Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?

Chương 29




29.

Nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay Sở Tầm là một chiếc USB. Cậu nhíu mày khó hiểu nhìn lên Lục Cảnh Tu, anh chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.

Cả người anh say khướt, đã không còn hình tượng phong lưu tiêu sái ngày thường từ lâu, cứ thế mà nhẹ nhàng hôn cái phóc lên má Sở Tầm: "Em xem xem bên trong có gì có ích hay không đi. Anh đi tắm cái đã..."

Trong đây rốt cuộc là cái gì? Cả ngày hôm nay Lục Cảnh Tu bận tới bận lui là vì thứ này?

Thừa lúc Lục Cảnh Tu đi tắm, Sở Tầm cắm USB vào máy tính trong phòng ngủ Lục Cảnh Tu. Bên trong trống trơn, chỉ có độc nhất một cái video, hiện tên là 16/10, cũng không biết có nghĩa là gì.

Sở Tầm click chuột, là một đoạn video quay từ camera theo dõi. Chất lượng không tính là tốt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình ảnh.

Sở Tầm nhìn vài giây, cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, không lâu sau đã thấy hình ảnh của Cố Nguyên An. Sở Tầm nghĩ, bảo sao cậu thấy chỗ này quen quen, đây chẳng phải là lúc cậu tới tham gia tiệc sinh nhật Cố Nguyên An sao?

Ngày 16/10 vừa đúng là ngày hôm đó.

Trong video, tiệc vẫn chưa bắt đầu. Cố Nguyên An đang tiếp đón vài vị khách đi vào, Sở Tầm vẫn chưa tới.

Sở Tầm tua nhanh một đoạn, dừng lại ở lúc mình đưa qua cho Cố Nguyên An. Cậu không quen biết ai, hơn nữa còn bị Cố Nguyên Sướng quấy rầy, nên chỉ một mình ngồi trong góc.

Lúc đó tầm nhìn cậu bị che khuất, không nhìn thấy rõ Cố Nguyên Sướng đang làm gì. Nhưng video lại quay được rất rõ ràng, sau khi Cố Nguyên Sướng nhận lấy ly rượu tạp vụ đưa, gã thả vào ly một viên thuốc nhỏ, sau đó đi về phía Sở Tầm đang hoàn toàn không biết gì.

Sở Tầm nhìn sự việc này, tức đến muốn nhảy qua màn hình nhào tới bắt Cố Nguyên Sướng vào đồn. Bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, trước đây cũng không có thù hận gì, sao gã lại bỏ thuốc cậu ác độc như vậy?

Nếu lúc đó cậu không vì lo lắng mà về nhà Lục Cảnh Tu, thuốc sẽ phát tác trong buổi tiệc, lúc đó cậu sẽ thành cái dạng gì?

Sở Tầm thật không dám tưởng tượng.

Video này quả thật là chứng cứ quan trọng, quay được rõ rành rành quá trình phạm tội của Cố Nguyên Sướng.

Nhưng làm sao Lục Cảnh Tu có được đoạn video này?

...

Buổi chiều, Lục Cảnh Tu liều mạng uống rượu với ông chủ Chu, gã cũng thoải mái buông thả. Lục Cảnh Tu khi say rượu còn cố ý giả bộ nói về vài vai diễn của Cố Nguyên An, kèm theo vài lời than tiếc không thể thấy được sinh hoạt hằng ngày của y.

Lục Cảnh Tu đã xem vài sản phẩm điện ảnh trong nước, anh còn phải nghe thêm về y khi Sở Tầm xem phim của đạo diện Tôn Tấn ở nhà anh. Cứ thứ gì liên quan tới phim của Tôn Tấn, Lục Cảnh Tu đều thuộc làu làu, càng đừng bàn tới Cố Nguyên An đã làm diễn viên chính cho phim của Tôn Tấn vài bộ rồi.

Mà ông chủ Chu lại thật sự tin rằng Lục Cảnh Tu là fan lâu năm của Cố Nguyên An. Lục Cảnh nói muốn xem tiệc sinh nhật của Cố Nguyên An, còn làm bộ dáng như rất khao khát, ông chủ Chu nghĩ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhờ có cảm giác say lâng lâng, ông chủ Chu lập tức khí phách mà vỗ ngực nói, muốn cái này có gì khó đâu? Hôm nay gã chắc chắn sẽ cho Lục Cảnh Tu xem.

Nói xong, gã mời Lục Cảnh Tu đi đến nhà hàng, nói video theo dõi hôm trước gã còn giữ.

Lục Cảnh Tu lập tức đi theo ông chủ Chu, còn nói từ nay về sau hai người sẽ là anh em tốt.

Lục Cảnh Tu thân là con một, đi theo người anh em mình vừa mới nhận, vội vã đi tới nhà hàng rồi lên thẳng phòng điều khiển, mở video hôm trước ra xem.

Video rất dài. Ban đêm, phòng điều khiển nhỏ hẹp khiến cho họ không có chỗ ngồi thoải mái. Hai người xem cả một tiếng đồng hồ mà tiệc sinh nhật của Cố Nguyên An vẫn chưa bắt đầu.

Ông chủ Chu đứng ngồi không yên, Lục Cảnh Tu đang vô cùng tập trung xem xét, mà rượu cũng đã uống hết một nửa rồi. Gã thầm nghĩ, Lục Cảnh Tu đúng là thâm tình, gã chưa bao giờ thấy một kẻ giàu có quyền lực nào lại vì một minh tinh mà chôn mình tại một căn phòng nhỏ hẹp rách nát hết một giờ cả.

Mà có vẻ anh còn chưa muốn ngừng.

Ông chủ Chu không phải fan của Cố Nguyên An, nên chẳng có hứng thú gì với sinh hoạt hằng ngày của y. Gã đã gặp rất nhiều minh tinh rồi, thật ra họ cũng chẳng có gì khác so với người bình thường, thậm chí còn tệ hại hơn. Họ chỉ cần tài nguyên, còn lại cái gì cũng đồng ý bán đi.

Gã xem thường minh tinh, nhìn ngoài mặt thì có vẻ thanh tao sạch sẽ, sau lưng lại không biết sẽ thành ra bộ dáng gì. Lúc trước nhà hàng của bọn họ có tiếp một minh tinh chơi với một phú thương một đêm. Sáng hôm sau phục vụ tới thu dọn phòng, sách, máu rơi vãi đầy đất, không thể tưởng tượng được minh tinh kia bị chơi đến như thế nào nữa.

Nhưng mà Lục Cảnh Tu, người được mọi người tôn thành Phật, lại muốn xem tiếp, gã còn cách nào đâu chứ?

Ông chủ Chu làm bộ ho một tiếng, dò hỏi Lục Cảnh Tu có mệt hay không, anh liên tục xua tay, sao lại mệt được chứ?

Ông chủ Chu thầm nghĩ, anh trai tôi ơi anh không mệt nhưng tôi mệt á. Gã cân nhắc đổi cách nói, đột nhiên nảy ra một ý, vừa không đắc tội Lục Cảnh Tu, vừa không phải hành hạ chính mình.

Gã sai một tên nhân viên đem một cái USB tới, cắt video sinh nhật Cố Nguyên An ra bỏ vào rồi đưa cho Lục Cảnh Tu.

Tiệc mà không thể cho người khác nhìn thấy là những buổi tiệc ngầm, thường sẽ có một số ít người chơi high gì đó, những thú đồ kinh tởm xấu xí đó vĩnh viễn sẽ không được thấy ánh mặt trời.

Nhưng tiệc sinh nhật của Cố Nguyên An rất hợp thức, ai lại đi làm chuyện không ra gì ở tiệc của y cơ chứ? Cứ cho là có người muốn làm gì đó đi, thì cũng phải đi tìm một phòng khác để hành sự thôi.

Lục Cảnh Tu vừa thấy lập tức vui vẻ ra mặt, còn cố ý cắm USB vào máy kiểm tra lại đây có phải video của Cố Nguyên An thật hay không.

Ông chủ Chu rất muốn cười, Lục Cảnh Tu đúng là rất chung tình với Cố Nguyên An.

Gã cảm thán trong lòng, y chẳng qua chỉ là một con hát mà thôi, trước khi lên giường dụng tâm như vậy làm gì, dùng tiền có phải nhanh hơn không, nhưng ngoài miệng lại nói, ngài Lục quả là fan chân thành của Cố ảnh đế, nếu y mà biết chắc chắn sẽ cảm động chết mất.

Ông chủ Chu còn muốn đưa Lục Cảnh Tu đi tham quan nhà hàng một vòng, nhưng lại bị Lục Cảnh Tu nắm USB như bảo bối từ chối, say khướt nói anh phải về nhà xem kĩ video.

Ông chủ Chu tuy rằng tiếc, nhưng cũng không muốn ngồi lại phòng điều khiển cả đêm với anh, đành phải thả người đi.

Lục Cảnh Tu được chở đến nhà hàng, đến khi về, tiểu đệ trông xe chủ động tỏ ý muốn lái xe chở anh về nhà.

...

Sau khi tắm rửa xong, Lục Cảnh Tu ngã người vào giường ngủ ngay lắp tự.

Sở Tầm ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng gọi: "Lục Cảnh Tu." vài lần, anh mới cau mày bĩu môi uỷ khuất: "Đầu anh đau quá..."

Sở Tầm lập tức không hỏi nữa, thì thầm: "Vậy anh ngủ đi." rồi đặt đầu Lục Cảnh Tu lên trên đùi mình, hai ngón tay dịu dàng mát xa huyệt thái dương cho anh.

Lục Cảnh Tu không từ chối, dịch người tìm một vị trí thoải mái trên đùi Sở Tầm rồi ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Tu tỉnh dậy trước. Hôm qua thật sự anh đã uống rất nhiều rượu. Tửu lượng của ông chủ Chu kia thật sự không giống người bình thường, anh phải uống cả ngày mới làm gã thả lỏng cảnh giác hoàn toàn.

Say rượu thức dậy rất khó chịu, Lục Cảnh Tu choáng váng ngồi dậy, sau một lúc lại thấy Sở Tầm đang ngoan ngoãn nằm một góc kế bên.

Sở Tầm đang mặc quần áo ngủ của anh, không vừa với cỡ người, tay áo rộng thùng thình, càng tôn lên vẻ đẹp mảnh mai tinh tế, dường như rất nhỏ bé, vẫn chưa trưởng thành.

Sở Tầm đang ngủ rất say, không mảy may để ý gì cả.

Lục Cảnh Tu vọt dậy pha một ly cà phê uống, ngay lập tức tỉnh táo. Anh đặt bữa sáng tới, định bụng sẽ đánh thức Sở Tầm sau. Hôm nay anh muốn giao toàn bộ video trong USB cho đồn công an.

Bị đánh thức nửa ngày, Sở Tầm vẫn chưa tỉnh hẳn, ưm ưm một lát mới nhìn rõ mặt Lục Cảnh Tu, trong lòng lại ảo não. Hôm qua khi Lục Cảnh Tu ngủ đã là rất khuya rồi, cậu sợ anh ngủ không ngon, cả đêm ngồi xoa bóp cho Lục Cảnh Tu, đi tắm thêm một lần rồi mới rúc vào một góc nhỏ trên giường ngủ.

Tuy rằng ngoài miệng cậu nói muốn chịu trách nhiệm với Lục Cảnh Tu, nhưng từ sau chuyện kia thì không dám lại gần anh quá nữa.

Lúc sắp ngủ, cậu còn nghĩ, sáng mai mình sẽ pha cho Lục Cảnh Tu một chén canh giải rượu, ai ngờ sáng hôm sau, mình lại là người dậy trễ hơn người ta, bực quá đi!

Sở Tầm vẫn không quên video ngày hôm qua, thay quần áo đánh răng rửa mặt xong thì cũng vừa lúc Lục Cảnh Tu mang bữa sáng vào nhà. Sở Tầm giúp anh bày thức ăn ra bàn, hỏi vấn đề muốn hỏi từ tối hôm qua.

Lục Cảnh Tu trả lời bâng quơ, chỉ là uống rượu với một anh em, tiện đường nhờ gã lấy dùm thôi, một chữ vất vả cũng không hé răng, trái lại xin tha với Sở Tầm: "Người kia hôm qua muốn gọi vài em gái tới hát cùng, anh thề lần sau sẽ không như vậy nữa!"

Lục Cảnh Tu một mực giải thích làm Sở Tầm có hơi ngượng ngùng, cảm thấy bản thân nhạy cảm quá mức, lập tức nhận lỗi với Lục Cảnh Tu: "Là do em hôm qua chưa biết gì đã hỏi tội anh."

"Nhưng mà anh rất vui." Lục Cảnh Tu ôm Sở Tầm, cằm cọ đỉnh đầu Sở Tầm một chút, sung sướng nói: "Báo cáo hành tung của anh cho em là trách nhiệm của anh, em nên hỏi anh nhiều mới tốt. Nếu vậy anh sẽ không còn tinh lực để ý người khác nữa."

Sở Tầm nghe được giọng nói trầm ổn của Lục Cảnh Tu, tim lập tức đập thình thịch, vừa ngượng ngùng vừa oán giận nói: "Em không cần anh báo cáo đâu, em tin tưởng anh mà."

Lúc sau, cậu lại không cam lòng bổ sung: "Nhưng nếu anh đi ra ngoài nghe người khác hát, chắc chắn em sẽ hát hay hơn người đó."

Lục Cảnh Tu nghe vậy thì cười rộ lên, vui sướng nói: "Vậy ngày nào đó em hát cho anh nghe đi!"

Ăn cơm xong, hai người lập tức đi tới đồn công an giao nộp chứng cứ. Cảnh sát ở đó cũng rất nghiêm túc xem xét, chỉ là sau khi họ điều tra hành tung của Cố Nguyên An thì phát hiện y đã về lại Hoa Thành rồi.

Cảnh sát Bắc Thành bên này không có quyền điều tra xuyên tỉnh, nên đành phải liên hệ với cảnh sát Hoa Thành, yêu cầu bọn họ trợ giúp phá án, phải cần thêm thời gian, bọn Sở Tầm phải tiếp tục về nhà chờ đợi.

Quê Sở Tầm cũng là ở Hoa Thành, cậu không ngờ mình và Cố Nguyên An lại là đồng hương.

Từ sau khi được Hà Dục chăm sóc, cậu không còn về Hoa Thành nữa. Khi nghe được cảnh sát nói có khả năng họ phải đi tới Hoa Thành để phá án, lòng cậu đã hơi chùng xuống.

Khung cảnh khi chết của ba mẹ cậu đã sớm quên rồi, nhưng cảm giác hít thở không thông lúc ấy dường như có thể bóp nghẹt yết hầu của cậu bất cứ lúc nào.

Lúc ấy cậu được Hà Dục mang đi bác sĩ tâm lý, hiệu quả thì vẫn có. Bây giờ cậu có thể kết bạn với người khác một cách bình thường, thậm chí còn có thể tự mình lái xe.

Nhưng đó chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi, vết sẹo trong lòng này, cậu vẫn không dám đụng vào. Tất thảy những gì liên quan đến Hoa Thành đều bị cậu lảng tránh bỏ qua, người quen lúc trước cũng đã cắt đứt liên lạc.

Nói cho cùng, ai lại dám tiếp xúc với người đã hại chết cha mẹ mình chứ?

_________________________