Lúc Khẩu Khẩu học lớp lớn, Trăn Trăn cũng bắt đầu đi học lớp bé.
Hai bạn nhỏ học cùng một nhà trẻ.
Vào buổi sáng ngày đầu tiên đi nhà trẻ, Kiều Vãn Tình để một số đồ dùng cần thiết lần lượt cho vào trong ba lô cho hai bạn nhỏ.
Trăn Trăn ôm chú thỏ bông màu hồng nhạt mà mình yêu thích nhìn Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình hỏi cô bé: “Con định mang cả thỏ con đi học hả?”
“Có được không ạ?” Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn Kiều Vãn Tình.
“Con thích thì con cứ mang đi.” Kiều Vãn Tình nói.
Hồi Khẩu Khẩu mới đi nhà trẻ thằng nhóc cũng nhét đầy đồ chơi vào trong ba lô. Về sau đến nhà trẻ, biết ở đó có rất nhiều đồ chơi, lại còn có nhiều bạn chơi cùng nữa nên Khẩu Khẩu mới không tiếp tục mang.
“Nếu con khát nước hoặc muốn đi vệ sinh thì phải bảo cô giáo nhé. Nếu cảm thấy khó chịu trong người hoặc gặp phải cái gì khó chịu cũng phải nói cho cô biết chưa?” Kiều Vãn Tình cẩn thận dặn Trăn Trăn.
Cô không yên tâm về Trăn Trăn cho lắm. Trăn Trăn không hướng ngoại như Khẩu Khẩu. Tính cách của cô bé khá là đặc biệt, ừm, nói cho dễ hiểu là khá lạnh lùng. Trừ người trong nhà hoặc người cô bé quen ra thì ngày thường gặp người lạ cô bé đều giữ cái mặt lạnh, chẳng nói câu nào.
Khẩu Khẩu thì ngược lại. Khẩu Khẩu chính là người mà có thể kết bạn với tất cả những ai cậu nhóc gặp, gặp một bạn nhỏ lạ cậu cũng có thể bắt chuyện ngay được. Có khi đi đường gặp người lạ người ta cho kẹo Khẩu Khẩu cũng lấy ngay ấy.
Trăn Trăn lại không giống vậy. Bình thường khi người khác nói chuyện với cô bé, cô bé chỉ đứng im nhìn chằm chằm, chẳng nói câu gì.
Quan trọng nhất là cô bé không tham ăn, vì thế kẹo ngọt hay gì đó chẳng thể dùng để lừa cô bé được.
“Vâng.” Trăn Trăn ngoan ngoãn nghe lời.
Kiều Vãn Tình thơm khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Khẩu Khẩu chạy tới, nắm tay Trăn Trăn, nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em cẩn thận!”
“Được,” Ban đầu Kiều Vãn Tình định thơm Khẩu Khẩu, nhưng cô nghĩ tới Khẩu Khẩu đã học lớp lớn, có chủ kiến của riêng mình rồi. Bây giờ cậu nhóc không cho ai thơm mình hết, bởi cậu cảm thấy làm vậy sẽ không “đàn ông”. Vì thế Kiều Vãn Tình vỗ vai Khẩu Khẩu, “Khẩu Khẩu lớn rồi, biết chăm sóc em gái rồi đó!”
Nhận được lời khen của Kiều Vãn Tình, Khẩu Khẩu ra vẻ bình tĩnh nói: “Chúng ta đi thôi mẹ.”
Ba người cùng xuất phát. Kiều Vãn Tình tự lái xe đưa hai bạn nhỏ đi học. Nhà trẻ cách biệt thự nhà cô sống không xa, chỉ lái xe 5 phút là tới nơi. Các thủ tục nhập học đã làm xong, bây giờ Kiều Vãn Tình chỉ cần đưa Khẩu Khẩu và Trăn Trăn tới cổng nhà trẻ là được, sẽ có các thầy cô ra ngoài đưa hai bạn nhỏ vào.
“Hẹn gặp lại mẹ!” Khẩu Khẩu vui vẻ chào Kiều Vãn Tình theo thói quen.
Trăn Trăn không nỡ xa mẹ. Nhưng cô bé chỉ mím môi một chút, sau đó nhỏ giọng nói theo: “Hẹn gặp lại mẹ.”
“Chiều mẹ sẽ tới đây đón hai đứa. Hai đứa phải ngoan ngoãn, nghe lời thầy cô biết chưa?”
“Rồi ạ.” Hai bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Kiều Vãn Tình cũng hiểu hai đứa nhỏ nhà mình, vì thế cô cũng không quá lo lắng. Sau khi chào tạm biệt hai bạn nhỏ xong thì cô lái xe về nhà.
Lần đầu đưa Khẩu Khẩu tới nhà trẻ cô cảm thấy khá lưu luyến. Hôm nay đưa Trăn Trăn tới nhà trẻ, cô vẫn cảm nhận được cảm giác ấy. Rõ ràng chỉ xa nhau có nửa ngày thôi mà cô cứ cảm thấy như phải xa nhau một thời gian dài vậy, trong lòng cảm thấy hơi trống trải.
Một người lớn như cô còn cảm thấy như vậy, không biết trong lòng hai bạn nhỏ sẽ cảm thấy như nào. Có lẽ cũng sẽ cô đơn như cô.
Vì Khẩu Khẩu học lớp lớn, Trăn Trăn học lớp bé nên hai người không học cùng một lớp, cũng không học cùng giáo viên. Vì thế sau khi vào trong trường, hai người phải tách nhau ra.
Xa mẹ đã đủ làm Trăn Trăn cảm thấy cô đơn rồi, bây giờ cô bé lại phải xa cả anh trai nữa, cô bé càng cảm thấy cô đơn. Vì thế Trăn Trăn nắm chặt lấy tay Khẩu Khẩu nói: “Anh ơi, anh đừng đi!”
“Anh con phải đến lớp rồi. Trăn Trăn ngoan, đi theo cô được không?” Cô giáo của Trăn Trăn nói.
“Không muốn. Con muốn đi với anh cơ.” Trăn Trăn dứt khoát từ chối.
Cô giáo khó xử nhìn Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu vỗ vai Trăn Trăn nói: “Em cứ đi với cô đi, lát nữa anh qua tìm em.”
“Thật ạ?”
“Thật mà, anh có bao giờ lừa em đâu!” Khẩu Khẩu vỗ ngực, vô cùng tự tin nói.
Cô giáo cũng nói: “Đúng đấy, chờ anh con về lớp cất cặp, chào hỏi cô giáo xong thì sẽ qua tìm con nha.”
“Vâng,” Trăn Trăn buông tay Khẩu Khẩu ra, “Hẹn gặp lại anh!”
Sau khi tách khỏi Khẩu Khẩu, Trăn Trăn đi theo cô giáo đến lớp bé. Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên có rất nhiều bạn đến sớm, trong lớp đã có một số bạn nhỏ rồi.
Một số bạn nhỏ vô lo vô nghĩ đã bắt đầu thoải mái chơi đùa trong lớp, một số bạn khác nhút nhát thì đứng bên cạnh nhìn mấy bạn kia chơi. Không chỉ vậy, trong lớp còn một nhóm bạn nhỏ đang tủi thân ngồi im trên ghế, tỏ vẻ không muốn đến trường.
Mấy bạn nhỏ khóc lóc ầm ĩ đã được các thầy cô bế đi chỗ khác, bởi lẽ cảm xúc của các bạn nhỏ rất dễ bị ảnh hưởng từ các bạn khác. Chỉ một bạn khóc thôi là có thể khiến cả nhóm khóc theo rồi. Các thầy cô có rất nhiều kinh nghiệm trông trẻ và dỗ trẻ, vì thế những bạn nhỏ nào đang khóc thì sẽ bế vào một chỗ riêng, dỗ xong thì lại bế vào trong lớp.
Cô giáo dẫn Trăn Trăn vào lớp đưa cô bé đi cất cặp sách. Ban đầu cô giáo định cất luôn cả thỏ bông của Trăn Trăn nhưng Trăn Trăn không chịu. Cô giáo cũng không ép cô bé phải bỏ thỏ bông ra, dẫn cô bé ngồi vào một ghế nhỏ.
“Trăn Trăn ngồi đây chơi một lúc trước nhé, cô phải đi đón các bạn nhỏ khác, nếu con có chuyện gì thì tìm cô Lý ngồi đằng kia biết chưa?”
Nói rồi cô giáo chỉ vào một cô giáo trẻ ngồi cách đó không xa.
Trăn Trăn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nói: “Vâng.”
“Con ngoan quá!” Cô giáo không nhịn được khen Trăn Trăn. Các bạn nhỏ xinh xắn đáng yêu như này rất dễ nhận được thiện cảm từ người khác.
Sau khi cô giáo rời đi, Trăn Trăn ngoan ngoãn ngồi im trên ghế quan sát các bạn nhỏ chơi xung quanh. Cô bé không sợ hãi khi phải tới lớp, chỉ là ngoài Uyên Uyên và Khẩu Khẩu, cô bé không thích chơi với bạn nhỏ nào khác thôi.
Chỉ là Trăn Trăn quá xinh, bây giờ cô nhóc để tóc dài, Kiều Vãn Tình tết tóc hai bên cho cô bé, trên đuôi tóc còn buộc một chiếc dây buộc tóc có hoa nhỏ. Trăn Trăn cũng mặc một cái váy nhỏ rất đáng yêu, cô bé ngồi im trên ghế như công chúa vậy, ánh mắt cô bé mở to nhìn xung quanh, rất thu hút ánh nhìn của các bạn nhỏ khác.
Các bạn nhỏ đều thích chơi với những bạn đáng yêu theo bản năng. Vì thế Trăn Trăn mới ngồi một lát thôi mà đã có một bé trai đến làm quen rồi.
Bé trai nói: “Chào cậu, tên tớ là Nam Nam, tớ có thể làm bạn với cậu không?”
Trăn Trăn ngước mắt nhìn bé trai kia không nói gì.
“Sao cậu lại không nói gì vậy?” Nam Nam ngồi xuống bên cạnh Trăn Trăn, hỏi, “Cậu không thích tớ hả?”
Trăn Trăn im lặng một lát sau đó lắc đầu.
Không phải là cô bé không thích ai, chỉ là cô bé không thích nói chuyện với người lạ thôi.
Hơn nữa hiện tại cô bé cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Trăn Trăn nhớ anh Khẩu Khẩu rồi!
“Thế là cậu thích tớ đúng không?” Trên mặt Nam Nam không giấu nổi sự vui vẻ, cậu nhóc nhanh chóng làm thân, “Thế từ nay về sau chúng ta sẽ là bạn nha!”
“……” Trăn Trăn vẫn giữ im lặng như cũ.
“Haizz,” Nam Nam thở dài như một ông cụ non, “Cậu đừng im lặng nữa, tớ còn chưa biết tên cậu đâu đó. Cậu có thể cho tớ biết tên cậu được không?”
“Cố Trăn.” Cuối cùng Trăn Trăn cũng mở miệng nói chuyện.
“A, cuối cùng cậu cũng nói chuyện rồi!” Nam Nam thấy Trăn Trăn nói chuyện thì vô cùng vui vẻ, “Chắc chắn là cậu cũng thích tớ!”
“……” Trăn Trăn cũng không thích bạn nhỏ nào ngoài anh mình.
Dần dần có thêm không ít bạn nhỏ qua chỗ Trăn Trăn làm quen với cô bé. Nhưng dù bọn họ có nói gì thì Trăn Trăn vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng cô bé sẽ lịch sự đáp lại vài câu, nhưng chúng đều chẳng quá ba chữ.
Dùng hai chữ để miêu tả cô bé thì chính là… lạnh lùng.
Trong tiếng ríu rít không ngừng của các bạn nhỏ, Trăn Trăn cứ một mực nhìn ra ngoài cửa. Sao anh trai vẫn chưa đến tìm cô bé vậy?
Có phải anh mải chơi với các bạn khác rồi quên luôn cô bé không?
Suy nghĩ này làm Trăn Trăn vô cùng buồn bã. Cô bé càng nghĩ càng buồn, cuối cùng không nhịn được mà gọi cô giáo: “Cô ơi!”
Cô Lý đang dỗ một bạn nhỏ nhớ nhà, nghe Trăn Trăn gọi thì đi qua, hỏi thăm cô bé: “Sao thế con?”
“Con muốn đi tìm anh trai!”
“Anh trai?” Cô Lý không phụ trách công việc đón trẻ, cũng không biết anh trai Trăn Trăn là ai, “Anh con cũng học ở nhà trẻ này sao?”
Trăn Trăn gật đầu. Cô bé suy nghĩ vài giây nói: “Anh ấy học lớp lớn, tên là Cố Minh Tông.”
“Thế hả? Nhưng bây giờ các anh chị ở lớp lớn đã vào học hết rồi, phải tan học thì anh con mới có thể qua đây tìm con được. Bây giờ con cứ chơi với các bạn trước, tí nữa đi tìm anh sau được không?”
Rõ ràng Trăn Trăn không muốn. Vừa nãy anh đã bảo chờ một lát rồi anh sẽ xuống đây chơi với cô bé, cô bé cảm thấy mình đã đợi đủ lâu rồi.
Nhưng Trăn Trăn vẫn nghe lời cô giáo, gật đầu đồng ý. Cô bé định lát nữa sẽ tìm cô giáo dẫn mình vào đây hỏi lại.
Nam Nam nghe Trăn Trăn hỏi xong thì nói: “Cậu muốn đi tìm anh trai à?”
Trăn Trăn gật đầu.
“Tớ có cách giúp cậu tìm anh cậu.” Nam Nam nhỏ giọng nói.
Hai mắt Trăn Trăn sáng lên, vô cùng mong đợi nhìn cậu nhóc.
Nam Nam nói: “Tí nữa chúng ta trộm trốn ra ngoài, tớ biết lớp lớn ở chỗ nào, lần trước tớ tới đó rồi!”
“… Không được,” Trăn Trăn vô cùng nghiêm túc nói, “Không được trộm ra ngoài, ba mẹ sẽ lo đó!”
“Trời ơi có gì đâu mà phải sợ, ba mẹ cậu cũng không ở trường.”
Trăn Trăn vẫn ngoan ngoãn nghe lời: “Thế cũng không được, làm vậy là không đúng!”
“……” Nam Nam nói, “Không cần sợ đâu, cũng chẳng có ai biết mà.”
Nhưng Trăn Trăn vẫn không chịu đi. Tuy rằng cô bé rất nhớ anh trai, nhưng cô bé rất ngoan, vô cùng nghe lời ba mẹ.
Ngày đầu tiên đi học cô giáo cũng không tổ chức quá nhiều hoạt động. Chủ yếu là do còn nhiều bạn nhỏ chưa thích nghi được với môi trường mới, có vài bạn nhỏ quấy khóc cả buổi, một số khác thì cãi nhau suýt nữa đánh nhau. Vì thế các cô giáo đành phải để mấy bạn ngoan ngoan chơi với nhau, dỗ các bạn quấy với phá lớp kia trước.
Phải hơn một tuần thì các bạn nhỏ mới có thể đi vào nề nếp được. Đến lúc đó cô giáo sẽ tổ chức một số hoạt động cho lớp chơi.
Ngoài việc không thích chơi cùng các bạn khác thì Trăn Trăn được xem như là một bạn nhỏ ngoan. Trong đầu cô nhóc chỉ toàn anh trai với anh trai. Vì thế khi Khẩu Khẩu đứng cửa gọi “Em gái ơi” thì cô bé nghe thấy ngay.
Trăn Trăn chạy như bay qua. Cuối cùng cô bé cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi đi vào nhà trẻ đến giờ. Cô bé ôm lấy cánh tay anh mình, ngọt ngào gọi: “Anh ơi.”
Khẩu Khẩu học ở trường này từ lớp bé đến lớp lớn, vì thế các cô giáo ở lớp bé cũng nhận ra cậu. Thấy cậu qua đây không cô nào nói gì, có cô còn trêu Khẩu Khẩu.
Lúc Khẩu Khẩu mới đi lớp thì cậu nhóc rất nổi tiếng và được các bạn nhỏ khác vô cùng yêu quý. Cả các cô giáo cũng vậy, vì vậy gần như ai cũng nhận ra Khẩu Khẩu.
Bây giờ Khẩu Khẩu học lớp lớn nhưng cậu nhóc vẫn nổi tiếng như thuở mới đi học, ai gặp cũng thích cậu.
Nam Nam cũng đi qua, tò mò nhìn hai anh em Trăn Trăn mấy cái sau đó hỏi cô bé: “Đây là anh trai cậu hả?”
Trăn Trăn nắm chặt tay Khẩu Khẩu gật đầu.
“Chào anh, em là bạn mới của Trăn Trăn. Tên em là Nam Nam.” Nam Nam rất tự nhiên giới thiệu.
Khẩu Khẩu nhìn qua Nam Nam. Ừm, thằng nhóc này trông cũng khá thuận mắt. Cậu nhóc lễ phép chào lại: “Chào em.”
“Lúc nãy Trăn Trăn bảo cậu ấy muốn đi tìm anh, em định rủ cậu ấy trộm trốn đi nhưng cậu ấy không chịu.”
Trăn Trăn ở cạnh anh mình thì hoạt bát hơn bình thường rất nhiều. Cô bé lẩm bẩm nói: “Trộm trốn đi là không tốt!”
“Đúng, trộm trốn đi là không tốt,” Khẩu Khẩu hùng hồn nói, “Đừng dạy hư em anh!”
Nam Nam: “……”
Trăn Trăn thấy Khẩu Khẩu thì nắm chặt tay cậu nhóc không rời. Nhưng Khẩu Khẩu sắp phải về lớp học, vì thế cậu nhóc không thể ở đây quá lâu. Thấy Trăn Trăn mím môi, nước mắt vòng quanh thì cô giáo bảo Khẩu Khẩu đưa Trăn Trăn qua lớp mình học trước.
Dù sao đây cũng là một nhà trẻ, sang lớp khác một chút cũng không sao. Ngày trước cũng từng xảy ra những chuyện như này rồi. Chờ khi các bạn nhỏ quen với hoàn cảnh ở đây hơn, có bạn mới rồi thì sẽ không cho đi linh tinh như vậy nữa.
Thêm vào đó, nhà trẻ này tự xưng là “nhà trẻ quý tộc”, những bạn nhỏ theo học ở đây chủ yếu là con của các ba mẹ sống trong khu biệt thự đắt đỏ gần đó. Vì thế các cô trông trẻ đều vô cùng cẩn thận, cố gắng hết sức có thể đáp ứng nhu cầu của các bạn nhỏ, đỡ cho các bạn nhỏ về nhà mách ba mẹ rồi phiền phức.
Các bạn nhỏ bây giờ khó chiều lắm!
Khẩu Khẩu đã học lớp lớn rồi, vì thế các bạn nhỏ trong lớp rất ngoan, ngồi có tổ chức, có trật tự. Tiết sau lớp sẽ học thủ công, dùng đất nặn để nặn đồ. Cô giáo sẽ dạy các ban nhỏ nặn một số hình đơn giản.
Trăn Trăn ngồi cạnh Khẩu Khẩu cũng được cô giáo phát cho một cục đất nặn. Cô bé nhìn Khẩu Khẩu nặn rồi cũng nặn theo.
Sau khi hướng dẫn hai lần thì cô giáo để cho các bạn nhỏ tự nặn đất. Cô xuống dưới vừa quan sát vừa dạy các bạn nhỏ nặn đất. Đến lúc cô đi xuống chỗ Trăn Trăn và Khẩu Khẩu thì phát hiện bé Trăn Trăn mới hơn ba tuổi nặn các con vật đẹp hơn nhiều so với một số bạn trong lớp.
Khả năng nghệ thuật và học hỏi của cô bé này… Cũng hơi mạnh rồi đó!