Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 77: Gặp mặt




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

--------------------------------------------

Từ khi Tổ Kỳ quyết định đem táo tây trong không gian vận chuyển đến hiện thực bán, liền bắt đầu lưu ý vấn đề đất đai.

Bởi nguyên chủ quen biết không nhiều, người đáng tin đã ít lại càng ít, bởi vậy Tổ Kỳ chỉ có thể kính nhờ Hằng Cảnh Thần giúp cậu lưu ý một chút, rảnh rỗi thì chính mình tự lên mạng tìm kiếm người bán.

Tổ Kỳ còn tưởng rằng chuyện này phải kéo dài tới sang năm mới có thể hoàn thành, không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Hằng Cảnh Thần cao như vậy, mới ngắn ngủi một tuần lễ đã tìm được người bán thích hợp.

Trong lúc nhất thời Tổ Kỳ vừa mừng vừa sợ, liên tục nói vài tiếng cám ơn.

Hằng Cảnh Thần lơ đễnh khoát tay một cái: "Này dễ như ăn cháo mà thôi, phản ứng của cậu hơi quá rồi, hơn nữa việc buôn bán này thành hay không còn chưa chắc, cậu trước tiên dành thời gian đi xem cùng tôi trước đi."

Vốn là Tổ Kỳ muốn Hằng Cảnh Thần đem phương thức liên lạc của người bạn học kia cho cậu là được rồi, cậu có thể tự mình đến xem, không cần phiền toái Hằng Cảnh Thần đi một chuyến nữa.

Nhưng mà Hằng Cảnh Thần quá nhiệt tình, nói cái gì cũng phải cùng Tổ Kỳ đi chung, còn nói người bạn học kia của hắn tính khí rất lạ, lỡ như Tổ Kỳ có chỗ nào không chú ý tới, không cẩn thận chọc giận cái người kia sẽ không tốt.

Tổ Kỳ vừa nghe Hằng Cảnh Thần nói như thế cảm thấy cũng có đạo lý, mới đồng ý.

Để tỏ lòng cảm tạ, Tổ Kỳ mời Hằng Cảnh Thần đi ra ngoài ăn cơm tối, Hằng Cảnh Thần vui vẻ đáp ứng.

Lúc hai người xuống lầu, vừa vặn gặp phải Tiết Thiên Vạn đang khóc nháo không ngừng vội vội vàng vàng đi đến bên cạnh Ông Ngọc Hương.

Sau khi nhìn thấy Tổ Kỳ, Ông Ngọc Hương thở phào nhẹ nhõm, dường như gặp cứu tinh vội vàng đem Tiết Thiên Vạn nhét vào trong lồng ngực Tổ Kỳ.

"Tiểu tổ tông tỉnh rồi, không thấy con sẽ khóc, ta thực sự là hết cách với nó." Ông Ngọc Hương than thở nói.

Tổ Kỳ tiếp nhận Tiết Thiên Vạn ôm vào trong ngực dỗ một phút chốc, mới vừa rồi còn khóc nước mắt cùng nước mũi chảy ròng tiểu tử rất nhanh liền dừng khóc, còn phất tay nhỏ đối với Tổ Kỳ a a a a cười.

Tổ Kỳ lập tức nhận ra được nhóc con sắp làm gì, vội vàng đem đầu lùi ra sau, tận lực không để mũi của mình rơi vào ma trảo của Tiết Thiên Vạn.

Hằng Cảnh Thần ở bên cạnh nhìn, đột nhiên thở dài nói: "Con trai cậu thực sự là dính ngươi nha..."

Ông Ngọc Hương hoàn toàn ước ao ghen tị mà nói: "Còn không phải sao? Bà nội như ta mà cũng phải dựa vào hai ba ba của nó."

Tổ Kỳ: "..."

Thật sự mà nói chăm sóc trẻ con thật sự rất phiền phức, hay làm ầm ĩ không nói, Tiết Thiên Vạn còn đặc biệt hay chảy nước miếng, chỉ cần Tổ Kỳ ở nhà sẽ luôn luôn chuẩn bị sẵn giấy ăn, để lau mặt và miệng cho nhóc con, còn không thể tránh được mà bị tiểu tử đem tay xem như móng giò mà gặm.

Dưới sự trợ giúp của Ông Ngọc Hương, Tổ Kỳ thật vất vả mới lau khô ráo ngụm nước miếng cùng nước mắt trên mặt của Tiết Thiên Vạn.

"Các con đây là chuẩn bị ra ngoài sao?" Ông Ngọc Hương lúc này mới phát hiện Tổ Kỳ đã mặc chỉnh tề, hiển nhiên là muốn cùng Hằng Cảnh Thần đi ra ngoài.

Tổ Kỳ gật đầu đáp một tiếng, cậu vốn là có thể mời Hằng Cảnh Thần ở lại Tiết gia ăn cơm, chỉ là bị vướng bởi Ông Ngọc Hương, cậu không muốn để cho Ông Ngọc Hương biết đến việc cậu chuẩn bị mua đất, mới đặt trước phòng ăn bên ngoài.

Hằng Cảnh Thần cũng không biết Tổ Kỳ đang suy nghĩ cái gì, vì vậy nhiệt tình nói: "Dì à, không bằng chúng ta cùng đi đi."

Ông Ngọc Hương tựa hồ nhìn thấu Tổ Kỳ và Hằng Cảnh Thần muốn nói chuyện chính sự, vội vàng xua tay cự tuyệt nói: "Được rồi, ta thì không đi được."

Dứt lời, bà dừng chốc lát liền mở miệng nói với Tổ Kỳ, "Nếu như các con tiện thì đem Thiên Vạn theo đi, con và Tiểu Giác đều không ở trong nhà, nó khóc lên ta dỗ không được."

"Được." Tổ Kỳ đáp, cúi đầu liếc nhìn Tiết Thiên Vạn, tiểu tử há hốc mồm, thật cao hứng kêu a a a với cậu.

Tổ Kỳ mân môi khẽ cười, không nhịn được dùng tay ở trên chóp mũi của nhóc con điểm một cái.

Nào có biết Tiết Thiên Vạn đợi cơ hội liền một phát bắt được ngón tay của cậu, sau đó bỏ vào trong miệng, bắt đầu hút, còn híp mắt lại, biểu tình rất là hưởng thụ.

Trẻ con hơn hai tháng răng còn chưa mọc dài, hai hàm răng trơn bóng hơi nhú ra ngậm ngón tay Tổ Kỳ ma sát, cảm giác ngược lại có chút thoải mái, chỉ là dính vài ngụm nước miếng khiến cậu ghét bỏ.

"Đại vương phun nước bọt." Tổ Kỳ thở cho Tiết Thiên Vạn một cái biệt danh.

Kết quả tiểu đại vương hình như rất thích cái biệt danh này, ôm ngón tay tràn đầy chất lỏng trong suốt của Tổ Kỳ, cười đến không ngậm mồm vào được.

Tổ Kỳ không hề có kinh nghiệm mang Tiết Thiên Vạn ra ngoài một mình, bất quá lần này còn có Hằng Cảnh Thần bên cạnh giúp đỡ, Ông Ngọc Hương có thể hơi hơi yên lòng.

Trước khi đi, Ông Ngọc Hương đưa cho Tổ Kỳ một đống lớn vật dụng đã chuẩn bị, sữa bột, bình sữa, tả lót, giấy ăn cùng nước pha sữa, còn có một chiếc xe đẩy trẻ em nhìn bề ngoài cực kỳ xa hoa.

Nhưng mà chiếc xe này căn bản không hề có cơ hội phát huy tác dụng, chỉ cần Tổ Kỳ đem Tiết Thiên Vạn bỏ vào trong xe đẩy trẻ em, tiểu tử này liền bắt đầu liều mạng khóc nháo, khóc lóc van nài muốn Tổ Kỳ ôm nó lên.

Tổ Kỳ bất đắc dĩ, đành phải ôm Tiết Thiên Vạn một đường, mà thần tượng đang "hot" Hằng Cảnh Thần thì lại ở bên cạnh tội nghiệp đẩy xe đẩy trẻ em.

May mà nhà hàng cách Tiết gia không xa, chỉ cần ngồi xe không tới hai mươi phút, tài xế Tiết gia đem Tổ Kỳ cùng Hằng Cảnh Thần đưa đến trước cửa nhà hàng.

Sau khi ngồi vào lô ghế riêng, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Độc thân nhiều năm Hằng Cảnh Thần chỉ nhìn quá trình Tổ Kỳ dọc đường mang theo con trai cũng cảm giác mệt đến ngất ngư, hắn đem xe đẩy để cạnh tường, ngồi xuống trước mặt Tổ Kỳ, tỉ mỉ quan sát tướng mạo Tiết Thiên Vạn một phen, sách một tiếng nói: "Nó và Tiết tổng nhìn thật là giống nhau, vừa nhìn thì biết chính là cha con ruột thịt."

Tổ Kỳ xì cười nói: "Cậu là làm sao thấy được?"

"Cậu nhìn đôi mắt của con trai cậu đi." Hằng Cảnh Thần nói, "Đặc biệt là lúc không vui, quả thực cùng Tiết tổng giống nhau như đúc."

Giống nhau rất dọa người, Hằng Cảnh Thần ở trong lòng yên lặng nói bổ sung, không dám đem lời này nói ra.

"Có đúng không?" Tổ Kỳ sờ sờ đôi mắt Tiết Thiên Vạn, tiểu tử còn tưởng rằng ba ba đang cùng nó đùa giỡn, lập tức cười đến híp cả mắt, nha oa nha oa nhấc lên móng vuốt nhỏ, muốn bắt lấy tay Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ không muốn lại bị liếm một ngụm nước, vèo một cái bắt tay thu về.

Móng vuốt nhỏ bắt hụt Tiết Thiên Vạn rõ ràng ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở to mê man một hồi, bỗng nhiên nha oa một tiếng khóc lên.

Tổ Kỳ: "..."

Đôi mắt giống Tiết Giác hay không không biết, ngược lại tên tiểu tử thúi này tính cách hẹp hòi y như thằng cha nó.

Cha nào con nấy, đều là không chịu nổi trêu đùa!

Tổ Kỳ tâm lý oán trách một lúc, vẫn là đau lòng, liền ôm Tiết Thiên Vạn dỗ dành, cũng hi sinh bản thân đem ngón tay lau khô ráo đưa cho nhóc con xem như móng giò mà gặm, náo loạn nửa ngày Tiết Thiên Vạn mới hết giận.

Hằng Cảnh Thần xem một hồi mặt đầy biểu tình sợ hãi với việc kết hôn cùng sinh con.

Thật vất vả dỗ xong, Tiết Thiên Vạn ngậm lấy ngón tay Tổ Kỳ chậm rãi thiếp đi, Tổ Kỳ phát ra một tiếng than thở uể oải, lúc này mới cùng Hằng Cảnh Thần gọi món ăn và thương lượng chuyện đất đai.

Hằng Cảnh Thần hai ngày trước có một số việc trở về quê nhà một chuyến, công tác cũng tạm thời kết thúc, cho nên khoảng thời gian này hắn sẽ rất nhàn rỗi, hoàn toàn có thể chờ Tổ Kỳ.

Bất quá cũng không có thể chờ quá lâu, tuy rằng Hằng Cảnh Thần đã sớm cùng bạn học hỏi thăm một chút, nhưng người ta cũng không thể vì mình mà từ chối khách hàng tới cửa.

Tổ Kỳ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gọi điện hỏi thăm Đoạn Khải một chút về công việc sắp tới và quyết định sáng mai cùng Hằng Cảnh Thần đi ra ngoại thành xem đất.

Ngày mai là ngày Tổ Kỳ trở về đoàn phim, buổi chiều cậu mới có cảnh quay, nên sau khi xem đất xong trở lại đoàn phim cũng không muộn.

Vì vậy hai người ước định rõ ràng thời gian cùng địa điểm gặp mặt sáng mai, sau khi ăn xong bữa tối thì mỗi người chuẩn bị về nhà.

Tài xế Tiết gia đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy Tổ Kỳ cùng Hằng Cảnh Thần từ phòng ăn đi ra, vội vã xuống xe hỗ trợ đem xe đẩy trẻ em trong tay Hằng Cảnh Thần để vào cốp sau.

Tổ Kỳ cùng Hằng Cảnh Thần nói lời tạm biệt, sau đó tựa lưng vào ghế chợp mắt.

Xe vừa mới tiến về phía trước chưa tới vài mét thì tài xế đột nhiên ngừng lại.

Tổ Kỳ bị giật mình, theo bản năng ôm Tiết Thiên Vạn đang ngủ say vào trong ngực, dư quang thấy cửa xe bên cạnh mở ra, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, đã ngửi được một luồng nước hoa nam quen thuộc

"Tiên sinh." Tài xế phía trước thấp giọng hô.

Tiết Giác mặc âu phục màu đen, chỉ là cánh áo hơi mở ra, lộ ra áo sơ mi trắng như tuyết, ca-ra-vat cũng bị kéo ngổn ngang bất kham, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, khuôn mặt băng lãnh xen thêm một tia uể oải khó nhận ra.

Hắn nhấc cằm nói với tài xế: "Đi thôi."

"Vâng." Tài xế đáp.

Xe rất nhanh hòa vào đường phố đông đúc, hai bên là cảnh đêm thành thị phồn hoa, lờ mờ lui về phía sau đi, hình ảnh quang cảnh trầm mặc lùi về phía sau luân phiên chớp động trên thân ảnh hai người.

Không khí bên trong xe thật vắng lặng đến nỗi không ngừng chèn ép thần kinh não của Tổ Kỳ, lúc này, lúc này cậu nhớ tới đoạn đối thoại mơ hồ hôm qua giữa cậu và Tiết Giác, nhất thời như có vuốt mèo trong lòng cào nhẹ.

Tổ Kỳ mơ hồ nhớ tới Tiết Giác hỏi mình có thích hắn hay không, bất quá Tổ Kỳ đã quên là mình trả lời như thế nào rồi.

Nếu như bây giờ Tiết Giác một lần nữa hỏi cậu vấn đề này, Tổ Kỳ nghĩ mình sẽ không chút do dự mà gật đầu thừa nhận —— cậu là xuất phát từ nội tâm có chút thích Tiết Giác, cậu không nghĩ sẽ phủ nhận sự thật này.

Nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ thậm chí rất chờ mong nhìn thấy phản ứng của Tiết Giác sau khi nghe thấy câu trả lời.

Ai, nếu như thời gian có thể chảy ngược là tốt rồi.

Vậy cậu nhất định sẽ không để cho chính mình ngủ quên như hôm qua.

Lúc Tổ Kỳ đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Tiết Giác bỗng nhiên vang lên bên tai cậu: "Đang ngủ?"

Tổ Kỳ bỗng chốc từ trong suy nghĩ lung ta lung tung mà hoàn hồn, phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng.

Cậu quay đầu nhìn về phía Tiết Giác, phát hiện Tiết Giác thân thể hơi chếch, một tay dựa vào cửa sổ xe chống cằm, mắt hơi nhắm con ngươi không hề chớp động theo dõi cậu, ánh mắt thâm thúy dường như sắp đem linh hồn của cậu nhìn thấu.

Mặc dù Tổ Kỳ đã ngắm Tiết Giác ngàn vạn lần, nhắm mắt lại đều có thể ở trong bóng tối miêu tả ra tướng mạo đối phương, mà không thể phủ nhận chính là, Tiết Giác so với cậu đánh giá càng là soái đến mức thách thức giời hạn chịu đựng của đối phương.

Dù cho tư thế ngồi tùy ý mà quần áo có chút ngổn ngang, cũng không chút nào ảnh hưởng cả người tản mát ra mị lực, trái lại từ trong xương cốt lộ ra một luồng cảm giác lười biếng thu hút người khác...( hầy! Tui cũng sặc mùi lười biếng và ếu có hút người mà toàn là hút mỡ ("▔□▔)/...)

Chẳng biết vì sao, Tổ Kỳ đột nhiên nghĩ đến loại rượu ủ nhiều năm, càng ủ càng thơm.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiết Giác, trái tim không nghe lời của Tổ Kỳ lại bắt đầu nổi lên điệu disco.

"Không có." Tổ Kỳ hắng giọng một cái, giả vờ trấn định mà trả lời "Tôi chỉ là đang nhắm mắt suy nghĩ."

"..." Tiết Giác không vội vã đáp lại lời Tổ Kỳ nói, dùng quyền để ở môi phát ra một trận tiếng cười nhẹ nhàng, hắn dừng một chút mới nói, "Thiên Vạn đã ngủ chưa?"

Tổ Kỳ: "..." Hắn đột nhiên hiểu được, thì ra vừa nãy Tiết Giác là hỏi Tiết Thiên Vạn có ngủ hay không, mà không phải hỏi cậu...

Thiệt là tự mình đa tình.

Tuy rằng trên mặt Tổ Kỳ đỏ đến mức như là đốt lửa, thế nhưng cậu vẫn cứ rất bình tĩnh mà nói rằng: "Nó không ngủ mà có thể yên tĩnh như vậy chắc."

" Đúng là tiểu Ma vương chỉ có lúc ngủ mới có thể an phận." Tiết Giác bất đắc dĩ nói, trong giọng nói còn mang theo một tia sủng nịch, lập tức hắn giống như lơ đãng hỏi, "Em qua bên này ăn cơm sao?"

Tổ Kỳ ừ một tiếng, đem chuyện Hằng Cảnh Thần tới nhà tìm cậu rồi sau đó mang theo Tiết Thiên Vạn cùng ra ngoài ăn cơm.

Bất quá Tổ Kỳ bớt đi cái đoạn cậu muốn mua đất, chỉ nói Hằng Cảnh Thần lúc cậu thử vai đã giúp đỡ không ít, cho nên mới muốn mời Hằng Cảnh Thần ăn bữa cơm.

Kỳ thực lời nói của Tổ Kỳ có trăm ngàn chỗ hở, lại không nói tới việc đến bây giờ cậu mới cảm ơn Hằng Cảnh Thần giúp mình thử vai, coi như cậu thật sự hẹn Hằng Cảnh Thần cùng đi ăn tối, cũng không nên để Hằng Cảnh Thần đi Tiết gia tìm mình.

Nói chung, ngay cả Tổ Kỳ cùng không thể chấp nhận lý do này.

Vui mừng chính là, Tiết Giác cũng không có nghĩ quá nhiều, gật gật đầu, sau đó bất động thanh sắc dời đi đề tài.

Sau hai mươi phút, xe đến cửa lớn Tiết gia, tài xế vốn muốn đưa bọn họ đến bãi đậu xe, để tránh khỏi phải đi nửa giờ trên đường tuyết ( ủa nhà hay công viên mà đi mệt dậy má), nhưng Tiết Giác trực tiếp từ chối, từ trong tay Tổ Kỳ ôm lấy Tiết Thiên Vạn sau đó xuống xe.

Có thể là Tiết Thiên Vạn mệt mỏi, bị Tiết Giác bỏ vào trong xe đẩy trẻ em cũng không có bất cứ động tĩnh gì, có vẻ như còn đang mơ giấc mộng đẹp, miệng nhỏ bẹp bẹp thưởng thức cái gì đó.

Tiết Giác đem thảm che kín ở trên người Tiết Thiên Vạn, lại đem lồng che xe đẩy kéo kín, sau khi làm xong tất cả mới quay người đối với Tổ Kỳ cười cười: "Theo tôi đi một phút chốc được không? Tôi có mấy lời muốn nói với em."

Lúc này tuyết cũng đã ngừng rơi, bốn phía cảnh sắc đều bị hoa tuyết trắng xóa bao trùm, đèn đường lẻ loi đứng lặng ở hai bên cửa sắt, ánh đèn lờ mờ đem thân ảnh Tổ Kỳ cùng Tiết Giác kéo dài.

Như hai đường thẳng, càng đi về trước lại càng xích lại gần, cuối cùng tương giao.

Tiết Giác lưng cao chân dài, mặc âu phục màu đen đơn bạc đứng giữa nền tuyết trắng xóa càng thêm dễ nhìn, ý cười nơi khóe miệng hắn như ẩn như hiện dưới ánh đèn vàng ấm —— chỉ là thoạt nhìn cô độc cực kỳ.

Tổ Kỳ đột nhiên có chút khó chịu, cậu không thể chờ đợi được nữa đi tới bên cạnh Tiết Giác, cụp mắt nhìn thân ảnh của hai người từ từ trùng điệp, nhẹ giọng đáp: "Được, tôi cũng có lời muốn nói với anh."

Củ Cải: Có ai biết là hai bả sắp nói gì không?????? *giả ngu-ing* ( ̄︶ ̄)/