Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
----------------------------------------------
Rất rõ ràng, Cận Dục cùng Đoạn Khải cũng không chỉ là hôn môi đơn giản như vậy, hai người dây dưa không bao lâu, liền rầm một tiếng dựa vào trên cửa buồng vệ sinh của Tổ Kỳ và Tiết Giác.
Không chịu nổi gánh nặng ,ván cửa phát ra một đạo tiếng vang trầm nặng, may là Tiết Giác đã sớm đem cửa khóa kín, mới không xuất hiện tình huống cửa bị phá toang.
Tổ Kỳ sợ bị đối phương phát hiện sự tồn tại của bọn họ, sắc mặt trắng bệch, thần kinh cũng căng thẳng như dây đàn, cậu theo bản năng tiến sát vào người Tiết Giác, run sợ đến nổi không dám thở mạnh.
Tiết Giác nhận ra được Tổ Kỳ thấp thỏm, vì vậy càng nắm chặt tay cậu.
Tổ Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Giác không hề có một tiếng động nói với cậu: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Mới vừa làm xong khẩu hình, ván cửa trước mặt bọn họ lại truyền tới một trận tiếng va chạm kịch liệt, Tổ Kỳ sợ đến thiếu chút nữa từ bồn cầu đứng lên, may là Tiết Giác bên cạnh đúng lúc đè lại bờ vai cậu.
"..." Tổ Kỳ có chút lúng túng, còn chưa kịp làm cái gì, cũng cảm giác được Tiết Giác phút chốc buông lỏng tay.
Lập tức, cánh tay Tiết Giác vòng tới phía sau Tổ Kỳ, chỉ dùng lực nhẹ nhàng, liền dễ như ăn cháo đem Tổ Kỳ đưa vào ngực mình.
Lúc này, chóp mũi cậu tất cả đều là mùi nước hoa nam thanh nhã trên người Tiết Giác, phảng phất tràn đầy toàn bộ không khí, Tổ Kỳ dựa vào trong lồng ngực Tiết Giác động cũng không dám động, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được cường độ Tiết Giác ôm bả vai mình.
Giống như là muốn đem cậu khảm vào trong lồng ngực...
Rõ ràng mùi vị trên người Tiết Giác rất nhạt, lại giống như một bình rượu mạnh, hun đến Tổ Kỳ mơ mơ màng màng tìm không ra phương hướng.
Cùng lúc đó, hai người bên ngoài cách bọn họ một cánh cửa, cũng truyền đến một ít âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập.
"Anh buông em ra! Khốn nạn!" Cận Dục bị Đoạn Khải nắm lấy hai tay kiềm ở phía sau mạnh mẽ đặt ở ván cửa cùng thân thể cao to của Đoạn Khải, không hề có cơ hội tránh thoát.
Đoạn Khải cơ hồ là cả người đều kề sát ở trên người Cận Dục, nghiêng đầu, đôi môi vừa vặn nhắm ngay bên tai Cận Dục, hắn mặt không hề cảm xúc thổi một hơi, cảm nhận được người dưới thân run rẩy, khóe miệng châm chọc càng nồng.
"Này không phải là em muốn sao?" Đoạn Khải âm thanh trầm thấp, nói chuyện tốc độ cực kỳ chầm chậm, giống như là muốn đem từng chữ đều nói tiến vào trong đầu Cận Dục.
"Muốn cái rắm! Em con mẹ nó cho anh làm sao ?" Cận Dục lên cơn giận dữ, nhịn không được chửi ầm lên, "Đoạn Khải anh thật sự là tên khốn nạn, đem lão tử thượng xong phủi mông một cái liền đi, súc sinh cũng không ngươi máu lạnh như vậy..."
Đang khi nói chuyện, Đoạn Khải bỗng nhiên hôn lên bên mặt Cận Dục, vì vậy thanh âm phẫn nộ thoáng chốc biến thành âm thanh mềm nhũn run run, ngay sau đó liền là một đoạn chửi bới khó nghe.
Cận Dục tức giận đến trên đầu đều sắp phun khí, miệng lưỡi không ngừng nghỉ đem tổ tông mười tám đời của Đoạn Khải từ trên xuống dưới thăm hỏi một lần.
Hắn hận không thể quay người đem gương mặt lạnh nhạt kia của Đoạn Khải xé nát, nhưng đáng tiếc hai cái tay cánh tay Đoạn Khải như tường đồng vách sắt, đem hắn cầm cố trong lòng, ngay cả động đậy cũng khó khăn.
Mà Đoạn Khải bình tĩnh đến đuôi lông mày đều không nhấc một chút, dường như người Cận Dục chửi bới căn bản không phải hắn, hắn hơi hơi mở ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt thâm trầm không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Cận Dục.
Tính ra, bọn họ đã hai năm chưa từng gặp mặt, thế nhưng Cận Dục không thay đổi gì nhiều, vẫn cứ là dáng dấp trong ký ức của hắn —— táo bạo dễ tức giận, như quả pháo bất cứ lúc nào cũng có thể nhen lửa.
Không thể phủ nhận, Cận Dục lớn lên rất đẹp mắt, đôi mắt to sáng ngời, khóe mắt hơi xếch, dù cho tức giận mà trừng người cũng đặc biệt ý nhị, màu mắt cùng môi đều rất nhạt, đôi môi rất mỏng.
Như một tiểu hồ ly gây thị phi khắp nơi, trên thực tế, Cận Dục ở phương diện khác thật sự rất giống hồ ly câu nhân...
Đều nói môi mỏng đào hoa mà bạc tình, bất quá Cận Dục vừa vặn tương phản, hai năm trước không ít đeo bám theo đuổi hắn.
Có lúc Đoạn Khải cũng không nghĩ ra, hắn và Cận Dục là bạn thân thời trung học, đã từng ước định sau này cho dù có kết hôn hay sinh con vẫn sẽ liên lạc với nhau như cũ.
Kết quả mới vừa tốt nghiệp đại học, liền lên giường cùng nhau còn không chỉ một lần.
Sau đó bọn họ không hiểu ra sao lại nháo thành như bây giờ, người ngoài còn cho là bọn họ là kẻ địch có huyết hải thâm thù.
Đoạn Khải vốn là chỉ muốn dọa dọa Cận Dục, lúc này nhìn Cận Dục giả vờ hung thần ác sát, lại không che giấu nổi đôi mắt hoảng loạn ngập nước, dĩ nhiên không thể khống chế được.
Hắn đột nhiên dùng tay nắm lấy cằm của Cận Dục, bức bách đối phương xoay đầu lại nhìn mình, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Cận Dục.
Mùi vị ngọt ngào hệt như trong ký ức.
Cận Dục rất nhanh đoán được Đoạn Khải sắp làm gì, nhất thời phẫn nộ biến thành kinh ngạc đến hoang mang, trong lúc giãy dụa đột nhiên đụng đến cái gì đó, thân thể bỗng dưng cứng đờ.
Cái tên này...
Cư nhiên cứng rồi?
Nếu như hắn không có hiểu sai, bọn họ không phải đang đánh nhau hay sao? !
Vừa hôn xong , Cận Dục thiếu chút nữa tắt thở, hắn lắc lắc đầu tàn bạo mà trừng mắt về phía Đoạn Khải, há mồm liền mắng: "Đệt bà... Con mẹ nó anh là động vật sao? Ở nơi này mà còn ngạnh được..."
Đoạn Khải cong khóe miệng, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt của hắn thập phần thanh minh, trên mặt cũng không có biểu tình gì, hắn chầm chậm nhoài về phía trước, càng dán chặt vào Cận Dục, tay phải thì không an phận tiến vào áo của Cận Dục.
"Ai nói con người không phải động vật ?" Đoạn Khải cắn lỗ tai Cận Dục, hạ lực có chút tàn nhẫn.
Cận Dục gào lên đau đớn một tiếng, trong lúc nhất thời ngọn lửa tức giận trong lòng bị thổi bùng lên, trực tiếp đem mặt của hắn chưng thành một quả táo chín.
Hắn theo bản năng cắn chặt hàm răng, cảm thấy hơi mê mang cùng... Một luồng khoái ý khó có thể dùng lời diễn tả được.
Chết tiệt.
Cận Dục thầm nghĩ trong lòng, muốn giãy dụa lại cảm giác thân thể như nhũn ra, khí lực trong thân thể đều bị rút sạch sẽ.
...
Tổ Kỳ bị Tiết Giác ôm vào trong ngực, mặt chôn ở bên hông của hắn, trước mắt là một mảnh tăm tối, thế nhưng cậu có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài.
Cận Dục dường như lập tức tước vũ khí đầu hàng, không lâu lắm, tiếng rên rỉ truyền đến, ở trong phòng rửa tay yên tĩnh mà vang vọng, Tổ Kỳ bên tai toả nhiệt, tim từ từ gia tốc nhảy lên.
Trước đây Tổ Kỳ xem qua vài cuộn phim, chỉ là số lần cũng ít ỏi, cậu nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có một ngày nghe được thể loại live action này, đồng thời vai chính lại là người cậu quen...
Trong lúc đang lúng túng, Tổ Kỳ cảm giác tay Tiết Giác ôm cậu thêm dùng sức, thân thể Tiết Giác trước sau đều trong trạng thái căng thẳng, thật giống như đang đè nén một luồng cảm xúc kịch liệt nào đó.
Tổ Kỳ cũng là đàn ông, tự nhiên hiểu được trạng thái lúc này của Tiết Giác.
Đột nhiên cậu cảm thấy Tiết Giác thật đáng thương, thật sự kìm nén không nổi rất muốn cười.
Không biết qua bao lâu, tiếng vang bên ngoài mới chậm rãi yếu dần, trong giọng Cận Dục nhiễm phải thanh âm khóc nức nở, oán giận Đoạn Khải dùng quá sức đem hắn làm đau các kiểu.
Tổ Kỳ: "..."
Cận Dục này, thật sự là so với trong tưởng tượng của cậu còn lẳng lơ hơn...
Đoạn Khải là người kiệm lời, ngay cả khi vận động lúc nãy cũng không hề lên tiếng, vào lúc này càng giống như người câm không hề nói tiếng nào, vùi đầu chỉnh lại quần áo cho Cận dục và bản thân.
Sau khi đã chỉnh xong, Đoạn Khải quay người đi tới bồn rửa tay , rửa tay thật sạch, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đoạn Khải! Anh đứng lại đó !" Cận Dục bị phản ứng lạnh nhạt của Đoạn Khải chọc cho tức giận đến thiếu chút nữa nhảy lên, bất đắc dĩ nơi nào đó phía sau có chút đau, hắn tê một tiếng, chỉ có thể quy củ như chim cút không dám lộn xộn.
"Đi thôi, những người kia còn đang chờ em." Đoạn Khải cũng không quay đầu lại mà nói rằng.
"Đoạn Khải!" Cận Dục cũng không phải thật sự muốn cho Đoạn Khải ở lại, chỉ là tức giận thái độ không mặn không nhạt của Đoạn Khải.
Có vẻ như từ đầu tới đuôi, Đoạn Khải đều vẫn duy trì trình độ tỉnh táo nhất định, nhưng Cận Dục thì bắt đầu từ lúc Đoạn Khải giở trò thì đầu óc đã bắt đầu hồ đồ, thân thể mềm đến chỉ có thể mặc cho Đoạn Khải dằn vặt.
Thái độ đối xử giống như đối xử với mọi người...
Chỉ có kẻ ngu ngơ như hắn mới cam chịu sa vào đó, nhưng mà Đoạn Khải từ đầu đến cuối đều biểu hiện như người ngoài cuộc không hề lẫn lộn bất kỳ tình cảm gì.(không biết sau này tác giả có phát triển tiếp về CP này không nhưng tui không thích tính cách anh công lắm, cảm giác Cận Dục thật tội -cảm xúc cá nhân thôi nhé 😊)
Dưới âm thanh tức giận của Cận Dục, Đoạn Khải làm như không nghe thấy gì, chỉ chốc lát đã biến mất phía sau cửa .
Cận Dục nguyền rủa chửi một câu, tăng nhanh bước chân theo sau.
Không tới hai phút, phòng rửa tay to lớn chỉ còn lại Tổ Kỳ và Tiết Giác.
Tổ Kỳ thấy Tiết Giác vẫn luôn không nhúc nhích, liền dùng tay đẩy hắn một chút, nào có biết Tiết Giác bỗng nhiên đem cậu ôm càng chặt hơn, xung quanh như đột nhiên quấn thêm một luồng cảm giác ngột ngạt, hắn thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tổ Kỳ lập tức bất động bất động, mở to hai mắt đều không dám chớp mắt một chút.
"..." Tiết Giác lặng im nửa ngày, bỗng nhiên bật cười, sau đó buông Tổ Kỳ ra, "Từ lúc nào lại trở nên nghe lời như vậy ?
Thật vất vả mới cảm nhận được không khí thoáng đãng, Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa hít thở hai cái thật sâu, vừa nãy cậu sắp bị Tiết Giác ôm đến hít thở không thông, bây giờ nghe Tiết Giác nói, nhất thời có chút oan ức.
"Không phải anh kêu tôi đừng nhúc nhích hay sao ?"
"Tôi kêu em đừng nhúc nhích là bởi..." Tiết Giác thở dài, lập tức không biết nên giải thích như thế nào, nín hai giây sau đó mới tiếp tục nói, "Em nghe lời như thế, tôi lại không tiện mà làm bước tiếp theo."
Tổ Kỳ: "..." Hiện tại không nghe lời còn kịp không ? ( ôi vãi con tôi, nó vã lắm rồi =)))
Kỳ thực cậu rất muốn nói cho Tiết Giác biết, anh nhanh chóng tiến hành bước kế tiếp đi, tôi không để ý chút nào đâu, còn đang rất mong đợi đây nè.
Chỉ là câu nói này thực sự quá xấu hổ, miệng Tổ Kỳ đóng đóng mở mở, vẫn không thể nào nói ra.
Cuối cùng, bọn họ sau khi nghe một hồi đông cung sống, mà bản thân lại không làm gì cả, lúc đi ra khỏi phòng rửa tay, mặt Tiết Giác trực tiếp hắc thành đáy nồi, dọc theo đường đi doạ chạy không ít người hầu cùng người đến gần.
Cận Dục không biết từ nơi nào nhô ra, có lẽ là từ lúc gặp Đoạn Khải thần sắc lạnh lẽo trên mặt hắn rõ ràng viết bốn chữ "Người sống chớ tiến vào".
"Tôi phải đi, đến nói với cậu một tiếng." Cận Dục nói với Tiết Giác, "Các cậu chơi đi, không cần phải để ý đến tôi."
Tiết Giác lạnh lẽo liếc mắt nhìn Cận Dục uể oải suy sụp, không chút lưu tình trả lời: "Cút đi, không ai muốn quản cậu."
"? ? ?" Cận Dục một mặt đầy dấu chấm hỏi.
Tiết Giác không thèm để ý tên Cận Dục đã chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, kéo tay Tổ Kỳ muốn rời khỏi.
Cận Dục mới vừa rồi còn một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng lúc này thấy không ổn, vội vã tiến lên ngăn cản đường đi của Tiết Giác, dùng giọng điệu ai oán của Ông Ngọc Hương mà nói : "Tiểu Giác, cậu thay đổi, cậu có mới nới cũ."
Tiết Giác tựa như cười mà không phải cười, mới vừa muốn nói chuyện, dư quang bên trong bất thình lình nhìn thấy một vệt bóng người quen thuộc hướng về bên này đi tới, hắn còn chưa có phản ứng, Cận Dục đã chạy trốn té khói.
Người không biết còn tưởng rằng là hồng thủy mãnh thú đến.
Cận Dục mới đi không tới nửa phút, Thôi Quân Trác hết nhìn đông đến nhìn tây đi đến trước mặt Tiết Giác, có chút mất mát hỏi: "Anh họ, anh thấy Cận Dục không ?"
Tiết Giác mặt không hề cảm xúc chỉ về hướng vừa nãy mà Cận Dục đào thoát: "Cậu ta đi hướng bên kia." ( trả thù =)))