Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 96: Hơ khô thẻ tre (Đóng máy)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------------

Từ khi Tổ Kỳ xuyên đến thế giới này, chưa từng gặp mặt người nhà của nguyên chủ, càng không hề nhận được điện thoại hay tin nhắn từ họ, nếu không phải trong điện thoại của nguyên chủ còn giữ một ít tin nhắn, Tổ Kỳ thiếu chút nữa cho là nguyên chủ là một cô nhi.

Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện*, Tổ Kỳ không tin anh trai của nguyên chủ lâu như vậy không liên lạc, bây giờ nhắn tin tới chỉ vì chúc mừng năm mới.

*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: ý chỉ không có việc thì không viếng điện Tam bảo làm gì.

Cậu thong thả nhấn vào hộp thoại nhắn tin, rất nhanh liền từ trong loạt tin nhắn chúc mừng tìm đến tên Tổ Chu, phía sau là loạt từ ngữ chúc mừng năm mới.

Lần nữa mở tin nhắn ra, cũng chỉ là một tin nhắn đại trà với những từ ngữ trên mạng hay dùng, không có thêm nội dung gì mới mẻ, cũng y hệt như tin nhắn của mọ người.

Xem ra Tổ Chu cũng không như cậu tưởng tượng.

Tổ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tự giễu nhún nhún vai, nhất thời cảm giác mình thật sự là quá trông gà hoá cuốc, xui xẻo đụng phải mấy kẻ kỳ quái, liền nghĩ ai cũng kỳ quái.

Có lẽ là Tổ Chu trong lúc gửi tin cho mọi người không cẩn thận thêm tên của cậu, Tổ Kỳ suy nghĩ một chút vẫn là trả lời tin nhắn,cậu đang muốn thoát, liền thấy phía dưới tin nhắn chúc phúc dài ngoằn nhiều thêm một câu.

Tổ Chu: Có ở đó không?

Tổ Kỳ: "..."

Vẻ mặt của cậu lập tức thay đổi, y như một cái icon Fun Go bự...

*Icon Fun-Go:



Vì vậy Tổ Kỳ yên lặng thu hồi lời khen của cậu đối với Tổ Chu, cậu im lặng nhìn điện thoại một lát, quyết định tắt điện thoại, ôm lấy Tiết Thiên Vạn lên giường đi ngủ.

...

Tổ Kỳ cũng không có đưa khúc nhạc dạo ngắn này để ở trong lòng, tiếp tục nên làm cái gì thì làm cái đó.

Bất quá khi cậu nhàn rỗi vào vòng bạn bè của Tổ Chu xem thử, vốn định xem sinh hoạt gần đây của Tổ Chu ra sao, nào có biết nhìn thấy là hai cái lằn ngang thêm vào giữa một cái điểm-- rất hiển nhiên, Tổ Chu ẩn bạn bè.( đại loại như chúng ta ẩn bạn bè của mình trên FB với mọi người)

Tổ Kỳ ngẩn hồi lâu, mới yên lặng thoát ra khỏi trang cá nhân của Tổ Chu, vốn là cậu đối với hành vi lần này của Tổ Chu không để ý lắm, nhưng nếu suy nghĩ dưới góc độ của nguyên chủ, khó tránh khỏi có chút giận không chỗ phát tiết.

Nguyên chủ từ bỏ đại học trực tiếp tiến vào giới giải trí, kiếm không ít tiền, nhưng tiền kia hiếm khi tiêu xài, toàn gửi về cho cha mẹ và Tổ Chu.

Cha mẹ nguyên chủ cùng Tổ Chu đều không có công việc ổn định, bọn họ chơi mạt chược mà sống, thắng tiền liền dùng để tiêu xài, thua tiền liền nghĩ trăm phương ngàn kế mà tìm nguyên chủ đòi, cho nên nguyên diễn nhiều phim như vậy, kết quả ngay cả tiền mua một căn nhà 90m2 cũng không chi trả nổi.

Nguyên chủ móc tim móc phổi mà vì gia đình trả giá nhiều như vậy, đổi lại được chỉ là những lời chanh chua chửi bới khi không cấp đủ tiền... Có lúc Tổ Kỳ nghĩ, nguyên chủ sa đọa e rằng có liên quan đến gia đình cậu ta.

Có thể Tổ Kỳ đến cùng không phải "Tổ Kỳ" chân chính, cậu không biết phải đối mặt sao với người nhà của nguyên chủ, chỉ có thể tận lực lựa chọn trốn tránh.

Những ngày kế tiếp vẫn cứ trải qua rất phong phú.

Tiết Giác vào mùng bốn thì mang Tiểu Thiên Vạn trở về, Tổ Kỳ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào quá trình quay chụp căng thẳng, ngoại trừ toàn bộ đoàn kịch đối với cậu từ đồng tình biến thành ao ước, những phương diện khác không có biến hoá quá lớn.

Đảo mắt đến trung tuần tháng ba, đoàn kịch hơ khô thẻ tre, mọi người làm xong tiệc chia tay ôm nhau gào khóc các kiểu thì từng người thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Đoạn Khải đã sớm liên hệ công ty an bài xe bảo mẫu tới đón người, bọn họ trước tiên đem hành lý của Tổ Kỳ trở về Tiết gia, sau đó sẽ đến công ty chờ Vương tổng.

Đợi gần mười phút, Vương tổng còn đang họp nên chưa tới, ngược lại là gặp được Lưu Tuệ San đã lâu không gặp đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt đảo qua ba người ngồi ở trên ghế sô pha, lập tức cố định tầm mắt trên người Tổ Kỳ.

Lưu Tuệ San sáng mắt lên, nhất thời cười như đóa hoa tươi, như gặp người thân mà tiến lên nghênh đón: "Kỳ kỳ, cậu đây là hơ khô thẻ tre hay là xin nghỉ phép?"

"Ngày hôm qua mới vừa đóng máy." Tổ Kỳ cười nói.

Vừa nãy cách xa còn chưa phát hiện, lúc này hai người bọn họ mặt đối mặt, Tổ Kỳ mới nhìn rõ ràng Lưu Tuệ San tựa hồ so với lần trước gặp mặt đẹp hơn rất nhiều.

Tuổi bà ta đã không nhỏ, trạng thái da dẻ còn lâu mới được như mấy cô gái trẻ, dù cho được bảo dưỡng tốt cỡ nào, chỉ cần cười rộ lên, có thể nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt.

Vậy mà hôm nay Lưu Tuệ San như biến thành người khác, tươi cười rạng rỡ, thậm chí thoạt nhìn so với lúc trước trẻ thêm vài tuổi, mặc dù Tổ Kỳ ngồi ở khoảng cách gần như vậy, cũng không nhìn ra nếp nhăn cùng vết chân chim trên mặt bà ta.

Lưu Tuệ San cùng Tổ Kỳ trò chuyện một hơi, bắt đầu làm bộ lơ đãng hỏi thời gian lần hai mở bán táo tây.

"..."

Tuy rằng Tổ Kỳ đã sớm biết Lưu Tuệ San sẽ đem đề tài chuyển đến vấn đề táo tây, thế nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương rõ ràng rất cấp bách nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhất thời không nhịn được cười.

Lưu Tuệ San nói: "Cậu còn nhớ Liễu Tĩnh không?"

Tổ Kỳ đương nhiên nhớ, sản phẩm của cậu có thể thuận lợi được tuyên truyền như vậy, nguyên nhân lớn nhất là nhờ cái tin mà Liễu Tĩnh đăng kia.

Dù sao Liễu Tĩnh là chủ biên của tạp chí nổi tiếng,minh tinh muốn cùng bà ta bấu víu quan hệ nhiều đếm không xuể, một khi bà ta đi đầu tuyên truyền, liền có không ít minh tinh vì cùng Liễu Tĩnh hợp tác sẽ chia sẻ tin.

Do thái độ lúc trước của Liễu Tĩnh đối với nguyên chủ, bây giờ muốn cầu cạnh nên quả thực đã nỗ lực rất nhiều.

"Mụn trên mặt của bà ấy đã tốt hơn rồi, trước đây bà ấy đi nhiều bác sĩ như vậy, bây giờ ăn táo tây của cậu vào, ngay cả sẹo mụn cũng không thấy." Lưu Tuệ San ngạc nhiên mở miệng, "Bà ấy và chồng trước đã ly hôn đã lâu như vậy, chồng trước một cú điện thoại cũng không có gọi cho bà ấy, bây giờ nhìn thấy bộ dáng hiện tai của bà ấy, lại như con chó mà chạy đến cầu tái hợp."

Tổ Kỳ từ chỗ Ông Ngọc Hương đã nghe nói qua việc ly hôn của Liễu Tĩnh, không nghĩ tới phía sau còn trò khôi hài này.

Cậu không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Liễu chủ biên đồng ý sao?"

"Nếu như bà ấy mà cùng tên tra nam kia hơp lại, vậy tôi cùng cô ấy nghỉ chơi." Lưu Tuệ San lườm một cái, ngược lại cười hì hì nói, "Dung mạo của bà ấy dễ nhìn lại có tiền, lẽ nào không tìm ra được đối tượng? Bạn trai hiện tại của bà ấy nhỏ hơn bà ấy bảy tuổi, điểu kiện khắp mọi mặt đều quăng cái tên tra nam kia tận mười cái phố."

Sau khi Khang Thanh Hoa cùng Liễu Tĩnh ly hôn, từ chỗ Liễu Tĩnh nhận được mottj phần tài sản, không coi là nhiều, nhưng cũng đủ để ông ta và bạn gái mới quen tiêu xài một khoảng thời gian.

Đáng tiếc hiện tại, tiền trong tay Khang Thanh Hoa lại bị bạn gái mới tiêu xài không còn bao nhiêu, mà số tiền lương ít ỏi của ông ta lại không thể chống đỡ nổi sức mạnh mua sắm cường liệt của bạn gái.

Thiếu nợ thẻ tín dụng gần tới mười vạn cùng với các khoản nợ bên ngoài, bạn gái xinh đẹp mà trước giờ ông ta nâng trong lòng bàn tay phủi mông một cái liền bỏ đi.

Khang Thanh Hoa bị chủ nợ ép đến đường cùng, trong tuyệt vọng ông ta nghĩ tới Liễu Tĩnh, trước đây Liễu Tĩnh đối với ông ta yêu chết đi sống lại, nghe nói sau khi ly hôn bà ta còn đau khổ ít ngày.

Nếu như bây giờ ông ta quay đầu tìm tới Liễu Tĩnh nói chút lời ngon tiếng ngọt nói, chiếu theo tình cảm mà Liễu Tĩnh dành cho hắn, sẽ tha thứ cho hắn chứ?

Chỉ là nhớ đến gương mặt của Liễu Tĩnh, Khang Thanh Hoa vẫn là không ngăn được mắc ói, ông ta tự mình làm công tác tư tưởng rất lâu mới quyết định đi gặp Liễu Tĩnh.

Chiều hôm đó, Khang Thanh Hoa mặc âu phục màu xám, thắt caravat chỉnh tề trong tay còn ôm một bó hoa mân côi.

Chờ đợi gần hai giờ, Khang Thanh Hoa rốt cục nhìn thấy biển số xe quen thuộc, ông ta quyết

Mỹ phu nhân ăn mặc trang nhã xinh đẹp trước mắt này chính là người vợ trước xấu như cóc ghẻ của ông ta?!

Khang Thanh Hoa không thể tin vào những gì mình chứng kiến, nhưng lại không thể không buộc mình tin tưởng.

Nhưng mà ông ta còn chưa kịp vui vẻ, liền nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn đang ngồi ở ghế phó lái.

Lần này Khang Thanh Hoa cứng ngắc tại chỗ, một hồi lâu mới dưới sự thiếu kiên nhẫn của Liễu Tĩnh giơ tay lên, run rẩy chỉ về người đàn ông trẻ tuổi kia, trong âm thanh ôm theo ức chế phẫn nộ và ghen tuông: "Hắn là ai?"

Liễu Tĩnh cười lạnh, âm dương quái khí mở miệng: "Làm sao? Ông có thể tìm tình nhân mới, tôi lại không thể có người yêu mới?"

Nói xong, người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười nhìn Khang Thanh Hoa, thần sắc lạnh lùng nhíu mày, bên trong thể hiện sự thị uy.

Khang Thanh Hoa tức đến xanh mét cả mặt mày, lên cơn giận dữ mà đem hoa mân côi ném xuống đất, mạnh mẽ giẫm mấy phát, sau đó chỉ vào Liễu Tĩnh đang cười mà như khoogn cười: "Bà thật đúng là lợi hại, chúng ta mới ly hôn không bao lâu, người tình mới liền tìm tới."

Liễu Tĩnh khinh bỉ mà nhìn Khang Thanh Hoa đang tức đến nổ phổi, đột nhiên cảm thấy Ông Ngọc Hương nói rất chính xác, một khi bọn họ thoát ra khỏi tình cảm mù quáng, sẽ phát hiện -- mình trước kia là thật mắt mù.

Khang Thanh Hoa vừa già vừa tầm thường, ăn cơm mềm còn khắp nơi khoe khoang mình là đại nam tử...

Đàn ông như vậy, người nào thích thì cứ đi mà lấy.

Sau đó Liễu Tĩnh chẳng buồn liếc Khang Thanh Hoa một cái, mà gọi bảo an đến đuổi ông ta đi

Từ vụ đó, Khang Thanh Hoa tỉnh táo lại liền tìm trăm phương ngàn kế, nỗ lực dùng lời chót lưỡi đầu môi cứu vãn đoạn hôn nhân cũ, chỉ là Liễu Tĩnh mềm không được cứng không xong, mỗi lần đều hành Khang Thanh Hoa đến chật vật.

Dần dần, khang thanh hoa hoàn toàn biến mất trong cuộc sống Liễu Tĩnh.

Nghe Lưu Tuệ San kể xong, Tổ Kỳ thổn thức không thôi, đồng thời nghĩ tới Ông Ngọc Hương cùng Tiết Ngạn Tĩnh.

Trước đây không lâu lúc Tiết Giác đến tham ban, Tổ Kỳ nghe hắn nói Tiết Ngạn Tĩnh muốn cùng Ông Ngọc Hương phục hôn, ba lần bốn lượt về nhà tìm Ông Ngọc Hương đánh bài tình cảm.

Tuy rằng Tiết Giác không hy vọng Ông Ngọc Hương cùng Tiết Ngạn Tĩnh phục hôn, nhưng đây là việc hôn nhân giữa bọn họ, dù là Tiết Giác làm con trai duy nhất, cũng chỉ có thể đối với Ông Ngọc Hương đưa ra kiến nghị.

Cũng may Ông Ngọc Hương sớm đối với Tiết Ngạn Tĩnh bỏ đi tâm tư, đối với hành vi lúc trước của Tiết Ngạn Tĩnh không thể tha thứ, một chữ cũng không thèm nói với ông ta, trái lại cùng bạn bè uống trà làm đẹp tận hưởng cuộc sống.

Tổ Kỳ cùng Lưu Tuệ San lại nói vài câu, Vương tổng mới khoan thai đến, vừa vào văn phòng liền đưa ra mấy kịch bản để Tổ Kỳ chọn lựa.