Edit: Poko Plu
Beta: Poko Plu
Date: 08/11/2015
...o0o...o0o...o0o...
Thư Cầm dùng sức nắm chặt phần văn kiện mà thám tử tư vừa đưa đến tay nàng, sau khi lấy lại bình tĩnh, vẫn là gõ cửa phòng làm việc tổng tài tập đoàn Hoành Quang.
"Tiểu Ngôn, thực xin lỗi, lúc này đây vẫn là..." Thư Cầm đi vào, nói với người vẻ mặt chờ mong ngồi sau bàn làm việc trống trải. Đây không biết là lần thứ mấy nàng nói như vậy với người kia, Thư Cầm đã hoàn toàn không nhớ rõ. Lúc này đây kết quả khiến người ta thất vọng, Thư Cầm mỗi lần mở ra đều chết lặng. Nhưng người trước mắt này, trở thành bạn bè với nàng bắt đầu từ đại học cho đến hiện tại, lại vẫn đối với cây kim rơi xuống tại trong biển rộng mãi không tìm được của nàng là quyết tâm tuyệt đối không bỏ cuộc.
"Thư Cầm, ta không sao, cho bọn họ tiếp tục tìm." Mạt Ngôn theo thói quen nói với Thư Cầm. Người kia hiện đang ở nơi nào, Mạt Ngôn thật mong nhanh chóng tìm được. Lời đã từng hứa, như ngọn núi ép Mạt Ngôn tới không thở nổi. Nàng chỉ muốn biết người kia hiện tại sống có tốt không? Hiện đang ở nơi nào? Chẳng lẽ ông trời đối với nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không thể giúp nàng thực hiện sao? Hai tay Mạt Ngôn đặt lên bàn đỡ trán, biểu tình mất mát ánh vào trong mắt Thư Cầm.
Thư Cầm chậm rãi đi qua, vỗ nhẹ hai vai Mạt Ngôn an ủi: "Tiểu Ngôn, tin tưởng nhất định sẽ có lúc tìm được."
Mạt Ngôn quay đầu miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ với bằng hữu, cảm kích Thư Cầm an ủi nàng vào lúc này. Chỉ là nhìn vẻ mặt mất mát miễn cưỡng bài trừ ra chút tươi cười, khiến Thư Cầm có chút xúc động. Tuy Thư Cầm cảm thấy vào lúc này không nên nói, nhưng nàng có thể quản chế tâm tình bản thân, lại không thể quản trụ miệng nàng, vẫn là thốt ra: "Tiểu Ngôn, ngươi tha ta đi. Ngươi vẫn là nên đem lực chú ý đặt lên đối tượng khác đi, thật sự, không lừa ngươi, ta đã thấy ngươi khóc lên người nữ đối tác xinh đẹp kia." Nói xong, Thư Cầm còn vỗ vỗ ngực thề son thề sắt.
"Thư Cầm, Phỉ Phỉ chỉ là muốn mời ta ăn cơm, vốn là ta dùng lý do không có thời gian để từ chối, cho ngươi bồi nàng, hiện tại xem ra ta tựa như lại có thời gian." Mạt Ngôn vừa nói vừa cầm lấy điện thoại chuẩn bị bấm số điện thoại Quý Phỉ Phỉ. Bản thân mình khóc khi nào a? Có lần vận khí không tốt đụng phải Thư Cầm, đáng hận nhất chính là Thư Cầm còn thường dùng chuyện này để trêu chọc bản thân. Hiện tại Mạt Ngôn thật muốn bắt Thư Cầm sung quân qua Châu Phi, khiến nàng khóc đến biến sa mạc thành ốc đảo rồi hãy trở về.
Có cơ hội thân cận với Quý Phỉ Phỉ, Thư Cầm trước giờ đều chưa từng bỏ qua. Nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đè lại tay Mạt Ngôn, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nói: "Hãy khoan nha, Tiểu Ngôn, ta sai, ta thật sự sai rồi, lần sau không dám nữa. Lại nói, loại sự tình này sao có thể phiền ngài, tiểu nhân thực nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ chiếu cố Phỉ Phỉ cẩn thận."
"Thư Cầm, nếu ngươi còn nói chuyện này, tin đêm nay ta liền hủy hẹn với Phỉ Phỉ hay không. Nhanh chóng biến đi, đường đường là phó tổng tài không có việc gì liền thích chạy đến văn phòng của ta nhàn hạ, ngươi xem ngươi còn ra dáng lãnh đạo không?" Mạt Ngôn vừa nói vừa thập phần ghét bỏ chỉ vào vị trí cửa ra với Thư Cầm.
"Tiểu Ngôn Ngôn ghét bỏ ta, thực thương tâm. Hừ, ta liền trở về văn phòng khóc." Thư Cầm vừa nói vừa đi tới cửa, đến cạnh cửa còn không quên hướng người nào đó thè lưỡi làm mặt quỷ.
Mạt Ngôn bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu nhìn theo Thư Cầm đã ra khỏi cửa. Ấu trĩ, Thư Cầm nha Thư Cầm, đừng quên ngươi và ta cùng tuổi, năm nay đã muốn hai mươi tám, hành vi ấu trĩ như vậy vào tuổi này có chút không hợp.
"Tiểu Tuyết, ngươi đến tột cùng là đang ở đâu? Vì sao ta tìm kiếm ngần ấy năm, lại đến cả chút điểm tin tức của ngươi vẫn không tìm hiểu được? Viện trưởng nói năm ngươi mười sáu tuổi đã ly khai Từ Tâm viện, từ đấy về sau không hề có tin tức, mấy năm nay ngươi sống có tốt không?" Mạt Ngôn đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất, xa xa đứng nhìn chỗ đô thị phồn hoa ngựa xe như nước lâm vào giữa hồi ức.
Nguyên bản Từ Tâm viện tranh cãi ầm ĩ, lại vì xuất hiện Phương Dụ ôm một sinh mệnh nho nhỏ mà nháy mắt yên tĩnh trở lại.
"Viện trưởng, viện trưởng, nhóc là muội muội hay đệ đệ a? Bộ dạng có đáng yêu hay không?" Mạt Ngôn ba tuổi cước bộ không vững, lảo đảo chạy chậm đến trước mặt Phương Dụ, ngẩng đầu dùng thanh âm non nớt hỏi.
"Mạt Ngôn, đây là một muội muội thực đáng yêu nha. Về sau Tiểu Ngôn phải chiếu cố nàng thật tốt, có được không?" Phương Dụ mỉm cười cúi đầu nhìn tiểu tử trước mặt hai má đỏ bừng, còn chảy nước mũi mà nói. Thời điểm tiểu gia hỏa này vừa tới chỉ mới được sáu tháng, ngẫm lại thời gian qua thật nhanh, đảo mắt cũng đã biết nói biết đi, còn đặc biệt biết làm nũng đáng yêu quấn người.
Sau khi Tiểu Mạt Ngôn nghe Phương Dụ nói xong, nghiêm túc gật đầu đáp: "Ân, viện trưởng yên tâm, về sau nàng chính là muội muội của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Nhưng tên muội muội là gì a?" Tiểu tử nghi hoặc nhìn Phương Dụ.
"Ân, muội muội còn chưa có tên, nếu không Tiểu Ngôn ngươi liền đặt tên cho muội muội?" Phương Dụ cố ý trêu đùa tiểu tử này.
Lai thêm một tiểu sinh mệnh bị chính cha mẹ bản thân vô tình từ bỏ, Phương Dụ không rõ vì sao thiên hạ lại có ngần ấy cha mẹ nhẫn tâm, ngay cả thân sinh cốt nhục cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ. Nếu bọn họ không thể gánh vác nổi trách nhiệm nuôi nấng hài tử, vì sao còn đưa hài tử đến thế giới này, sau đó lại tàn nhẫn vứt bỏ. Cho dù là Phương Dụ làm việc tại cô nhi viện đến nay đã mười mấy năm cũng không thể hiểu được. Thời điểm Phương Dụ vừa từ bên ngoài làm việc trở về, vừa đi đến cửa Từ Tâm viện liền phát hiện hài tử ở ngoài cửa. Có lẽ hài tử này biết vận mệnh của mình, không khóc không nháo ngủ trong tấm chăn bông bao bọc lấy nàng. Tại thời điểm Phương Dụ ôm lấy nàng, lại ngoài ý muốn tỉnh lại nở nụ cười với Phương Dụ, tươi cười trên khuôn mặt non nớt càng khiến Phương Dụ thêm đau lòng.
"Viện trưởng, muội muội tên Tiểu Tuyết đi." Mạt Ngôn hấp hấp nước mũi sắp rơi xuống nghiêm túc đáp.
"Được, liền gọi Tiểu Tuyết đi. Không nghĩ tới Tiểu Ngôn nhà chúng ta thích tuyết như vậy, đến tên muội muội cũng đặt là Tuyết." Phương Dụ xoa đầu Tiểu Mạt Ngôn. Không ngờ tiểu tử này có thể ngay lập tức nghĩ ra được tên này. Hài tử này, về sau tên của ngươi là Tiểu Tuyết. Phương Dụ nhìn tiểu sinh mệnh trong lòng lần nữa tiến vào mộng đẹp.
"Tiểu Tuyết, thứ này cho ngươi ăn." Tiểu Mạt Ngôn bốn tuổi kẹp khối thịt lớn từ trong chén vào bát của Tiểu Tuyết một tuổi rưỡi.
"Tiểu Tuyết, ta ôm ngươi ngủ, liền sẽ không lại sợ sét đánh." Tiểu Mạt Ngôn năm tuổi, mặc dù bản thân cũng vì tiếng sấm vang đến đinh tai nhức óc mà cuộn tròn lại trong chăn, tại thời điểm tia chớp cắt qua bầu trời đêm nhìn thấy Tiểu Tuyết trên giường, ôm chặt lấy Tiểu Tuyết đang khóc mà an ủi.
"Tiểu Tuyết, lớn lên ta muốn cưới ngươi, bảo hộ ngươi, ai cũng không thể khi dễ ngươi." Tiểu Mạt Ngôn sáu tuổi sau khi thấy Tiểu Tuyết bị nam hài lớn hơn khi dễ, dùng bàn tay nhỏ bé tràn đầy vết thương do vừa cùng nam hài đánh nhau đến té ngã trên đất, kéo Tiểu Tuyết đứng dậy từ mặt đất nói ra lời thề sắt son.
"Ân." Thanh âm non nớt của Tiểu Tuyết nhẹ đáp ứng.
"Viện trưởng, ta không cần rời xa Tiểu Tuyết, ta không muốn đi cùng thúc thúc kia... Ngô ngô ngô..." Tiểu Mạt Ngôn bảy tuổi tại văn phòng viện trưởng, gắt gao ôm lấy đùi Phương Dụ, mặc cho ai kéo cũng không buông tay, chỉ khóc lớn không ngừng lặp lại cùng một câu.
Mạt Minh Triết từ từ đi qua khom lưng ngồi xuống, hoà ái nói với Tiểu Mạt Ngôn: "Hôm nay ngươi trước theo ta đi về. Thúc thúc đáp ứng ngươi, qua đoạn thời gian ngắn chúng ta đến đón Tiểu Tuyết, được không?"
Mạt Ngôn tuổi nhỏ sau khi nghe Mạt Minh Triết nói qua đoạn thời gian ngắn sẽ đến đón Tiểu Tuyết, cuối cùng đình chỉ gào khóc, nức nở nhìn Mạt Minh Triết hỏi: "Thúc thúc, ngươi nói thật sao? Thật sự sẽ đến đón Tiểu Tuyết sao?"
"Ân, thúc thúc đáp ứng ngươi. Không tin, chúng ta móc ngoéo?" Mạt Minh Triết đem ngón tay duỗi đến trước mặt Mạt Ngôn.
Mạt Ngôn nhanh chóng buông chân Phương Dụ ra, vươn ra tay phải câu lên ngón út, miệng còn lẩm bẩm nói: "Ngoéo tay ngoéo tay, trăm năm không được biến, thay đổi liền trở thành đại ngu ngốc." Ngoéo tay xong, Mạt Ngôn cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Tiểu Tuyết, ngươi phải ngoan ngoãn ở đây, chờ ta tới đón ngươi, biết không? Không được chạy loạn, không được gả cho người khác, biết không?" Mạt Ngôn dùng hai tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Tuyết. Tiểu Mạt Ngôn nói xong câu đó, liền bị Mạt Minh Triết dắt tay lên xe ly khai Từ Tâm viện.
"Thúc thúc, khi nào chúng ta đi đón Tiểu Tuyết?" Thời gian cùng Mạt Minh Triết về nhà đã được nửa tháng, mỗi ngày cùng vợ chồng Mạt Minh Triết nói chuyện, trừ câu này ra vẫn là câu này, vẫn đều luôn không có biến đổi.
Hôm nay, Mạt Minh Triết lại thêm lần nữa kiên nhẫn nhắc nhở Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn, hiện tại ngươi phải bảo ta là ba ba, biết không? Không được lại bảo ta thúc thúc, ngươi bây giờ là nữ nhi bảo bối của ta và ma ma. Cho nên, gọi ta ba ba, được không?"
"Thúc thúc, ngươi đem Tiểu Tuyết về đây, ta liền gọi ngươi là ba ba." Sau khi Tiểu Mạt Ngôn quật cường nói xong câu đó, liền bỏ chạy về trong phòng của mình trốn đi, quấn chặt chăn nhẹ nhàng nức nở. Nàng nhớ Tiểu Tuyết.
"Ba, ngươi sẽ không đi đón Tiểu Tuyết đúng không? Lúc đó là ngươi gạt ta để ta trở về với ngươi, đúng không?" Tiểu Mạt Ngôn mười tuổi mặt không đổi sắc lạnh lùng nói với Mạt Minh Triết ngồi tại sô pha đối diện, tựa như người ngồi đối diện bản thân chỉ là người xa lạ không có bất cứ quan hệ nào với nàng, mà nàng bất quá chỉ là lầm bầm lầu bầu nói ra đáp án mà bản thân đã sớm biết rõ.
Lạnh lùng trong mắt Mạt Ngôn khiến Mạt Minh Triết có chút bi thương, qua ngần ấy năm, trong lòng nàng vẫn chỉ quan tâm tiểu cô nương tên Tiểu Tuyết. Bất luận người nhà mình cố gắng như thế nào, lại vẫn phảng phất ngăn cách với nàng bởi bức tường vô hình, ấm áp như thế nào cũng không thể thâm nhập vào lòng của nàng. Xem ra chấp niệm muốn đón tiểu cô nương về nhà của nàng là không dứt được, dù như thế nào nàng cũng sẽ không chân chính tiếp nhận người ba ba này.
"Tiểu Ngôn, ba ba vừa thử đi đón Tiểu Tuyết, chính là thời điểm đến nơi viện trưởng nói cho ta biết, Tiểu Tuyết đã được người khác nhận nuôi rồi. Tựa như ngươi đi theo ba ba ma ma trở về nhà, đồng thời Tiểu Tuyết cũng theo người khác trở về."
"A, ta đã biết. Ba, ta về phòng trước." Mạt Ngôn không hề để ý lời Mạt Minh Triết nói là thật hay giả, nhưng nàng biết người trước mắt mà bản thân gọi là ba ba nhất định sẽ không đi đón Tiểu Tuyết trở về. Xoay người lên lầu vào phòng bản thân, ngồi tại trên giường không tiếng động rơi lệ. Tiểu Tuyết, chờ ta, chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ đi đón ngươi, trong lòng Mạt Ngôn âm thầm phát thệ.