Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 7




Sắc mặt Cố Yến Khanh khó coi một lúc lâu, cuối cùng quyết định xem nhẹ đề tài này, ngược lại nói: “Nó rất đáng yêu.”

“Đương nhiên, cũng không xem gen của ba mẹ nó như thế nào.”

Cố Yến Khanh lại lần nữa nghẹn họng: “…..”

Hứa Hàm nhịn cười thành nội thương. Cố Yến Khanh có địa vị cao như vậy, có lẽ chẳng có mấy người không kiêng nể gì mà chặn miệng anh như vậy.

May mắn Hứa Hàm còn một chút phúc hậu, khách khí tiếp đón anh: “Cố tổng ăn trước đi, để lạnh lại không ngon.”

Cố Yến Khanh rửa sạch tay rồi ngồi xuống ăn ở bàn ăn nhà cô.

Đại khái là do chuẩn bị cho khách nên chỗ bánh này đẹp hơn so với cái vừa nãy trong tay Hứa Hàm. Bánh cuốn được cuốn thành từng cuốn, được cắt và đặt chỉnh tề trong đĩa màu trắng, màu sắc nước sốt quyến rũ.

Cố Yến Khanh cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng vào trong miệng, nhai hai cái rồi nuốt, phát hiện nó còn ngon hơn so với tưởng tượng của mình.

Cối xay xay ra bột làm vỏ bánh cuốn tương đối đúng chuẩn, nhân vừa miệng. Bánh nhai trong miệng mềm mềm, nước chấm còn thả thêm một chút tôm bóc vỏ, ngẫu nhiên cắn được miếng tôm bóc vỏ, càng nhai càng ngon.

Kinh diễm nhất chính là bên trong bánh cuốn chẳng những có thịt nát cùng trứng mà còn có rau xà lách. Cố Yến Khanh là người không thích ăn rau xà lách mà lại cảm thấy hương vị nó hơi khác lạ.

Rau xà lách này cắn xuống thanh thúy ngon miệng, mang theo sự thơm ngon đặc trưng của rau dưa, được gói cùng bánh cuốn phảng phất như điểm thêm đôi mắt cho rồng, hoàn mỹ phù hợp.

Không nghĩ tới tay nghề Kiều Vãn Tình lại tốt như vậy, Cố Yến Khanh thật ngoài ý muốn.

Ngay từ đầu anh cho rằng cô là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân*, vì vậy không thể trông mặt mà bắt hình dong.

*mười ngón tay không dính nước mùa xuân: đại ý là không phải làm việc nhà nhiều á các nàng.

Cố Yến Khanh ăn thật lịch sự, động tác không nhanh không chậm, cái giơ tay nhấc chân đều mang sự khéo léo trời sinh của quý tộc, nhìn anh ăn bánh cuốn thật là cảnh đẹp ý vui.

Cũng chính vì được một người như vậy bồi dưỡng nên nam chủ mới có thể ưu tú được như thế, trong sách còn thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của anh.

Trừ cái này ra, nam chủ còn có một điểm đúng chuẩn phú nhị đại khác. Đại khái trước mặt người ngoài thì mang vẻ thân sĩ cao lãnh còn trước mặt nữ chủ lại có điểm lưu manh, là kiểu làm nữ chủ khép không được chân.

Thời điểm Hứa Hàm đọc sách đặc biệt thích xem nam nữ chủ tương tác với nhau, mỗi lần đều làm cho tâm hồn thiếu nữ của cô rung động, vẻ mặt nhịn cười.

Hứa Hàm vừa nghĩ đến tình tiết trong sách, lại không chút kiêng dè nào xem phản ứng của Cố Yến Khanh, thấy anh ăn xong miếng đầu tiên, hỏi: “Anh có cảm thấy rau xà lách ăn ngon hơn bình thường hả?”

Cố Yến Khanh bị cô nhìn chằm chằm không thoải mái, nhưng mà vẫn gật đầu nói: “Đúng, thật mỹ vị.”

Vẻ mặt Hứa Hàm mỉm cười, anh nhất định không thể tưởng được đây là kết quả của nước tiểu của con mình tạo ra.

Lúc này, Khẩu Khẩu ngủ trên cái giường nhỏ tỉnh, thời điểm trước kia nó tỉnh liền khóc, hiện tại lớn hơn một chút rồi sẽ không, sẽ tự mình chơi một lát trên cái giường nhỏ, nếu chơi mãi mà không thấy người tới ôm nó mới mắt đầu khóc.

Hơn nữa lúc nó khóc lên, thông thường gào đến kinh thiên động địa, lại chẳng rơi một giọt nước mắt nào.

Hứa Hàm bế nó lên, Khẩu Khẩu ba tháng như nhận ra được mẹ mình, nhìn thấy cô ôm nó, cái miệng nhỏ toét lên nụ cười rạng rỡ, gấp không chờ nổi đem tay nhỏ của mình với với.

Hiện tại nó có thể giơ tay hướng về phía trước, mỗi lần giơ tay Hứa Hàm sẽ nắm lấy tay nhỏ của nó, nó dường như cảm nhận được, hơn nữa còn vô cùng thích, nên phản ứng đầu tiên khi thấy Hứa Hàm là giơ giơ tay.

Hứa Hàm cầm tay nhỏ của nó quơ quơ, bạn nhỏ cười khanh khách.

Cố Yến Khanh nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kì lạ, không thể nói ra được. Lúc này, anh lại nghe Hứa Hàm nói: “Anh ăn từ từ, tôi cho nó bú.”

Nói rồi Hứa Hàm ôm Khẩu Khẩu vào phòng.

Chờ cho Khẩu Khẩu bú no, Hứa Hàm lại đổi tã cho nó, đến lúc cô từ phòng đi ra, Cố Yến Khanh cũng ăn xong, đang xem điện thoại trong phòng khách.

Anh nhìn đến Khẩu Khẩu, ánh mắt có dừng lại một chút, nhưng chỉ là duỗi tay sờ sờ nó, không yêu cầu bế nó.

Trong lòng Hứa Hàm đã biết cảm tình của anh dành cho đứa nhỏ, cô bảo bà nội Kiều dùng xe nôi đẩy Khẩu Khẩu ăn no đang hưng phấn ra ngoài một chút, còn mình ngồi xuống bên cạnh Cố Yến Khanh.

“Lần trước Vương Kiêu tới, có chỗ đắc tội Kiều tiểu thư, xin thứ lỗi.” Cố Yến Khanh mở miệng nói chính sự.

Hứa Hàm không nghĩ tới đối phương sẽ mở miệng nhận sai, cô còn nghĩ rằng đại thiếu gia có tiền này còn cảm thấy cô không biết điều.

Cố Yến Khanh so với Vương Kiêu rõ ràng lễ phép thân sĩ hơn rất nhiều.

Trong lòng Hứa Hàm sớm không còn tức giận, nói: “Không có việc gì.”

“Cô là một cô gái chưa lập gia đình, lại mang theo một đứa trẻ như vậy cũng không tiện, cô chắc chắn không muốn cho nó cùng tôi trở về Cố gia?” Đầu tiên Cố Yến Khanh hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn đã quan tâm.”

Cố Yến Khanh thấy cô kiên quyết, cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, ngược lại nói: “Một khi đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng cô, nhưng nếu cô đổi ý, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi.”

Nói rồi, Cố Yến Khanh đẩy một cái danh thiếp lại.

Hứa Hàm nhìn cái danh thiếp kia, nhất thời cảm thấy bị châm chọc.

Nguyên chủ thân thể này vì thông đồng với Cố Yến Khanh có thể nói từ bỏ cả mặt mũi, nhưng trừ bỏ cùng anh ngủ cả đêm thì cái gì cũng chẳng được.

Cô ấy nếu có điện thoại của Cố Yến Khanh, có lẽ trong khoảng thời gian Cố Yến Khanh đi phát triển ở tỉnh ngoài cũng có thể liên hệ được với anh.

Nhưng coi chừng với cái phong độ này của Cố Yến Khanh ít nhất cũng đem Cố Tư Kiều nhận về, lại cho cô ấy một chút bồi thường.

Bi kịch của Cố Tư Kiều cũng không đến mức như vậy.

Nhưng tiểu thuyết chính là tiểu thuyết.

Mà cô xuyên vào trong thế giới này, lại vô tình có được phương thức liên hệ của Cố Yến Khanh, thậm chí lại làm anh hai lần tới cửa tìm cô để đàm phán…

Cố Yến Khanh thấy cô nhìn tấm danh thiếp kia đến phát ngốc, không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có hứng thú đoán, tiếp tục nói: “Là cha đứa trẻ, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một số tiền vào thẻ này, mật mã là 123456.”

Trước mặt cô là thẻ ngân hàng Cố Yến Khanh đưa tới.

Khóe mắt Hứa Hàm nhíu nhíu, đây đúng là nồng đậm phong cách bá đạo tổng tài, lại phù hợp với hình tượng Cố Yến Khanh trong sách.

Nhưng Hứa Hàm lại đem thẻ đẩy về, nói: “Cái này cũng không cần.”

“Hả?” Cố Yến Khanh lộ vẻ mặt khó hiểu.

“Dạo này tôi có suy nghĩ một chút, tôi có năng lực nuôi nấng Khẩu Khẩu nên không cần anh phải phiền lòng. Dù sao nếu anh muốn có con thì cũng có một đống nữ nhân nguyện ý sinh cho anh, anh cứ coi như không có đứa trẻ Khẩu Khẩu này cũng được, tôi cũng không muốn có liên quan gì đến anh.”

Hứa Hàm nghĩ thông suốt, tình nguyện một mình chịu khổ, cái gì cũng đều không cần, cũng không muốn cho Khẩu Khẩu biết mình có một người cha tài giỏi như vậy.

Nếu không, dù do Cố Yến Khanh không bạc đãi nó, nhưng nó có thể chẳng trốn nổi việc so sánh cùng nam chủ. Ví dụ như hai người cùng thích nữ chủ, mà nam chủ lại có hào quang vai chính, nó là một vai ác dùng để thúc đẩy câu chuyện, tạo ra kinh nghiệm phụ trợ cho nam chủ.

Con nhà mình dùng để tạo ra kinh nghiệm cho người khác, bà mẹ tiện nghi Hứa Hàm nghĩ cũng thấy đau lòng.

Cho nên, đơn giản cả đời không có liên quan nào khác, tuy rằng không biết có thể thay đổi vận mệnh được hay không, nhưng vẫn nên thử một lần, không ngồi chờ chết.

Cô chỉ hi vọng Khẩu Khẩu sống an ổn một đời.

Cố Yến Khanh nghe vậy, không vui nói: “Cô có ý gì?”

Hứa Hàm buông tay: “Ý trên mặt chữ”

Cố Yến Khanh nhíu mày: “Mong Kiều tiểu thư phối hợp giải quyết tốt sự việc, thu lại những tính toán trong lòng để không làm chậm trễ thời gian của nhau. Tôi có thời gian rảnh rỗi để đi một chuyến cũng không dễ dàng, không cần lặp đi lặp lại nhiều lần để khảo nghiệm sự nhẫn nại của tôi.”

Phốc, đoạn đối thoại này càng ngày càng nghe giống phong cách của tổng tài bá đạo.

Hứa Hàm dứt khoát nói: “Không thể, vì để hấp dẫn sự chú ý của anh, tôi chỉ có thể cố ý như vậy, nam nhân không phải đều là càng không chiến được thì càng muốn sao. Về sau anh sẽ cảm thấy nữ nhân, thật tốt, cô đã thành công khiến cho tôi chú ý.”

Cố Yến Khanh: “…..”

Cuối cùng, sự nhẫn nại của Cố Yến Khanh cũng không chịu được khảo nghiệm, sắc mặt không vui rời đi – do bị Hứa Hàm khi dễ.

Hứa Hàm nhìn bóng dáng Cố Yến Khanh, tiếc nuối cảm thán: Ít nhất là 100 vạn đó, cô kỳ thật vẫn là yêu tiền.

Nhưng mà nháo thành như vậy, hẳn Cố Yến Khanh sẽ không đến nữa, rốt cuộc anh cũng là người tâm cao khí ngạo. Hai lần nói chuyện đều không thống nhất được là do Hứa Hàm không biết điều. Dựa theo tính cách của anh, chắc chắn sẽ không đến lần thứ ba.

…..

Hai ngày sau, chú họ của Kiều Vãn Tình Kiều Tân Đức cùng vợ ông ta La Dương Tú hùng hổ từ trấn trên về đây.

Đầu tiên mấy người Kiều Tân Đức đứng ở sân nhà Hứa Hàm hùng hùng hổ hổ một trận, nói nhà Hứa Hàm giống trộm cướp không biết xấu hổ muốn chiếm đoạt đất đai, có phải sắp chết hay không nên mới muốn chiếm đất làm mộ, tóm lại là cực kì khó nghe.

Hứa Hàm không chửi người, cũng không muốn giảng đạo lý với họ nên không nói ra tiếng, tùy ý để bọn họ kêu gào ở nơi đó.

Mắng xong, bọn họ vào mảnh đất, động thủ làm hỏng rau của cô. Bọn họ chẳng những đạp hư mà còn đem nhổ tận gốc rau, cỏ dại rồi ném vào nhà Kiều Vãn Tình. Vô cùng kiêu ngạo.

Hứa Hàm kê cái ghế ngồi dưới mái hiên, nhìn mảnh hỗn độn trong sân còn ước gì đối phương ném thêm vào, bọn họ càng hung hãn thì cô càng có lý.

Nhưng mà trong lòng cô lại đang thương bà nội Kiều mấy năm gần đây quá khổ. Một người già ở nông thôn không nơi nương tựa, ở quê mình còn bị cực phẩm thân nhân khi dễ, có thể thấy được là vô cùng thê thảm.

Hứa Hàm ngồi chỗ đó, vẫn luôn chờ họ phá xong ruộng nhà cô rồi mới chậm rì rì mà đứng dậy, đi đến sân bên ngoài, nhìn bọn họ đi từ mảnh đất kia ra.

La Dương Tú nhìn đến cô, liếc mắt đánh giá cô một cái rồi kinh thường mà nói: “Tao nói sao lá gan của bà già lại lớn như vậy, hóa ra là mày trở lại. Tao còn tưởng mày đã sớm chạy theo mấy thằng đàn ông bên ngoài rồi cơ.”

Hứa Hàm trở về lặng lẽ, ngày thường cũng không ra cửa mấy nên trong thôn cũng nhiều người không biết cô đã trở về, nên nhà đường thúc bọn họ ở trong trấn, không biết cũng là bình thường.

“Cháu không biết thím lại lợi hại như vậy,” cô nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, hừ cười nói: “Thím mắng sảng à?”

“Hừ,” La Dương Tú nói, “Mày đừng tưởng như vậy là xong việc, mấy người còn muốn đánh chủ ý lên miếng đất kia thì tao sẽ rải một ít thủy tinh xuống, chúng ta đều chả được gì.”

“Đương nhiên chưa thể xong việc, rốt cuộc thím còn chưa bồi thường cho cháu một vườn rau.”

La Dương Tú cười: “Mày tưởng bở.”

“Thím nghĩ đẹp nhỉ, vậy gọi cảnh sát tới nói chuyện.”

Sắc mặt La Dương Tú biến đổi, quay đầu xem quốc lộ bên kia, quả nhiên thấy một chiếc xe cảnh sát đi đến dừng trước nhà bọn họ, có hai cảnh sát nhân dân đi xuống.

Thời điểm mấy người kia đến, Hứa Hàm đã báo nguy, không nghĩ tới đồn công an nơi này đến rất nhanh.

Nếu không giảng được đạo lý, trực tiếp giao cho đồn công an giải quyết là được.

Nơi này là nông thôn, cảnh sát nhân dân là nhân vật tồn tại tương đối thần thánh, người dân bình thường không dám khóc lóc chơi xấu trước mặt họ, Hứa Hàm cũng là nhìn trúng điểm này mới thông qua con đường đó để giải quyết.

Quả nhiên, tuy rằng hai người La Dương Tú kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ là công dân bình thường, chỉ dám bắt nạt bà nội Kiều nhát gan, trước mặt cảnh sát nhân dân liền lúng túng.

Bọn họ mới đầu còn lý luận đó là đất nhà bọn họ, nhưng trên tay Hứa Hàm có giấy chứng nhận sở hữu đất.

Cuối cùng kết quả là mảnh đất đó là của Hứa Hàm, La Dương Tú không được tiếp tục qua đây phá hư vườn nhà bọn họ, nếu không Hứa Hàm có quyền bắt La Dương Tú bồi thường tổn thất.

Nhưng lần này họ chỉ cần giúp Hứa Hàm quét đồ vật ném trong sân sạch sẽ là được.

“Nhưng nhỡ đâu bọn họ lại rải thủy tinh vào đất nhà chúng tôi, không cho chúng tôi sử dụng thì làm sao bây giờ?” Hứa Hàm vẻ mặt vô tội, “Bọn họ vừa nói như vậy.”

“Còn có chuyện này,” cảnh sát nhân dân nhìn La Dương Tú, nói, “Đây chính là tội cố ý thương tổn, phạm pháp, là muốn ăn cơm tù.”

Cảnh sát nhân dân cố ý nhấn mạnh hai chữ “cơm tù”, La Dương Tú run lên.

Chú họ Kiều Tân Đức của Kiều Vãn Tình vội đứng ra nói: “Nói đùa, nói đùa thôi. Lời vợ tôi nói lúc tức giận, đồng chí cảnh sát đừng vội tin lời bà, lời đó là lời nói ngoài miệng thôi, chứ không dám thật sự làm điều này.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Cảnh sát nhân dân lại giáo dục hai vợ chồng bọn họ vài câu rồi bọn họ mới xám xịt dọn dẹp sân nhà Hứa Hàm sạch sẽ, rời đi.

Nhưng mà trước khi đi, La Dương Tú còn âm ngoan tàn nhẫn liếc Hứa Hàm một cái, phảng phất như đang nói: Mày chờ đấy.

Hứa Hàm cũng không sợ, giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền, cô chẳng quá sợ bọn họ.

Nhìn bóng dáng chạy trối chết của bọn họ, Hứa Hàm châm chọc cười, thật là, nếu mọi người giảng đạo lý với nhau thì cần gì cần cảnh sát can thiệp.