Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?

Chương 6




06.

Phòng trực ban lúc này không có ai, cửa rộng mở, chỉ có duy nhất Sở Tầm. Lục Cảnh Tu thấy cậu cô đơn, nhớ tới lời lúc trước Hà Dục nói với anh, lại cảm thấy tên nhóc không cha không mẹ này có chút đáng thương.

Từ lúc anh gặp được Hà Dục ở bệnh viện, sau đó lui tới phòng trực ban không ít lần, ngựa quen đường cũ mà lấy ra một cái chăn trong tủ chứa đồ đắp lên người Sở Tầm.

Nhóc con chu chu cái miệng, vẫn chưa tỉnh, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đáng yêu đến kì quái.

Lục Cảnh Tu đi một vòng quanh phòng trực ban, đóng cửa lại. Hà Dục không có ở đây, nhóc con cũng đang ngủ, không có ai trêu đùa, thế nhưng anh lại cảm thấy có chút trống trải.

Cũng có thể là lúc trước vội vàng xử lý việc công ty, đột nhiên rảnh rỗi liền có chút khó chịu. Lục Cảnh Tu phỉ nhổ bản thân thích lao lực, nằm trên sopha nhỏ ở bên cạnh, mở điện thoại ra chơi phiên bản công ty mới cập nhật.

Phiên bản mới là từ phiên phản cũ nâng cấp lên, Lục Cảnh Tu đã level max phiên bản cũ, chơi phiên bản mới thật sự rất chán. Anh bấm bấm màn hình một hồi, kế bên có Sở Tầm phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, tốc độ bấm màn hình chậm lại, tư duy dần trì hoãn...

Không biết từ lúc nào, anh cũng ngủ rồi.

Lục Cảnh Tu nằm mơ. Trong mơ, anh kết hôn cùng với Hà Dục, là hôn lễ kiểu Trung Quốc. Anh vui vui vẻ vẻ mà cưới Hà Dục về nhà, xốc khăn voan màu đỏ lên nhìn Hà Dục tươi cười thẹn thùng.

Nhiều năm như vậy mới được như ước nguyện, Lục Cảnh Tu hạnh phúc đến không phân biệt được phương hướng, gấp gáp gọi một tiếng vợ ơi, nói xong lập tức hôn xuống. Ai biết sau khi hôn xong, Hà Dục đột nhiên biến thành Sở Tầm. Cậu mặc lễ phục kết hôn, cầm trên tay một con dao nhọn, cười lạnh một cái liền đem dao cắm vào ngực anh.

Doạ cho Lục Cảnh Tu tức thì bật dậy.

Lục Cảnh Tu lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu mấy lần mới thích ứng được với ánh đèn.

Hà Dục cùng với Sở Tầm ngồi một bên, không biết đang nói cái gì, Hà Dục cười đến không ngừng được. Sở Tầm quay đầu nhìn anh, trong mắt loé lên ánh lạnh giống hệt trong mơ.

Lục Cảnh Tu rất muốn nhìn xem có phải trong tay Sở Tầm cầm một con dao hay không.

Hà Dục cười xong, nhìn anh trêu ghẹo nói: "Cậu cũng thật là muốn cưới, trong mơ cũng có thể kêu vợ ơi."

Lục Cảnh Tu xấu hổ ha ha.

Hà Dục lắc đầu nói: "Hai người buồn ngủ thì về nhà ngủ đi, sao lại chạy đến phòng trực ban của tôi làm gì? Là do điều hoà trong nhà không đủ mát hay là do giường không đủ mềm, tới chỗ này chịu khổ? Bây giờ Cảnh Tu cũng tỉnh rồi, hai người về nhà đi cho tôi nhờ."

Lục Cảnh Tu ngơ ngẩn một hồi. Anh tới là để thăm Hà Dục, còn chưa kịp nói câu nào đã bị đuổi đi, thật sự không có lời.

"Tôi..." Lời Lục Cảnh Tu nói còn chưa xong đã bị Sở Tầm chen vào, cậu xách hộp cơm trên bàn lên, nói: "Anh, em không làm phiền anh nữa, em đi trước đây."

Sau đó dứt khoát quay đầu đi.

Lưu lại Hà Dục nhướn mày nhìn Lục Cảnh Tu, ý là hỏi sao cậu còn chưa đi?

Diễn kịch không thành, Lục Cảnh Tu thở dài một hơi, liếc một vòng quanh phòng trực ban, cuối cùng dừng lại trên người Hà Dục. Anh nói như giỡn như thật: "Cậu thật sự không có ý định cho tôi ở lại à, tôi xinh đẹp như vậy, một mình về nhà bị cướp sắc thì sao bây giờ."

Hà Dục: "..."

"Không phải hôm sau cậu xin nghỉ phép sao? Tôi đặt hai vé xem phim, chúng ta cùng đi coi." Lục Cảnh Tu còn chưa từ bỏ ý định, mặt dày ngồi trên sopha không nhúc nhích, giống như quần dính chặt với sopha.

Hà Dục khó xử nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Tôi có thể có chút việc, hay là cậu đi với..."

Lục Cảnh Tu không chờ Hà Dục nói xong đã chen vào: "Tôi đi với Sở Tầm làm gì, muốn đánh nhau sao? Tôi muốn đi với cậu nên mới mời cậu."

Anh dừng lại một chốc, lấy giọng điệu có chút cầu xin nói: "Đừng đem tôi đẩy cho Sở Tầm nữa được không?"

Lời này mang theo ý thử cẩn thận, tựa như tiêu hao hết sức lực của Lục Cảnh Tu. Anh đã yêu thầm Hà Dục từ cao trung, nhưng vĩnh viễn không dám tiến lên một bước. Lời nói của Sở Tầm như tua đi tua lại ngàn vạn lần trong đầu Lục Cảnh Tu. Hà Dục là trai thẳng, Lục Cảnh Tu dám lỗ mãng thổ lộ với Hà Dục sao?

Không dám. Lục Cảnh Tu dùng thời gian mười một năm yêu thầm, trả lời chính mình.

Anh sợ, đến làm bạn bè cũng không thể nữa.

Trong phòng trực ban chợt im lặng, Lục Cảnh Tu trong lòng căng thẳng, chỉ nghe Hà Dục thấp giọng nói: "Cảnh Tu, tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, không thể luôn lăn lộn cùng cậu. Tình huống của hai chúng ta không giống nhau, chúng ta không sớm tách ra, về sau càng khó."

Lời này làm cho Lục Cảnh Tu có chút khó hiểu, tại sao không thể lăn lộn cùng với anh?

Đầu óc trì độn nửa ngày mới cân nhắc ra ý tứ bên trong, anh giống như hiểu rõ, nói: "Cậu có hẹn với người khác?"

"Em gái khoá dưới của tôi tốt nghiệp tới bệnh viện bên này công tác, giáo sư nhờ tôi giúp đỡ em ấy." Hà Dục trong phương diện này vẫn là một tờ giấy trắng, lần đầu tiên hẹn hò, cả khuôn mặt có chút thẹn thùng.

Lục Cảnh Tu nhìn Hà Dục, trong lòng chua xót. Đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt này của Hà Dục, lại giống như phán anh án tử hình. Lục Cảnh Tu như nhìn thấy tâm tư của mình chậm rãi chìm vào biển rộng, cả người cứng đờ.

"Cái đó... cứ vậy đi."

Lục Cảnh Tu không biết bản thân đã đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện như thế nào. Buổi tối, đường cái bên cạnh bệnh viện còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, ven đường đầy tiểu thương, người bán hàng rong hét to. Anh nhớ tới thời điểm bản thân từng nhiều lần mua cho Hà Dục đồ nướng rong.

Rõ ràng vẫn là mùa hè, tại sao anh lại thấy lạnh như vậy, có phải sắp chuyển mùa thu rồi hay không?

Quán nướng nhỏ đặc biệt náo nhiệt. Lục Cảnh Tu đứng ở đó, nhìn đèn dây tóc trắng bệch đung đưa trong gió, xe bán hàng dơ hề hề, vết bẩn màu vàng bên ván sắt làm Lục Cảnh Tu muốn nôn mửa.

Anh bước đi thật nhanh, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng tóm lại là không thể đứng ngốc ở đó.

Sở Tầm xách theo hộp cơm trở về bãi đỗ xe siêu thị, thuận tiện vào siêu thị mua chút rau. Mấy ngày nay sinh hoạt của cậu quy luật dị thường. Buổi tối như cũ thường đưa cơm cho Hà Dục, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều mua ở siêu thị gần bệnh viện này.

Mấy ngày gần đây không thấy Lục Cảnh Tu, Sở Tầm dường như quên mất người này. Còn tưởng rằng người này đã đi đâu rồi, không ngờ tên này lại tới quấy rầy Hà Dục.

Sở Tầm khởi động xe, dẫm xuống chân ga. Đầu óc cậu lộn xộn, nghĩ cách tách Hà Dục ra khỏi Lục Cảnh Tu, lại sợ Lục Cảnh Tu nói với Hà Dục cái gì kinh thiên động địa.

Khi xe đi từ ngã rẽ siêu thị quẹo sang tuyến đường chính, phịch một tiếng, xe giống như đụng phải thứ gì. Sở Tầm lập tức nhấn phanh, cả người kinh ngạc, mồ hôi lạnh đổ ra, không dám động đậy.

Lỗ tai Sở Tầm ong ong thật lâu, trước mắt cũng đỏ lên, giống như trở về thảm kịch tám năm trước. Cậu bất lực mà ngồi ở ghế sau, trơ mắt nhìn thân thể ba mẹ cong vẹo thành một góc, mãu loãng chậm rãi chảy xuống, đỏ tươi một mảnh.

Người từ siêu thị chạy tới đạp cửa xe Sở Tầm, lúc mày cậu mới tỉnh ra từ ác mộng. Sắc mặt Sở Tầm trắng bệch, cởi bỏ đai an toàn, tay chân rụng rời mà xuống xe, muốn nhìn xem người ta bị thế nào.

Bác gái là một người tâm địa nhiệt huyết, nhìn thấy người này đâm trúng người ta còn có thể ngồi trên xe không nhúc nhích, lập tức cục kì tức giận. Nghĩ lại thì tố chất người thành thị quá thấp, có lễ là muốn chạy trốn, vì thế hùng hổ đập cửa sổ gọi người xuống xe. Kết quả của mở ra, là một thanh niên cực kì xinh đẹp.

Thấy đứa trẻ vẻ mặt sợ hãi, bác gái lập tức mềm lòng, lời mắng chửi người muốn nói ra lại nuốt vào.

Chỗ này là đối diện với bệnh viện. Sở Tầm tuy sợ hãi nhưng căn bản vẫn còn lý trí. Bởi vì cậu muốn quẹo vào nên tốc độ xe rất thấp, nguời ta hẳn là không có chuyện gì lớn.

Cậu chen vào vòng vây của người qua đường, người nằm trên mặt đất vậy mà lại là Lục Cảnh Tu!

Lục Cảnh Tu nằm im không nhúc nhích làm Sở Tầm cực kì sợ hãi. Cậu muốn đi tới hỏi Lục Cảnh Tu đau chỗ nào, kết quả bị bác gái ngăn cản, nói người bị đụng không thể chạm lung tung.

Sở Tầm nhanh chóng gọi điện thoại cho Hà Dục, hôm nay đúng lúc Hà Dục trực ban.

Sở Tầm ngồi xổm bên cạnh Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu cũng không hé răng. Sở Tầm sợ hãi muốn điên rồi, chẳng lẽ cậu đâm chết Lục Cảnh Tu? Mặc dù cậu rất ghét Lục Cảnh Tu, nhưng chưa từng nghĩ tới muốn làm gì Lục Cảnh Tu.

Sở Tầm một bên nắm chặt điện thoại một bên khóc, âm thanh lớn khiến cho người đi đường đều quây tới xem.

Có khả năng là bị tiếng khóc chọc phiền, Lục Cảnh Tu rốt cuộc quay đầu. Anh mất một lúc mới phân biệt được người trước mặt là ai, nhỏ giọng nói: "Cậu khóc cái gì?"

Sở Tầm không nghe thấy, nước mắt vẫn chảy xuống từng dòng, tí tách.

Lục Cảnh Tu có cảm giác vài giọt nước mắt rơi trên mặt mình, thâm tâm có chút mệt, nhịn đau kêu một tiếng: "Không khóc."

Sở Tầm bị anh quát cũng ngưng khóc, nhưng đôi mắt đào hoa mở lớn chứa đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Lục Cảnh Tu anh đừng chết nha."

Lục Cảnh Tu không muốn nói chuyện. Đầu anh choáng váng, nhưng chân còn đau hơn. Anh thử nhúc nhích, kết quả chân đã đau lại càng đau, đến mức trước mắt anh biến thành màu đen.

Sở Tầm tuy rằng khóc đến lợi hại, nhưng vẫn chú ý đến tình trạng của Lục Cảnh Tu. Thấy Lục Cảnh Tu nhúc nhích, cậu vội vàng bảo anh đừng lộn xộn, Hà Dục sẽ tới nhanh thôi.

Lục Cảnh Tu im lặng không nói gì.

Qua một lúc sau, Sở Tầm thấy Hà Dục mang theo một đội chạy lại đây, trong lòng thoáng yên tâm, quần chúng vây xem cũng tản ra.

Lục Cảnh Tu được cáng xe đẩy đến bệnh viện. Kiểm tra toàn thân một lần, bác sĩ kết luận bị gãy xương cẳng chân, thêm não bị chấn động cường độ thấp.

Bác sĩ bó thạch cao cho Lục Cảnh Tu đã gặp qua anh vài lần. Bó xong liền cho anh nằm viện quan sát một đếm, không có chuyện gì lớn thì có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Trong cảnh sát giao thông tới, Hà Dục đưa Sở Tầm đi xử lý vụ việc. Thật ra việc này cũng không phải lỗi của người chạy xe. Cây cột đèn xanh đèn đỏ kia đã hư mấy ngày rồi mà không ai sửa, vẫn luôn sáng đèn đỏ, vốn là tai hoạ ngầm.

Nhưng chạy xe đụng vào người khác thông thường đều là người lái xe phải chịu trách nhiệm. Xe chạy trên đường đều có bảo hiểm, công ty bảo hiệm trả một chút tiền là được. Cuối cùng cảnh sát giao thông phán định toàn bộ trách nhiệm cho Sở Tầm, phụ trách toàn bộ việc phí cho Lục Cảnh Tu.

Sở Tầm cầm thư phán định run run rẩy rẩy mà kí tên.

Sở Tầm về bệnh viện ngồi kế bên giường Lục Cảnh Tu. Lục Cảnh Tu nằm một lúc, đầu vẫn còn đau, nhưng Hà Dục không có ở đây, tâm tình anh cuối cùng cũng tốt lên một tí.

Phòng bệnh chỉ có duy nhất Sở Tầm. Cậu kéo một cái ghế ngồi kế giường bệnh, khẩn trương mà nhìn chằm chằm anh.

Lục Cảnh Tu cạn lời. Anh chỉ gãy xương mà thôi, cũng không phải không sống được bao lâu nữa.

Hai người nhìn nhau không nói gì. Lục Cảnh Tu thấy nhàm chán, liền cầm lấy điện thoại để ở đầu giường, muốn xem trợ lý có gửi tin gì cho anh hay không.

Sở Tầm nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Lục Cảnh Tu, muốn nói lại thôi.

Mười mấy phút trôi qua, Lục Cảnh Tu còn lướt điện thoại, Sở Tầm rốt cuộc không nhịn được lo lắng nói: "Bác sĩ nói não anh bị chấn động, không thể xem điện thoại nhiều."

"Cường độ thấp thôi mà..." Lục Cảnh Tu không để bụng, chưa kịp trả lời tin nhắn đã bị Sở Tầm cướp điện thoại đi.

Sở Tầm cắn môi, vẻ mặt không ủng hộ nghiêm túc nói với anh: "Phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, như vậy mới mau khỏi bệnh."

Lục Cảnh Tu không kiên nhẫn, tên nhóc này đúng là thích xen vào chuyện của người khác.

Một lát sau, Lục Cảnh Tu nói mình khát nước. Sở Tầm lấy ra một cái ly giấy dùng một lần, đi tới bình nước rót nửa ly nước nóng, nửa ly nước lạnh, cho tới khi lòng bàn tay thấy thích hợp mới đưa cho Lục Cảnh Tu.

Lục Cảnh Tu uống xong một lúc, lại nói muốn ăn trái cây.

Sở Tầm không để ý anh, tiếp tục ngồi xem phim.

Lục Cảnh Tu nhấn mạnh lần nữa: "Tôi muốn ăn trái cây."

Sở Tầm nhấn tạm dừng trên màn hình, nhíu mày nói: "Anh rõ ràng nghe thấy bác sĩ nói hôm nay không được ăn gì."

Thật ra Lục Cảnh Tu không có nghe được. Lúc đó đầu anh choáng váng, căn bản nghe không nhớ bác sĩ lải nhải một đống lớn việc cần chú ý.

Không ngờ là Sở Tầm lại nghe cẩn thận như vậy.

Sở Tầm thấy anh yên lặng, tiếp tục đeo tai nghe xem phim.

Lục Cảnh Tu nằm trên giường nhìn Sở Tầm ngồi bên kia, cả người dần thấy mệt mỏi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, chốc lát đã chìm vào mộng đẹp.