36.
(editor: chương này có nhiều thuật ngữ liên quan tới luật pháp, nhưng tui không biết rõ lắm về luật, ai rành luật thấy sai cứ cmt để tui sửa nha, cảm ơn nhiều.)
Ngày mở phiên toà là vào đầu tháng mười. Cùng ngày hôm đó, Lục Cảnh Tu và Sở Tầm đúng giờ đi đến toà án.
Bởi vì có dính líu đến Cố Nguyên An, cái án kiện này có tốc độ lan truyền trên mạng rất cao, nhưng danh tính Sở Tầm vẫn không bị đưa ra ánh sáng. Công chúng chỉ biết người bị hại là một nam thanh niên, còn lại đều không biết. Mọi người chỉ chú ý đến người bị kiện là em trai Cố Nguyên An, còn rất nhiều kẻ nặc danh đưa tin nóng, thật thật giả giả, chẳng ai có thể phân biệt được.
Trước cửa toà có rất nhiều xe đang đỗ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mở phiên toà. Lục Cảnh Tu nhìn thấy có một nhóm đông đảo các phóng viên đang ngồi canh cửa, quyết đoán lái xe đi đường vòng, đậu xe ở một chỗ khá xa, Sở Tầm cũng cẩn thận mang khẩu trang, sợ bị các phóng viên vây quanh xô ngã.
Bọn họ đi vào toà từ một cửa khác, Sở Tầm là người bị hại cũng phải tham gia thẩm vấn. Phiên toà vẫn chưa mở, Sở Tầm đã thấy Cố Nguyên An ngồi ở vị trí nghe phán quyết.
Cố Nguyên An cũng thấy cậu, hai người bốn mắt gặp nhau, nhưng chẳng ai biết nói gì.
Sở Tầm không biết nên đối mặt với Cố Nguyên An như thế nào. Đối với bản thân Cố Nguyên An, Sở Tầm cảm thấy mình không ghét y. Trong quãng thời gian hai người tiếp xúc, Sở Tầm có thể thấy y là người thân thiện, vốn dĩ cậu muốn coi vị tiền bối này như bạn bè.
Hiện giờ việc đã thành như vầy, tuy người gây chuyện là em trai của y, nhưng cậu cũng không cách nào có thể khiến hai người trở lại như trước.
Bọn họ ngồi cách rất xa nhau, có rất nhiều người nữa cũng tới nghe tuyên án. Sở Tầm quay đầu lại cũng không còn thấy được y nữa.
Quá trình thẩm vấn diễn ra vô cùng thuận lợi. Quả đầu đỏ rực của Cố Nguyên Sướng bị cạo hết, gã mặc bộ quần áo tù màu cam vàng, hoàn toàn không nhìn ra tên côn đồ bất kham lúc trước. Tay gã bị còng lại, được áp giải đến vị trí của mình. Trong phiên toà, gã chủ động thừa nhận tội danh. Sở Tầm đang có chút mất tập trung, khi thình lình nghe được tên mình, lập tức ngẩng đầu nhìn gã.
Chỉ nghe Cố Nguyên Sướng nói: "Bởi vì ân oán cá nhân mà tôi đã gây ra tổn thương rất lớn cho người bị hại, lần nữa muốn xin lỗi anh. Anh có thể không tha thứ cho tôi, nhưng tôi hy vọng có thể tận lực bồi thường cho anh."
Giọng nói của gã rất bình tĩnh, không có oán hận, càng không có giận dữ.
"Tôi sẽ nghe theo phán quyết của thẩm phán, thay đổi hoàn toàn, trở thành người tốt."
Bởi vì có bằng chứng đầy đủ, thẩm phán tuyên án khá dễ dàng: Cố Nguyên Sướng có hành vi hãm hại không thành, tàng trữ hàng nguy hiểm sẽ nhận án phạt, cũng đồng thời phạt tiền bồi thường. Xét thấy bị cáo có thái độ thành khẩn nhận tội, cũng chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng cho xã hội, thẩm phán phán ba năm tù giam và năm trăm ngàn nhân dân tệ.
Thẩm phán làm theo quy định, hỏi bị cáo có phục tùng phán quyết hay không. Luật sư của Cố Nguyên Sướng còn muốn tiếp tục chống án, kết quả là sẽ không thêm hình phạt, có khả năng sẽ giảm nhẹ hình phạt.
Mà Cố Nguyên Sướng chỉ im lặng chấp nhận phán quyết, sau đó bị cảnh sát áp giải về.
Thứ chờ đợi Cố Nguyên Sướng chính là ba năm tù ngục gian khổ. Phiên toà kết thúc, Sở Tầm nhìn theo Cố Nguyên Sướng đi về phía cửa, thật tâm mong gã có thể sửa đổi trong tương lai.
Người nghe phán quyết lục đục rời đi, Cố Nguyên An vẫn ngồi bất động. Sở Tầm và Lục Cảnh Tu cũng muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Cố Nguyên An đang cô đơn ngồi đó, cậu đứng lại.
Sở Tầm nhớ tới đám phóng viên đang chờ ở ngoài, chung quy vẫn không đành lòng. Cậu kéo tay Lục Cảnh Tu, ý bảo anh chờ một chút, đi xuống cầu thang đến chỗ ngồi của Cố Nguyên An.
Cố Nguyên An vẫn đang ngẩn ngơ, chỉ đến khi Sở Tầm đứng trước mặt y, y mới phát hiện ra cậu. Sở Tầm mặt đối mặt với Cố Nguyên An, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của y.
Thật sự cậu chẳng biết nên nói gì mới tốt, Sở Tầm đứng trước mặt Cố Nguyên An cũng có chút xấu hổ. Cậu do dự một chút, vẫn quyết định nói: "Cửa chính có rất nhiều phóng viên, nếu anh không muốn gặp họ, thì có thể đi bằng cửa nhỏ phía Tây. Cửa đó không cho người ngoài đi, nhưng nếu anh nói rõ với bảo vệ thì vẫn được."
Cố Nguyên An vẫn còn đắm chìm trong phán quyết của Cố Nguyên Sướng ban nãy, từ đầu đến cuối cũng không mong sự tha thứ nào từ Sở Tầm. Mà cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt y thế này, tất nhiên sẽ làm y kinh ngạc và nghi ngờ không thôi.
Y quay đầu về phía Lục Cảnh Tu đang đứng đợi ở cửa, sắc mặt anh thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc khác.
Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa nói cho Sở Tầm biết chuyện tai nạn mười ba năm trước sao? Nếu không thì tại sao Sở Tầm còn nguyện ý lại đây giúp mình?
Cố Nguyên An vẫn còn đắm chìm trong tối tăm, y không ngờ Sở Tầm đến đây chỉ để nói những lời như vậy. Cậu thấy y không phản ứng, theo bản năng còn an ủi mấy câu.
Cố Nguyên An lăn lê bò lết trong vòng danh lợi đã lâu, việc cân nhắc tâm trạng và ý muốn của người khác tựa như đã thành bản năng. Lục Cảnh Tu không nói cho Sở Tầm sự thật, cộng thêm việc anh từng bước từng bước dồn ép y, chỉ thoáng chốc y đã nghĩ thông suốt. Lục Cảnh Tu tuyệt đối sẽ không thương hại y.
Ánh mắt Lục Cảnh Tu vẫn luôn dõi theo Sở Tầm, Cố Nguyên An đành đáp lại bằng im lặng. Chờ đến sau khi Sở Tầm rời đi, y mới đứng dậy nhìn theo con đường họ đã qua, xoay lưng đi về phía ngược lại. Khi đó y vẫn chưa biết, đây là lần cuối cùng y nhìn thấy Sở Tầm.
...
Lục Cảnh Tu cẩn thận điều khiển xe tránh xa phóng viên, an toàn mang Sở Tầm rời đi.
Mặt trời Hoa Thành rọi sáng rực rõ, mùa đông lại đang sắp tới gần, hiếm lắm mới gặp được thời tiết tốt như vậy. Ngày kia Lục Cảnh Tu nói sẽ đền bù cho Sở Tầm, quả thực anh đã mang Sở Tầm đi ăn ở một nhà hàng có chi phí cực cao.
Nhà hàng kia vô cùng nổi tiếng trên mạng, trước khi tới phải gọi điện thoại đặt trước, nếu không sẽ chẳng còn chỗ nữa. Lục Cảnh Tu đã chuẩn bị tốt việc này mới xuất phát, vì trên mạng nói nhà hàng này rất có tiếng ở Hoa Thành, tới Hoa Thành lại không đến đây ăn quả là phí phạm.
Lục Cảnh Tu cực kì muốn mang Sở Tầm đến đây ăn, Sở Tầm ăn được đồ ăn của Hoa Thành, chắc chắn sẽ cảm động đến lấy thân báo đáp. Lúc trước anh luôn bận điều tra về Cố Nguyên An, chưa kịp làm cho Sở Tầm cái gì cả. Tuy Sở Tầm không để ý, nhưng anh vẫn luôn muốn dỗ Sở Tầm thật tốt.
Điều tra ra quá khứ của Sở Tầm chỉ càng làm anh thêm đau lòng cho cậu.
Không ngờ đêm đó sau khi anh dắt Sở Tầm tới ăn, Sở Tầm - người Hoa Thành chính gốc - nếm thử một món, quyết đoán nói nhà hàng này chỉ là lừa du khách.
Lục Cảnh Tu giận đến rụng luôn mấy cọng tóc. Anh bực bội đánh giá nhà hàng 1 sao trên trang web: Nhà hàng này trừ việc trang trí đẹp thì còn lại đều không đúng. Mang vợ tới ăn cơm, kết quả lại không phải đồ ăn Hoa Thành chính tông.
Ngay tức khắc, đã có một số đông người đuổi mắng Lục Cảnh Tu dưới phần bình luận.
Lục Cảnh Tu - bình thường luôn bị cả trăm triệu người chơi đuổi đánh, làm gì quan tâm đám thuỷ quân nhỏ đó? Điều anh bận tâm lúc này là làm sao cho Sở Tầm vui vẻ.
Lựa chọn tới lui vài ngày, rốt cuộc anh cũng biết sẽ mang Sở Tầm đi đâu sau khi phiên toà kết thúc.
Bảo đảm Sở Tầm sẽ cảm động đến nước mắt rơi tí tách luôn!
Sở Tầm ngồi trên ghế phụ lái, ánh sáng ấm áp rọi xuống người cậu, thật là dễ chịu đến muốn thiếp đi. Đầu cậu quay ra ngoài cửa sổ, ngắm hàng cây xanh vụt lại phía sau, chờ thêm một chốc, mới phát hiện ra điều khác thường.
Đây không phải con đường đi về khách sạn. Sở Tầm thấy các toà nhà bên đường khác với bình thường, lập tức thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Bí mật." Lục Cảnh Tu thở dài một hơi.
Cái từ "Bí mật" này thật ra cũng chẳng đâu vào đâu, Sở Tầm chỉ cần nhìn con đường quen thuộc này một lát đã đoán được địa điểm Lục Cảnh Tu muốn dẫn cậu tới.
Lập tức, cậu cực kì cảm động. Vốn dĩ hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm, nhưng vừa nhớ đến Lục Cảnh Tu luôn cố gắng làm cậu vui, còn dụng tâm dắt cậu về thăm trường cũ, tức khắc hậm hực đều tan thành mây khói.
Lục Cảnh Tu dừng xe, Sở Tầm cố ý làm bộ như cực kì kinh ngạc, còn ôm Lục Cảnh Tu không buông tay.
Lục Cảnh Tu đắc ý dạt dào: "Ngoan, vừa mới mở cửa xe đã vậy rồi, sao mà gấp gáp nhào vào ngực anh thế?" Nói xong liền lôi kéo Sở Tầm về phía trường học.
Lúc này Sở Tầm mới hoảng lên, lại không muốn làm anh buồn, cậu nói: "Không cần đi vào bên trong trường đâu."
Lục Cảnh Tu giờ phút này làm gì còn quan tâm chuyện đó nữa, cả người đều toát ra vẻ như muốn nói: "Gào gào gào tìm đúng quà Sở Tầm muốn rồi Sở Tầm nhất định sẽ cảm động đến nước mắt giàn giụa cho coi!" Anh mạnh mẽ lôi Sở Tầm về phía trước, Sở Tầm đang giãy giụa cũng bị hiểu thành cảm động.
Anh còn ngừng lại an ủi Sở Tầm một câu: "Đừng sợ, mình chỉ đi dạo một vòng thôi."
Nhưng khi đến cửa, bảo vệ trường học ngăn họ lại, chỉ vào bảng ngay cửa: "Không có phận sự không được vào."
Lục Cảnh Tu đang oai phong lẫm liệt tức khắc ỉu xìu, anh nhìn bảng thông báo mà rầu, sao bảo vệ lại nghiêm như vậy chứ?
Cái này thật ra không phải lỗi của Lục Cảnh Tu. Thời anh còn trung học, cổng trường học luôn luôn được mở ra, anh cũng thường xuyên lang thang khắp các chốn với nhiều anh em khác, hoàn toàn không ngờ còn có vụ này.
Nhưng chuyện này cũng không làm khó được Lục Cảnh Tu. Anh "A" một tiếng, bắt đầu nói dối với đại ca bảo vệ, anh nói mình là cha của học sinh, thầy giáo mời anh tới trường làm việc.
Bảo vệ làm việc rất chuyện nghiệp, không hề dao động trước lời nói của Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu mở mode giao dịch, sử dụng khả năng miệng lưỡi lươn lẹo mà nói mình đã rời nhà nhiều năm, vội lắm mới có cơ hội trở về trường thăm con...
Lục Cảnh Tu nói đến tốn cả lít nước bọt, bảo vệ vẫn không đồng ý cho anh vào. Sau khi thất bại N lần, Lục Cảnh Tu mới vuốt tóc lên trán, lộ ra khuôn mặt anh tuấn bức người, nói: "Anh trai à anh nhìn đi, có người xấu nào đẹp trai như vầy không? Anh cho tụi tui vào đi! Tui sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu! Tui thiệt sự chỉ dạo một vòng thôi!"
Sở Tầm phụt cười một tiếng, nói thầm vào tai Lục Cảnh Tu rằng mình có cách lẻn vào. Lục Cảnh Tu nghi ngờ nhìn lại cậu một lát mới từ bỏ công cuộc thuyết phục bảo vệ, nhưng vẫn không phục mà đưa lại danh thiếp cho đại ca bảo vệ.
"Anh trai à, tui cực kì hài lòng với sự chuyên nghiệp của anh. Hay là anh đến công ty tui làm việc đi, tui trả lương nhiều gấp đôi trường này."
Đại ca bảo vệ nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, sau đó tuỳ tiện dùng làm đồ lót ly trà.
Lục Cảnh Tu: "..."
Hoá ra anh bị hố rồi.
Sở Tầm không tự chủ phụt một cái. Nếu là người biết Lục Cảnh Tu mà thấy cảnh này, nói không chừng còn kinh ngạc đến rớt cả cằm ấy chứ. Người làm ra trò chơi nổi danh cả nước lại bị từ chối.
Chờ đến khi Lục Cảnh Tu chịu từ bỏ, Sở Tầm mới kéo tay anh vòng ra khu vườn nhỏ sau trường học. Rào chắn ở đây thấp hơn so với các khu khác, bên ngoài còn lót gạch, quả là thuận tiện cho việc trèo vào.
Sở Tầm cảm thán: "Không ngờ chỗ này vẫn còn tới tận bây giờ. Hồi đó em thường chạy trốn trong giờ nghỉ trưa qua chỗ này."
Cậu thấy Lục Cảnh Tu đang mặc một thân áo vest giày da cho buổi phiên toà ngày hôm nay - rõ là không thích hợp để trèo tường, thì lùi lại nói: "Thật ra trong trường cũng không có gì đẹp, hay là mình về đi, vẫn còn nhiều nơi khác để đi chơi mà."
"Đã đến đây rồi thì còn về làm gì!" Lục Cảnh Tu vừa thấy cái tường có thể leo được, lập tức hứng khởi bừng bừng mà cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Sở Tầm, ngồi xổm trên mặt đất tự tin nói: "Chỉ là một cái tường mà thôi, anh là pro rồi. Nhanh, đạp lên vai anh nhảy qua đi."
Sở Tầm nhớ lại lần trước, Lục Cảnh Tu đã rất tức giận vì cái áo sơ mi của anh bị cậu làm bẩn, nên rất do dự không dám đặt chân lên. Nhưng Lục Cảnh Tu đã nhanh chóng kéo chân cậu đặt lên vai anh, an ủi: "Đừng sợ, anh kéo em lên, không sao hết."
Sở Tầm bám vào rào chắn, Lục Cảnh Tu chậm rãi đứng dậy, cậu nhẹ nhàng nhảy lên trên rào chắn.
Lục Cảnh Tu nói cậu đừng cử động, Sở Tầm liền ngoan ngoãn nghe theo. Cậu ngồi xổm xuống rào nhìn Lục Cảnh Tu lưu loát xắn tay áo, lộ ra cánh tay thon chắn. Một chân anh dẫm lên hàng gạch run run - vốn là động tác rất mất hình tượng, nhưng Sở Tầm lại cảm thấy vô cùng nam tính.
Anh chỉ đạp vài cái đã nhảy qua được hàng rào, rồi đứng bên kia giơ tay đỡ Sở Tầm cho cậu nhảy xuống.
Sau khi đáp xuống đất, Sở Tầm nhanh tay phủi bụi trên áo anh, "Thật ra em cũng có thể dẫm lên gạch."
"Sao được chứ, gạch làm sao mà vững bằng vai anh được, nhỡ đâu em bị ngã thì sao." Lục Cảnh Tu cảm thấy vô cùng đắc ý, "Anh đúng là một người đàn ông đích thực, vai anh chỉ dành cho vợ anh đạp thôi."
Sở Tầm đỏ hốc mắt, cảm giác được người ta cưng chiều trong lòng bàn tay lâu dần sẽ nghiện. Cậu lẩm bẩm: "Là chồng chứ không phải vợ đâu..."