*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
[Nhật ký trưởng thành - Ong mật dẫn đường]
Đoạn ngắn mười một.
Giữa trưa ngày kế tiếp sau khi đặt hàng, tôi nhận được sách mà chủ tiệm gửi đến, trong đó còn kẹp một lá thư.
Ý của lá thư đại khái là, do tháng này tôi đã tiêu mười ngàn ở shop online của bọn họ, nên không cẩn thận đã trở thành VIP cao quý hàng năm của bọn họ (Lại là cái VIP chết tiệt này), giờ bọn họ muốn tặng tôi một lượt kiểm tra cát hung họa phúc trên mạng do 998 đại sư ra tay.
Hở?
Sau khi tôi sửng sốt ba giây, nụ cười ở khoé miệng nhanh chóng kéo dài đến đường chân tóc.
Loại chuyện tốt mua một tặng một thế này sao lại rơi trúng đầu tôi chứ!
Cười trộm ba phút đồng hồ, tôi nhanh chóng gọi cho cửa hàng, để cho nhóm đại sư kia đoán cho tôi mấy ngày cát hung họa phúc.
Dù sao tôi cũng tính lần này sẽ để cho Tiểu Đông Dương "hai lần viếng thăm nhà tranh (1)" ở chỗ ngoài trời, những công tác chuẩn bị cơ bản là không thể thiếu được.
(1) Được chế từ "Tam cố mao lư" - "Ba lần thăm nhà tranh." Ở đây nói đến ba lần đến thăm Gia Cát Lượng của Lưu Bị (MaxReading). Còn trong ngữ cảnh này thì mình nghĩ là "làm hai lần," hoặc có nghĩa khác thì các bạn có thể tự suy.
Tôi không chỉ muốn cho Lâm Ngộ An một lần phục vụ năm sao hoàn mỹ, mà còn muốn cho anh ấy một sự kinh ngạc vui mừng.
Cho nên khi nhóm đại sư trên Cloud nói như đinh chém sắt với tôi rằng, hôm nay sao chiếu mệnh của tôi rất tốt, ngày hai mươi tư chính là một ngày lành tuyệt vời.
Người đơn thuần như tôi, đã không chút do dự tin vào cái chuyện quỷ quái đó.
Đồng thời lập tức hóa thân thành "Beethoven" (Thầy giáo đã từng nói qua, chỉ có học thuộc sách thì mới có thể lấy được điểm cao trong cuộc thi).
Tôi cần cù chăm chỉ nỗ lực hai ngày, lần đầu tiên mô phỏng [Rừng cây nhỏ thôn qua cha nuôi play] ở trên mạng thì đã giành được điểm tuyệt đối.
Sau khi nhìn thấy kết quả ——
Suýt chút nữa tôi đã hoá thành một khẩu đại bác cao ngất hung hăng nã pháo lên trời.
Đây là số liệu khẳng định tính chuyên nghiệp cho việc tôi làm cha nuôi đó!
Đây là trời giao sứ mạng lớn lao cho tôi, một cái khảo nghiệm hoàn mỹ mà tôi phải làm!
Dưới sự kích động, tôi vội vàng lau khô nước mắt vui mừng chảy dài, đồng thời dặn dò mình không thể kiêu ngạo tự mãn, không thể quá đắc ý rồi không giữ được thái độ đúng mực.
Không thể thông qua việc tự mình ý dâm để thoả mãn trống rỗng trong tinh thần, chân lý cần đòi hỏi phải có thực tiễn thì mới hiểu toàn vẹn nó được.
Đây là bước đầu tiên, vẫn còn cần nỗ lực nữa.
Vì vậy, tôi trông sao trông trăng, trông mong đến cái ngày lành tháng tốt mà đại sư nói tới: Ngày hai mươi tư.
Cho nên, sau khi tan việc ngày hôm sau, tôi chạy đi đón anh ấy không dám chậm trễ giây nào, tôi quyết định muốn thử một lần [Tình yêu nông thôn - Tình nồng thắm với cha nuôi trong rừng cây nhỏ].
Trong lúc tôi đi đón anh ấy đến rừng cây nhỏ, sâu trong lòng tôi luôn cho rằng:
Đã chuẩn bị phần đệm cực kỳ hoàn mỹ.
Sắp xếp cực kỳ đâu ra đó!
Kế hoạch cực kỳ chu đáo!
Tâm tư cực kỳ phức tạp!
Ý tưởng cực kỳ tốt đẹp!
Quả thật chính là vạn sự sẵn sàng, chỉ còn thiếu một ngọn gió đông (cơ hội) nữa thôi.
Mà tôi lại không thể nào ngờ tới được, trăm tính vạn tính, tính trong miệng lẫn trong lòng, ấy vậy mà tôi lại quên mất có một bài hát tên là "Ngọn gió đông rạn vỡ (2)."
(2) Đây là bài "Đông Phong Phá" do Châu Kiệt Luân thể hiện.
Tôi... môi tôi bây giờ vẫn còn run nhè nhẹ, không tài nào tin được, cố gắng lâu như thế, ấy vậy mà lại để cho anh ca sĩ kia cất tiếng hát phá tan ngọn gió đông của tôi trong vòng năm phút.
Tôi con moẹ nó —— gạch đi, không thể nói thô tục, chỉ là tôi không gặp được anh ca sĩ kia.
Nếu ngày nào đó gặp được, phải dùng kiểu đặt câu hỏi của Mã Cảnh Đào (3) hỏi anh ta một câu, tại sao phải hát ngọn gió động rạn vỡ cơ chứ.
(3) Mã Cảnh Đào nổi tiếng với rất nhiều memes gào thét (Hình ở cuối chương).
Anh hát ngọn gió tây rạn vỡ ngọn gió nam rạn vỡ ngọn gió bắc rạn vỡ không được sao? Hả?
Than ôi! Nói thật ra, nếu như ngọn gió đông kia không vỡ vụn, kế hoạch trong lòng tôi là như thế này.
Tan làm, đi đến công ty anh ấy, chở anh ấy đến rừng cây nhỏ.
Đợi đến lúc tới đó, tôi sẽ đi vào dọn dẹp trước.
Sau đó sẽ tìm một lùm cây rồi trốn đi.
Cuối cùng gọi cho anh ấy, đợi khi anh ấy đi vào rồi sẽ làm chút chuyện ngọt ngào như mật ong.
Đừng nên hỏi tôi tại sao tôi muốn đi vào sắp xếp trước, bởi vì đang ở ngoài trời, không tìm một chỗ kín kín, đến lúc đó khi chúng tôi không kiềm chế được, ma sát nhau bùng lửa trong rừng cây lộ thiên, dẫn lửa đốt rừng (bị người ta thấy) thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng tục ngữ nói đúng: Trên núi có khói, sướng như thần tiên.
Nhưng lại còn có một cây nói: Lên núi đốt lửa, xuống núi vào đồn.
Cho nên khi đến đó, sau khi nói lời thoại mà đã chuẩn bị theo kế hoạch, tôi liền tính đi một cách thong dong ổn định vào đó.
Nhưng không nghĩ tới, ngay lúc bước ngoặt quan trọng ấy, hai chân lại không nghe lời.
Lúc đó tôi kích động, nhảy vào trong rừng cây nhỏ như một cục kẹo nổ.
Viết đến đoạn này, tôi không muốn nghĩ là ở trong mắt anh ấy, lúc đó tôi có bộ dáng gì, bởi vì chuyện nhỏ này so sánh với chuyện xảy ra kế tiếp thì không đáng để nhắc đến.
Nhớ kỹ lại, quá trình trong lòng khi bước vào rừng cây nhỏ là thế này:
Tôi, nhỏ yếu bất lực đáng thương sợ hãi lại trộm phấn khởi từ từ biến thành nụ cười quỷ dị.JPG.
Sau đó, tâm trạng khi tôi thấy cùng một cái thân cây lần thứ năm biến thành thế này:
Tôi, nụ cười đọng lại ở khoé miệng cộng thêm cơ thể run nhè nhẹ trong lòng nhỏ yếu bất lực thật sự sợ hãi.JPG.
Muốn hỏi sao tâm trạng của tôi lại biến thành như thế đúng không?
Bởi, vì, tôi, bị, lạc, đường.
Nói ra mọi người có tin không?
Nếu như không tự mình trải qua, tôi cũng không thể tin được là tôi lại lạc đường.
Ngay vào cái lúc quan trọng như thế vậy mà tôi lại lạc đường.
Trong lúc hoảng hốt lo sợ, tôi tự nói với lòng rằng mình phải bình tĩnh, không thể hoảng, không thể gấp.
Tôi hành động một cách hoảng sợ đi vòng vòng một chỗ giống như chú mèo chơi với cái đuôi của mình, hận không thể mượn một đôi cánh tàng hình bay thẳng ra ngoài.
Tôi sốt ruột không gì sánh được, hoang mang, luống cuống.
Cảm giác tìm không thấy phương hướng thế này, giống như tôi đạp một bước vào khoảng không, tôi muốn bay lên, phía trên tôi là (4)...
(4) Lời bài hát của ca khúc "Dương Oai," ca khúc cùng tên với tiểu thuyết của Vu Triết (Baidu Knows). Bản vietsub trên Youtube:.
Không, phía trên tôi không phải là bao la mờ mịt, tôi nhìn thấy phía trên tôi là... hy vọng.
Lúc đó tôi vô cùng cảm ơn bài hát này, đã giúp tôi tìm được phương hướng.
Mọi người có biết tôi đã nhìn thấy gì trên đỉnh đầu mình không?
Tôi nhìn thấy được một tổ ong cực to.
Lẽ nào đây chính là núi cùng nước tận ngờ hết lối, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy làng (5)?
(5) Câu gốc là "Núi cùng nước tận ngờ hết lối/Qua liễu thấy hoa lại gặp làng": ý chỉ đi đến tận cùng rồi sẽ tìm được lối thoát (Cừu Mọt Sách).
Lúc bé, cho dù tôi không xem Dương Quá tìm được Tiểu Long Nữ làm sao, nhưng tôi cũng nhớ kỹ bài giảng "Ong mật dẫn đường (6)", cho nên phải tin tưởng là hôm nay ong mật sẽ dẫn tôi ra ngoài đúng không?
(6) Ong mật dẫn đường: đây là một bài đọc trong sách ngữ văn tiểu học. Bài đọc này nói về việc Liệt Ninh sử dụng ong mật để tìm được người nuôi ong. Kết luận rằng Liệt Ninh là một người giỏi về quan sát, suy nghĩ kĩ càng. Bài học này rút ra được, có những chuyện nghĩ rằng không thể nào, nhưng chỉ cần động não thì cũng có thể hoàn thành được (Baidu).
Vì thế, tôi tìm một khúc cây.
Dùng sức đâm một cái lên trên.
Sau đó... tôi phải vào bệnh viện.
Than ôi! Viết tất cả việc mình trải qua xuống thế này thì tôi mới hiểu được, phạm sai lầm ở trong rừng cây nhỏ là điều không thể nào, bởi vì đã có tiền bối phạm sai lầm trong cánh rừng hoa, đồng thời còn sáng tác phát hành một bài hát tên là [Lỗi lầm nơi cánh đồng hoa (7)].
(7) Đây là bài "Hoa Điền Thác" do Vương Lực Hoành thể hiện.
Lòng tôi mệt quá, rõ ràng là ngày hôm qua chẳng làm cái gì, vì sao lại mệt mỏi thế này.
Xem ra cha nuôi cũng chẳng dễ làm chút nào!
Dưới tình huống chặt chẽ trong chặt chẽ tỉ mỉ trong tỉ mỉ cẩn thận trong cẩn thận, tôi đã thất bại.
Tôi bại bởi gió đông.
Tôi bại bởi ong mật dẫn đường.
Tôi bại bởi đại sư shop online.
Tôi cũng bại bởi chính mình.
Trong cuộc chiến này, tôi học được một câu nói: Kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời này chính là bản thân mình.
—— Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương tuỳ bút, thôi chẳng muốn tuỳ gì nữa, chỉ muốn ngủ thôi.
...
Sau khi Lâm Ngộ An nấu xong cháo ở trong phòng bếp, liền múc một chén bưng lên lầu.
Đẩy cửa ra, trong phòng ngủ đen như mực, cậu thuận tay bật đèn lên, nhìn thấy Hàn Đông Dương cuốn mình thành một cục nem rán, đang ngủ trên giường.
Trên đầu giường có một quyển vở da màu đen và một cây bút.
Lâm Ngộ An đặt cháo ở trên bàn nhỏ, đi tới, cầm quyển vở lên.
Cậu biết quyển vở da màu đen này, lúc nào Hàn Đông Dương cũng mang theo nó, hình như bên trong có ghi lại rất nhiều bí mật quân sự, trước giờ chồng cậu chưa từng cho cậu đọc qua nó bao giờ.
/Hết chương 25/
Mã Cảnh Đào gào thét
Cực Phẩm: Nói một chút về quyển vở da màu đen của Hàn muội, mấy chương trước mình có edit nhầm thành laptop hay notebook gì đó, mình sẽ sửa lại cho đúng sau. Thành thật xin lỗi về cái lỗi lầm này TT