11.
Bây giờ là 6 giờ chiều, không thích hợp để gọi điện thoại cảm ơn giám đốc công ty Trường Ngu. Sở Tầm tính toán vào ngày mai sẽ gọi, vì vậy cậu lưu số lại, hỏi Lục Cảnh Tu hôm nay muốn ăn gì.
Lục Cảnh Tu xụ mặt, một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng.
Trải qua chấn động ngày hôm nay, Sở Tầm đã tiêu hao hết sức lực. Cậu vốn không muốn làm cơm, nhưng nghĩ tới vừa nãy Lục Cảnh Tu cho cậu số điện thoại người ta, cậu liền thử thương lượng: "Hay chúng ta gọi cơm giao đến?"
Cuối cùng Lục Cảnh Tu cũng chịu mở miệng, nhưng lời nói ra lại không dễ nghe một chút nào: "Nếu muốn gọi cơm thì tôi đến nhà cậu làm gì?"
Sở Tầm thấy cũng đúng, nhưng hiện tại cậu không dám ra khỏi tiểu khu, sợ bên ngoài có một đám phòng viên đang chờ cậu. Chỉ là trong nhà đã hết nguyên liệu nấu ăn rồi, là lần trước cậu mang đến nhà Lục Cảnh Tu đó.
Lục tới lục lui chỉ thấy một gói mì, còn không đủ lót dạ nữa, nói gì đến nấu cho hai người đàn ông ăn no? Sở Tầm đưa gói mì đến trước mặt Lục Cảnh Tu, anh hừ một tiếng nói không ăn, vừa dứt lời đã khập khiễng đi ra cửa.
Đầu Sở Tầm có chút choáng, chỉ nghe thấy tiếng cửa Lục Cảnh Tu đóng lại cũng không thèm tiễn.
Cậu lẳng lặng ngồi trên sopha, tay che mặt, bả vai không ngừng run rẩy.
Một lát sau, Sở Tầm dần an tĩnh lại, chỉ là hô hấp có chút nặng nề.
Tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, âm thanh càng lúc càng lớn, Sở Tầm đang mơ mơ màng mạng bị đánh thức.
Trong phòng tối đến như mực, chỉ có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào. Nương theo tiếng nhạc chuông, Sở Tầm rốt cuộc tìm thấy điện thoại, nhìn vào màn hình.
Người gọi tới là "Giám đốc Trường Ngu".
Sở Tầm vốn đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo.
Cậu cuống quýt nhấn nút nhận, chuẩn bị nói lời hỏi thăm khách khí lại phát hiện giọng mình nghẹn đến không nói được. Trong lúc đó, đối phương đã gấp gáp hét to: "Tại sao trong nồi lại cháy?"
Âm thanh này cực kì quen thuộc. Sở Tầm còn mới gặp chủ nhân của âm thanh này chiều nay. Cậu nghi hoặc nhìn lại điện thoại, người gọi vẫn là "Giám đốc Trường Ngu" mà.
"... Sở Tầm! Cậu có nghe hay không vậy?" Từ điện thoại phát ra đúng là âm thanh của Lục Cảnh Tu, hơn nữa còn vô cùng gấp gáp: "Trong nồi có lửa, tôi sắp gây hoả hoạn rồi."
"Anh đang xào rau?" Sở Tầm bị tiếng kêu của Lục Cảnh Tu gọi cho hoàn hồn. Anh ta đang làm cái gì thế, sao lại nghiêm trọng như vậy?
Sở Tầm dặn Lục Cảnh Tu tắt bếp rồi nhấc nồi ra xem có còn lửa hay không. Cậu cầm lấy chìa khoá chạy vội đến chỗ Lục Cảnh Tu.
Vừa chạy một chút đã thấy chóng mặt. Đến lúc tới nhà của Lục Cảnh Tu, sau lưng Sở Tầm đã ướt mồ hôi một mảng. Cậu nghĩ tới mấy ngày lười biếng trong nhà gần đây, thảo nào thể lực lại kém như vậy, sau này chắc chắn phải tập thể thao thường xuyên hơn mới được.
Thời điểm Lục Cảnh Tu mở cửa cho Sở Tầm thì quần áo vẫn chỉnh tề: "Sao cậu lại tới đây, không có chuyện gì đâu... Ấy, sao mặt lại hồng như vậy?"
Sở Tầm không để ý đến anh, tự mình lảo đảo đi tới phòng bếp, liền thấy được một mớ hỗn độn. Trứng tràn ra trên kệ bếp, lan xuống tới dưới đất, bên cạnh là thức ăn đã cắt rơi rớt tan tác, trong nồi đen kịt không rõ là thứ gì. Sở Tầm còn hoài nghi bên trong liệu có phải đồ ăn hay không.
Sở Tầm bất lực trừng Lục Cảnh Tu một cái, anh nói cái này là không có việc gì sao?
Hiếm lắm Lục Cảnh Tu mới ngượng ngùng gãi cổ.
"Anh... khụ khụ." Lời Sở Tầm còn chưa nói ra, cổ họng đã truyền lên từng đợt đau xót. Cậu cố nén cơn đau muốn đi thu dọn bãi chiến trường, nhưng lòng bàn chân vừa mới nhấc lên thì cả người đã mềm nhũn khuỵu xuống.
Lục Cảnh Tu vẫn đang chú ý tới Sở Tầm, sợ cậu cười nhạo anh. Mắt thấy Sở Tầm sắp té ngã anh theo bản năng bước tới đỡ.
Mặt Sở Tầm hồng hồng, người cũng rất nặng, ánh mắt có chút mơ hồ.
Lục Cảnh Tu gian nan đỡ lấy Sở Tầm, một tay thử đưa tới sờ trán Sở Tầm, cái tên nhóc ngốc này, bản thân phát sốt cũng không biết?
Trong phòng bếp vẫn còn một cục diện rối rắm, trên tay lại thêm một cục diện rối rắm nữa, Lục Cảnh Tu cảm thấy rất bất lực với chính mình.
Buổi tối khi anh đi về, càng nghĩ càng thấy tức. Chẳng lẽ không có Sở Tầm nấu cho thì Lục Cảnh Tu anh không tự mình ăn cơm chiều được sao?
Về nhà nhìn vào tủ lạnh, thấy vẫn còn lại một ít nguyên liệu lần trước Sở Tầm nấu ăn mang qua, anh nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra tìm công thức nấu ăn.
Thoạt nhìn cũng không khó lắm. Lục-thành tích học kì I vẫn luôn đứng đầu-Cảnh Tu tỏ vẻ bản thân vô cùng tự tin, nghĩ nấu ăn chẳng có gì khó. Vì vậy anh mặc vào tạp dề mới được Sở Tầm mặc một lần, tự tìn tràn trề mà lần đầu tiên tự mình nấu cơm.
Kết quả là...
Đồ ăn bị nấu đến cháy khét. Anh ngỡ không đủ dầu, liền đổ nửa chén dầu vào. Ai biết trong nồi đột nhiên nổi lửa, thiếu chút nữa đã thiêu cháy cả phòng bếp.
Lục Cảnh Tu gọi điện thoại cho Sở Tầm hoàn toàn là động tác theo bản năng. Người gần đây nhất mà anh liên hệ là Sở Tầm, vì thế sẽ cầu cứu Sở Tầm đầu tiên. Nhưng chờ tới lúc anh làm theo chỉ dẫn của Sở Tầm dập lửa thì lại thấy hối hận.
Rõ ràng ban nãy còn giận dỗi, nhanh như vậy đã lật mặt cầu cứu thì chẳng phải là mất mặt lắm sao? Với cả, nếu Sở Tầm nhớ rõ chuyện này thì chẳng phải cậu ta sẽ có cái công kích anh sao?
Lục Cảnh Tu do do dự dự, cuối cùng vẫn hung dữ quăng Sở Tầm lên giường của mình. Không phải nhà anh không có phòng cho khách, chỉ là trước nay không ai đến ở, anh hoàn toàn không chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt.
Chỉ có thể uỷ khuất cái giường của mình thôi. Lục Cảnh Tu có chút bực mình, chờ Sở Tầm tỉnh lại rồi anh sẽ lôi bao gối drap giường ra giặt hết một lần.
Lục Cảnh Tu không có thói quen chăm sóc người khác, nhìn qua nhìn lại phòng bếp với phòng ngủ, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
...
Thời điểm Sở Tầm bị Lục Cảnh Tu lay tỉnh thì đầu vẫn đau muốn nứt ra. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện bản thân đang ngồi trong một phòng ngủ xa lạ, may mà bên cạnh còn có Lục Cảnh Tu mới làm cho cậu yên tâm một chút.
Lục Cảnh Tu bưng tới cho cậu một chén cháo nhỏ. Sở Tầm nhận lấy, nếm một muỗng, phát hiện món cháo này ngon lắm. Cậu mềm mại nhìn Lục Cảnh Tu, nhớ tới đống lộn xộn trong phòng bếp trước khi ngất xỉu, nhưng cháo này lại không giống như cháo đóng hộp, vậy rốt cuộc là từ đâu tới?
Sở Tầm vừa múc cháo vào miệng nhỏ nhấm nháp, vừa quan sát căn phòng lạ lẫm này. Trong phòng rất gọn gàng, màu đen xám trắng phối hợp vô cùng hoà hợp. Rõ ràng là phòng ngủ của đàn ông độc thân, còn bày biện không ít vật dụng cá nhân, nhưng lại được sắp xếp rất chỉnh tề. Lục Cảnh Tu đồng ý cho cậu nằm trên giường của anh, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Sở Tầm.
Lúc này Lục Cảnh Tu lại bưng tới một ly nước, trên tay kia cầm mấy viên thuốc: "Ăn cháo xong rồi thì uống thuốc."
"... Cảm ơn." Sở Tầm không ngờ cậu còn được cho uống thuốc.
"Buổi chiều sốt đến 38℃ còn không phát hiện ra. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Hà Dục muốn ở cùng với cậu thời đại học, thật là khiến cho người ta lo lắng."
Nhắc đến Hà Dục, động tác Sở Tầm khựng lại, Lục Cảnh Tu thấy vậy, hỏi: "Cậu biết rồi?"
Tuy không có nói rõ, nhưng hai người đều hiểu, chuyện họ nhắc tới là Hà Dục hẹn hò với một sư muội.
Nhất thời không khí có chút ngượng ngùng. Sở Tầm chưa bao giờ nghĩ tới còn có một ngày, mình và Lục Cảnh Tu có thể hoà bình mà bàn luận chuyện yêu đương của Hà Dục.
Nhưng mà... ngoại trừ Lục Cảnh Tu, cậu không có cách nào nói với người khác chuyện này.
Lục Cảnh Tu cười tự giễu một chút: "Ngày tôi biết chuyện là ngày cậu đâm tôi. Lúc ấy tâm như tro tàn, cảm thấy thật vất vả mới gặp được Hà Dục, kết quả lại thảm như thế. Nếu đã vậy tôi thà không gặp lại cậu ấy, làm cho bản thân hết hi vọng từ trước."
Lục Cảnh Tu đã thật sự buông tay. Anh ngồi bên cạnh Sở Tầm, kể lại chuyện hồi cao trung mình đã thích Hà Dục như thế nào, còn vì Hà Dục mà khổ tâm ảo não ra sao.
Lục Cảnh Tu nói nửa ngày cũng không thấy Sở Tầm phản ứng lại, cho rằng cậu còn khó chịu, liền đảm nhận vị trí của chị gái tâm lí hiền dịu. Anh đem ly nước và thuốc để sang một bên, nhẹ vỗ bả vai của Sở Tầm.
"Loại chuyện này là không thể cưỡng cầu, huống chi tính huống của Hà Dục còn không giống chúng ta. Nhìn này, tôi cũng đã phấn đấu mười một năm mà vẫn không có kết quả, nháy mắt một cái đã gần ba mươi, sắp thành đàn ông trung niên rồi. Cậu ngược lại vẫn còn trẻ tươi như hoa, sau này sẽ còn một hàng dài đàn ông tốt chờ cậu, đừng từ bỏ quá sớm."
"Anh chưa có già."
"Trong công ty tôi đã có một đống đồng nghiệp trọc một mảng lớn, có người còn bạc cả tóc đến nơi rồi. Công ty Internet sợ nhất là cái này, tôi làm việc cũng nơm nớp lo sợ một ngày đầu mình cũng trọc. Hiện tại tuổi già cũng đuổi tới nơi, mỗi ngày tôi đều soi gương xem có tóc bạc hay không, năm tháng không buông tha ai cả mà."
Lục Cảnh Tu chẹp một tiếng, sờ sờ đỉnh đầu của bản thân, thở dài.
Sở Tầm bị Lục Cảnh Tu chọc cười, thiếu chút nữa cười đến rớt cả hàm. Nếu dùng lương tâm mà nói, hiện tại Lục Cảnh Tu đang ở thời kì đỉnh cao của đàn ông, toàn thân đều toả ra hormone quyến rũ. Loại mị lực này của anh không giống của Sở Tầm, đây là dạng mị lực của người đàn ông trưởng thành, tạo cho người ta cảm giác có thể an tâm dựa vào.
Hai tay Sở Tầm ôm chén cháo, nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền tới lòng bàn tay, cậu đột nhiên phát hiện, trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Lục Cảnh Tu nhìn tới nhìn lui đánh giá Sở Tầm, Sở Tầm không hiểu anh đang làm gì, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói đừng giống như tôi, đến tuổi này mới bắt đầu tìm kiếm. Cậu nhìn xem, tôi muốn tìm bạn trai cũng tìm đến trọc đầu cũng không thấy. Tôi muốn tìm người có sự nghiệp riêng, chưa già quá, có thể chăm sóc nhà cửa, bộ dạng không khó coi quá là được. Đã định ra như vậy mà người cũng không thấy, cho nên chỉ có thể nói tôi là đàn ông tuổi già bi thương nha."
"Cậu quay đầu kịp thời là chuyện tốt. Đã vậy còn rất xinh đẹp, chắc chắn vẫn một bó "18 cm" chờ cậu lựa chọn nha, không cần phải lo tới trọc đầu."
Nghe mấy câu phía trước Sở Tầm còn không cảm thấy gì, chờ Lục Cảnh Tu nói đến "một bó 18 cm" rốt cuộc không nhịn được đùa dai: "Anh cũng không kém, chắc hẳn cũng phải 18 cm ha."
Lục Cảnh Tu nhất thời không phản ứng kịp, tự dưng bị trêu đùa làm anh có chút không kịp chuẩn bị. Chờ đến lúc đại não phản ứng lại liền nhíu mày hỏi: "Sao cậu biết?"
"Òmmm... ngày đó ở trong nhà vệ sinh, con mắt tôi không nhịn được liếc thấy." Sở Tầm vui vẻ nói.
Nháy mắt sắc mặt của Lục Cảnh Tu liền trở nên khó coi. Tính tới tính lui như vậy mà vẫn bị thằng nhóc thúi này nhìn thấy, tiền vốn lớn nhất của anh mất rồi!
Anh chỉ muốn giữ cho vợ anh xem, bây giờ bóp chết Sở Tầm còn kịp không?