Mang Theo Hài Tử Gả Cho Ta

Chương 22




Edit: Poko Plu


Beta: Poko Plu


Date: 23/04/2016


...o0o...o0o...o0o...


Khi Mạt Ngôn về đến nhà, Doãn Mộ Tuyết và Điểm Điểm còn chưa tới. Mạt Ngôn không xác định được tiểu tử kia thích đôi nào hơn, liền đơn giản quyết định là đem cả hai đôi dép lê vừa mua về cẩn thận đặt ở trước cửa, sau đó nhìn săm soi, trái chỉnh phải sửa, lại ngồi xổm xuống sắp lại lần nữa mới hài lòng tươi cười đi vào phòng khách. Đặt tốt chó bông lớn lên trên sô pha, Mạt Ngôn lại điều chỉnh vị trí đến khi vừa lòng mới thôi. Làm xong còn bắt đầu ngồi trên sô pha diễn tập nói như thế nào để hai mẹ con Doãn Mộ Tuyết chịu nhận.


Thời điểm buổi chiều ba giờ rưỡi, Doãn Mộ Tuyết mang theo Điểm Điểm đúng giờ đứng trước cửa nhà Mạt Ngôn. Điểm Điểm vừa nhìn thấy cánh cửa, nháy mắt liền phồng má: "Ma ma, ta muốn về nhà nha."


Doãn Mộ Tuyết đang mở cửa nhà nghe nhóc nói vậy liền nghi hoặc cúi đầu nhìn nhóc, vừa tới như thế nào có thể trở về, thấy vẻ mặt nhóc mất hứng liền hỏi: "Điểm Điểm, làm sao vậy? Ma ma làm cơm xong cho tỷ tỷ liền mang Điểm Điểm trở về nhà nha."


Điểm Điểm hừ nhẹ với Doãn Mộ Tuyết để biểu đạt bất mãn của nhóc:"Tỷ tỷ không cho Điểm Điểm xem Cừu Vui Vẻ, còn nói Điểm Điểm là rong biển." Tiểu tử này trí nhớ đặc biệt tốt, cho dù đã qua một ngày, vẫn có thể rõ ràng nhớ kỹ Mạt Ngôn ngày hôm qua gọi nhóc là Rong Biển Bảo Bảo.


"Tỷ tỷ chỉ là đùa với Điểm Điểm thôi mà." Doãn Mộ Tuyết vừa nói vừa dắt tay Điểm Điểm đẩy cửa ra đi vào, nguyên bản tiểu tử kia còn đang hờn dỗi khi nhìn thấy hai đôi dép lê được đặt trước thềm cửa, lập tức nắm tay mẹ nhóc chạy qua, cầm lấy dép lê gấu mèo giơ lên trước mặt Doãn Mộ Tuyết, vui vẻ nói: "Ma ma, ngươi xem, là gấu mèo."


Doãn Mộ Tuyết vừa thấy đôi dép lê mới tinh dành cho trẻ em trên tay Điểm Điểm, cũng không xác định được có phải là Mạt Ngôn chuẩn bị cho hài tử của bằng hữu hoặc thân thích hay không, xoay người chống lại ánh mắt của Điểm Điểm dỗ dành: "Điểm Điểm ngoan, đem trả lại chỗ cũ đi, đây là của người khác, không thể tùy tiện được, hiểu chưa?" Nói xong, vươn tay lấy đôi dép lê trên tay Điểm Điểm trả về chỗ cũ.


Tiểu tử kia đúng là thật mất hứng, xoay người liền muốn đi ra ngoài, mặc cho Doãn Mộ Tuyết khuyên bảo thế nào. Mạt Ngôn ngồi trong phòng khách rõ ràng nghe được tiếng cửa mở, như thế nào cả nửa ngày cũng chưa thấy ai tiến vào. Mạt Ngôn không chờ nữa, đứng dậy đi đến cửa, mới vừa đi vài bước, chợt nghe được thanh âm nho nhỏ có chút ủy khuất của Điểm Điểm. Mạt Ngôn nhanh chân đi đến trước cửa, nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết đang ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói chuyện với tiểu tử kia.


A? Xảy ra chuyện gì? Như thế nào vừa vào cửa liền làm mình làm mẩy rồi đó? Mạt Ngôn liền đi qua, cũng hơi cúi người đối diện với nhóc: "Điểm Điểm, như thế nào lại mất hứng? Không thích dép lê gấu mèo cùng thỏ con sao? Lát nữa Điểm Điểm nói cho tỷ tỷ nhóc thích loại gì, ngày mai tỷ tỷ đổi lại cho ngươi được không?"


"Tỷ tỷ, đây là dành cho Điểm Điểm sao?" Nguyên lai vẻ mặt tiểu tử kia đang nhăn mặt sắp khóc, vừa nghe Mạt Ngôn nói, liền cười tít mắt, nhanh chóng chạy đến ôm hai đôi dép lê vào lòng.


Doãn Mộ Tuyết đỡ trán, thật sự là không dám nhìn bộ dạng có chút dọa người của tiểu tử kia. Nàng thề rằng nhóc nhỏ như vậy lại có biểu hiện tham tài, xem tài là trên hết, tuyệt đối không phải là do nàng, mẹ nhóc dạy ra, về phần tiểu gia hỏa kia vô sự tự thông, Doãn Mộ Tuyết thật sự không biết, huống hồ tình huống hiện tại này cũng không cho nàng thời gian rảnh rỗi để suy xét.


Doãn Mộ Tuyết đứng lên, có chút xấu hổ cười với Mạc Ngôn Tiếu: "Mạt tổng, thật không tốt, khiến ngươi tiêu pha."


"Không có, đây là đồ của bằng hữu ta mua cho hài tử nhà nàng nhưng kích cỡ không vừa lại không thể đổi cũng không dùng được, liền đưa cho ta." Mạt Ngôn thực sợ nàng vừa nói là nàng tự mua cho Điểm Điểm, áp lực tâm lý của Doãn Mộ Tuyết sẽ lớn hơn nữa, trở nên càng thêm khách khí nha, kết quả như vậy nàng thật không muốn. Mạt Ngôn chỉ là không muốn nhìn đến tiểu tử kia lại chi mang đôi tất mỏng manh đi trên sàn nhà lạnh lẽo mà thôi.


Mạt Ngôn mỗi ngày đối mặt với những lão cổ đông như hồ ly luyện thành tinh, cho dù nói dối thì mặt không đỏ tim không đập, cười nói như thường. Nhưng nàng lại chưa phát hiện, chỉ cần là trước mặt Doãn Mộ Tuyết, cho dù chỉ là hơi giấu diếm, ánh mắt đều sẽ trốn tránh đối phương, hai lỗ tai đỏ bừng.


"Điểm Điểm cảm ơn tỷ tỷ." Doãn Mộ Tuyết vừa nói xong, thanh âm hài tử thanh thúy liền vang lên: "Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ.", Mạt Ngôn nghe được tâm tình liền tốt, xoa đầu Điểm Điểm, tiểu tử này thật biết cách làm cho người khác vui vẻ.


Mà Doãn Mộ Tuyết nghe xong, trán nháy mắt vạch dài ba đường hắc tuyến, rốt cuộc tiểu nha đầu nhà nàng là theo ai học được hoa ngôn xảo ngữ nha, chưa được bốn tuổi đã thành tiểu tham tài biết nói lời dễ nghe với người khác, nàng làm mẹ thật sự là không dám tưởng tượng tiểu tử kia về sau sẽ biến thành dạng nào nha.


Tiểu tử kia đối với những vật nhỏ đáng yêu đều rất động tâm, tình nguyện mang tất đi trên mặt đất cũng không nguyện buông tay hai đôi dép lê. Hai ngày nay nhiệt độ không khí đã bắt đầu lạnh hơn, Doãn Mộ Tuyết lo lắng tiểu tử kia nếu cứ như vậy sẽ cảm mạo, vì thế thực nghiêm túc nói với Điểm Điểm: "Điểm Điểm, dép lê là mang trên chân, không phải là đồ chơi, đôi còn lại đưa cho ma ma cất đi, nếu không ma ma liền tức giận nha."


Tiểu tử kia tuy rằng thực không tình nguyện, nhưng vẫn chậm chạp đem dép lê trong tay đưa cho Doãn Mộ Tuyết. Doãn Mộ Tuyết mang giúp dép lê gấu mèo vào chân Điểm Điểm, lại cất đôi dép còn lại vào trong tủ giày.


Mạt Ngôn thấy tiểu tử kia vẻ mặt không vui cúi đầu nhìn đôi dép lê gấu mèo dưới chân, đưa tay xoa đầu nhóc: "Tiểu bất điểm, cùng tỷ tỷ xem Cừu Vui Vẻ được không?"


Tiểu hài tử hay hờn dỗi, kỳ thật cũng dễ dỗ, chỉ cần tìm được thứ có lực hấp dẫn khiến nhóc cảm thấy hứng thú hơn là được. Mạt Ngôn trước giờ thật sự không hề có kinh nghiệm đối phó với tiểu hài tử, nhưng nàng nghĩ trẻ con cùng người lớn đều là người, nếu đều là người, sao lại không thể đem những phương pháp đối nhân xử thế bình thường ra mà dùng? Quả nhiên, tiểu tử kia cắn câu, ngẩng đầu chu miệng với Mạt Ngôn: "Thật là Cừu Vui Vẻ sao?"


Tiểu gia hỏa này thật quá cảnh giác, chuyện gì cũng phải hỏi có phải thật vậy hay không. Mạt Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Thật nha, Cừu Vui Vẻ, Sói Xám, Cừu Xinh Đẹp, phải không?" Mạt Ngôn cảm thấy may mắn vì buổi sáng hôm nay sau khi Thư Cầm đi rồi, có lên mạng tham khảo qua, nếu không liền không thể khiến tiểu tử này tin phục.


"Điểm Điểm, phải nghe lời tỷ tỷ, biết chưa? Mạt tổng, lại khiến ngươi thêm phiền toái rồi." Doãn Mộ Tuyết sau khi dặn dò Điểm Điểm, cũng không quên cảm kích nói lời khách khí với Mạt Ngôn.


Không biết sao, Mạt Ngôn cảm thấy Doãn Mộ Tuyết càng khách khí với nàng, ngược lại khiến nàng càng thêm mất hứng. Nàng thích bộ dáng tuyệt không khách khí của tiểu tử kia đối với nàng hơn: "Tiểu Doãn, ngươi lại khách khí với ta như vậy nữa. Ta đã nói rồi, ngươi có thể giúp ta làm việc nhà đối với ta là đại ân, ta không hy vọng lại nghe được những lời khách khí như vậy nữa." Nói xong, quay đầu lôi kéo tiểu tử kia đi đến phòng khách.


Điểm Điểm tiến vào phòng khách, đã bị chó bông lớn trên sô pha hấp dẫn lực chú ý, hai mắt phát sáng tiêu sái đi qua hết ôm rồi lại sờ: "Tỷ tỷ, ma ma nói người lớn không thích chơi đùa, đúng không?"


Tiểu quỷ này, học được chiến thuật đi đường vòng, ân, không phải chỉ mới hơn ba tuổi sao, tiểu gia hỏa này cũng thật tinh quái, sau khi lớn lên nhất định sẽ là nhân tài. Mạt Ngôn cũng đã diễn tập qua, đẩy chó bông về phía Điểm Điểm: "Ân, ma ma nói rất đúng, người lớn không chơi đùa, cho nên tỷ tỷ liền đưa cho Điểm Điểm."


"Ân, vậy được rồi, ta giúp ngươi chơi." Tiểu tử kia vẻ mặt chăm chú nhìn Mạt Ngôn, bộ dáng tựa như nhóc đang giúp Mạt Ngôn chuyện hệ trọng vậy. Nhưng hai cánh tay nho nhỏ căn bản là ôm không hết chó bông lớn như vậy, cuối cùng đơn giản thả lại trên sô pha, sau đó lôi kéo Mạt Ngôn ngồi xuống bên cạnh, tự nhóc ngồi giữa Mạt Ngôn và chó bông.


Mạt Ngôn lấy từ túi trên bàn trà mấy xấp đĩa phim Cừu Vui Vẻ quơ quơ trước mặt Điểm Điểm: "Tiểu bất điểm, muốn xem hay không?"


Điểm Điểm vừa nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc trên bìa, lập tức vỗ hai tay, reo lên: "Tỷ tỷ, ta muốn nhìn xem, ta muốn xem."


Mạt Ngôn nhanh chóng mở bìa đĩa ra, đi đến khởi động TV, đem đĩa bỏ vào đầu máy DVD, lại trở về chỗ ngồi bên cạnh Điểm Điểm, tựa như tiểu hài tử cùng Điểm Điểm bắt đầu chú tâm xem phim hoạt hình.


Doãn Mộ Tuyết là càng ngày càng không hiểu rõ Mạt Ngôn, thời điểm nàng đem đôi dép lê thỏ con đi cất, lơ đãng thấy được mác còn đính trên dép, mặt trên ghi rõ giá cả có chút dọa người, Doãn Mộ Tuyết là như thế nào cũng không tin tưởng đây là đồ đã được dùng qua. Còn có vì sao bằng hữu mà Mạt Ngôn nói lại không mang theo hài tử vào tiệm thử dép lê. Doãn Mộ Tuyết nhìn bóng dáng Mạt Ngôn dắt tay Điểm Điểm đi đến phòng khách, cảm giác hài hòa như vậy khiến nàng trong nháy mắt có chút thất thần. Chẳng lẽ là bởi vì Điểm Điểm lần đầu tiên có nữ nhân khác ngoài trừ bản thân là mẹ nhóc dắt tay mà Doãn Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy nàng khiến Điểm Điểm bị thua thiệt rất nhiều, những hài tử khác tùy thời đều có thể hưởng thụ loại vui vẻ này, nhưng Điểm Điểm đến hiện tại đã sắp được bốn tuổi mới cảm nhận được.


Sau khi Doãn Mộ Tuyết lấy lại tinh thần, có chút cô đơn đi vào phòng bếp. Vừa mở ra tủ lạnh mới phát hiện thực phẩm trong tủ lạnh đã hết. Tuy hôm trước có mua thức ăn, nhưng suy nghĩ thực phẩm không nên để quá lâu nên nàng chỉ mua phân lượng cho hai ngày. Mà nàng hôm nay lại bởi vì phiền não vì việc tìm chỗ giữ Điểm Điểm mà lòng không yên nên đã quên mất chuyện đi siêu thị mua đồ ăn.


Doãn Mộ Tuyết vỗ trán bản thân, thở dài đóng cửa tủ lạnh, xem ra hiện tại chỉ có thể đi ra ngoài mua. Thời điểm Doãn Mộ Tuyết đi vào phòng khách, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ hai người lại thêm một chó bông lớn ngồi trên ghế sô pha, tập trung tinh thần chăm chú nhìn TV. Chó bông lớn bên cạnh Điểm Điểm không khiến Doãn Mộ Tuyết ngạc nhiên, ngược lại là Mạt Ngôn, tổng tài của một công ty lớn thế nhưng tựa như tiểu hài tử chăm chú xem phim không chớp mắt.


"Mạt tổng, trong nhà không còn đồ ăn, gần đây có siêu thị hay không?" Chẳng lẽ là bởi vì thanh âm quá nhỏ hay sao? Doãn Mộ Tuyết nói xong đợi hồi lâu, cũng không thấy Mạt Ngôn quay đầu nhìn hoặc trả lời nàng.


Doãn Mộ Tuyết đành phải đem âm lượng đề cao hơn nói lại lần nữa, nhưng Mạt Ngôn bị thanh âm của Doãn Mộ Tuyết làm cho giật mình không nhẹ, tưởng đã xảy ra chuyện gì, bật người đứng dậy: "Tiểu Doãn, làm sao vậy?"


Chẳng lẽ bộ phim hoạt hình này có mị lực lớn như vậy sao? Đến cả người ngày hôm qua còn hoàn toàn không biết gì cả, thế nhưng hôm nay lại có thể xxem mê say đến như thế. Trước đây khi Điểm Điểm đang xem, Doãn Mộ Tuyết có thời gian đều sẽ bồi nhóc cùng xem, nhưng cũng không phát hiện có yếu tố gì đặc biệt hấp dẫn người, không phải chỉ là có con sói muốn ăn thịt con cừu, nhưng lại bị con cừu trả đũa, về nhà còn bị lão bà của nó dùng chảo rán đánh. Xem ra, tính cách ngây thơ chất phác trước đây của nàng cuối cùng cũng không thể tìm lại được nữa.