Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Chương 2: Pháp sư Shaman






Địch Hạo bế Tần Duệ xuống máy bay, vừa đi vừa lấy tay nắm lấy kẹo que trong miệng Tần Duệ, "Con trai bảo bối, trước đó đã thỏa thuận rồi, xuống máy bay con không được ăn kẹo que nữa!"


Miệng Tần Duệ không muốn nhàn rỗi nên bé ở trên máy bay lăn lộn bán manh để được ăn, đừng nhìn vẻ mặt than lạnh lùng của Tần Chí, kỳ thật hắn không chịu nổi khẩn cầu của hai đứa nhỏ nhà mình, Thất Thất còn đỡ, tương đối hiểu chuyện, Tần Duệ không biết giống ai, tiểu gia hỏa tuy không nói một lời, thực tế tâm cơ rất nặng, vì một miếng ăn mà có thể cười toe toét như hoa, khiến trái tim của hai người cha run rẩy, cuối cùng phải thỏa hiệp với Tần Duệ. Nhưng mà Địch Hạo và Tần Chí cũng không phải ngốc, vì tốt cho răng của con, cho nên trước tiên quy định Tần Duệ chỉ có thể ăn đến khi xuống máy bay.


Chẳng qua thức ăn đã vào miệng Tần Duệ, sao có thể lấy ra, loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai, Địch Hạo và Tần Chí mỗi lần đều không tiếp thu bài học, nhưng không có biện pháp, bị con trai bán manh, chuyện gì cũng ném ra sau đầu.


Địch Hạo cũng không dám dùng sức, không có lực, kéo cũng kéo không ra, tay Địch Hạo kéo về bên nào, đầu nhỏ của Tần Duệ cũng nghiêng về bên đó, cái miệng nhỏ cũng cắn chặt lại mút kẹo, khiến cho Địch Hạo cũng không biết phải làm gì "Con đã hứa với ba, không thể nói chuyện không giữ lời như vậy được."


Tần Duệ nhíu mũi, không nói lời nào chỉ lắc đầu nhìn ba ba, bé cũng chưa mở miệng đồng ý mà, im lặng không có nghĩa là đồng ý nha!


Địch Hạo sao có thể không hiểu tâm tư của con trai mình, chỉ có thể cố tình khích tướng nói "Tiểu mập mạp, anh hai con bằng tuổi con cũng không mập như vậy đâu, con còn ăn"


Thất Thất đứng bên cạnh Tần Chí ai oán nhìn ba của bé, cúi đầu nhéo bụng mình.


"Không mập, đáng yêu" Tiêu Diễn ở bên cạnh nói.


Thất Thất cười với Tiêu Diễn cực kỳ xán lạn.


Tần Chí không nhịn được cười, thật là còn nhỏ mà lanh.


Tần Duệ sùng bái nhất là anh trai của bé, cũng nghe lời anh trai nhất, lúc này nghe ba bé nói vậy, theo bản năng hóp bụng lại, do dự lấy tay cầm que kẹo bên ngoài, biểu tình cực kỳ rối rắm (ono)


Cuối cùng thật vất vả mới lấy kẹo ra được, Địch Hạo vừa nhìn.... chỉ còn dư lại chút kẹo, cậu cũng bị con trai của mình đánh bại, xoa trán, Địch Hạo xua tay "Được rồi.... Con ăn hết đi"


Tần Duệ lập tức một ngụm đem kẹo cắn hết.


Địch Hạo nhịn không được nhéo mặt béo của Tần Duệ "Con chính là đồ tham ăn, về sau lớn lên bị béo phì thì làm sao"


Tần Chí đi đến bên cạnh bế Tần Duệ lên "Sẽ không, Duệ Duệ của chúng ta khi lớn lên nhất định là một mỹ nam tử, dù sao gen của Hạo Hạo cũng tốt như vậy"


Địch Hạo hừ cười, đây là đang vỗ mông ngựa..... vẫn là có chút đúng.


Bàn bạc với người do Tần Hiểu sắp xếp tới đón, sau khi lấy xe, Tần Chí đảm nhiệm vị trí tài xế, hàng ghế sau đã có ba ghế cho trẻ em, vừa đủ cho ba đứa nhỏ, mỗi đứa ôm thêm một tiểu động vật.


Địch Hạo ngồi trên ghế phụ, không yên tâm quay lại nhìn Tần Duệ, Tần Duệ quá nhỏ chỉ có hai tuổi, một mình ngồi ở ghế trẻ em, Địch Hạo vẫn có chút lo lắng, nhưng mà đứa nhỏ này lúc không ăn gì thì tương đối an tĩnh ngoan ngoãn, cũng không tùy tiện quấy rối, chắc sẽ ngồi yên được..... Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh ở phía sau, Địch Hạo đầu đầy hắc tuyến, cậu cảm thấy mình rất may mắn là chỉ nhìn thoáng qua.


Bởi vì Tần Duệ còn nhỏ tuổi, Thất Thất muốn chăm bé, cho nên để Tần Duệ ngồi giữa mình và Tiêu Diễn, mỗi lần Tiêu Diễn quay đầu muốn nói chuyện với Thất Thất, Tần Duệ liền lấy tay mình, rướn người lên ngăn tầm mắt Tiêu Diễn, ở giữa quấy rối hai người, thậm chí còn muốn đánh Tiêu Diễn, ba tiểu động vật ở bên cạnh xem náo nhiệt, thuận tiện cổ vũ, tình cảnh rất chi hỗn loạn.


Địch Hạo nhịn không được khẽ quát nhẹ "Tần Duệ con làm gì vậy?"


Tần Duệ dừng động tác, hừ một tiếng, xoay người, vươn tay bò vào lòng Thất Thất, sau đó dúi đầu vào cổ Thất Thất.


Thất Thất đau lòng vỗ lưng Tần Duệ "Ba ba, em đang giỡn với tụi con"


"Ừm, đang giỡn" Tiêu Diễn cực kỳ rộng lượng phối hợp với Thất Thất, thuận tiện nhéo mông Tần Duệ đang chu lên.


Tần Duệ quay đầu lại nhe răng với Tiêu Diễn.


Tiêu Diễn vui sướng cười một tiếng, cũng không tức giận, tâm trạng hiện tại của cậu ta rất tốt - thực ra bởi vì vừa rồi Tiêu Diễn nói chuyện với Thất Thất lại khen Thất Thất vài câu, Thất Thất cao hứng hôn một cái lên má Tiêu Diễn, nên tiểu gia hỏa này mới ậm ừ bỏ qua mọi chuyện.


Địch Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, kêu Thất Thất để em trai ngồi xuống, bọn họ chuẩn bị xuất phát.


Thất Thất dỗ Tần Duệ đang không tình nguyện "Ngoan nào, chờ tới nhà ông cố anh cho em uống nước ép trái cây"


"Anh cũng muốn" Tiêu Diễn kéo tay Thất Thất


"Được được" Thất Thất cong mắt cười "Cả Tiêu Diễn ca ca nữa"


"Còn có chúng ta" Hỏa Vân đứng trên đùi Thất Thất, ve vẩy chiếc đuôi màu đỏ, phẩy vào gót chân của Thất Thất.


Thất Thất vuốt Hỏa Vân, lại quay sang vuốt Hỏa Miêu và Tiểu Bạch "Đều có, còn có ba và cha, ông cố nữa...."


Thất Thất ngồi bên cạnh, hoàn toàn bỏ qua Tần Duệ đang giận dỗi.


Nước ép trái cây cho mình đã nói đâu...... Duệ Duệ muốn khóc (ono).


Xe chạy được một quãng liền nhìn thấy quốc lộ vùng ngoại thành, phía trước cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, có hai người đang sửa xe, một người đàn ông mặc áo khoác da đang hút thuốc vẫy tay với chiếc xe Tần Chí đang lái.


Tần Chí và Địch Hạo nhìn nhau, không rõ người này muốn làm gì, nhưng vẫn đỗ xe ở bên cạnh.


Người đàn ông ngậm thuốc lá đi lên, sau khi thấy Tần Chí sau cửa xe đang hạ xuống thì sửng sốt, anh ta thầm nghĩ người đàn ông này không đơn giản, vì thế lập tức thu hồi thái độ coi khinh, người đàn ông lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đưa một điếu còn nguyên cho Tần Chí.


"Tôi không hút thuốc, cảm ơn" Tần Chí nhàn nhạt hỏi "Có việc gì sao?" Nói xong, Tần Chí liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau người đàn ông, Địch Hạo cũng ở một bên quan sát. Chiếc xe đỗ ven đường kia cửa sổ nửa đóng, có thể thấy trong đó có một người đang đội mũ, chiếc mũ kia khẽ động, người đó cũng đang quay đầu quan sát bọn họ.


"À, cũng không có chuyện gì, chúng tôi chỉ muốn hỏi đường" Người đàn ông thuận thế cất hộp thuốc hỏi "Người anh em có biết tới thôn Viên như thế nào không?"


"Ngại quá, chúng tôi cũng đến từ bên ngoài, cũng không rõ" Tần Chí nói


"A, vậy sao, vậy quấy rầy rồi" Người đàn ông nói xong, cười xin lỗi rồi lui lại mấy bước để Tần Chí lái xe đi.


Sau khi Tần Chí lái xe rời khỏi, cửa sổ xe hạ xuống, ngồi bên trong là một người đàn ông trung niên đang cau mày, có chút không hài lòng với người đàn ông mặc áo khoác da nói "Sao cậu lại tùy tiện nói thôn Viên với người qua đường? Nếu tin tức bị lộ ra ngoài, làm sao nói với Nhị gia?"


Người đàn ông lập tức vâng vâng dạ dạ xin lỗi, người đàn ông trung niên hừ một tiếng không để ý tới anh ta nữa.


"Ba ba, người đội mũ ngồi trong xe kia thật kỳ lạ." Thất Thất tựa vào lưng ghế nói, trong đôi mắt đều là sự tò mò.


Địch Hạo quay đầu, cau mày nói "Nếu ba nhìn không lầm, mũ người đó đội là mũ thần của phái Shaman"


"Phái Shaman? Mũ thần?" Thất Thất tò mò hỏi "Làm sao ba thấy được?"


Những tiểu gia hỏa khác cũng vẻ mặt ham học nhìn Địch Hạo, Địch Hạo nhướng mày nói "Pháp sư của phái Shaman sẽ đội mũ thần, mũ của bọn họ là mũ được chế tác đặc biệt từ sừng hươu và kim loại. Pháp sư cấp thấp vành nhỏ, cấp cao vành to, có loại ba, năm, bảy, chín và mười lăm phân, cơ bản dùng để phân biệt pháp sư Shaman cấp thấp và cấp cao."


Thất Thất đếm ngón tay "Chiếc mũ vừa rồi hình như là bảy phân, vậy ông ấy có phải là pháp sư Shaman cấp cao?"


"Có lẽ" Địch Hạo gật đầu.


"Pháp sư Shaman tại sao lại tìm thôn Viên?" Tiêu Diễn nghi hoặc hỏi "Bọn họ tới đó làm gì?"


"Chú cũng lo lắng chuyện này, một pháp sư Shaman cấp cao tới đó, chỉ sợ thôn Viên đã xảy ra chuyện gì rồi" Địch Hạo nói "Hi vọng không xảy ra chuyện gì lớn"


Tần Chí nắm tay Địch Hạo "Đừng lo lắng, nếu có chuyện gì lớn sẽ có người báo cho Lâm Du"


Địch Hạo gật đầu.


"Ba ba, pháp sư Shaman làm gì? Vì sao ba lại lo lắng như vậy?" Thất Thất khó hiểu hỏi.


"Pháp sư Shaman giỏi trong việc nuôi dưỡng linh hồn, cầu nguyện, bùa chú và bói toán, vì vậy bọn họ thường được mời tới những sự kiện lớn" Địch Hạo nói "Không biết pháp sư cấp cao kia tới thôn Viên vì chuyện gì"