Bà chủ của Nông Gia Nhạc làm theo biện pháp của Hứa Hàm, quả nhiên bán rau sống rất đắt hàng. Hơn nữa bà cũng kiếm được nhiều lời trong thời gian ngắn. Hứa Hàm thấy bà kiếm tiền vui vẻ liền bắt đầu bàn bạc lại giá cả với bà ấy.
Bà chủ Thái cho rằng giá cao nhất cô bán là giá thị trường, kết quả Hứa Hàm còn bán với giá cao hơn giá trị trường 2/5, dường như muốn kiếm lại số tiền đợt trước cô bị lỗ.
Cái giá này, đừng nói đến người keo kiệt như bà chủ Thái, kể cả khách hàng bình thường không keo kiệt cũng phải suy nghĩ một chút, trừ khi đụng phải loại người không thiếu tiền như Đàm Việt mà thôi.
Nhưng Hứa Hàm kiên quyết không chịu bớt một phân tiền nào. Bà chủ Thái thấy thế, vốn tưởng cô ấy lại giở trò cũ nên chờ Hứa Hàm gọi điện thoại lại nhượng bộ. Nhưng lần này Hứa Hàm lại không gọi điện thoại, sáng hôm sau cũng không đưa rau qua.
“Em gái à, cô như này cũng không phúc hậu đâu,” Bà chủ Thái gọi điện thoại cho Hứa Hàm lên án, “Ở bên này tôi còn một đống khách hàng đang chờ ăn, cô như này tôi biết làm sao bây giờ?”
Hứa Hàm nhàn nhạt nói: “Bà chủ Thái, tôi đã nói rồi, vật quý nhờ hiếm. Rau như nhà tôi tôi tim tưởng bà tìm kiếm toàn bộ trấn trên cũng không tìm ra được hộ thứ hai giống nhà tôi. Tôi tin tưởng giá trị của chúng, càng tin tưởng với khoảng thời gian dài thì bà cũng sẽ nhận được lợi nhuận lớn. Bà xem làm như nào đi.”
Bà chủ Thái trầm tư một lát, nhịn đau nói: “Có thể tăng thêm hai phần, nhưng bốn phần thì tôi làm sao có lãi được, chẳng phải hoàn toàn cho không cô à?”
“Bà chủ Thái, vậy là bà còn chưa hiểu ý của tôi rồi. Nếu bà gọi điện để mặc cả thì xin lỗi, tôi không tiếp tục tiếp điện thoại nữa. Bà suy xét rõ ràng rồi gọi lại cho tôi sau đi.”
“Này này, đừng ngắt điện thoại.”
“Vâng, bà nói đi ạ.”
“Cô cứ từ từ.” Bà chủ Thái nói, bên kia không tiếp tục có âm thanh, nhưng có tiếng phím bấm ồn ào. Hứa Hàm biết đối phương đang ngồi ấn máy tính tính toán giá cả nên kiên nhẫn chờ bà tính nửa ngày.
“Được rồi,” Ngữ khí của bà chủ Thái đau như bị cắt một miếng thịt, “Thế chốt giá như cô vừa nói. Nhưng tôi muốn chỉ có cửa hàng nhà tôi được mua rau nhà cô để bán. Cô không thể bán cho người khác để người ta bán, chính cô cũng không được tự bán.”
Hứa Hàm hơi trầm tư một chút, hiện tại khẳng định cô không thể tiếp tục bán cho nơi khác. Nếu thật sự bên Nông Gia Nhạc có thể bán rau cho cô thì cô đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Nhưng Hứa Hàm tự để lại đường lui cho mình, chỉ nói bán cho bà rau sống.
Hai bên thỏa thuận thành công.
Có nguồn tiêu thụ là Nông Gia Nhạc, Hứa Hàm bán được rất nhiều rau. Nếu không có bên đó cô sẽ phải trơ mắt nhìn rau củ trái cây nhà mình chín nhưng không ăn được, vô cùng đau lòng, rốt cuộc cũng là thành quả lao động của mình.
Chỉ là đi giao rau cũng là một vấn đề lớn. Hiện tại mùa đông lạnh lẽo, trường học đã nghỉ, không có nhu cầu mua rau.
Nhưng ở bên Nông Gia Nhạc thì muốn lên đó cô phải đi xe đạp điện hơn nửa giờ. Kể cả có mặc ấm áp thì sáng tinh mơ đi đưa đồ ăn cũng cực kỳ lạnh.
Hơn nữa nhu cầu của bên Nông Gia Nhạc cũng khá lớn. Hứa Hàm đi hỏi trong thôn một vòng, ở trong thôn có hai chiếc xe ba bánh nhưng không thuê được. Thật ra cũng có thể thuê xe vận tải cỡ nhỏ nhưng giá cực kỳ cao.
Hứa Hàm yên lặng che ví tiền của mình. Nếu thuê xe vận tải thì đại bộ phận số tiền mỗi tháng cô thu được ở trường học bên kia đều chui vào túi quần của tài xế lái xe.
Hứa Hàm quyết định sẽ tiếp tục tự mình đi giao rau, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối để đảm bảo cho rau luôn tươi và ngon. Mỗi lần đi cô để đầy rau ở dưới chân xe và buộc vào đằng sau xe.
Kết quả chỉ mới đưa được một ngày, Hứa Hàm liền bị cảm. Buổi sáng chỉ hơi hơi đau họng, cô còn cho rằng mình bị nóng trong nên uống trà lạnh, đến buổi chiều mới thấy cả người đau nhức mới biết rằng mình đã bị cảm.
Hứa Hàm lo lắng mình đang cho Khẩu Khẩu bú nên không dám uống thuốc bậy, chờ buổi tối đưa rau trên trấn xong thì qua phòng khám khám một chút, thuận tiện mua thuốc để uống.
“Cháu như vậy có đi đưa được không?”
Buổi chiều, bà nội Kiều đi hái rau cùng Hứa Hàm, thấy cô vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi.
Hứa Hàm uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, nói: “Chắc là không sao đâu ạ. Tối nay cháu đi đưa thêm một chuyến. Nếu ngày mai mà khó chịu hơn thì cháu thuê xe để họ đưa hộ mình mấy ngày. Sau đó thì mua cái xe ba bánh mới.”
Bà nội Kiều chăm cô từ bé đến khi trưởng thành, trong lòng bà cũng đau lòng, gật đầu nói: “Nên mua xe ba bánh, chứ không tới tới lui lui như vậy cũng quá mệt mỏi.”
Hứa Hàm cười: “Lái xe có gì mệt đâu, so với cháu thì nhiều người còn mệt hơn.”
Ở trong thôn thì nhà bọn họ xem như là kiếm tiền dễ nhất. Rau lớn lên nhanh, nguồn tiêu thụ cũng rộng. Nhà người ta làm từ sáng sớm đến tối mịt, mỗi ngày phơi mình ở đồng ruộng hơn mười giờ mà còn không bằng một nửa số tiền nhà cô thu vào.
Hai người cùng nhau cho rau vào trong rổ, cho đến bên đường bỏ vào trong bao tải rồi buộc trên xe đạp điện.
Hứa Hàm cắn răng nâng một nửa chỗ rau lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, thở hồng hộc mà nói: “Bà ơi, cháu nghỉ một chút, còn một ít nữa bà dọn giúp cháu với.”
Không phải cô muốn sai sử người già, mà lúc này thật sự cả người cô vô lực.
Bà nội Kiều tuy rằng hơn 60 tuổi nhưng thân thể lại cực kỳ khỏe mạnh, loại hoạt động này hoàn toàn không có khó khăn với bà: “À được được, cháu xem có muốn về nằm nghỉ một lát, bà làm một chút là xong rồi.”
“Không cần ạ, cháu chỉ hơi mệt một chút thôi, ngồi nghỉ là được rồi bà.”
Hứa Hàm ngồi bên cạnh đường, dúi đầu vào khuỷu tay thở dốc. Cô chỉ cảm thấy người mình cực kỳ nhức mỏi, giọng nói như bị lấp kín, cứ khụ khụ không nói được gì, cực kỳ khó chịu.
“A, chú ơi, hình như là dì Kiều.”
Thời điểm Hứa Hàm đang mơ mơ màng màng liền nghe được thanh âm của người khác. Tiếp đó cô bị người nào đó nhẹ nhàng lay lay một chút, thanh âm thanh lãnh của người đàn ông vang lên bên tai: “Kiều Vãn Tình? Cô mệt hả?”
Hứa Hàm ngẩng đầu lên, thấy trước mắt có một đôi chân thon dài. Nhìn tiếp lên là khuôn mặt đẹp trai của Cố Yến Khanh. Khi cô đang ngơ ngác nhìn thì Cố Yến Khanh ngồi xổm xuống, theo bản năng vươn tay ra sờ cái trán của cô.
“Không phát sốt. Cô không thoải mái ở đâu?”
“Làm sao lại là anh?” Hứa Hàm buồn bực, không phải hôm trước Cố Yến Khanh mới đi sao? Như thế nào mà hôm nay lại tới nữa.
Tới thế này cũng quá thường xuyên rồi. Trước kia đều là cách tháng mới đến, thậm chí còn cách mấy tháng cơ.
“Dì ơi, chúng cháu không về. Cháu với chú ở khách sạn.” Uyên Uyên đáng yêu nhô đầu nhỏ ra nói.
Hứa Hàm miễn cưỡng cười cười với nó.
Cố Yến Khanh nói: “Cô bị ốm rồi. Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không có việc gì, cảm nhẹ thôi.” Hứa Hàm đỡ cái trán đứng lên nói, “Chờ tí nữa tôi lên trấn giao rau sau đó đi mua thuốc là được rồi.”
Cố Yến Khanh nhìn cái xe đạp điện dựng bên cạnh. Nghĩ Hứa Hàm phải dùng xe đạp điện để chở nhiều rau như vậy lên trấn trên, hiện tại đã hơn ba giờ, chờ đóng gói xong thì cũng khoảng bốn giờ rưỡi. Lúc đi còn có một chút ánh nắng mặt trời ấm áp, còn khi trở về chỉ có gió lạnh.
Nghĩ đến đây, Cố Yến Khanh lạnh mặt: “Cô bệnh như vậy rồi mà còn nói là cảm nhẹ rồi lại đòi đi giao rau. Cô không muốn sống nữa à?”
Hứa Hàm thật sự không cảm thấy mình bệnh nghiêm trọng lắm. Bị cảm đều như vậy, chẳng lẽ khi đi làm cũng có người vì bị cảm mà xin nghỉ?
“Tôi thật sự không sao.” Hứa Hàm nói. Sau đó cô cầm bao tải bên cạnh lên cho rau vào.
“Dì ơi để cháu giúp dì.” Uyên Uyên ân cần cầm tải đựng rau đang ở khá xa lại gần, đặt trong tay Hứa Hàm.
Cố Yến Khanh lạnh lùng nhìn cô chuẩn bị một hồi. Cuối cùng xem bộ dáng không làm xong không từ bỏ của cô liền thỏa hiệp ngồi xuống, giúp cô chuẩn bị.
Hứa Hàm tức khắc thụ sủng nhược kinh: “Không cần phiền đến Cố tổng, tôi tự làm được rồi.”
Cố Yến Khanh làm mặt lạnh mặc kệ cô.
À… Được rồi, cứ coi như là… Lao động miễn phí. Hứa Hàm khó khăn tự an ủi chính mình, cũng không hiểu tại sao Cố tổng lại không thích sống cuộc sống sung sướng của Cố thiếu gia mà chạy đến nơi hẻo lánh này để làm việc nặng.
Có lẽ là vì Khẩu Khẩu, Hứa Hàm nghĩ.
Cố Yến Khanh vừa làm vừa mặt vô biểu tình nói: “Không cần vất vả như vậy, có thể tìm một người đến làm giúp.”
Lúc này Hứa Hàm không còn sức lực gì để tranh cãi cùng anh: “Ừ.”
“…..”
Chờ làm gần xong thì đột nhiên Hoàng Đại Tiên từ trong nhà chạy xuống, cọ cọ vài vòng dưới chân Hứa Hàm. Hứa Hàm xoa nhẹ nó một chút, nói: “Khẩu Khẩu tỉnh rồi, tôi về trước.”
Ngày thường vào lúc Khẩu Khẩu ngủ, nếu Hứa Hàm và bà nội Kiều đều ra ngoài đi làm việc thì Hoàng Đại Tiên sẽ ở nhà trông Khẩu Khẩu. Nếu Khẩu Khẩu tỉnh thì Hoàng Đại Tiên sẽ tìm Hứa Hàm.
Cái kỹ năng này của Hoàng Đại Tiên là bà nội Kiều phát hiện. Lần trước lúc Hứa Hàm đi giao rau, bà nội Kiều ở vườn rau chăm sóc, đột nhiên A Hoàng đến đó, cắn cắn ống quần bà nội Kiều. Đến khi bà nội Kiều trở về thì phát hiện Khẩu Khẩu ngày thường toàn ngủ khoảng ba bốn giờ buổi chiều thì hôm đó chưa được nửa giờ đã tỉnh.
Thử quan sát vài lần vài lần, Hứa Hàm phát hiện nó thật sự có kỹ năng đó. Nên ngày thường lúc cô bận việc toàn là Hoàng Đại Tiên trông Khẩu Khẩu ngủ.
Hứa Hàm về nhà, rửa sạch tay, đeo khẩu trang rồi thay quần áo mới mới dám bế Khẩu Khẩu. Hệ miễn dịch của đứa nhỏ quá kém, nếu bị cô lây bệnh rồi bị cảm thì phiền to.
Đại khái là Hứa Hàm mặc quá kín, lúc đầu thấy cô Khẩu Khẩu không nhận ra, thấy cô lại gần ôm nó cũng không nhiệt tình giơ tay như mọi hôm. Thậm chí khi Hứa Hàm bế nó nó còn né tránh.
Lần trước ở sân bay Hứa Hàm cũng đã đeo khẩu trang rồi, nhưng lúc đó là cô đeo trước mặt Khẩu Khẩu. Lúc đó thằng nhóc còn tò mò bỏ khẩu trang của cô ra. Chưa quá một tháng nó đã quên rồi, nhưng trực giác làm nó sợ hãi trước trang phục kỳ quái này.
“Khẩu Khẩu, là mẹ đây.” Hứa Hàm nói.
Khẩu Khẩu nghe được thanh âm Hứa Hàm, đầu tiên tò mò nghiêng nghiêng đầu, giống như xác nhận cái gì. Sau đó nó nhoẻn miệng cười, nâng hai cánh tay, “A a” hai cái cầu ôm ôm.
Hứa Hàm cười bế nó lên.
Khẩu Khẩu đã ngủ hơn ba giờ, lúc này thấy mẹ phản ứng đầu tiên là tìm sữa để uống. Hứa Hàm cho nó bú, lại thay quần cho nó. Lúc đang mặc quần cho Khẩu Khẩu thì nghe được Cố Yến Khanh gọi bên ngoài: “Kiều Vãn Tình.”
Khẩu Khẩu còn nhớ rõ thanh âm của Cố Yến Khanh, nghe được thanh âm này liền rất vui vẻ.
Huyết thống thật sự là thứ rất kỳ diệu. Dì Lý đối xử với Khẩu Khẩu cũng rất tốt, thường xuyên qua đây bế nó, đôi khi còn dẫn nó đi chơi. Nhưng Khẩu Khẩu nghe được thanh âm của bà cũng không cao hứng như vậy.
Hứa Hàm không nhịn được cầm tay nó lắc lắc: “Con thích ba con như vậy à?”
Khẩu Khẩu phát âm theo cô: “Ba ba ba.”
“Đứa nhỏ lanh lợi.” Hứa Hàm nhéo nhéo mũi nó, mặc quần cho nó xong bế nó ra ngoài.
Khẩu Khẩu nhìn thấy Cố Yến Khanh, vô cùng cao hứng muốn được anh bế. Cố Yến Khanh bế nó, vỗ vỗ hai cái, sau đó nói với Hứa Hàm: “Rau tôi đã mang lên xe tôi rồi, cô đi thay quần áo đi rồi theo tôi lên trấn trên đi khám.”
“…..” Vì sao anh phải làm thế?!
Nếu không nhầm, Hứa Hàm nhớ xe Cố Yến Khanh hình như là… Bentley?
Người ở Nông Gia Nhạc không giống như mấy người ở thành phố, trên cơ bản đều không biết các loại xe. Nhưng rất nhiều khách hàng ở đó là người từ thành phố tới, Cố Yến Khanh mang một chiếc siêu xe đỉnh cấp tới giao rau, cô cảm thấy mình lại sắp lên hot search Weibo.
Lần này phỏng chừng tiêu đề sẽ là: Người phụ nữ nhà nông mang siêu xe đỉnh cấp đi bán đồ ăn.
Khụ khụ.
Lần trước Hứa Hàm đã rất sợ rồi, nhưng trước mắt muốn Cố Yến Khanh dỡ đồ xuống để lại trên xe điện cho cô phỏng chừng cũng không khả thi. Cô một hai từ chối thì có lẽ Cố Yến Khanh cũng sẽ bị cô chọc giận mà làm theo, nhưng người ta lại có ý tốt giúp mình, lại làm như vậy trước mặt mấy đứa nhỏ thì…
Hứa Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Rau sáng mai thì tôi sẽ tìm xe tải nhờ người ta giao hộ. Hôm nay không đưa nữa, nếu không anh đi mua thuốc trị cảm giúp tôi. Hôm nay là cảm ngày đầu tiên, triệu chứng là đau họng, cả người vô lực ra mồ hôi lạnh, không phát sốt.”
Cố Yến Khanh nhìn cô khó chịu, nói: “Vậy cô cùng Khẩu Khẩu, Uyên Uyên ở nhà, bảo bà đi chỉ đường cho tôi. Mấy hôm nay tôi giao giúp cô.”
“…..” Không phải là lý do này! Hơn nữa một đại thiếu gia như anh làm sao có thể ở nơi này giúp tôi giao rau được chứ?
Người trong thôn lắm mồm. Ở đây lại dễ gặp phải họ hàng hay hàng xóm, cứ đi đi lại lại nhiều dễ bị bàn tán sau lưng!
Cố Yến Khanh thấy cô còn rối rắm, hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”
Hứa Hàm dứt khoát nói: “Xe của anh quá tốt, đi đưa đồ ăn tôi lại sợ bị lên tin tức giống như lần trước.”
Hóa ra lại là vấn đề này, khóe mắt Cố Yến Khanh nhiễm chút ý cười, “Không có việc gì, lần này tôi đổi Mercedes-Benz*.”
*Cảm ơn chị Cá Voi Xanh đã góp ý nha ^^
Hứa Hàm: “…..”
Cũng được đấy nhỉ?
Hứa Hàm giãy giụa lần cuối: “Cứ để đó đi, chờ trời tối lại mang đi.”
Cố Yến Khanh nói: “Đầu tiên lên trấn trên ăn một bữa cơm, sau đó lại đưa qua.”
Xem bộ dáng Hứa Hàm vẫn còn ý kiến, Cố Yến Khanh xụ mặt, bá đạo nói: “Không được thêm điều kiện nữa.”
Hứa Hàm lại lần nữa: “…..”
Cuối cùng, Hứa Hàm thỏa hiệp, cùng Khẩu Khẩu, bà nội Kiều lên xe Cố Yến Khanh đi trấn trên khám bác sĩ, vào khách sạn ăn cơm rồi đi giao rau.
Ở phòng khám trên trấn trên, bác sĩ khám cho Hứa Hàm một chút rồi cho thuốc trị cảm bình thường. Vì bác sĩ nói tốt nhất nên uống sau khi ăn xong nên một đám người lại đi khách sạn ăn cơm.
Sắc trời bắt đầu tối, Khẩu Khẩu bắt đầu không cần người ôm, cho dù Cố Yến Khanh cũng không được. Hứa Hàm sợ nó bị cảm nên đưa nó cho bà nội Kiều bế.
Đoàn người đi vào khách sạn. Cửa khách sạn này vẫn là cửa kiểu cũ cần đẩy kéo, Cố Yến Khanh vô cùng thân sĩ đẩy cửa ra.
Hứa Hàm đã từng tới khách sạn giới thiệu rau của mình, nhưng không thành công. Vì bên cung ứng rau cho khách sạn này là thân thích của người quản lý khách sạn nên họ không bỏ gần lấy xa.
Vừa vặn hôm nay người quản lý khách sạn đang nói cái gì đó với giám đốc. Thấy Hứa Hàm tiến vào, người phụ trách tức khắc nói: “Không phải nói cô đừng đến nữa sao, chúng tôi không muốn mua rau nhà cô.”
Cố Yến Khanh đi đằng sau nghe vậy, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn người kia một cái: “Làm sao, thoạt nhìn hình như quý cửa hàng không chào đón chúng ta?”
Giám đốc biết đây là khách quý của khách sạn, thuê phòng tốt nhất, hơn nữa còn thuê từ cuối năm trước rồi, nghe cô gái ở lễ tân bát quái nói anh ta cũng đi siêu xe.
Ông vội cho người phụ trách ánh mắt, cười làm lành tiến lên nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Cố Yến Khanh cũng không phải là một người dễ bị lừa, đạm mạc nói: “Hiểu lầm cái gì?”
Ngày thường Cố Yến Khanh ít khi nói cười, luôn có hơi thở uy nghiêm làm người ta kính sợ. Giám đốc tức khắc cảm thấy có vấn đề, liếc mắt nhìn người quản lý một cái.
Người quản lý không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vị tiểu thư này đến khách sạn nhà chúng ta giới thiệu rau củ nhà cô ấy, tôi cho rằng cô ấy lại đến giới thiệu rau củ nên mạo phạm đến mọi người. Xin chân thành xin lỗi.”
Cố Yến Khanh lại kéo cửa ra một lần nữa: “Đi thôi, đến chỗ khác.”
Quả thực Hứa Hàm đã bị khí phách của Cố Yến Khanh đánh ngã, thật đúng là bá đạo tổng tài.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy sảng khoái thế nhỉ?
Đoàn người lại đi ra khỏi khách sạn, người quản lý khách sạn nhìn bọn họ với ánh mắt tối tăm.
Cuối cùng bọn họ đi đưa rau cho Nông Gia Nhạc.
Trời lạnh, trừ một ít khách sống ở đây thì gần như Nông Gia Nhạc không có ai khác.
Tuy rằng bà chủ Thái là người keo kiệt, nhưng tổng thể mà nói thì con người cũng không tệ lắm, nghe nói họ đến ăn cơm còn “hào phóng” giảm giá cho bọn họ còn 99%…
Cũng đủ hào phóng.
“Thực đơn đây này, mọi người xem muốn ăn cái gì.”
Bà chủ Thái tự mình lại gần đưa thực đơn, bà liếc mắt một cái nhìn ra đám người này đi cùng nhau, Hứa Hàm là vai chính nên ân cần đưa thực đơn cho Cố Yến Khanh, cho anh một cơ hội để xum xoe.
Quả nhiên Cố Yến Khanh nhận thực đơn rồi đẩy đến trước mặt Hứa Hàm: “Cô xem muốn ăn cái gì?”
Đầu Hứa Hàm đang choáng váng không muốn giải nan đề là ăn cái gì nên xua tay nói: “Tùy tiện gọi đi, cho tôi một phần hơi chua không cay là được.”
Bà chủ Thái nhìn Hứa Hàm một cái, lại liếc nhìn Khẩu Khẩu trong ngực bà nội Kiều một cái, lại nhìn Cố Yến Khanh một cái, mãn nhãn cười nói: “Chua trai cay gái, em gái Kiều muốn cùng chồng ba năm ôm thêm hai thằng nhóc béo đây. A, bên này còn có một đứa nữa, mấy người thật có phúc khí, ba đứa nhỏ luôn!”
Người ở đây đều có chút trọng nam khinh nữ, tương đối thích trẻ con, cho nên người ta thích được khen sinh được nhiều đứa nhỏ. Bà chủ Thái biết người trong thành phố tư tưởng tiên tiến không thịnh hành cái này.
Nhưng nói chuyện với người của mình, bản lính liền lộ ngay lập tức.
Hứa Hàm: “???”
Ơ, bà chủ, có phải bà hiểu lầm cái gì hay không?
Hứa Hàm xấu hổ nói: “Tôi không phải, tôi không có…”
“Tôi biết tôi biết,” Vẻ mặt bà chủ Thái mang bộ dáng “tôi hiểu”, “Trước ba tháng không thể nói đúng không, tôi sẽ không đi ra bên ngoài nói linh tinh đâu.”
Nhưng với giọng này của bà thì người cách vách cũng nghe được.
Mà cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô không có mang thai!
Uyên Uyên ngồi một bên nghi hoặc nói: “Ba đứa nhỏ á? Dì ơi có phải dì nhìn sai rồi không, dì Kiều mới chỉ có một đứa nhỏ là Khẩu Khẩu thôi.”
“À, nguyên lai cháu lại không phải à. Nhưng cũng không sao, bạn nhỏ à, rất nhanh cháu sẽ nhìn thấy đứa thứ hai, ha ha ha ha.”
Hứa Hàm: “……”
Hứa Hàm lại liếc nhìn Cố Yến Khanh một cái, muốn anh giải thích. Kết quả anh ta lại vùi đầu vào xem thực đơn, làm bộ không nghe được cái gì.
Nhưng khóe miệng vui sướng khi người khác gặp họa của Cố tiên sinh lại rõ ràng quá!
Cuối cùng Hứa Hàm nỗ lực giải thích một chút mới làm bà chủ tin là cô đang bị cảm nên khẩu vị không ăn tốt nên mới muốn ăn chua, chứ thật sự không mang thai.
Bà chủ Thái sau khi nghe xong lại nói: “Không sao không sao. Kiều tiểu thư cùng chồng cô tuổi còn trẻ lại khỏe mạnh như vậy mấy năm nữa có cũng không sao.”
Hứa Hàm: “……….”
Bà chủ Thái tôi muốn tính sổ với bà.
Hứa Hàm đã không còn hy vọng giải thích cô cùng Cố Yến Khanh trong sạch. Bằng không cũng không biết bà chủ sẽ phát tán ra cái kịch bản kỳ quái gì nữa. Chẳng hạn như: Cho dù cô ly dị mang con của chồng cũ tôi vẫn như cũ yêu cô, muốn cùng cô ở bên nhau.
Ngẫm lại đều đáng sợ.
Tiệm cơm trên trấn cũng không xa hoa giống như trong thành phố, đồ ăn làm cũng không quá tinh xảo. Nhưng so với bàn ăn bình thường của nhà thì phong phú hơn rất nhiều.
Hơn nữa đầu bếp ở Nông Gia Nhạc tay nghề cũng rất tốt, rau dưa đều là rau nhà bọn họ. Ăn xong, Uyên Uyên vỗ cái bụng nhỏ của nó, nói: “Ăn ngon quá! Cháu ăn đến no căng! Chú ơi, đồ ăn của người ở đây đều ăn ngon quá!”
Cố Yến Khanh sờ sờ đầu của nó: “Là đồ ăn nhà dì Kiều ăn ngon.”
Uyên Uyên tức khắc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hứa Hàm: “Dì Kiều thật lợi hại quá!”
Trong lúc vô ý được nam chủ sùng bái, Hứa Hàm cười tủm tỉm nói: “Đợi khi nào Uyên Uyên trở về thì dì sẽ đưa đồ ăn ngon cho Uyên Uyên.”
Cũng coi như là cảm tạ Cố Yến Khanh đã hỗ trợ lần này.
Hứa Hàm không thích nợ nhân tình của người khác.
Bà chủ nghe nói rau dưa ở trong xe nên sai hai người mang rau dưa vào. Thời điểm bọn họ tới sắc trời bên ngoài đã tối sầm, lại không có khách hàng nên Hứa Hàm cũng chưa nói cái gì.
Ăn xong cơm chiều, Khẩu Khẩu có chút mệt không cần bà nội Kiều bế mà một hai đòi Hứa Hàm ôm.
Nhưng mình ngồi xe nên ôm cũng không mệt.
Bên ngoài thật lạnh, gió lạnh thổi vù vù, bà nội Kiều nhìn bầy trời đầy sao nói: “Ngày mai có thể sẽ có sương mù dày đó.”
Hứa Hàm nói: “Vừa vặn giữa trưa lúc nhiệt độ cao cháu tắm cho Khẩu Khẩu.”
Khẩu Khẩu nghe được mẹ gọi tên của nó, ánh mắt đã muốn nhắm chặt lại miễn cưỡng mở ra. Hứa Hàm nắm chặt tay nó, mỉm cười dán mặt vào: “Ngủ đi.”
Cố Yến Khanh nhìn một màn này, ánh mắt nhu hòa xuống, mở cửa ghế sau, nói: “Đi lên đi.”
Sau chuyện ở khách sạn, Hứa Hàm bỗng nghĩ đến một chuyện, với tính tình của Cố Yến Khanh khẳng định buổi tối sẽ không ở khách sạn đó.
“Buổi tối mọi người ở đâu?” Hứa Hàm hỏi.
Cố Yến Khanh hiểu ý cô: “Ở chỗ cô không còn khách sạn nào khách sao?”
“Cũng có một chỗ, nhưng cũ nát lắm, phỏng chừng anh cũng không ở quen.”
“À,” Cố Yến Khanh nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nơi này cách C thị cũng có hai giờ lái xe thôi. Tôi đành về đó vậy.”
Uyên Uyên đã bắt đầu mơ màng sắp ngủ lại lẩm bẩm nói: “Lại phải đi về ạ, cháu mệt mỏi quá.”
Hứa Hàm: “…..”
Mấy người đang ép tôi đó hả? Hứa Hàm yên lặng thở dài.
“Vậy buổi tối mọi người đến nhà tôi ngủ đi, ngày mai lại đi sau.” Hứa Hàm cắn răng nhấn mạnh hai chữ “ngày mai”.
Chỉ tiếc hôm nay không thể trả phòng khách sạn, tặng không cho mấy người đó tiền cả một đêm.
Tác giả có lời muốn nói: Thời buổi này muốn theo đuổi vợ, không có kịch bản sao được.