*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Này " Bành Vũ giống như chịu không nổi kêu lên một tiếng, nhưng phản ứng của Mạc Kình cũng chỉ hơi giật giật thân mình, giống như căn bản không muốn đáp lại Bành Vũ. Bành Vũ cũng không biết là đói nên nóng nảy, hay là không khí nơi này quá áp lực, vì thế quyết định lên tiếng.
"Cậu khôi phục ký ức rồi?"
" Tôi rất đói, cậu có đói không?"
" Bọn họ rốt cuộc muốn nhốt chúng ta tới khi nào?"
" Vì sao muốn bắt chúng ta, cậu biết không? Chắc cậu phải biết đi. "
......
Bành Vũ vốn không phải người nhiều lời, sau khi đem những thứ muốn nói đều nói ra, muốn hỏi đều đã hỏi, cũng không biết nên nói cái gì. Sau một trận im lặng, Mạc Kình giật giật thân mình, mở miệng nói, "Là tôi liên lụy anh". Tuy rằng y không nhớ những ký ức trước đó ở chung với Bành Vũ, nhưng y biết người bắt mình tới đây là ai, vừa mở mắt liền phát hiện đã ở nơi này, một nơi vô cùng quen thuộc, vẫn là thân phận tù nhân, cũng không biết có phải vận mệnh trêu đùa y hay không, muốn thoát, chung quy vẫn không thoát được.
Bành Vũ nghe được Mạc Kình nói như vậy, cười nhạo một tiếng, "Thì ra cậu vẫn còn năng lực phán đoán cơ bản nhất à" hắn còn tưởng rằng người này muốn im lặng đến cùng chứ.
Mạc Kình lại không nói.
Bành Vũ cũng không muốn tự làm mình mất mặt, ngậm miệng, chịu đựng bụng đói, thuận tiện nghĩ —— chẳng lẽ nam nhân bên cạnh hắn không đói sao?
Hành lang cổ, nếu được đặt dưới sắc xanh của bầu trời chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng mà nơi này lại tối đen như mực, chung quanh chỉ còn ánh sáng của ngọn lửa, tuy rằng ánh lửa sáng rực, nhưng không khí nơi này lại âm u, cho dù có ánh sáng rực rỡ chiếu rọi xuống, cũng không có bất cứ độ ấm nào, Ly Dao nằm trên một thanh lan can, nhắm hai mắt, đung đưa chân, nghe thuộc hạ báo cáo, nghe xong, mở đôi mắt hẹp dài, gợi lên khóe miệng, " nếu đều tới, vậy giữ nguyên kế hoạch hành sự đi. "
"Vâng"
Ly Dao vẫy vẫy tay, cho thuộc hạ lui xuống, một mình nhìn ánh lửa mờ mờ ảo ảo, trong mắt lóe lên quang mang không biết tên.
Qua một buổi tối hữu kinh vô hiểm, sáng sớm hôm sau, mọi người từ lều đi ra, phát hiện những bóng người buổi tối qua đã không thấy đâu, giống như những gì hôm qua bọn họ nhìn thấy đều là ảo giác, nhưng mà, vị trí những đồ vật trước mặt đã thay đổi, đều chứng minh không phải ảo giác, như vậy, nếu những thân ảnh đó có thể di chuyển đồ vật, tại sao lại không nhìn thấy bọn họ?
Những thứ không biết đến sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng nếu đã biết đến, như vậy sợ hãi trong lòng sẽ giảm đi rất nhiều, trải qua đêm qua, đám người Từ Tử Hạo trong lòng đã không còn quá sợ hãi.
Những thân ảnh đó thoạt nhìn chỉ xuất hiện buổi tối, như vậy bọn họ với thời gian hiện tại có thể đi vào mấy ngôi nhà kia xem xét, tìm kiếm một ít manh mối.
Những người lớn chia nhau thành nhiều nhóm, mỗi nhóm hai người, còn Địch Hạo mang theo hai đứa nhỏ và hai tiểu hồ ly theo.
" chúng ta đã xem qua hai căn nhà, cũng chưa phát hiện ra manh mối gì" Hỏa Miêu nhảy lên bàn gỗ nói, sau đó đánh cái hắt xì, " Mùi gì vậy, a thu. "
Hỏa Miêu ghé vào lòng ngực Thất Thất, dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa cái mũi của mình, sau đó nâng thân trên, quay đầu nhìn về một hướng.
" di? Đó là cái gì? " Thất Thất nhìn theo hướng Hỏa Miêu, trên tường của căn nhà này có một cái kệ, mặt trên có rất nhiều chũm chọe, trên những cái chũm chọe ấy dường như cũng đặt đồ vật.
(Đây là cái chũm chọe, tiếng Trung là 簸箕)
Địch Hạo nhớ tới những đồ vật nhìn thấy ở hai căn nhà trước, như có phát giác, vì thế đi qua, quả nhiên, hai căn nhà này đều có những cái chũm chọe, tản ra mùi hương—— đúng là điểm mới mẻ. Địch Hạo đối với thứ này rất quen thuộc, cậu thường xuyên xem Bành Vũ sử dụng chúng, đây là thảo dược. Nhưng mà ngay từ đầu Địch Hạo cũng không có chú ý tới nó, cho tới lúc này phát hiện những căn nhà đi qua đều có thứ này, mới bỗng nhiên ý thức được, đây là một điểm kỳ quái.
Tại sao nói như vậy, bởi vì mặc kệ là trước kia hay bây giờ, y sĩ không phải chức nghiệp phổ biến, đặc biệt là thật lâu trước kia, bình thường mọi người đều không có thói quen lưu giữ thảo dược. Thứ nhất, thảo dược không phải thứ dễ bảo quản, thứ hai bọn họ cũng không nhận biết được nhiều loại thảo dược, càng không có thời gian đi quản lý thảo dược, cho nên khi bọn họ sinh bệnh, đều sẽ đi khám đại phu. Nhưng mà nơi này ba hộ gia đình đều có thảo dược, hơn nữa thảo dược được xử lý cũng tương đối thành thục.
Chẳng lẽ nơi này đều có thảo dược? Hoặc là, tinh thông dược lý? Như vậy bọn họ là ai?
Sau khi khám phá sợ bộ, mọi người tập hợp ở khoảng đất trống, đem tin tức phân tích, phát hiện tất cả mọi người đều nhận thấy được, cơ hồ mỗi hộ gia đình đều có thảo dược xuất hiện, nhiều nhà như vậy, thế nhưng đều có thảo dược, hơn nữa những thảo dược này đều được chế biến hoản hảo. Cứ như vậy, liền có vẻ rất kỳ quái, nhiều người như vậy, thoạt nhìn giống như đều tinh thông dược lý, như vậy đây có thể là một tộc người nhỏ.
Dù không nghĩ ra lí do nhưng mọi người cũng không dừng chân, mà vẫn tiếp tục đi, từ từ, những căn nhà bằng gỗ chế tác ngày càng tinh xảo, giống như càng đi, thì địa vị người ở càng cao, mà sau khi đi được một đoạn thời gian, xuất hiện một khoảng đất trống lớn, trống không, nhìn về nơi xa phía trước, cũng chỉ thấy ngọn lửa mờ mờ, ánh sáng giữa đêm tối, chợt cao chợt thấp, mà lại nhìn từ nơi xa, ánh lửa càng ngày càng nhỏ, cũng dần dần thấy không rõ hình dáng phía xa.
Đồ ăn bọn họ mang tới còn nhiều, chỉ là phía trước không biết khi nào đến điểm cuối, còn đi tiếp như vậy, bọn họ chỉ sợ phải bắt đầu tính toán lượng đồ ăn đem theo rồi.
Chỉ là còn chưa kịp thương lượng, Địch Hạo lại đột nhiên dừng bước, cùng lúc đó, Tiêu Diễn cầm tay Thất Thất, một tay khác ngưng tụ một đạo hắc khí, biểu tình càng thêm lạnh. Tần Chí cũng cảnh giác nhìn về phía trước.
Ở trong ánh lửa mờ ảo, một bóng người vặn vẹo dần hiện ra.
"Ly Dao" Tần Chí mở miệng, nhìn người xuất hiện trước mặt, tâm tình có chút không tốt.
Người của Ly Dao hoàn toàn hiện ra, rất có hứng thú nhìn Tần Chí, ở trên người hắn nhìn một vòng, lại nhìn thoáng qua Địch Hạo bên cạnh, cũng giống như trong mắt gã chỉ có hai người họ, Khâu Viễn và những người khác hắn đều không để vào mắt.
" Quả nhiên chuyện này có quan hệ với người" Địch Hạo cau mày nhìn về phía Ly Dao.
Ly Dao cười khẽ một tiếng, nhìn Địch Hạo liếc mắt một cái, sau đó chuyển hướng Tần Chí, " Xem ra người thật sự không quên ta"
Tần Chí nhíu nhíu mày, không nói gì.
Ly Dao cũng không thèm để ý, mà lại mở miệng hỏi, " ta biết các ngươi muốn cứu người, vậy lấy ra một chút thành ý đi. "
" Bành Vũ và Mạc Kình hiện tại ở nơi nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi, cậu đột nhiên cảm thấy ánh mắt Ly Dao khiến mình không thoải mái.
" bọn họ hiện tại rất an toàn, nhưng mà... Nếu ta không muốn, các ngươi cũng tìm không thấy bọn họ... Hơn nữa lúc sau bọn họ có an toàn không, ta cũng không biết. " ly dao cười nói,"Nếu người đi theo ta, ta có thể đảm bảo an toàn của bọn họ" Ly Dao cười nhìn Tần Chí.
"Ta đi theo người" Tần Chí nghi hoặc hỏi.
" không sai, tới bên cạnh ta" Ly Dao gật đầu, ngón trỏ ở bên môi ái muội, trong mắt hiện lên quang mang mị hoặc.
Tần Chí còn chưa mở miệng nói chuyện, chân đã bị một thân ảnh nho nhỏ giữ lại.
"Cha đừng đi cùng người xấu" Thất Thất ôm chân Tần Chí, thanh âm mềm mại lại không thể cự tuyệt.
Tần Chí cúi người xoa đầu Thất THất, "Ngoan cha sẽ không đi theo hắn"
Sau khi nghe Thất Thất nói, sắc mặt Ly Dao liền thay đổi, ánh mắt hung ác nhìn Thất Thất, "Đứa trẻ này là ai"
"Con trai ta" Tần Chí đạm mạc nói.
" không có khả năng! "
Phản ứng Ly Dao có chút quá khích làm cho mọi người đều nhìn ra một điểm, đám người Khâu Viễn ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tần Chí —— nếu bọn họ đoán không nhầm, tên Ly Dao này... Chẳng lẽ có ý với Tần Chí?
Tần Chí nhìn về phía Ly Dao, "Có khả năng hay không, có quan hệ với người sao?"
"... Ngươi! " ly dao sắc mặt trắng nhợt, ngay sau đó như là thẹn quá hóa giận nói, "Người đối với ta như vậy, người không sợ ta gây bất lợi cho hai kẻ kia sao"
Tần Chí nhăn mi, "Ta không thích nhất là người khác uy hiếp mình, nếu người tới đây nói với chúng ta những lời này, vậy chứng tỏ hai người bọn họ ở trong tay người chỉ là điều kiện thương lượng, nhưng, chẳng lẽ người có thể dễ dàng thả bọn họ sao? Lại nói, ngươi bắt ai không bắt, lại cố tình bắt Bành Vũ và Mạc Kình, bọn họ đối với ngươi còn hữu dụng đi?"
" ha hả a... " Ly Dao đột nhiên nở nụ cười, " ngươi vẫn giống như trước đây, vẫn giống như trước đây... Chưa từng thay đổi, nếu... " câu nói kế tiếp càng ngày càng nhỏ, Ly Dao như đang chìm trong hồi ức.
Địch Hạo giữ Thất Thất, trong lòng có chút không thoải mái, không tự chủ được vuốt ngực, cảm thấy có chút bị đè nén.
" vậy được rồi. " Ly Dao đột nhiên nói, "Cho dù hiện tại ta không lấy hai kẻ kia đối phó với người, nhưng các người cho rằng ta không thể làm gì các người sao? Nếu đã cho các ngươi lựa chọn, các ngươi không ngoan ngoãn tuân thủ, vậy đừng trách ta không khách khí. "
Ly Dao vừa dứt lời, xung quanh liền xuất hiện nhiều bóng người quỷ dị, những kẻ này đều dùng hắc khí che thân mình, thân hình thon dài, thậm chí là gầy guộc, tay của chúng vươn ra giống như quỷ, móng tay sắc nhọn ánh lên như kim loại.
"Lên đi, trừ bỏ nam nhân kia bắt sống, những người khác, tất cả đều giết cho ta" Ly Dao cười phất tay, trong nháy mắt, những người này đều công kích tới đám người ĐỊch Hạo.
"Là người thường, nhưng mọi người phải cẩn thận, bọn chúng khó đối phó" Địch Hạo nhanh chóng nói, "Cẩn thận hắc khí trên người họ"
Trong lúc nhất thời, tiếng súng vang lên, Khâu Viễn bọn họ tuy rằng đều chịu qua huấn luyện, điều kiện thân thể vượt qua thử thách, thân thủ cũng không tồi, nhưng những người này không hiểu sao hành động rất nhanh, Khâu Viễn còn đỡ, đối phó một người dư dả, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền lại phải hai chống một, vẫn may súng bọn họ dùng được, nếu không, nãy giờ đã đủ làm bọn họ kiệt sức, thật sự không biết phải đối phó thế nào rồi. Tần Chí đại khái là người nhẹ nhàng nhất, những người đó chỉ muốn bắt hắn, mà không phải giết hắn, cho nên Tần Chí trọng điểm là bảo hộ mấy đứa nhỏ. Hỏa Vân và Hỏa Miêu chiến đấu cũng không tệ lắm, ỷ vào thân thể nhỏ, linh hoạt, vòng quanh những người này đổi tới đổi lui, hai tiểu hồ ly không giết được những kẻ này, đương nhiên những kẻ này cũng không làm gì được hai tiểu hồ ly. Tiêu Diễn tuy rằng còn nhỏ, nhưng thủ đoạn cũng rất nhiều, một bên bảo vệ Thất Thất bên người, một bên đối phó những người này, thủ pháp quyết đoán ngoan tuyệt, hoàn toàn nhìn không ra là đứa nhỏ năm sáu tuổi. Còn Thất Thất tuy ra tay ôn hòa nhưng cũng không để người lại gần, huống chi bên cạnh còn có Tần Chí và Địch Hạo, đến đám người Khâu Viễn cũng vây quanh đám nhỏ, cho nên Tiêu Diễn và Thất Thất hiện tại là an toàn nhất.
Trong lúc nhất thời, có chút nôn nóng, tuy rằng Địch Hạo bọn họ ít người, nhưng cũng khiến đối phương ngã xuống một đám, Địch Hạo trong tay linh khí hóa thành vô hình, ngăn cách hắc khí tấn công lại đây, sau đó không biết dùng cách gì, những người đó liền vô thanh vô tức ngã xuống, nhưng mà ngực bọn họ vẫn phập phồng vẫn chưa chết.
" cẩn thận! Hạo Hạo! " Tần Chí một tay đem Địch Hạo đẩy ra ngoài, ngực bị một chưởng, máu từ ngực dâng lên, phun một ngụm máu.
Ly Dao cả kinh một chút, vốn dĩ đã thu hồi một nửa linh lực, nhưng tất nhiên Tần Chí không có khả năng chịu được linh lực của hắn, hắn bắt lấy Tần Chí vừa ngã xuống, nhanh chóng lui về phía sau.
" Tần Chí! " Địch Hạo muốn theo sau, nhưng những kẻ bên cạnh vẫn đang tấn công, sau lưng cậu còn có Thất Thất, cậu không thể đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Chí bị bắt.
Tần Chí ho khan một tiếng, tận lực làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, hắn thấp giọng nói, "Thả bọn họ, nếu không ta có biện pháp khiến trong tay người chỉ còn là một thi thể"
" hừ! " Ly Dao nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, " dừng tay! "
Những người đó quyết đoán dừng công kích, lắc mình lui trở lại phía sau Ly Dao.
" A Chí!"
" Tần Chí, ngươi thế nào? "
Tần Chí che lại ngực, cảm giác máu trong ngực có chút hỗn loạn, hắn cũng không biết trên trán mình gân xanh cũng lộ ra, rõ ràng chỉ bị một lần linh lực công kích, nhưng lại giống như chạm đến cái gì, Tần Chí cảm giác cả người mình như bị xé rách.
Ly Dao híp mắt nhìn trạng thái Tần Chí, khóe miệng hiện lên ý cười, xoay người mang theo Tần Chí biến mất.