Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
----------------------------------------
[1. Bàn bạc thành công ]
Tổ Kỳ cùng mọi người trên đường trở lại đoàn phim, mà đoàn phim bên này đang ở một tình huống hoàn toàn khác.
Ai có thể nghĩ tới, ảnh đế Kiều Y Dương chỉ là tới quay phim, cư nhiên lại trị được chứng kén ăn đã quấy nhiễu hắn nhiều năm.Trong lúc nhất thời, toàn bộ đoàn phim đều náo nhiệt lên.
Nhưng mà bầu không khí sung sướng cũng không có kéo dài bao lâu, mãi đến tận khi Tiểu Đặng Tử cầm hai cái nấm bị Chu Hải dùng một chút ăn hết, Kiều Y Dương lại bắt đầu bệnh kén ăn.
Chu Hải đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào loại nấm đó, vì vậy không ngừng không nghỉ tìm tới nhân viên phụ trách mua sắm.
Nhân viên hậu cần bị Chu Hải tìm tới chính là nữ sinh ngày đó chào hỏi hắn, nghe xong Chu Hải nói, nữ sinh một mặt mơ màng mà gãi đầu một cái: "Tôi đem tất cả nấm mà bạn của đạo diễn Vương tặng đều đặt ở trong phòng bếp, có tới hai hòm lớn, không thể nhanh như vậy liền ăn hết được !"
"Hai hòm lớn?" Chu Hải lắc lắc đầu nói, "Không thể, tôi chỉ nhìn thấy có hai cái để trong rổ nên lấy dùng."
Nữ sinh vội la lên: "Thật sự có hai hòm, tôi tự mình mang vào, còn kiểm lại một lần, để ở phía dưới tủ ngoài cùng bên trái."
"..." Chu Hải đột nhiên trở nên trầm mặc, biểu tình kỳ quái nhìn nữ sinh một hồi lâu, nói rằng, "Có thể phiền phức cô cùng tôi nhìn một chút không?
Nữ sinh bị vẻ mặt đột biến nghiêm túc của Chu Hải làm sợ hết hồn, sững sờ gật đầu, liền đi theo Chu Hải đi nhà bếp.
Sự thực chứng minh nữ sinh cũng không hề nói dối, trong tủ xác thực có hai hòm mới nấm mới hái, hơn nữa bởi gian nhà bếp lúc thường chỉ có đám người Chu Hải dùng, đột biến nữ sinh chuyển tới nấm hoàn toàn không có bị động qua.
Sau khi nhìn xong, Chu Hải cùng nữ sinh đồng thời bối rối.
"Không phải..." Nữ sinh trước tiên phản ứng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Chu Hải, "Chu ca, tôi đem ra nấm đều để ở chỗ này, trước anh dùng là chỗ nấm từ đâu tới vậy ?"
Chu Hải ngập ngừng nửa ngày, lại cảm giác yết hầu bên trong như là có đồ vật bị kẹt lại, một cái âm điệu đều không phát ra được.
Tuy rằng trước đó hắn dùng nấm không rõ lai lịch, mà không thể phủ nhận, loại nấm đó thực sự cải thiện chứng biến ăn của Kiều Y Dương.
Từ phòng bếp ra ngoài, Chu Hải không ngừng không nghỉ tìm tới đạo diễn Vương, đợi đến lúc bọn họ giải lao, hắn mới đi tới đem đạo diễn Vương kéo vào trong góc.
Chu Hải vốn tưởng rằng hai cái nấm kia cũng là đạo diễn Vương dặn dò người mua, nào có biết sau khi hỏi, Vương Lục nghe xong đầu óc mơ hồ.
"Cậu nói số nấm bạn tôi đưa tới sao? Tôi đều giao cho tiểu Phỉ xử lý, cậu có vấn đề gì trực tiếp hỏi tiểu Phỉ đi." Vương đạo thành thật nói.
"Không phải mấy cái nấm đó." Chu Hải có chút buồn bực cào nắm tóc, sau đó hướng Vương Lục mô tả một lần hai cái nấm.
Vương đạo càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng biểu tình đều trở nên một lời khó nói hết ông ta do dự nói: "Cậu có phải là nhìn lầm rồi không? Trên thị trường nào có bán loại nấm đó? Cho dù có cũng chỉ có thể là nấm độc."
Chu Hải nghĩ thầm tuy rằng hắn không biết hai cái nấm kia có có độc hay không, thế nhưng hắn biết rõ Kiều Y Dương chỉ ăn được loại nấm đó.
Câu thông không có kết quả, Chu Hải không thể làm gì khác hơn là xin nhờ đạo diễn Vương ở trong đoàn phim hỏi một chút, hỏi như vậy chính là một ngày, kết quả không hỏi ra tin tức gì.
Toàn bộ trong đoàn phim ngoại trừ nhân viên hậu cần cách mỗi hai ba ngày sẽ đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn ở ngoài, người ra vào nhà bếp cũng chỉ có đoàn người của Kiều Y Dương, những người khác đi ngang qua đều sẽ đi vòng, chớ nói chi là bỏ đồ bên trong đó.
Từ hi vọng đến thất vọng Chu Hải cả người đều lâm vào bên trong một luồng tâm tình nôn nóng, không tìm được nấm thì bữa tối của Kiều Y Dương vẫn là phải tiếp tục làm.
Tối hôm đó, Chu Hải sử dụng hết chuyên môn và bản lĩnh, tràn đầy phấn khởi bưng món ăn đến trước mặt Kiều Y Dương.
Kiều Y Dương mới vừa hoàn thành công tác, còn mặc trường sam, bên ngoài quấn lấy một cái áo ấm, trên mặt trang điểm cũng chưa tẩy, hắn chống đỡ cằm thần sắc mất tinh thần mà ngồi ở trước bàn ăn.
Đối với món ăn Chu Hải tỉ mỉ chuẩn bị, Kiều Y Dương miễn cưỡng ăn hai cái liền để đũa xuống.
"Buổi tối cậu còn có cảnh quay, ăn một chút gì lót bụng, bụng rỗng ra trận sao được." Chu Hải như một người cha già hết mực khuyên lơn.
Kiều Y Dương thần sắc mệt mỏi, khoát tay một cái nói: "Anh mau ngồi xuống ăn đi, tôi còn chưa đói."
Chu Hải thở dài, ngồi xuống đối diện với Kiều Y Dương, cầm chén đũa lên trầm mặc ăn cơm, đợi không bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì Chu Hải sáng mắt lên: "Đúng rồi!"
"Làm sao vậy?"
"Tổ Kỳ bọn họ ngày hôm nay trở về đi?" Chu Hải thả xuống bát đũa, hưng phấn vỗ mạnh cái đùi lớn, "Vạn nhất là bọn họ đem nấm đặt ở trong phòng bếp thì sao !"
Kiều Y Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng này, chỉ là lại nghĩ đến thái độ trước đây không lâu của Chu Hải đối với Tổ Kỳ, nhất thời vừa lo sầu: "Chúng ta cùng bọn họ có hiểu lầm, không biết bọn họ có thể hay không hỗ trợ."
Nghe vậy, Chu Hải cũng nhớ lại chuyện không vui ngày trước, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa lúng túng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn cắn răng nói: "Trước tiên đi hỏi một chút đi."
...
Đoàn người của Tổ Kỳ sau khi đến đích, cũng không có vội vã chạy đi đoàn phim mà là trở lại khách sạn nghỉ ngơi sắp xếp quần áo.
Dùng nửa giờ sắp xếp rương hành lý, Tổ Kỳ xoa cánh tay tê dại đứng lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba cái nấm đặt ở trên tủ đầu giường.
Đã đặt ở đó ba ngày, nấm vẫn như cũ vẫn duy trì màu sắc như vừa mới hái từ trong không gian ra, mỗi cái thoạt nhìn đều no đủ rắn chắc, đến gần còn có thể ngửi được một luồng nhàn nhạt loại mùi thơm ngát thuộc về nấm.
Tổ Kỳ nhớ Tiểu Đặng Tử cầm đi hai cái đặt ở trong phòng bếp, cũng không biết trong ba ngày này có người động tới chúng nó hay không.
Cát Tường Tam Bảo nói qua loại nấm này không có độc, tộc nhân bọn họ thường hái rồi rửa sạch ăn sống, nhưng Tổ Kỳ cũng có chút không yên lòng, nên mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi trường quay nhìn một chút.
Không ngờ tới mở cửa phòng, bên ngoài đã có một bóng người cao to đang đợi.
"Đoạn ca?" Tổ Kỳ kinh ngạc nói, đồng thời lại cảm thấy lúng túng, trong đầu của cậu vẫn luôn lẩn quẩn đoạn đối thoại giữa Đoạn Khải cùng Cận Dục, cho nên trên đường tới cũng không có cách nào nói chuyện tự nhiên với Đoạn Khải.
Đoạn Khải như trước mặc quần áo đen, mặt anh tuấn lạnh lùng đến mức như là ngưng tụ một tầng sương lạnh, hắn hơi hướng Tổ Kỳ gật gật đầu: "Đi ăn cơm sao?"
"Há, vâng." Tổ Kỳ nói xong liền rút thẻ mở phòng, sau đó tiến lên phía trước, "Đi thôi."
Đoạn Khải thấy thế, nhíu mày nói: "Cậu định đi ra ngoài ?"
Tổ Kỳ cười nói: "Tôi vốn là dự định đi đoàn phim nhìn một chút."
Đoạn Khải ồ một tiếng, liền không tiếp tục nói gì nữa, vì vậy hai người trầm mặc không nói câu nào mà hướng thang máy đi, không biết có phải hay không là Tổ Kỳ bị ảo giác, cậu luôn cảm giác Đoạn Khải có vẻ như có lời muốn nói với cậu.
Bởi vậy khi thang máy đi xuống mà chưa thấy Tiểu Đặng Tử, Tổ Kỳ cũng không hề nói gì, mà là tiếp tục không nói một lời đi ở bên cạnh Đoạn Khải.
Bọn họ đi vào nhà hàng, ngồi xuống gọi món xong, Đoạn Khải mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Buổi tối ngày hôm ấy chuyện các người nghe được, hi vọng đừng nói ra ngoài."
Tổ Kỳ sững sờ chốc lát, mới theo bản năng trả lời: "Ồ, được."
Thế nhưng một giây sau, cậu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề —— Đoạn Khải làm sao biết cậu và Tiết Giác tại phòng rửa tay?
Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của Tổ Kỳ, Đoạn Khải chủ động giải thích: "Sau đó tôi tận mắt nhìn thấy cậu và Tiết Giác từ trong phòng rửa tay đi ra, hơn nữa trong phòng rửa tay cậu đá phải bồn cầu, tôi nghe âm thanh."
Tổ Kỳ: "..."
Nói cách khác...
Lúc Đoạn Khải đem Cận Dục áp ở trên cửa làm, hắn kỳ thực biết bên trong phòng riêng có người, chỉ là không rõ ràng người ở bên trong là ai mà thôi...
Tổ Kỳ không biết giữa Đoạn Khải cùng Cận Dục có khúc mắc gì, nhưng thấy thái độ mà Đoạn Khải đối xử với Cận Dục hôm đó, cậu cảm thấy Đoạn Khải biểu hiện như một tra nam.
Đồng thời vào lúc này, cậu lại nghe được Đoạn Khải vân đạm phong khinh nói ra mấy câu như thế, nhất thời cảm giác bài xích trong lòng đối với Đoạn Khải càng cường liệt.
Nhưng mà chuyện này cùng Tổ Kỳ không quan hệ, cậu làm người ngoài cuộc cũng không có tư cách cùng lập trường phát biểu gì.
Tổ Kỳ dừng một chút, mới bứt lên khóe miệng cười: "Anh yên tâm, chúng tôi không có nhìn thấy gì, cũng sẽ không ở bên ngoài nói hưu nói vượn."
Đoạn Khải gật đầu: "Cảm tạ."
Trầm mặc chốc lát, Tổ Kỳ chung quy nhịn không được, liền dùng giọng điệu đùa giỡn, "Anh có nghĩ tới hay không, lỡ như phòng riêng bên trong không phải tôi và Tiết Giác ? Nếu như là người khác, e rằng bọn họ quay người liền sẽ nói ra."
Nói xong, Đoạn Khải liền trầm mặc.
Tổ Kỳ cho là Đoạn Khải sẽ trả lời, liền trầm mặc chờ.
Nào có biết đợi đến lúc bọn họ cơm nước xong, đi thang máy lên lầu rồi đến khi mỗi người mỗi ngả chia nhau về phòng, Đoạn Khải cũng không hề nhắc lại đề tài này.
Tổ Kỳ thấy thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa, hướng Đoạn Khải tạm biệt sau đó liền trở lại gian phòng của mình.
Mãi đến tận khi nhìn thấy ba cái nấm ở đầu giường, Tổ Kỳ mới phút chốc nhớ tới cậu dự định đi đoàn phim, xem qua thấy sắc trời bên ngoài đã muộn, cậu không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ đi đoàn phim, từ trong rương hành lý lấy ra miếng ngọc lục bảo.
Tổ Kỳ đem ngọc lục bảo nắm ở trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt lóe lên, trong chớp mắt cậu đã đi đến không gian.
Trong không gian không phân chia ngày đêm, mỗi lần Tổ Kỳ tiến vào đều nhìn thấy cảnh tượng trời xanh mây trắng cùng với thảo nguyên mênh mông rộng lớn.
Thế nhưng nhiệt độ của nơi này so với trong hiện thực thấp hơn rất nhiều, may là Tổ Kỳ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, bên trong ba tầng ở ngoài ba tầng đem mình bọc thành một cái bánh chưng, ngoại trừ bước đi có chút khó khăn, nhưng lại rất ấm áp.
Cậu làm dấu chỗ đặt hạt giống và cây giống lúc sáng, sau đó xuyên qua rừng rậm đi đến nơi ở của Cát Tường Tam Bảo.
Lần này Tổ Kỳ tìm bọn họ có hai mục đích.
Một là đem hạt giống rau dưa cùng cây giống đưa cho bọn họ, để bọn họ thử trồng ở đây. Hai là thử nghiệm đem người nơi này mang tới hiện thực, điều kiện tiên quyết là cha mẹ Cát Tường Tam Bảo thuyết phục những người khác đồng ý cùng cậu giao dịch.
Mang theo lòng thấp thỏm bất an, Tổ Kỳ tìm tới chỗ của Cát Tường Tam Bảo .
Bây giờ trong không gian đã nghênh đón mùa đông giá lạnh, gió lạnh một trận tiếp một trận hướng trên mặt Tổ Kỳ mà quất tới, mặc dù Tổ Kỳ đã đeo khẩu trang cùng đội mũ, nhưng những chõ lộ ra vẫn lạnh buốt như bị kim đâm.
Có lẽ là bên ngoài quá mức lạnh, Tổ Kỳ không nhìn thấy một bóng người.
Cậu nhẹ nhàng gõ hai lần cửa gỗ, đợi không bao lâu, cửa được mở ra, Đại Bảo được bọc tròn vo , ngẩng đầu nhỏ nhìn phía Tổ Kỳ, bi bô mà gọi ca ca.
Sau đó, Nhị Bảo cùng Tam Bảo không biết từ nơi nào chạy ra, hai bên trái phải ôm lấy hai chân Tổ Kỳ , không ngừng dùng giọng trẻ con non nớt gọi Tổ Kỳ là ca ca.
Tổ Kỳ nhìn ba đứa nhóc đáng yêu đến tâm mềm nhũn, trên mặt cười như người cha hiền từ, một tiếng lại một thanh mà đáp lời.
Cho đến một luồng gió lạnh như thổi tận vào trong xương từ sau thổi tới, Tổ Kỳ bị lạnh đến run lập cập, vì vậy vội vã đẩy Cát Tường Tam Bảo vào nhà.
Cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo ở trong nhà chế tác gia cụ, bọn họ từ bên ngoài đưa về mảnh gỗ đầy màu sắc, đang dùng cục đá đem mặt ngoài mài nhẵn.
Dư quang trông thấy Tổ Kỳ mang theo ba khối mè xửng nhỏ vào nhà, cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo lập tức thả xuống đồ vật trong tay, sau khi nghe Cát Tường Tam Bảo phiên dịch, Tổ Kỳ kinh hỉ biết được bọn họ đồng ý đề nghị của cậu.
Bất quá bọn họ có một yêu cầu, đó chính là bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng hẳn giao dịch cùng Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ vui vẻ đáp ứng.
[2 Trúng độc ]
Cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo vốn muốn gọi toàn bộ tộc nhân của bọn họ đến, lại bị Tổ Kỳ ngăn trở.
Sau khi được sự đồng ý của bọn họ, Tổ Kỳ liền mang theo Cát Tường Tam Bảo cùng cha mẹ bọn chúng xuyên qua khu rừng rậm rạp, sau đó trở về vị trí cố định mà cậu ra vào không gian
Trải qua trò chuyện, Tổ Kỳ mới biết mẹ của Cát Tường Tam Bảo tên là A Đào, cha tên A Thụ, đều do A Khoan trước đây phiên dịch.
Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu Tổ Kỳ nói, nhưng lại đối với tên của mình rất mẫn cảm.
Tổ Kỳ để A Đào cùng A Thụ mang theo ba cái đứa nhỏ lần lượt đi đến vị trí, cậu liền lấy ra ngọc lục bảo, tiếp theo nhắm mắt lại...
Sau khi mở mắt ra, Tổ Kỳ đã trở lại hiện thực, nhưng đáng tiếc cậu lại trở về một mình, bên người không có thân ảnh của gia đình Cát Tường Tam Bảo.
Tổ Kỳ ngẩn người, vội vã nắm chặt ngọc lục bảo, nhắm mắt lần nữa tiến vào không gian, mở mắt liền thấy Cát Tường Tam Bảo cùng với A Đào cùng A Thụ đang một mặt mê man.
Năm cặp mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tổ Kỳ, hình như còn chưa tỉnh hồn trước việc Tổ Kỳ xẹt một chút biến mất liền xẹt một chút xuất hiện.
Tổ Kỳ: "..."
Suy nghĩ nửa ngày,cậu hỏi Đại Bảo: "Vừa nãy các người có nhẵm mắt không ?"
Đại Bảo lắc lắc đầu nhỏ tròn vo, dùng giọng Đông Bắc non nớt mà nói: "Không có đâu."
"Nhóc cùng cha mẹ nói một chút, chút nữa thì cùng nhắm mắt lại." Tổ Kỳ nói, liền ngồi xổm người xuống căn dặn Nhị Bảo và Tam Bảo, "Nếu như mọi người không nhắm mắt, sẽ không thể cùng tôi đi được."
Hai đứa nhỏ sợ đến vội vã nhắm mắt lại, đồng thời hai tay ôm thật chặt cha mẹ.
Đợi đến khi Đại Bảo cùng A Đào cùng A Thụ câu thông, Tổ Kỳ liền nắm ngọc lục bảo thử một lần nữa, kết quả vẫn không được, vẫn cứ chỉ có một mình cậu có thể trở lại thế giới hiện thực.
Tổ Kỳ không cam tâm, liên tục thử nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại.
Ngay cả A Đào cùng A Thụ trên mặt đều từ từ hiện lên vẻ mặt thất vọng, nhưng bọn họ không có một chút nào oán giận, mà là tiếp tục dựa theo phương pháp của Tổ Kỳ tiế tục thử nghiệm.
Đến cuối cùng, Tổ Kỳ cũng tuyệt vọng.
Cậu dự định từ bỏ kế hoạch này, mặt khác suy nghĩ biện pháp để chuyển táo tây ra ngoài, chỉ là trước mắt xem ra, biện pháp duy nhất chính là cậu tự mình ra vào không gian, từng chuyến đem đồ vật chuyên chở ra ngoài...
Chỉ là nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ liền cảm thấy gân cốt mệt mỏi, ngẩng đầu thấy A Đào cùng A Thụ đều là một bộ than thở, Tổ Kỳ đành phải cưỡng ép lên tinh thần, dùng tay vỗ vỗ vai A Thụ.
"Không có chuyện gì, chúng ta một lần nữa nghĩ biện pháp là được rồi." Tổ Kỳ nói xong, vừa muốn gọi đại bảo phiên dịch một lần lời của cậu.
Kết quả còn lại nói còn chưa kịp từ trong miệng nói ra, Tổ Kỳ trước mắt có trong nháy mắt mê loạn, khi cậu phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc phát hiện cậu đã trở lại phòng khách sạn.
Cùng cậu cùng đi ra, còn có một nhà năm người Cát Tường Tam Bảo.
Dường như chưa từng có trải qua chuyện thần kỳ như vậy, hai người lớn cùng ba đứa nhỏ đứng sững sờ tại chỗ cũ.
Tổ Kỳ gọi A Đào cùng A Thụ vài tiếng đều không có được đáp lại, nhất thời dở khóc dở cười, vì vậy rót năm ly nước nóng đến để trước mặt bọn họ, liền đợi một phút chốc, mới nhìn thấy năm người bị hóa đá dần bình tĩnh lại.
"Uống nước." Tổ Kỳ thư thích mà ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ xuống năm chén nước nóng trên khay trà.
Lần này không cần Đại Bảo phiên dịch, A Đào cùng A Thụ rất tự giác bưng chén nước lên, cho dù bọn họ đã sớm làm xong chuẩn bị tâm lý, vẫn là bị tình huống luc này dọa cho phát sợ, đem một chén nước nóng uống hết mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Tổ Kỳ không nói gì, cậu vẫn kiên trì chờ.
A Đào cùng A Thụ dùng ngôn ngữ của bọn họ trao đổi khoảng chừng nửa giờ, liền gọi Cát Tường Tam Bảo đang vô cùng phấn khởi chạy loạn trong phòng lại, làm phiên dịch cho bọn họ, dò hỏi nội dung giao dịch cụ thể của Tổ Kỳ.
Kỳ thực Tổ Kỳ cũng không có chuyên môn trong lĩnh vực này, trước khi xuyên qua cậu là chỉ là nhân viên lập trình, sau khi xuyên vào tiểu thuyết, bất kể là đóng phim hay bán sản phẩm đều là cô nương lần đầu lên kiệu hoa.
Kế hoạch trước mắt của cậu là từ chỗ của Đường Du Khoan mua lại trại chăn nuôi, lại thuyết phục người bên Cát Tường Tam Bảo, còn phía sau phải làm gì, vậy thì phải đợi đến khi việc mua bán trại chăn nuôi bàn xong mới tính tiếp.
Tổ Kỳ sửa lại một chút dòng suy nghĩ, chỉ giao phó A Đào cùng A Thụ dẫn tộc nhân của bọn họ thử trồng trọt hạt giống và cây giống cậu mang tới, nếu như trồng trọt thành công, cậu sẽ cung cấp càng nhiều loại hạt giống hơn nữa.
A Đào cùng A Thụ gật đầu như gà mổ thóc, hiển nhiên bọn họ đều rất yêu thích đề nghị của Tổ Kỳ.
Dù sao trong không gian động thực vật cứ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất, nếu như bọn họ tất cả đều ngồi chờ chết, e sợ người đời sau sẽ lâm vào tình cảnh chết đói.
Mà giao dịch Tổ Kỳ đưa ra cũng là cơ hội tốt để bọn họ thay đổi vận mệnh.
Sau khi nói xong, Tổ Kỳ kêu A Đào cùng A Thụ chờ tin tức của cậu, sau đó chuẩn bị đưa bọn họ trở lại.
Chính đang lúc này, một tràng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Vừa mới thế giới mới A Đào cùng A Thụ như chim sợ cành cong, hai người đều đột nhiên rùng mình một cái, liền vội vàng đem ba đứa con ôm vào trong ngực, hai mắt trợn to nhìn Tổ Kỳ.
Vốn là bọn họ lớn lên tương đối nhỏ nhắn, giờ khắc này co rúc ở một đống đồng thời run sợ trong lòng y như bầy mèo con, Tổ Kỳ nhìn đến đau lòng.
Tổ Kỳ để Đại Bảo mang bọn họ đến phòng ngủ nghỉ ngơi một hồi, cậu sửa sang lại tâm tình, đi đến trước cửa phòng, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Dĩ nhiên là Chu Hải?
Tổ Kỳ hồi tưởng lại các loại bất mãn của Chu Hải đối với cậu trong khoảng thời gian này, không khỏi mi tâm nhíu chặt, nghĩ thầm lẽ nào Chu Hải buổi tối không ngủ được nên chạy tới tìm cậu kiếm chuyện ?
Bất kể là có phải hay không, Tổ Kỳ cũng không phải rất hoan nghênh Chu Hải đến.
Nhưng mà nghĩ lại Kiều Y Dương đối với cậu cũng không tệ lắm, cho dù Tổ Kỳ tâm lý có ngàn vạn cái không muốn, vẫn là chậm rì rì mở cửa phòng ra, liền đối mặt với gương mặt tươi cười của Chu Hải.
Tổ Kỳ: "..."
Ngày hôm nay Chu Hải uống lộn thuốc sao?
Thời khắc này, Tổ Kỳ thậm chí hoài nghi Chu Hải có phải là bị những sinh vật khác bám vào người, không phải là bản thể gốc của hắn, e là đến chết cũng sẽ không đối với Tổ Kỳ phóng ra nụ cười xán lạn như thế.
Cấp tốc thu lại đáy mắt kinh ngạc, Tổ Kỳ khách khí cười nói: "Chu ca, đều đã trễ thế này, anh tìm tôi có việc gì gấp sao ?"
Nghĩa bóng chính là không có chuyện gấp thì phắn nhanh đi, đừng quấy rầy đến tôi nghỉ ngơi.
Đáng tiếc xem dáng dấp dào dạt hứng thú của Chu Hải, căn bản nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tổ Kỳ, hắn hiếm thấy có chút khẩn trương chà xát tay, khó khăn mở miệng nói: "Tiểu Tổ, tôi quả thật có một chuyện quan trọng muốn nhờ cậu câu thông một chút, không biết cậu có thời gian hay không..."
"Xin lỗi, Chu ca." Tổ Kỳ lộ ra biểu tình làm khó dễ, "Tôi cũng đang xử lý một chuyện rất quan trọng."
Nghe vậy, Chu Hải thoáng chốc sửng sốt, theo bản năng cho là Tổ Kỳ là uyển chuyển từ chối hắn, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, đứng tại chỗ luống cuống đến như một đứa trẻ không tìm ra Phuong hướng, hoàn toàn không còn bộ dáng khôn khéo cay nghiệt như lúc thường.
Tổ Kỳ không thế nào yêu thích Chu Hải, nhưng là thấy hắn như vậy, vẫn là cảm thấy không đành lòng, vì vậy lui một bước nói rằng: "Anh tìm tôi có chuyện gì, có thể trực tiếp nói ở đây không ?"
Chu Hải sắc mặt trong nháy mắt từ xám trắng biến thành mặt mày hồng hào, hắn kích động không thôi mà liên với nói vài tiếng cám ơn, mới trở về đề tài chính nói: "Tôi vừa nãy đi tìm qua Tiểu Đặng Tử, cậu ta nói từ chỗ cậu cầm hai cái nấm, tôi biết tìm đến như thế rất mạo muội, nhưng tôi bây giờ không có biện pháp khác..."
Nghe đến hai chữ "Nấm", trái tim Tổ Kỳ mạnh mẽ nhảy một cái.
"Các người ăn loại nấm đó ?" Tổ Kỳ âm thanh lập tức căng thẳng.
Chu Hải tự biết đuối lý, xấu hổ cúi đầu nói rằng: "Xin lỗi, tôi không biết nấm là của các người, còn tưởng rằng là bạn của đạo diễn Vương đưa tới, liền không có sự đồng ý của các người trực tiếp dùng..."
"Không phải." Tổ Kỳ lo lắng đánh gãy lời Chu Hải nói, "Các ngươi ăn loại nấm đó, không có sao chứ?"
Nói xong ngay cả Tổ Kỳ cũng thấy buồn cười, nếu quả thật không có chuyện gì, Chu Hải sẽ đích thân tìm tới nơi này của cậu?
Đúng như dự đoán, một giây sau liền nhìn thấy Chu Hải trịnh trọng gật đầu: "Có việc."
"..." Lúc này đến phiên Tổ Kỳ căng thẳng đến sắc mặt trắng bệch, cậu sửng sốt hồi