Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bên ngoài đang mưa, từ lúc người này tỉnh lại tới giờ, vẫn ngồi trên giường khách sạn, đã hút được năm điếu thuốc.
Ra giường lộn xộn, quần áo vứt lung tung trên đất, còn có dấu tay, dấu răng trên người cậu do bị móng tay cào ra, những thứ này chứng tỏ đêm qua có bao nhiêu điên cuồng.
Cậu chỉ nhớ rõ, tối qua người đàn ông kia khóc còn thảm hơn cậu, kêu rú còn lợi hại hơn cậu, cả người còn kích động hơn cậu, làm như tên ấy mới là người nằm dưới vậy.
Lâm Ngộ An thở dài, dập điếu thuốc, đứng dậy, đỡ eo đi vào phòng vệ sinh, rõ ràng cậu mới là người bị đè đó.
Nên khóc nên rên nên kích động không phải là cậu sao?
Lúc cậu tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, người đàn ông kia chạy trốn thật còn nhanh hơn thỏ, cũng không tắm rửa cho cậu nữa.
Lâm Ngộ An nhìn người ở trong gương, ngoại trừ mắt có chút sưng thì ngũ quan vẫn tuấn mỹ không thể xoi mói, trên gò má trắng nõn có một nốt ruồi nhỏ, tròn trịa, nho nhỏ, đen nhạt, như là được ai dùng mực nước chấm lên.
Nhìn xuống chút nữa thì đã không thể nhìn thẳng, đã có thể dùng "mình đầy thương tích vô cùng thê thảm" để hình dung. Trên người giống như là bị vuốt mèo cào, trên bả vai còn bị cắn mấy cái.
Cậu nhớ rõ, những dấu răng này là do người đàn ông đó để lại. Tuy là lúc đó cậu đang say, nhưng vẫn có thể nhớ rõ nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống lộp bộp.
Nếu như không phải cậu say, theo như tính cách đối xử với bạn giường lúc trước thì sẽ an ủi tên đó.
Nhưng lúc đó cậu cũng đau mà, đau đến không biết gì nữa.
Lâm Ngộ An sợ rằng người đè cậu là một anh chân mày Thuỷ Tiên, không đúng, nhìn vào kỹ thuật, chắc chắn đó là lần đầu của đối phương, bởi vì hành nghề thật kém cỏi.
Lâm Ngộ An nghĩ người đàn ông kia có thể đã xem bản thân hắn thành toại nhân (1) rồi đánh lửa.
(1) Trong lịch sử Trung Quốc, toại nhân được xem là người phát minh ra việc đánh lửa (Wiki).
Mà cậu thì bị đùa nghịch thành một tư thế treo cổ tự tử.
Chấp nhận cuộc sống nhưng không thể chấp nhận bị coi thường được.
Nói chung, đây là một lần móc câu cá chép thất bại.
Cậu cầm áo khoác lên, tuỳ ý khoác lên vai rồi đi ra ngoài.
Bây giờ chỉ có thể xem là bị chó cắn, không có cách nào, cậu không nhớ được người đàn ông đó là ai.
Lâm Ngộ An, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã kết hôn hai mươi ba tháng, còn thêm một tháng lẻ bảy ngày nữa thì cậu sẽ ly hôn.
Chồng cậu tên là Hàn Đông Dương, nhỏ hơn cậu một tuổi, là một người đàn ông.
Cậu là gay, cuộc hôn nhân của bọn họ là hôn nhân gia tộc.
Trước khi Lâm Ngộ An kết hôn, ăn chơi đàng điếm. Sau khi kết hôn, phải diễn vai của một người đàn ông tốt.
Đối với Lâm Ngộ An mà nói, cậu kết hôn với Hàn Đông Dương, cùng lắm là để chiều lòng mọi người, cứu giúp công ty của cha, nhận được rất nhiều tiền cưới, đồng thời còn cấm cậu đi ăn chơi.
Buổi tối ngày kết hôn của cậu và Hàn Đông Dương, hai người lo lắng đối phương đến lúc đó sẽ đổi ý, cho nên đã sớm ký đơn thoả thuận ly hôn, hai năm sau sẽ có hiệu lực.
Đêm tân hôn của người khác thì là không thể bỏ lỡ cảnh đẹp vội vã cởi áo tháo thắt lưng, thức trắng đêm xuân, đưa cổ họng lên cao trào.
Hai người bọn họ thì ở trên cái giường hỉ hai mét đỏ tươi đếm từng đồng tiền cưới, đếm thiệp đỏ này rồi lại đếm thiệp đỏ kia, kế hoạch phân chia tài sản sau khi ly hôn, cậu thì cầm bút ký hơn hai chục tờ giấy hợp đồng.
Chồng cậu là luật sư, vô cùng kĩ càng với chuyện này, đeo mắt kính, cầm máy tính tính đến từng hào một, chong đèn chiến đấu cả đêm đến rạng sáng bốn giờ mới đi ngủ.
Đến giữa trưa ngày hôm sau bọn họ mới thức dậy.
Lúc ngồi trên bàn ăn trưa, bọng mắt bọn họ đen bầm, ngáp không ngừng.
Dì giúp việc trong nhà nhìn bọn họ, còn lộ ra nụ cười mập mờ không rõ ý gì.
Hai năm qua, cậu và chồng mình ngoài mặt trong lòng không giống ý nhau, hôn nhân trên danh nghĩa, lòng người khô kéo như cây khô.
Nhưng ở trong mắt dì giúp việc.
Bọn họ là vợ chồng son còn ngượng ngùng, cố nén vui sướng trong lòng.
Lúc cậu và chồng mình mới kết hôn, do một lần cãi nhau nên không cẩn thận ra tay đánh đến hai bên mặt mũi bầm dập.
Để có thể duy trì cuộc hôn nhân chật vật này.
Đóng chặt cửa năm ngày năm đêm không dám bước ra khỏi cửa.
Ngay cả đồ ăn cũng là được gì giúp việc lặng lẽ đẩy qua khe cửa.
Nhưng ở trong mắt của dì giúp việc.
Bọn họ đang đóng cửa tự chơi tự vui.
Còn nhớ sau khi kết hôn được nửa năm, Lâm Ngộ An đến bệnh viện nhổ răng khôn, hôm sau thì mặt sưng phù đến độ ăn không được.
Nhưng ở trong mắt của dì giúp việc.
Cả đêm đó cậu chính là chịu đấm ăn xôi.
Nói chung, ở trong mắt mọi người, Lâm Ngộ An và chồng cậu là hình mẫu vợ chồng ân ái, như keo như sơn, tình ý triền miên.
Chỉ có Lâm Ngộ An và chồng cậu mới biết, trên giường bọn họ có hai cái chăn quay lưng về nhau.
Bọn họ giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Đặt giữa giường một chén nước.
Tuy là bây giờ không có nước, nhưng hai cái chăn vẫn ở chỗ cũ.
Lâm Ngộ An cứ à ơ à ất, ất ất đến khô đèn, lại ơ ơ đến khô dầu.
Cuối cùng cũng nhịn tới giờ, cậu chỉ còn có một tháng lẻ bảy ngày nữa là hết khổ rồi.
Cậu không biết chồng mình có ăn vụng bên ngoài không, nhưng cậu thì muốn ăn vụng ở ngoài.
Nếu như không phải đã quy định sau khi kết hôn không thể xằng bậy ở bên ngoài, thì hôm qua khi Lâm Ngộ An thấy lịch chỉ còn 38 ngày, cũng đã không mừng đến không chịu nổi tự mình chạy ra ngoài uống rượu.
Còn trời đất xui khiến bị người ta đè.
Lâm Ngộ An lái xe về đến nhà.
Mới bước vào cửa, đã thấy chồng cậu đang ngồi trên sô pha, bộ dáng chỉ muốn chết chẳng muốn sống, mẹ hắn cũng ở bên cạnh.
"Mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới, con trai à, con sao vậy!"
Mẹ của Hàn Đông Dương tên là Diệp Thù Lệ, hơn bốn mươi tuổi, quanh năm lượn vòng từ mạt trượt tới mỹ viện, đến giờ dù đã có tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, chẳng tìm được nếp nhăn nào trên mặt cả.
Vừa thấy cậu liền cười cong mắt.
"Ngộ An về rồi nhà, nhanh qua đây ngồi nào." Diệp Thù Lệ vui vẻ ngoắc.
Lâm Ngộ An cầm chìa khóa xe đi tới, liền thấy chồng cậu nằm trên sô pha sắc mặt khô héo, hai mắt vô thần.
Giống như là đã trải qua chuyện gì mà sinh mệnh không thể chịu đựng được, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ cũng không biết nữa, sáng sớm Đông Dương đã gọi mẹ, mẹ vội vội vàng vàng chạy đến thì thấy nó đã có bộ dáng thế này rồi. Hỏi nó mà nó cũng không nói." Mặt Diệp Thù Lệ lộ vẻ đau lòng, "Ngộ An à, con ở với Đông Dương, con có biết tối qua đã xảy qua chuyện gì không?"
Làm sao cậu biết được, tối qua cậu cũng có ở nhà đâu.
Lâm Ngộ An lắc đầu, mở miệng nói: "Hôm qua con tăng ca muộn, con cũng không rõ."
Nói tới chuyện này, cậu cũng có chút chột dạ, liếc qua nhìn Hàn Đông Dương, lại phát hiện Hàn Đông Dương đang nhìn cậu chằm chằm, trong mắt có đau khổ chồng chất, mắt ướt lệ nhoà.
Lâm Ngộ An bình tĩnh tự nhiên, quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Hàn Đông Dương muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại, sau đó thì quay đi.
Lâm Ngộ An: "..."
Diệp Thù Lệ đợi một hồi, dặn Lâm Ngộ An an ủi Hàn Đông Dương một chút liền muốn đi, Lâm Ngộ An nói bà ở lại ăn trưa, Diệp Thù Lệ đối xử với cậu rất tốt, Lâm Ngộ An cũng đối xử tốt lại với bà. Nhưng Diệp Thù Lệ nói đã hẹn với mẹ cậu đi dạo phố mua quần áo, làm móng tay, chiều đi uống trà, chơi mạt chược, đến thẩm mỹ viện làm đẹp, đã sắp xếp kín lịch cả ngày.
Lâm Ngộ An cũng không giữ nữa, tiễn Diệp Thù Lệ ra cửa, liền xoay người vào nhà.
Hàn Đông Dương ngồi trên sô pha, mắt đỏ đến kỳ cục, Lâm Ngộ An biết bộ dáng này của hắn là đã khóc, trong lòng suy đoán có lẽ là chuyện của văn phòng luật.
Tuy là bình thường bọn họ không nói chuyện nhiều, nhưng chuyện gì thì cũng phải nói, bây giờ hôn nhân của bọn họ vẫn còn đang tu trong chùa.
Mặc dù không có va chạm mãnh liệt giữa linh hồn và thể xác, nhưng vẫn còn có tình hữu nghị đồng sàng dị mộng.
Lâm Ngộ An ngồi xuống sô pha tính hỏi vài câu, an ủi hắn một cái, "Cậu làm sao vậy? Văn phòng luật xảy ra chuyện gì à?"
Cậu đã kết hôn với Hàn Đông Dương hai mươi ba tháng, không hiểu rõ tính cách của nhau, cho đến giờ cũng không thân thiết bao giờ.
Nhưng theo cậu quan sát, tính cách của Hàn Đông Dương thuộc về dạng giấu tâm tình trong mắt, hỉ nộ không hiện ra mặt.
Lịch sử tình trường đơn giản, chưa từng thấy ai tiếp xúc thân mật với hắn cả.
Sinh hoạt riêng tư cũng rất trong sạch, trên người không có mùi lạ, ngủ không ngáy không mớ không nghiến răng.
Từ đầu đến chân cũng tuyệt vời, không chỉ có thân cao hạc giữa bầy gà, còn có một túi da có thể giết chết người bên cạnh.
Đi vào vòng giải trí còn có thể lăn lộn giành được danh hiệu tiểu sinh lưu lượng được hàng vạn ngàn phụ nữ theo đuổi.
Dùng chữ số tính toán, lưu lượng của hắn chắc là 500G một tháng.
Nhưng bởi vì tính cách của Hàn Đông Dương, Lâm Ngộ An thường không biết rốt cuộc Hàn Đông Dương đang nghĩ gì, hắn sẽ luôn nhìn mình thật kỹ lúc mình nói chuyện.
Vài lần như thế, ý nghĩ không rõ, y như là đố đèn.
Lâm Ngộ An không biết cậu đã đoán trái tim thất khiếu linh lung (2) óng ánh trong suốt của chồng mình bao nhiêu lần.
(2) Trái tim thất khiếu linh lung: ý chỉ người nào đó rất thông minh, khó đoán.
Nhưng bây giờ, cậu cam đoan, cậu đoán không được.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trong tiềm thức của Lâm Ngộ An nhận ra được, chuyện lần này rất lớn.
Có thể khiến cho một người đàn ông đau khổ đến rơi lệ, lý do, chỉ có một, tiền tài, tình yêu, rõ ràng không phải là những chuyện này.
Loại trừ tình yêu, sáng nay cổ phiếu của quặng mỏ nhà bọn họ mới tăng.
Trong lòng Lâm Ngộ An bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, chợt nhìn Hàn Đông Dương, hít sâu mấy hơi, chẳng lẽ là...
"Cậu..." Lâm Ngộ An khó khăn nuốt nước miếng một cái, "Cậu đi khám biết mình mắc bệnh nan y?"
Lần này Hàn Đông Dương nhìn thật sâu vào mắt cậu, dùng loại ánh mắt xuyên thấu qua cả linh hồn.
Lâm Ngộ An thật sự không hiểu ánh mắt này là sao, nhưng người mắc bệnh nan y không có thời gian ngồi đây để khóc, phải đến bệnh viện chứ không phải ở chỗ này.
Hai người nhìn nhau chăm chú một lúc, Lâm Ngộ An lấy tờ giấy, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hàn Đông Dương, an ủi: "Đừng khóc, khóc gì chứ, chuyện này lớn như thế nào đâu, chuyện gì xảy ra cũng đã không quan trọng, quá khứ rồi cũng sẽ qua."
Lâm Ngộ An vốn muốn nói, cậu xem nè, tôi là công, thường xuyên lắc lư chỗ ăn chơi, tối qua lại bị người ta đè, còn không khóc, cậu khóc cái rắm gì.
Nhưng chuyện này lại đi ngược lại hợp đồng hôn nhân của cậu.
Lông mi của Hàn Đông Dương từ từ chớp chớp, không dám tin nhìn cậu mấy cái, chợt đẩy tay cậu ra, đứng dậy đi lên lầu.
Lâm Ngộ An sững sờ trên sô pha, không biết có phải là lời cậu nói khiến hắn để bụng hay không, dù sao cũng rất quái lạ.
Đến trưa, Hàn Đông Dương vẫn làm ổ ở trong phòng, một mình Lâm Ngộ An ăn cơm trưa xong, đi lên lầu gọi hắn.
Vào cửa thì thấy Hàn Đông Dương nằm ở trên giường, kéo rèm cửa kín mít không thấy ánh sáng, cửa sổ thì đóng chặt.
Vừa vào phòng ngủ, Lâm Ngộ An cũng có thể cảm nhận được bi thương to lớn kia, mưa gió mù mịt xoay quanh trên đỉnh đầu của chồng cậu.
Cậu tính gọi Hàn Đông Dương xuống ăn cơm, bây giờ nhìn thế này, cậu cảm thấy cứ để hắn ở một mình thì tốt hơn.
Lâm Ngộ An đi nhẹ đi khẽ, lấy một bộ quần áo từ tủ đồ ra thay, chuẩn bị tới công ty.
Sau khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống phòng bếp, nói dì Ngô nấu chút cháo cá rồi mới ra ngoài.
/Hết chương 1/
Cực Phẩm: Mở hàng đầu năm. Mình mới đọc xong bộ này hôm qua. Đây là một bộ nhẹ nhàng hài hước, có anh công rất thú zị. Truyện này không có cao trào gì, chỉ là câu chuyện nhẹ nhàng giữa hai người đàn ông yêu nhau thôi. Nếu muốn đọc truyện gây cấn thì truyện này sẽ không giành cho bạn. Còn đọc để ấm lòng thì cứ nhảy vào.
Xin giới thiệu về công của bộ này: Thích màu đen yêu màu trắng thích khóc thích viết nhật ký để gặm nhấm nỗi buồn lại còn để răn dạy chúng sinh về một thế giới đầy xấu xa.