hữu của Doãn Mộ Tuyết nàng, vậy chỉ có Hứa Linh vừa mới gặp lại, tuy trong lòng nàng cũng không nghĩ Hứa Linh làm bằng hữu. Nhưng nàng cũng không có nói cho Hứa Linh biết địa chỉ nhà nha? Vậy không phải là... Doãn Mộ Tuyết nghi hoặc mở cửa nhìn ra ngoài, vừa thấy người tới đúng là Mạt Ngôn, nàng nháy mắt đã nghĩ muốn đóng cửa lại.


Nhưng tiếc rằng vẫn là so với người nào đó chậm hơn nửa nhịp, Mạt Ngôn liền nhanh chóng vói tay vào khe cửa chặn lại. A, thật đúng là đau. Tuy tay bị kẹp đến đỏ bừng, nhưng Mạt Ngôn vẫn là cố nén đau đớn mở miệng nói: "Tiểu Tuyết, ngươi đây là vì sao? Ngươi trước mở cửa cho ta đi vào, được không? Ta có thật nhiều chuyện muốn nói với ngươi."


"Mạt tổng, ngươi trở về đi, giữa hai chúng ta không có gì để nói." Lời Mạt Ngôn nói, vẫn là đập thật mạnh vào lòng Doãn Mộ Tuyết, đập đến phát đau. Xem ra trong mắt Doãn Mộ Tuyết, tất cả đều là hồi kịch Mạt Ngôn do Mạt Ngôn an bài. Vô tình gặp được, thuyết phục nàng đến nhà nàng ta làm, sau đó lại dẫn Phương Dụ xuất hiện đến trước mặt nàng. Hết thảy đều khiến Doãn Mộ Tuyết có loại cảm giác bị lừa gạt, hình thành lên nỗi oán hận, vì đó là hành vi mà nàng ghét nhất.


Thái độ Doãn Mộ Tuyết đột nhiên lạnh lùng khiến Mạt Ngôn mất mác, càng thêm mất phương hướng, tình cảnh này khác xa so với cảnh tượng mà nàng chờ mong là sẽ cảm động lòng người. Càng làm cho nàng hoang mang chính là nàng đến cả nguyên nhân Doãn Mộ Tuyết vì sao lại biến thành như vậy cũng không biết, tay bởi vì bị cửa đè ép lâu đã bắt đầu trở nên sưng lên, Mạt Ngôn dường như đã không còn cảm nhận được đau đớn từ các khớp tay: "Tiểu Tuyết, vậy ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân vì sao lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?" Mạt Ngôn đứng ngoài cửa cầu xin nói.


Kịch bản là do bản thân thực hiện, bản thân thế nhưng vẫn không thể biết nguyên nhân sao? Trong lòng Doãn Mộ Tuyết tuy  là rát tức giận, nhưng vừa nhìn thấy mấy ngón tay trong khe cửa đã sưng đỏ, vẫn là giảm sức ép lực đạo trên cửa: "Mạt tổng, nguyên nhân ngươi không phải rất rõ ràng sao? Hà tất tới hỏi ta làm gì. Được rồi, ta và Điểm Điểm muốn nghỉ ngơi, vẫn là mời ngươi trở về đi. Mặt khác, về sau ta cũng không thể tiếp tục đến nhà Mạt tổng nấu cơm, ngươi vẫn là nên mời người khác đi. Còn có, phiền toái người trở về nói với viện trưởng giúp ta, trưa mai mười một giờ giờ ta sẽ chờ lão nhân gia nàng tại Ngọc Uyển viên."


Mạt Ngôn không tình nguyện rút tay về, hẳn là vẫn nên nghe theo lời viện trưởng nói, cho Tiểu Tuyết chút thời gian. Tuy Mạt Ngôn hoàn toàn không biết nguyên nhân mà Doãn Mộ Tuyết nói, vẫn là lựa chọn tạm thời thoái lui. Yên lặng đặt bao đồ ăn vặt đặt trong tay đến trước cửa, nói với Doãn Mộ Tuyết có còn đứng tại cạnh cửa hay không: "Tiểu Tuyết, bất luận bởi vì chuyện gì, cửa nhà ta gia luôn vĩnh viễn đều vì ngươi mà rộng mở. Thời điểm trước khi tới ta có mua cho tiểu bất điểm đồ ăn vặt mà nhóc thích, ta đặt ở ngoài cửa. Ngày mai ta sẽ tiếp tục chờ ngươi đến. Ngươi và Điểm Điểm nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước." Nói xong, Mạt Ngôn xoa nhẹ ngón tay có điểm sưng, cô đơn hướng đến cầu thang đi xuống.


Doãn Mộ Tuyết có chút vô lực dựa lưng vào trên cửa, những năm tháng xa nhau, nàng đã khát khao, chờ mong cảnh tượng hai người gặp lại nhau lần nữa, cũng không phải là tình cảnh như hiện tại khiến nàng đau lòng . Vì sao định mệnh luôn lơ đãng sẽ trêu đùa nàng như vậy, vừa sinh ra được mấy tháng đã bị vứt bỏ, may mắn gặp được viện trưởng; thời thơ ấu khi gặp được Mạt Ngôn luôn chiếu cố nàng đi qua những tháng ngày tưởng như sẽ tịch mịch cô độc, nguyên bản luôn nghĩ tỷ tỷ có thể mãi mãi bên cạnh bầu bạn với nàng, vận mệnh lại lần thứ hai đùa cợt nàng. Hơn nữa này trò đùa này mở ra liền thoáng chốc đã trôi qua mười mấy năm, ngay tại thời điểm nàng đã thành thói quen phó mặc cho số phận, ông trời thế nhưng lại lần nữa không buông tha cho nàng.