Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 126-127: 126: Ánh Mắt Thật Không Tốt - 127: Phiền toái tìm đến.




126: Ánh Mắt Thật Không Tốt


Từ Phong từ lần đó nhìn thấy Mộc Thính đi vào phòng bao kia thì bắt đầu chú ý đến hắn.
Bọn họ những người nhàm rỗi thì không thường cố định đến câu lạc bộ đêm này chơi bời đàn đúm cả ngày.
Họ không nhất định ở trong phòng bao mà có thể ngồi ở ngoài quầy bar.

Lúc buồn chán còn có thể túm lấy một đóa hoa nào đó vừa ý, tìm một gian phòng làm một nháy.
Quán bar club này cũng không phải địa bàn của bọn hắn, nhưng không biết từ lúc nào nó đã trở thành nơi tụ hội hoặc là vui chơi của đám người làm ăn không trong sạch bọn họ.
Họ trộn lẫn trong tầng tầng lớp người quyền quý hoặc dân đen, tựa như cá gặp nước.
Từ Phong đã biết Mộc Thính là người trực thuộc cao tầng, khả năng còn dính dáng đến ông chủ lớn phía sau bọn họ nữa nhưng chưa lần nào nhìn thấy hắn đi với ai trong có vẻ là ông chủ lớn cả.

Có lúc sẽ thấy hắn đi với quý tộc có danh tiếng của đế đô… Mà trong mắt đám người thân ở nơi sáng nhưng tâm tràn ngập bóng tối như họ, Mộc Thính chẳng khác nào trai bao, gái gọi cả.
Beta cơ mà, thân hình còn ngon cơm như vậy, biết đâu chừng còn là tình nhân của ông chủ lớn.
Từ Phong lần trước đã nói sẽ nhận đợt vận chuyển lần này, hắn cũng đang đợi Mộc Thính đến tìm hắn.

Thế nhưng hai ba ngày rồi mà đối phương vẫn chưa liên hệ với hắn.

Từ Phong không vội nhưng nhàm chán chống tay ngồi trên ghế cao nơi quầy bar, ở trong tiếng nhạc, tiếng người loạn xà ngầu hết cả lên mà thưởng thức ly rượu màu hổ phách trong tay.

Nói ra thì trong ba mươi năm làm người của hắn cũng chỉ có mấy năm này là uống được nhiều rượu nhất.

Chỉ sợ sau này muốn bỏ cũng là một quá trình không thoải mái chút nào.

Đương lúc hắn thương xuân bi thu thì bỗng nhiên ở khóe mắt nhìn thấy một hình ảnh khiến tâm thần hắn run lên ngay lập tức.
Mộc Thính ở trong mắt của Từ Phong lúc này không hề có dáng vẻ như bình thường hắn vẫn thấy mà có vẻ mềm mại quyến rũ hơn.

Nếu không phải ánh mắt của hắn sắc bén thì khó lòng mà nhìn thấy được Mộc Thính ở trong lớp lớp người nhốn nháo nơi sàn bar hỗn tạp này rồi.
Mà để cho hắn đáy mắt khó lường là khi nhìn thấy Mộc Thính ở nơi lối đi dẫn vào sảnh chính đông đúc người qua kẻ lại, nhanh nhẹn tựa như họ chưa từng đi cùng nhau mà cùng một người đàn ông trung niên ăn mặc sang quý tách ra.

Từ Phong nhìn bóng lưng ý vị khó lường của Mộc Thính đang dõi theo người đàn ông kia, lại nhìn người đàn ông đã sắp khuất khỏi tầm mắt của hắn mà rời đi quán bar, suy nghĩ thâm sâu hiện lên trong lòng.
Hắn đứng dậy, nhanh nhẹn mà lách qua lớp người chạy theo.

Đường Liêm đang ngồi trong phòng khách ăn dưa hấu thì nhận được tin.
Hắn ngay lập tức bật dậy, ánh mắt lượng lượng nhìn chằm chằm tin tức trên vòng tay.
Rắn đã lộ cái đuôi rồi.

Mộc Thính không tiếp xúc nhiều với người này… Không, hắn không tiếp xúc nhiều với ai trong những thủ lĩnh của trùm buôn thuốc cấm lớn nhất đại lục này cả.

Trừ những lúc cần bàn giao công việc thì hắn mới nói nhiều với họ vài câu.

Người ta biết hắn có liên quan đến ông chủ phía sau nhưng chẳng ai dám hỏi.

Không phải không dám, chỉ vì đó là quy tắc.
Con người hắn lãnh đạm, trừ đối với người kia cả đời sẽ không có được thì hắn lười yêu ghét đối với một người.

Nhưng hắn phát hiện hắn không thích người trước mặt này cho lắm.
Trước không có mãnh liệt như vậy, nhưng giờ lại càng khó chịu hơn.

Nhất là ánh mắt hắn nhìn mình.
Từ Phong từ đầu chí cuối ánh mắt đều sắc như dao lại mang theo chút ý vị khiến người ta nữa hiểu nữa không mà hiểu rồi sẽ cảm thấy bực bội nhìn chằm chằm Mộc Thính.
Vốn muốn bàn giao công chuyện cho Từ Phong, lúc này Mộc Thính lại có chút muốn đổi người khác.
Ánh mắt của người này Mộc Thính không thích.
Từ Phong người này Mộc Thính chỉ biết là vừa đến tổ chức hai năm, thế nhưng phong cách làm việc khiến người khác e ngại mới làm nên danh tiếng của hắn.

Những cuộc giao dịch từ tay hắn tuy không phải đều dễ dàng thành công nhưng tổn thất là ít nhất, lại sát phạt quyết đoán.

Vậy nên tuy vào sau nhưng đàn em dưới tay hắn có vẻ còn nhiều hơn những thủ lĩnh lâu năm khác.
Đương lúc Mộc Thính đang nghĩ không biết có đổi người hay không thì lại nghe đối phương dùng giọng điệu lạnh lẽo mà tựa như đang nhục mạ hắn nói: “Sở thích của anh có vẻ không được dễ coi cho lắm.”
Mộc Thính sững người.

Hắn không chắc mình có hiểu đúng ý tứ trong câu nói của người này hay không.

Nhưng ánh mắt của Từ Phong vẫn vậy, sâu không thấy đáy.
Cho đến khi đối phương lại mở miệng nói một câu nữa hắn mới chắc chắn ý tứ của câu nói trước đó.
“Thiếu thốn thì cũng nên tìm một người như tôi mới phải.”
“Anh!”
Mộc Thính lăn lộn giữa một đám người tay chân dơ bẩn, hắn cũng cảm thấy mình chẳng sạch sẽ gì.

Thế nhưng da mặt hắn lại không có dày, cũng không chịu nổi đối phương nhục mạ mình như vậy.

Hắn có làm việc sai trái thì thân thể này cũng không có dơ đến mức ai cũng nhúng chàm được.
“Sao vậy? Tức giận?”
Từ Phong ở lúc Mộc Thính giận dữ bỗng nhiên ép sát vào người hắn, còn dám hỏi hắn như vậy.
“Tránh ra!”
Mộc Thính sắc mặt lạnh lẽo nâng chân đá tới.
Bộp!
“Buông!”
Cẳng chân bị người nắm lấy còn gập lại thành một tư thế đáng xấu hổ, Mộc Thính vừa thẹn vừa giận mà trừng trừng nhìn Từ Phong gần như đã áp đảo lên người hắn.

Thân mình của Mộc Thính bị kẹp ở giữa ghế da và Từ Phong, lòng ngực hắn phập phồng còn nghiến răng nghiến lợi tựa như muốn lao đến cắn chết Từ Phong ngay mới hả dạ.
So với Mộc Thính, sắc mặt Từ Phong từ đầu chí cuối đều không thay đổi, lạnh lùng và đáng sợ như vậy.

Vết sẹo trên mặt còn khiến cho ngũ quan của hắn càng thêm hung hăng nhưng kỳ lạ là trong mắt hắn không có một chút nào là ý tứ nhục mạ, mỉa mai Mộc Thính cả.


Tựa như những lời hắn ta nói chỉ là đang trần thuật một vấn đề hay chỉ đang thương lượng với Mộc Thính việc đổi tam lấy tứ mà thôi, rất đơn giản.
“Anh tức giận như vậy để làm gì? Những người như chúng ta không biết khi nào sẽ bị ngồi tù mọt gông, sao lại không biết hưởng thụ như vậy chứ.”
Từ Phong vừa nói vừa luồn tay còn lại vào áo Mộc Thính, vuốt v3 vòng eo thon thả chắc nịt của đối phương.

Lòng hắn nghĩ, cái eo thật mềm dẻo.
Thế nhưng Mộc Thính lại không có cái tâm tình như hắn.

Mộc Thính chỉ là bị kiềm chế một chân, một chân khác tuy cũng bị chân của đối phương đè lại nhưng hai tay vẫn còn tự do.
Phặc!
Bốp!
Rầm!
“Buông ra!”
Một trận binh hoang mã loạn, Mộc Thính bị người đè nằm trên ghế da, mặt đỏ rần rần không biết là vì thẹn hay giận mà quát thẳng vào mặt Từ Phong đang áp đảo ở phía trên.
Đến lúc này Mộc Thính đã hiểu được một chút rồi tại sao tên này lại nói với hắn những lời như vậy.

Có lẽ đối phương đã nhìn thấy hắn đi với người kia.

Tâm thần hắn có một khắc run lên khi bí mật bị vạch trần, nhưng sau đó hắn thầm cảm thấy may mắn vì đối phương chỉ lo chăm chăm dùng nữa th@n dưới để suy nghĩ vấn đề.
Không phải tự dưng mà người kia phải che giấu thân phận ông chủ lớn sau lưng với đám người này..

127: Phiền toái tìm đến.


Từ sau hôm bị Từ Phong áp đảo trong phòng bao, giữa Mộc Thính và hắn bề ngoài nhìn như sóng yên biển lặng nhưng thực chất yêu hay ghét chỉ có trong lòng họ biết. Hôm đó Từ Phong cũng không có cưỡng ép Mộc Thính làm cái gì, nói một hồi Từ Phong chỉ bảo nếu chán người đàn ông kia rồi thì nhớ đến tìm hắn, hắn sẽ luôn đợi Mộc Thính sau đó buông Mộc Thính ra, bắt đầu nói chuyện công việc.

Mộc Thính nhịn lắm mới không lao lên đánh một trận với hắn. Nhưng xét thấy đối phương là Alpha, ưu thế áp đảo khiến Mộc Thính không nắm chắc được có đập cho hắn một trận nhừ tử được hay không mà còn có khả năng bị đối phương chiếm tiện nghi nữa nên Mộc Thính từ bỏ.

Hai người cứ như vậy mà dây dưa lên.

Có điều Mộc Thính cũng không ngờ được rằng bắt đầu hôm nay thật ra chỉ là khởi điểm cho những tai ương sau đó.



Hạ Mễ Chúc đợi khá lâu mới đợi được Lộ Nguyên Hầu trở về cùng cậu ăn trưa. Nhưng cậu không có hỏi hắn đã đi đâu mà ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

“Tiên sinh, bao giờ chúng ta về?”

Đợi ăn lửng bụng rồi Hạ Mễ Chúc mới nhỏ giọng lên tiếng hỏi.

“Tôi có chút việc, tạm thời chưa thể về Tây Hoang được.”

Lộ Nguyên Hầu thản nhiên nói, sau đó lại nhìn Hạ Mễ Chúc: “Nếu em muốn về trước thì tôi sẽ sắp xếp người đưa em về.”

Hạ Mễ Chúc lập tức lắc đầu.

“Không, em muốn ở lại đợi tiên sinh.”

Cậu kiên định nói.

“Sẽ không lâu đâu.”

Lộ Nguyên Hầu không có nhiều lời mà vươn tay vuốt nhẹ đôi má đã muốn có chút thịt vì dạo này được chăm chút cẩn thận lại không có vận động hứa hẹn.

Thật ra cơ bản thì họ đã nắm chắc được đối tượng đứng sau lưng chuyện kia, chỉ là cần thêm chút thời gian để mọi thứ xoay chuyển theo đúng quỹ đạo nữa. Dù sao đối phương cũng là nhân vật lớn, mà lớn đến mức hắn đều không ngờ tới được. Cũng khéo làm sao…

Sau đó Hạ Mễ Chúc tiếp tục ở lại hoàng cung. Lộ Nguyên Hầu bởi vì công vụ trên thân nên càng không có nhiều thời gian cùng cậu. Hạ Mễ Chúc ở trong phòng buồn nên đã bấm bụng thử đi ra ngoài xem sao. Đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy dạo này trở nên không dính cậu nữa. Trừ buổi tối đi ngủ nhất định sẽ đòi về bên này thì ngủ trưa nó vẫn chịu ở bên kia với gia gia nó. Hạ Mễ Chúc thấy nó ổn nên không có cùng gia gia nó giành giật thời gian quý báu được ở bên cạnh cháu nội.

Nguyên Dực cũng có hỏi han cậu mấy lần. Có vẻ ông đã nhìn ra được cậu đã biết chuyện rồi nhưng hai người lại ngầm hiểu ý nhau chứ chẳng ai chủ động nói ra cả. Dù sao vấn đề quan trọng nằm ở trên người Lộ Nguyên Hầu. Trừ khi hắn nói muốn công khai, còn không ai cũng không được xé rách tấm màn này.

Hôm nay như thường lệ Hạ Mễ Chúc ăn trưa rồi đi ra ngoài tản bộ một vòng.

Lộ Nguyên Hầu mọi khi sẽ đi cùng cậu, nhưng hôm nay từ sáng sớm hắn đã nói buổi trưa không thể về ăn trưa cùng cậu, dặn cậu cẩn thận mọi chuyện rồi đi mất.

Hoàng cung dạo này đang bàn chuyện cưới hỏi giữa Diêm Tố Nhữ và nhị hoàng tử Nguyên Thịnh. Không khí trong cung điện có phần nhộn nhịp ồn ào. Đường đến hoa viên gần nơi cậu ở không ngừng có người qua kẻ lại, đặc biệt náo nhiệt.

Đám cung nhân nhìn thấy cậu thì cúi đầu chào hỏi rồi tiếp tục công việc trên tay. Hạ Mễ Chúc đã quen rồi nên không có nói gì cả mà tự mình đi của mình. Dù sao cậu cũng đã ở đây được bảy ngày rồi, thứ nên quen thuộc thì vẫn phải biết thôi.

Nhưng hôm nay lại có người tiếp cận cậu.

Lý Nhã từ xa đi tới, mục đích rõ ràng là Hạ Mễ Chúc đang đứng trong đình viện nhỏ nơi hoa viên rộng lớn.
Có chuyện hôm trước, Hạ Mễ Chúc xem như không ưa được người Vương Hậu này. Lại thêm nguyên cớ bởi Lộ Nguyên Hầu, cậu càng không thích nổi bà ta. Hơn nữa lúc đó hai người cũng xem như xé rách mặt rồi, không cần thiết lá mặt lá trái với bà ta nữa.

Cậu đứng dậy muốn đi.

“Mới đó mà đã quên thân phận của mình rồi sao?”

Chỉ là có người không muốn buông tha cho cậu.

“Phu nhân của Lộ Nguyên Hầu làm sao vậy?”

Hạ Mễ Chúc thản nhiên nhìn bà ta trần thuật hỏi.

Nếu không phải cái đình viện này chỉ có một lối ra, cậu nhất định sẽ không lý đến bà ta mà bỏ đi thẳng. Hiện tại Lý Nhã đứng chặn ở đó, trừ khi cậu trèo lan can ra, nếu không chỉ có thể vượt qua bà ta để đi. Nhưng cậu không muốn cách bà ta quá gần.

Cậu không có quên mình đang mang thai, lúc này Lộ Nguyên Hầu không có ở đây, cậu cần phải cẩn thận. Trong lòng cậu nghĩ, sáng nay ngài ấy dặn cậu để ý nhiều hơn, cậu đáng ra không nên đi ra ngoài mới phải. Tuy cậu nghĩ Lý Nhã sẽ không dám làm gì cậu, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Dù biết trước bà ta đã không ưa mình, nhưng câu trả lời của cậu vẫn là chọc giận Lý Nhã.

Chỉ là Hạ Mễ Chúc không sợ bà ta. Hiện tại cậu tỏ ra yếu thế hơn chỉ có thể khiến cho bà ta càng kiêu căng vô lý.

“Dù bà thân là Vương Hậu nhưng đế quốc đã thay đổi nhiều lắm rồi. Dựa theo quy chế của đế quốc và thân phận của quân nhân cấp cao, bà nên có sự tôn trọng đối với người nhà của họ, những người sẽ đứng lên bảo vệ đế quốc.”

Hạ Mễ Chúc không kiêu ngạo không sủng nịnh nghiêm nghị nói: “Dù hiện tại đế quốc yên bình, thế nhưng những quân nhân như họ vẫn đang âm thầm cống hiến quên mình. Bà như vậy là đang khinh thường họ sao?”

Lý Nhã bị cậu nói đến cứng họng. Thế nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nói sang chuyện khác: “Nghe nói ngươi vẫn còn người nhà?”
Hạ Mễ Chúc không nghĩ lại nghe thấy hai chữ “người nhà” này từ miệng bà ta. Cậu mặt không cảm xúc nhìn bà ta, trong lòng lại nghĩ bà ta nhất định đã điều tra cậu. Mà kể ra cũng không khó để biết những chuyện này, cậu vẫn là một công dân của đế quốc. Cho dù cậu có rời đi đám người kia thì trên thông tin cậu vẫn là con bọn họ.

“Bà muốn nói cái gì thì nói thẳng ra luôn đi.”

Cậu lạnh lùng nói, tự nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, có chút buồn nôn.

“Họ có vẻ còn chưa có biết đứa con họ không yêu thương giỏi giang đến mức kết hôn cùng Hầu Tước của đế quốc. Ngươi nói ta có nên giúp ngươi dẫn đường cho họ đến ôn chuyện với ngươi hay không không?”

Lý Nhã biết bà ta không thể trắng trợn tổn hại Hạ Mễ Chúc tựa như năm xưa bà ta ám toán Lộ Nguyên Hầu. Nhưng bà ta nuốt không trôi cơn giận này, ít nhất cũng phải làm cho Hạ Mễ Chúc khó chịu thì bà ta mới cảm thấy tốt hơn.
Quả vậy, Hạ Mễ Chúc đúng thật là cảm thấy lòng ngực khó thở, không nhịn được mà trực tiếp vịn vào cột đình nôn khan không ngừng.

Cậu mặc kệ Lý Nhã vẻ mặt quái dị mà ghé vào lan can, cứ thế mà nôn hết bữa trưa hôm nay cậu mới ăn ra. Cậu đã biết người mang thai cảm xúc không tốt rất dễ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Nhưng trước đây lúc mang thai Hạ Mễ Thụy cậu không có cảm thấy gì cả, dù mỗi ngày bị ghẻ lạnh nhưng cậu đã quen rồi, không có thấy quá khó chịu.

Hiện tại cậu gần như đang sống trong hạnh phúc lại nghe thấy những chuyện liên quan đến đám người nhà không ra người nhà mà còn giống người dưng nước lã hơn, có khả năng xuất hiện ở trước mặt cậu đồng thời phá hoại cuộc sống tốt đẹp của cậu… Hạ Mễ Chúc chỉ thấy ấm ách trong ngực, khó chịu vô cùng.