*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Làm sao bắt đầu làm tượng thạch cao rồi?” Dương Thụ đứng ở cửa bỗng nhiên vừa thấy Lâm Ngạn chống ba toong đứng phía sau cửa, không khỏi lại càng hoảng sợ hơn.
Lâm Ngạn đem người đi vào nhà mới tự giễu nói, “Mắt không tốt liền bị xe đụng, cũng may không có bị gì quan trọng, chính là hình dáng xấu xí một chút.”
Dương Thụ tiếp nhận cây ba toong của cậu, đỡ cậu chậm rãi đi vào phòng khách, trong miệng còn không quên lải nhải, “Em đây là mắt cỡ nào không tốt a?!” Nhìn nhà một chút không có một bóng người, không khỏi nhíu mày, “Thế nào chỉ có em ở nhà một mình? Đôi tham ăn đâu rồi?”
Lâm Ngạn ngồi ở trên ghế salon cũng bắt đầu thở hổn hển. Lấy tay ra hiệu cho Dương Thụ tùy ý, cầm ly nước trên bàn trà uống mấy ngụm mới hoàn hồn, “Đôi tham ăn đều đi học rồi, vú Tào biết hôm nay có khách đến, đã sớm đi chợ mua đồ ăn về chuẩn bị rồi.”
“Em cái Cát lãng Đài* này rốt cuộc không tiếc mời người đến chăm sóc mình rồi?” Dương Thụ vỗ nhẹ nhẹ lên cái chân bó thạch cao đầy nét vẽ nguệch ngoạc kia, không khỏi than thở, “Chúng ta còn thật là người cùng cảnh ngộ!”
Thấy tư thế ngồi của Lâm Ngạn tương đối khó khăn, liền cúi người cầm cái chân được vẽ nguệc ngoạc kia chậm rãi để gác qua trên bàn trà, “Như vậy có thoải mái hơn một chút không?”
“Quả nhiên là người làm bác sĩ, góc độ đặt này đây mới gọi là vừa vặn!”
Lâm Ngạn còn mua vui lắc lắc cái chân đã phế của mình, thấy Dương Thụ khẽ cười rộ lên mới thôi. Dùng sức vỗ vỗ vai Dương Thụ, “Làm sao không cho em biết?”
Dương Thụ kéo kéo khóe miệng, cười khổ một cái.
“Mẹ anh bà cả đời sĩ diện, trước khi mất cũng không muốn người khác thấy bộ dáng khó coi của mình. Buổi tối vừa mất, ngày hôm sau liền hỏa táng rồi. Mẹ anh nhớ ba anh nhiều năm như vậy, hiện tại hai người cũng có đôi có bạn.” Dương Thụ theo thói quen vỗ vỗ đầu Lâm Ngạn, “Vốn còn muốn tới tìm em uống một trận thống khoái, em ngược lại, dứt khoái làm cho mình không dễ chịu.”
Lâm Ngạn đã thành thói quen cái cử chỉ thân thiết này của y, bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, “Anh cũng không phải không biết tửu lượng của em, nếu như uống rượu uống đến say rồi mười người như anh cũng không đở nổi!”
Hai người dường như là đồng thời nhớ đến bộ dáng Lâm Ngạn say rượu trước đây ở T thành, đồng thời bật cười, nụ cười này tựa như phun ra tích tụ chống chất ở trong lòng trong nửa tháng này. Lâm Ngạn nhìn thấy mặt mày Dương Thụ đang lúc bi thương, có chút đau lòng. Thế nhưng sinh ly tử biệt cho đến bây giờ đều không phải là người có thể thao túng. Làm một bác sĩ giỏi, Dương Thụ lĩnh hội so với chính mình còn hiểu rõ hơn. Chỉ bất quá mẹ Dương cho biết quá muộn, để lại cho Dương Thụ một nổi tiếc nuối.
Dương Thụ khẽ thở dài một tiếng, nhìn Lâm Ngạn, khổ sở nở nụ cười, “Lâm Ngạn, trước khi mẹ anh mất muốn anh nói lại cho em một câu, bà nói xin em tha thứ cho trách nhiệm và tấm lòng che chở của một người làm mẹ.” “Anh biết rồi?” Lâm Ngạn cười nhạt, lắc đầu, “Dì hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, cho nên những lời đó em không để trong lòng. Huống chi, nơi nào có chuyện vãn bối ghi hận trưởng bối.”
Dương Thụ không có tiếp lời, chỉ là gật đầu. Có một số việc Lâm Ngạn không nói y cũng hiểu rõ, nếu như năm đó Lâm Ngạn còn một chút tâm tư mà nói, như vậy hiện tại Lâm Ngạn sợ rằng một chút cũng sẽ không đi đụng chạm khối tâm tư kia. Năm đó mình rời đi, tựa như mình cùng Lâm Ngạn trong lúc đó vẽ xuống một ngòi bút xóa sạch căm phẩn bất bình. Hơn nữa Chu Mặc một thân phận kỵ sĩ vẫn luôn đứng bên cạnh Lâm Ngạn, tâm Dương Thụ giống như ngăn chặn. Nguyên lai, người không có dừng lại tại chỗ không chỉ một mình y. Người trước mặt này, cũng đang từng chút phát hiện thế giới hoàn mỹ bên ngoài. Bây giờ mặt mày Lâm Ngạn giữa lúc này tuy rằng còn có vẻ u sầu, thế nhưng cả người phát ra tự tin cùng kiên cường đã không phải là cậu bé luôn lo lắng sợ hãi thương cảm của sáu năm trước có thể so sánh được. “Trên mặt em dính gì à?” Lâm Ngạn thấy y nhìn chằm chằm vào chính mình, không khỏi sờ sờ mặt mình.
“Ở đây dính một chút vụn bánh bích quy.” Dương Thụ đưa tay sờ sờ tốc mai chỗ tóc hơi nhếch lên của Lâm Ngạn, rất mềm rất tốt. Thảo nào người xưa hay nói, người có tóc mềm lòng cũng mềm. Thấy tính tình Lâm Ngạn như vậy, thật đúng là câu nói thực.
Lâm Ngạn ngồi thẳng thân thể, đột nhiên có chút lúng túng, tay Dương Thụ cọ trước mặt mình, áo bành tô dán gò má của mình, tư thế như vậy rất mập mờ. Lâm Ngạn vội cười khẽ nghiêng đầu, “Nhất định là kiệt tác của Lâm Đậu Bao, nhóc con này gần đây càng ngày càng nghịch ngợm.”
Dương Thụ rất tự nhiên thu tay về, cười cười, “Hai đứa nhỏ này cá tính thật đúng là khác rất nhiều.”
Lâm Ngạn gật đầu, “Bé con kia lên lớp một rồi, em đây còn chưa có nhảy đến hàng ba đã cảm thấy già rồi. Lần trước anh đến không gặp được hai đứa nó, hiện tại đối với hai đứa tham ăn một đứa so với một đứa càng có chủ ý.”
“Vậy em làm cho anh người đã qua hàng ba phải làm sao bây giờ a?”
Lâm Ngạn gật đầu, “Dương Thụ, có cô gái nào hợp ý liền đem cô gái nhà người ta cưới về nhà đi.”
Dương Thụ thật sâu nhìn cậu một cái, “Tùy duyên đi. Bất quá em không trở về T thành, bạn thân anh đây thế nào cũng không thể bị vứt bỏ đi.”
Nghe vậy, Lâm Ngạn kinh ngạc nhìn y, “Dương Thụ?” “Thầy anh gần đây tới G thành làm chủ nhiệm khoa bệnh viện tim, ông hy vọng anh có thể cùng đi G thành giúp ông.” Nếu như nói Dương Thụ đến gặp Lâm Ngạn còn chưa có nghĩ làm thế nào tốt để từ chối thầy của y, sau khi gặp Lâm Ngạn lại kiên định quyết tâm y ở lại G thành.
“Thực sự?” Lâm Ngạn ngược lại rất vui vẻ, nghĩ đến có thể được thầy của y nhìn trúng đối với Dương Thụ là chuyện không thể tốt hơn, cũng không từng lo lắng đến đại giới Dương Thụ nhảy đến G thành. Nếu như không đến G thành, năm năm sau, Dương Thụ cũng có thể ngồi lên cái vị trí hiện tại của thầy y. Đương nhiên có một số việc Lâm Ngạn không hiểu, Dương Thụ cũng sẽ không nhiều lời.
Đối với Dương Thụ học thành tài về nước mà nói, có một số việc đã bỏ lỡ một lần, thì không thể lại bỏ qua thêm lần nữa!
Chu Mặc sau khi vào nhà liền thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui, bộ dáng hòa thuận ấm áp. Dừng lại bước chân, ý vị thâm trường nhìn Dương Thụ ngồi ở bên cạnh Lâm Ngạn liếc mắt một cái. Dương Thụ ngồi đối diện cửa, thời điểm thấy Chu Mặc, liền đối với Lâm Ngạn cười chép miệng, “Ngày hôm nay rốt cuộc mời mấy người uống rượu?”
Lâm Ngạn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Mặc đen mặt đứng ở cửa, trong tay còn cầm ba lô nhỏ của Lâm Đậu Bao, nhất thời lại càng hoảng sợ, “Đậu Bao đâu rồi?”
“Thân thể Đậu Bao có chút khó chịu, trường học liền báo cho tôi biết đến đón nhóc con kia về nghỉ ngơi. Bác sĩ vừa khám qua, có thể là cảm mạo có chút sốt, bất quá đừng lo.” Nói xong đùi phải hơi chút giật giật, quả nhiên thấy Lâm Đậu Bao ôm chân trái Chu Mặc, đuôi cũng không lắc, nhóc con sáng sớm còn sinh động chạy nhảy loạn kia gương mặt nhỏ đỏ au.
Lâm Ngạn nhất thời nóng nảy, cũng không chú ý chân đi đứng bất tiện, liền muốn đi qua ôm bảo bối của mình. Dương Thụ vội vàng đứng lên đỡ cậu, Chu Mặc nhìn thoáng qua cái tay chướng mắt kia, vỗ vỗ đầu nhỏ của Lâm Đậu Bao, “Cùng chú trở về phòng ngủ được không?”
Lâm Đậu Bao có chút mệt mỏi, cũng không bán manh, ôm chân trái Chu Mặc cùng cái đuôi tự đác, Chu Mặc đi một bước nhóc liền đi một bước, cũng không cần Lâm Ngạn ôm. Thấy gương mặt lo lắng của Đại Lâm nhà mình, cũng không có đùa giỡn hoạt bát lúc bình thường, hôn Lâm Ngạn một cái.
“Đại Lâm, cha cùng chú Dương chơi đi, con muốn cùng chú Chu ngủ chung.”
Tâm Lâm Ngạn nhất thời không thoải mái, bảo bối nhà cậu khó chịu dựa vào cái gì kề cận Chu Mặc a?!
“Hai người trò chuyện trước, tôi bồi Đậu Bao đi nghỉ trước.” Nói xong quay qua Dương Thụ gật đầu, điệu bộ kia thật đúng là so với người chủ nhân là Lâm Ngạn này còn giống hơn.
Dương Thụ híp mắt một cái, vị phú nhị đại này thật đúng là biết giải quyết! Tiết mục tiến dừng từng bước như vậy ngược lại chơi đến tâm vào tay. Chìa tay nhéo nhéo mặt tròn của Lâm Đậu Bao, “Đậu Bao, nhanh vào nhà đi, chú Dương chút nữa mua đồ ăn ngon cho con.”
Lâm Đậu Bao gật đầu, kế tiếp nhắm mắt theo đuôi theo Chu Mặc vào phòng, làm cho Lâm Ngạn đau lòng vô cùng. Sáng sớm ra khỏi nhà vẫn còn khỏe mà, như thế nào nói bệnh liền bị bệnh rồi?
Dương Thụ một bên nhìn ở trong mắt, biết mình nếu còn muốn tiếp tục ở lại nơi này, Lâm Ngạn cũng không có nhiều tâm tư ôn chuyện cùng y. Vỗ vỗ vai Lâm Ngạn, “Đi chăm sóc Đậu Bao đi, ngày mai anh trở lại thăm em, còn nhiều thời gian.” Bất quá câu còn nhiều thời gian này ngược lại có chút ý vị thâm trường.
Lâm Ngạn có chút áy náy gật đầu, “Chờ em đi đứng được rồi, nhất định đi bái tế dì một chút.”
Dương Thụ cảm kích cười cười, Dương Thụ chỉ chỉ cái hộp đặt ở trên bàn, “Quà cho đôi tham ăn, vốn còn muốn chờ bọn nó trở về cùng nhau mở, hiện tại chỉ có thể nhờ em chuyển giao. Ba năm không gặp, hai đứa nhở này sợ ràng sẽ không còn hôn anh nữa rồi.”
“Làm sao sẽ? Năm đó thời điểm anh đi nước A, Đậu Bao còn ôm anh khóc một trận đâu, lần này đứa nhỏ bị bệnh, chờ đến lúc khỏe còn không biết ầm ĩ cùng anh như thế nào đâu.”
Dương Thụ nở nụ cười một chút, cũng khôn nhiều lời, xoay người liền ra cửa. Nhìn chiếc xe đậu cách chiếc xe xa xỉ nổi tiếng kia một chút, mắt tối sầm, cầm điện thoại gọi điện cho thầy, ba năm trước đây chính mình vì sự nghiệp, vì trách nhiệm gia đình phụ tấm lòng của Lâm Ngạn, cuộc sống cô độc trong ba năm này tựa hồ dạy cho y hiểu một việc, y khát vọng một gia đình, một ngôi nhà có thể cho y cảm giác được an tâm.
Lâm Ngạn đứng ở trong phòng không phải lần đầu gặp tình huống con mang bệnh, tuy rằng nóng ruột, nhảy một chân vào wc, vắt khăn lông nóng chuẩn bị cho nhóc con kia lau mồ hôi, đi hai bước đột nhiên dừng lại, không đúng! Quần áo trên người Lâm Đậu Bao căn bản không phải là bộ sáng sớm mặc ra ngoài!
Tâm Lâm Ngạn khẩn trương một chút, có chút tâm thần không yên đi đến cửa phòng Lâm Đậu Bao, mới vừa đẩy ra một khe nhỏ, trong phòng liền truyền đến thanh âm Chu Mặc dỗ đứa nhỏ. Thanh âm Chu Mặc trầm thấp, hiện tại lại tận lực giảm thấp giọng, Lâm Đậu Bao ghé vào trên người hắn đã có chút buồn ngủ rồi.
“Đậu Bao, nói cùng chú, có đúng là con bị bạn ăn hiếp hay không?”
Chu Mặc nghĩ đến điện thoại của trường học thì một khắc kia chính là lửa giận trong lòng, đứa nhỏ này làm sao sẽ vô duyên vô cớ rơi vào trong ao? Lâm Đậu Bao cho đến bây giờ đều không phải đứa nhỏ làm cho người khác vui, nếu là bị người ăn hiếp, Chu Mặc hắn ngược lại muốn xem xem là con nhà ai mà có cái năng lực này!
Lâm Đậu Bao khép chặt miệng, cũng không mở miệng, chỉ là nước mắt to như hạt đậu ra sức rớt xuống, khóc như vậy Chu Mặc một người đàn ông cũng mềm lòng.
“Được, được, được, Đậu Bao ngoan, chú không hỏi nữa có được không?” Nếu như là Lâm Thang Viên, Chu Mặc còn có thể cùng bé con đó phân tích thật tốt, thế nhưng đứa nhỏ Lâm Đậu Bao này nhìn vô tư, tâm tư lại rất nhạy cảm. Chu Mặc ôm nhóc, khẽ vỗ nhẹ lưng nhóc, sợ nhóc khóc lợi hại nấc cục.
Lâm Ngạn đứng ở ngoài cửa, trong lòng cũng đang rơi lệ, Đậu Bao của cậu nhất định là bị ăn hiếp, cho nên mới không chịu để cho mình bồi. Đứa nhỏ này không chịu nổi nhất chính là mình thương tâm, Lâm Ngạn đứng ở ngoài cửa, vào cũng không được, không vào cũng không được.
“Chú.” Qua hồi lâu, Lâm Đậu Bao mới nhẹ nhàng hô một câu.
“Chú ở đây, Đậu Bao không sợ.”
“Chú, Đới Thư Hào nói trẻ con không có mẹ đều là từ trong thùng rác nhặt được!”
Tay Chu Mặc ôm đứa nhỏ nhất thười căng thẳng, “Sau đó Đậu Bao tức giận có đúng hay không?”
Lâm Đậu Bao nhìn sắc mặt của Chu Mặc, trực giác hắn không có tức giận, mới căm giận mở miệng, “Con có Đại Lâm của chúng con, không bao giờ muốn chơi cùng Đới Thu Hào nữa!”
Chu Mặc phụ họa hôn cái đầu nhỏ của nhóc một cái, “Đại Lâm là ba ba Đậu Bao, vậy chú làm mẹ Đậu Bao có được hay không?”
“…”
“…”
Lâm Đậu Bao chớp mắt to, do dự một chút, “Chú người xác định?”
Chu Mặc trầm mặc, hắn này có tính là bị cự tuyệt hay không…
Chú thích:
Cát Lãng Đài: nhân vật người cha trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của tác giả người pháp Honoré de Balzac lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Chân dung lão Grandet