Định lực Hiên Viên Chiến hắn tu dưỡng suốt ba mươi lăm năm qua triệt để bị phá sạch kể từ khi gặp Lục Bất Phá. Lúc hắn phát hiện mình bị người nào đó trêu chọc, phản ứng đầu tiên là đem mỗ kia đặt dưới thân, vừa hung hăng hôn vừa mở khớp hàm hắn ra vói lưỡi vào. Tiếp đó không để đối phương có cơ hội thở dốc, liền khiêng người chỉ khoác hờ áo ngủ lên vai lên đi nhanh khỏi phòng.
“Từ từ, để ta xuống, Hiên Viên Chiến, ta khó chịu.”
Phần bụng bên trái bị đỉnh đau, Lục Bất Phá dùng đầu gối huých tên kia vài cái, Hiên Viên Chiến vừa tức vừa vui đem hắn thả xuống, bán khuôn mặt có chút “Vặn vẹo.”
“Không cần quà sinh nhật hả? Gấp cái gì.” Trắng mắt liếc Hiên Viên Chiến một cái, Lục Bất Phá đi vào thư phòng. Vừa nghe mình còn có quà, bán khuôn mặt càng vặn vẹo nghiêm trọng.
Từ ngăn kéo lấy ra món quà chuẩn bị từ trước, Lục Bất Phá vờ không cam lòng đưa đồ trong tay ra: “Gần đây ngươi vất vả nhiều, chúc mừng sinh nhật.” Hiên Viên Chiến đi nhanh tới, ôm cả người lẫn quà, rồi cấp tốc rời khỏi thư phòng, xuống lầu.
“Đi đâu vậy?”
“Nơi chỉ có hai người.”
Không nhìn ánh mắt khác thường của Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, phần bụng bên trái ẩn ẩn đau thời thời khắc khắc nhắc nhở thân thể hắn có vấn đề. Nếu hắn không may có chuyện gì, Hiên Viên Chiến chắc có thể chịu đựng, chắc là vậy đi.
“Hiên Viên Chiến, nếu ngày nào đó ta không cẩn thận xuyên qua, ngươi sẽ không khóc đó chớ.”
Hiên Viên Chiến đột nhiên dừng bước, một con mắt mở lớn nhìn chằm chằm Lục Bất Phá, đến khi da đầu hắn run lên. Nên Lục Bất Phá lập tức pha trò: “Chỉ là giả sử thôi, cái thân thể này vốn không phải của ta, ai biết được ngày nào đó ta có thể xuyên lần nữa không.”
Nhìn chăm chú hai mắt có chút trốn tránh của người trong lòng, hai tay đang ôm người của Hiên Viên Chiến khẽ siết, ghìm đau Lục Bất Phá. Hắn tiếp tục đi nhanh đến chỗ Quang Vinh, hàm dưới nghiến chặt, lúc gần đến, hắn trầm thanh nói: “Ta sẽ tìm được ngươi. Mặc kệ ngươi ở đâu.” Hốc mắt hâm hấp nóng, Lục Bất Phá vừa cười vừa đem mặt vùi vào cổ Hiên Viên Chiến, đột nhiên giờ khắc này hắn phát hiện, hắn luyến tiếc Hiên Viên Chiến, rất rất luyến tiếc.
Tiến vào khoang ngực Quang Vinh, ra lệnh đi sâu vào vùng hoang dã phía bắc, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá đặt trên ghế, hắn ngồi đối diện nghiêm túc trừng Lục Bất Phá – người đang mang tâm sự rõ ràng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”
Bị trừng đến chột dạ người nào đó vờ ác thanh ác khí: “Ngươi không muốn mở quà sinh nhật à? Không thì ta đi ngủ đây.”
“Tiểu Phá.” Bắt lấy tay Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến làm cho hắn đối diện với mình, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có mà.”
Đối phương trả lời quá nhanh, nhanh đến mức Hiên Viên Chiến có thể khẳng định đối phương nói dối. Không tiếp tục ép hỏi, mà nghiêm túc dùng một con mắt trừng Lục Bất Phá, trừng hơn nữa ngày, người kia chịu không nổi hất tay hắn ra.
“Đừng trừng nữa, ta nói.” Nghiêng đầu tránh đường nhìn từ Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá sờ sờ mũi, “Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp dám chống lại quy định Liên Bang làm ta rất hâm mộ. Nếu không phải ta xuyên vào thân thể này, các ngươi sẽ không để ý ta.”
“Ngươi là Lục Bất Phá.”
Lục Bất Phá giương mắt nhìn lại, đối diện bán khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn đối phương mở miệng: “Với ta mà nói ngươi chính là Lục Bất Phá, thậm chí ta còn không hy vọng ngươi là Mang Tang Tử.”
“Tại sao?”
Hiên Viên Chiến thô thanh: “Mang Tang Tử thuộc về toàn bộ Liên bang, còn Lục Bất Phá chỉ là của ta, của riêng ta.”
“Dừng!” Lục Bất Phá xoa cái mũi chua xót, “Ta là của chính ta!”
“Là của ta.” Mãnh thân vừa động, Hiên Viên Chiến đem nhược tiểu Mang Tang Tử tiên sinh đặt dưới thân.
Nâng đầu Hiên Viên Chiến đang dán sát hôn sâu, Lục Bất Phá nhỏ giọng nói: “Hiên Viên Chiến, ngươi nói đó nga, cho dù ta ở đâu ngươi đều sẽ tìm được ta.”
“Nhất định.”
Nhìn trên mặt Lục Bất Phá lộ ra nồng đậm mỏi mệt, Hiên Viên Chiến kéo sợi tóc dính ở miệng mình ra. Tình cảm mãnh liệt hoàn toàn không phát sinh, thậm chí Hiên Viên Chiến còn không có cái ý niệm gì đó trong đầu. Thân là người gần gũi nhất với hắn, Hiên Viên Chiến sao không nhìn ra người kia mệt lắm rồi. Hơn nữa còn giằng co đã lâu.
“Phốc phốc… Ma ma ma…” Còn chưa ngủ, Tiểu Cửu leo lên lưng Hiên Viên Chiến, nhỏ giọng kêu, Hiên Viên Chiến vỗ vỗ đầu ý bảo im lặng. Ngẫu nhiên thời điểm ở một mình, do chịu ảnh hưởng từ Lục Bất Phá, câu hỏi “Có khi nào Lục Bất Phá rời khỏi thể xác đó hay không” bật ra trong đầu. Bất quá giây kế tiếp hắn liền cười nhạt. Lục Bất Phá là của Hiên Viên Chiến hắn, cho dù bị cưỡng ép rời khỏi thân thể, cho dù phí cả đời đi tìm, hắn cũng sẽ tìm được Lục Bất Phá. Lục Bất Phá đi vào Mang Tà tinh không phải vì Liên bang, mà là vì hắn. Sinh mệnh hắn và Lục Bất Phá gắn liền một chỗ.
Lấy quà Lục Bất Phá đưa qua, Hiên Viên Chiến mở giấy gói, bên trong là một quyển sổ rất dày. Cho dù quà tặng có vẻ bình thường, nhưng không làm Hiên Viên Chiến thất vọng, chỉ cần Lục Bất Phá nhớ ngày sinh của hắn, quà là bất cứ thứ đều có thể làm cho hắn vui. Mở sổ ra, trang đầu tiên vẽ hình chibi* chiến sĩ có bán khuôn mặt bằng máy, bên dưới viết một hàng chữ: “Chúc mỗ xấu trai sinh nhật vui vẻ.” [nguyên bản là hình Q.]
Sờ sờ má trái bằng máy, trong lòng hoàn toàn không duyệt, toàn bộ Liên bang có nam nhân nào so được với hắn chứ? Lại lật sang trang, tay Hiên Viên Chiến dừng một lát ── “Tôn Tử binh pháp và ba mươi sáu kế”. Trong đầu hiện lên điều gì, hắn lập tức lật nhanh qua trang kế tiếp, vài chữ cái to viết bằng tay: “Binh giả, quỷ đạo dã.” [Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá – Trích trong Tôn Tử binh pháp – Tác giả: Tôn Vũ]
Không cần đoán cũng biết nét chữ đẹp như vậy do ai viết. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là những lời giải thích cùng với phân tích sự kiện chiến sự kinh điển. Hiên Viên Chiến lật nhanh đến cuối trang, những tự thể xinh đẹp, ngay hàng thẳng lối chiếm toàn bộ chỗ trống. Khi hắn ý thức được Lục Bất Phá vì mình chuẩn bị một phần quà sinh nhật hậu hĩnh như thế nào, Hiên Viên Chiến suýt nữa nhịn không được hôn tỉnh người đã ngủ say.
Cuối cùng chút lý trí còn sót lại khiến miệng hắn và Lục Bất Phá cách nhau khoảng một lóng tay. Bàn tay sờ sờ quyển tập bảo bối, Hiên Viên Chiến ngồi vào bên người Lục Bất Phá, để hắn nằm trên đùi mình, khẩn cấp lật ra xem. Tiệc sinh nhật, bánh ga-tô, bài ca chúc mừng thì tính là cái gì, người Tiểu Phá thích nhất chính là Hiên Viên Chiến hắn!
…
Thân là một trong các thành viên chính thức của “Phòng hành chính Mang Tang Tử”, Biệt Lâm cảm thấy vô cùng tự hào và có trách nhiệm trọng đại. Còn chưa tới giờ đi làm, hắn là người đầu tiên đến văn phòng, tuy rằng hôm nay Tiểu Phá nhất định không đến làm, nhưng hắn không thể giải đãi. Trước đem văn phòng quét sạch sẽ, mang lên một chậu hoa Tiểu Phá thích nhất (hôm qua hắn đi vào rừng hái), Biệt Lâm lúc này mới ngồi vào trước bàn làm việc bắt đầu một ngày công tác.
“Biệt Lâm, Huna.”
“Huna, Duy Lạp.”
Ngẩng đầu chào hỏi cùng Duy Lạp, Biệt Lâm dựa theo chỉ thị Lục Bất Phá định bụng soạn tiết mục biểu diễn lúc đi Hàn Cát tinh.
Duy Lạp đi qua hỏi: “Biệt Lâm, Mang Tang Tử tiên sinh, hôm nay có tới không?”
Biệt Lâm quay đầu nhìn lại: “Không biết. Có chuyện gì không? Ngươi muốn tìm Tiểu Phá sao?” Nói đoạn rồi nhìn đối phương, “Lúc này hẳn là Tiểu Phá còn chưa rời giường.”
Duy Lạp vẻ mặt khó xử nói: “Hòa đàm hiện tại, rất thuận lợi. Nhưng mà, còn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Cha ta, muốn ta, đi giúp hắn.”
“A, ra là vậya.” Biệt Lâm lý giải vỗ vỗ Duy Lạp, “Có phải ngươi muốn xin nghỉ việc?”
“Ân.” Duy Lạp gật gật đầu.
Biệt Lâm cười nói: “Nếu hòa đàm đang tiến triển thuận lợi, vậy chắc sẽ nhanh có kết quả đi. Ngươi có thể chờ bên phụ thân ngươi vội xong, thì về đây đi làm lại a. Ta nghĩ Tiểu Phá nhất định sẽ rất hoan nghênh, chúng ta đều hoan nghênh ngươi trở về làm việc.”
“Thật, thật vậy sao?” Duy Lạp nhất thời đỏ mặt.
“Đương nhiên là thật. Trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau, chúng ta đều rất vui vẻ.” Lời Biệt Lâm nói làm cho Duy Lạp có chút biến đổi. Biệt Lâm nghĩ nghĩ nói: “Tháng sau chúng ta sẽ đi theo Tiểu Phá đến Hàn Cát tinh, nếu lúc đó ngươi rảnh thì đến đây hỗ trợ một chút. Đến lúc đó tổ trưởng Charlie King sẽ tạm thời thay mặt bên. Tối nay ngươi liên lạc với Tiểu Phá, nói cho hắn biết chuyện này.”
“Hảo.” Duy Lạp ngại ngùng cười cười, lại có chút khó xử nói, “Biệt Lâm, ta, ừ, ta chuẩn bị, một phần lễ vật, muốn…”
“Ngươi muốn đưa cho Tiểu Phá?”
Duy Lạp khẩn trương chà xát tay: “Đúng, à, bất quá, có chút lớn, cần ngươi giúp ta…”
“Không thành vấn đề.” Biệt Lâm lập tức đứng lên, “Ở đâu?”
“Ở, chỗ ta ở.”
“Chúng ta đi mau đi.”
“Ừ.”
Lần này có rất nhiều người phản loạn vào Bắc Đàn, nên Liên bang tạm thời phân cho bọn họ khu vực riêng để ở. Duy Lạp không ở cùng phụ thân mình, mà ở một mình tại khu khác. Đây là lần đầu Biệt Lâm đi vào nơi này, ở trong này phản loạn giả cùng người Mang Tà bình thường vẫn tồn tại khác biệt lớn. Bất quá sau sự kiện lần trước, những người phản loạn không còn địch ý rõ ràng đối với phần tử Liên bang như Biệt Lâm. Nhất là những người được chữa trị, còn hoan nghênh nhiệt tình bọn họ đến.
Tiến vào nhà trọ của, Biệt Lâm nhìn chung quanh, không khỏi tán thưởng nói: “Duy Lạp, không ngờ ngươi ở một mình mà chỗ ở sạch sẽ như vậy, giống như phòng mới vậy. Ngươi muốn tặng cho Tiểu Phá…” Vừa quay đầu hắn đột nhiên hai mắt mở to, đầu theo bản năng nghiêng qua, né tránh một người tập kích. Nhưng còn chưa chờ hắn phản đòn, từ đằng sau có một người lao tới ghìm cổ, tiếp theo hắn bị đèn pin đánh hôn mê.
“Mau đưa hắn vào! Chúng ta chỉ có ba mươi phút.”
“Đúng vậy.”
Đẩy ra cửa ban công, Trầm Dương nghi hoặc nhìn quanh, đã đến giờ đi làm sao Biệt Lâm còn chưa tới? Nhưng quang điện vốn của hắn ở đây mà.
“Trầm Dương, Huna.”
“Huna, La Bác. Ngươi có thấy Biệt Lâm không?”
“Biệt Lâm?” La Bác nhìn quanh, “Chắc sắp tới rồi. Ta cũng mới tới, không thấy hắn a.”
“Kỳ quái, quang điện vốn của hắn ở đây mà, người lại không biết đi đâu.”
La Bác đi đến trước bàn làm việc của mình mở quang điện vốn, nói: “Có thể có chuyện đi ra ngoài. Trên bàn Tiểu Phá có hoa tươi, hắn nhất định đã sớm tới.”
“Ừ. Sàn nhà cũng lau qua.” Trầm Dương đi đến bàn của mình, “Sau này ba người chúng ta thay phiên nhau. Không nên để Biệt Lâm mỗi ngày đều đến sớm.”
“Tốt. Ngày mai ta đến đi.”
“Ta đây ngày mốt.”
“Huna, La Bác, Trầm Dương.” Hai người mới vừa nói xong, Biệt Lâm ôm một đống văn kiện đi vào. La Bác cùng Trầm Dương vội vàng đi qua phụ hắn cầm.
“Biệt Lâm, đây là cái gì?”
Biệt Lâm lau lau mồ hôi, cười nói: “Đây là bản thảo nháp trang phục bữa lễ tất niên lần trước được phê duyệt, Tiểu Phá nói để chúng ta sửa sang lại một chút.”
“Tốt, ta trước phân loại.” La Bác đem văn kiện ôm đến trên bàn làm việc, Trầm Dương đi hỗ trợ. Biệt Lâm ngồi vào bàn, thuần thục tìm tư liệu hắn muốn trong quang điện vốn. Qua một lúc, hắn nói: “Đúng rồi, lúc nãy Duy Lạp tới, hắn nói hắn muốn đi hỗ trợ cho phụ thân, tạm thời không thể đến đây. Bất quá chờ bên phía phụ thân ổn định, hắn sẽ đến làm tiếp.”
Trầm Dương cùng La Bác sửng sốt, Trầm Dương thở dài: “Cùng Duy Lạp làm việc chung lâu như thế, tự dưng không thấy, có chút, thích ứng chưa kịp.”
“Đúng vậy.” La Bác gật đầu.
Biệt Lâm hỏi: “Đã biết chừng nào chúng ta xuất phát chưa?”
Trầm Dương nói: “Còn chưa. Tiểu Phá chỉ nói đầu tháng sau, thời điểm cụ thể do bộ ngoại giao quyết định.”
“Nga.” Biệt Lâm uống ngụm ca-cao, cúi xuống che dấu tinh quang hiện lên trong mắt.
…
“Hô… Mệt chết đi được.”
Đặt mông ngồi trên ghế sofa, đi hẹn hò trở về, hai cái đùi Lục Bất Phá nặng đến nhấc lên không nổi. Đá đá cái mỗ học trò chăm chỉ, hắn bất mãn mà nói: “Uy, Hiên Viên Chiến, đừng nói ngươi muốn đọc hết hôm nay luôn đó.” Cái gọi là hẹn hò một chút cũng không lãng mạng, một người nằm trong khoang thuyền khò khò ngủ, một người ngồi nghiêm chỉnh học tập. Đói bụng thì gặm lương thực dự trữ, thậm chí cá nướng còn không ngửi được mùi. Đến giờ bảo Quang Vinh quay về doanh địa, ngay cả cửa khoang Lục Bất Phá còn chưa bước qua. Sớm biết như thế này, còn không bằng hắn ngốc ở nhà.
Đấm đấm hai chân mỏi vì… không đi lại, Lục Bất Phá lại đá mỗ học trò ngoan kia mấy đá, bất mãn mà nói: “Một hơi ăn có thể nào mập được. Hiên Viên Chiến, ngươi còn như vậy ta đi đến chỗ Thượng Quan tìm nơi nương tựa đó. Cho ta ly nước đi.”
“Gollum.” Có người so với người nào đó nhanh hơn bưng ca-cao tới.
“Vẫn là Gollum hảo.” Cảm kích cười cười với Gollum, Lục Bất Phá lấy quyển sổ trong tay Hiên Viên Chiến. Người nãy giờ vẫn tập trung cao độ lúc này mới giật mình phát hiện mặt Lục Bất Phá có bao nhiêu thối.
“Ta đi nấu cơm.” Hiên Viên Chiến rất tự giác đi vào phòng bếp.
“Ta muốn ăn thịt.”
“Ừ.”
Thừa dịp Hiên Viên Chiến không ở, Lục Bất Phá vuốt vuốt ngực, muốn… muốn nôn quá. Miễn cưỡng đứng lên vào toilet, đóng cửa lại, Lục Bất Phá mở nước nôn vài hớp. Nhu ấn phần bụng trái khó chịu, hắn thiệt muốn đập đầu vào tàu hủ chết quách cho rồi, khổ quá đi.
Khi Hiên Viên Chiến làm cơm xong, Lục Bất Phá như bình thường ngồi chờ trên ghế salon. Hiên Viên Chiến bưng thức ăn đến cho Lục Bất Phá, thấy hắn miễn cưỡng không muốn di chuyển, biết rõ hôm nay mình có chút quá đáng nên múc cơm đút Lục Bất Phá ăn.
Uy Lục Bất Phá ăn một hồi, Hiên Viên Chiến nhịn không được nói: “Ta cho rằng trong ba mươi sáu kế có vài chỗ cần sửa lại.”
Lục Bất Phá liếc mắt 1 cách kiêu ngạo: “Đó là kinh nghiệm tổ tiên tổng kết. Sao phải sửa?”
“Sửa chỗ ‘Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách’. Chạy trốn trên chiến trường là điều sỉ nhục đối với quân nhân. Cho dù chỉ còn lại một mình ta, ta cũng không chạy trốn.”
“Stop, nói ngươi ngốc ngươi còn không nhận.” Lại bắt đầu buồn nôn, Lục Bất Phá đẩy chén ra, “Tục ngữ nói ‘Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt’, co được dãn được mới là đại trượng phu. Người của ngươi chết hết rồi còn nói cái gì thắng lợi. Chạy trốn không có nghĩa là người nhu nhược. Nếu vì sợ hãi mà chạy, chạy đó mới là biểu hiện nhu nhược, còn vì thắng lợi sau này mà chạy, chạy đó là thức thời là thông minh.”
“Lấy cái ví dụ. Đối thủ của ngươi quá mạnh, chính diện giao phong hoàn toàn không có cửa thắng. Trước ngươi tránh đi, sau này nghĩ biện pháp mạnh lên để chiến thắng hắn, đây chính là tinh hoa của ‘Tẩu vi thượng’. ‘Tẩu’ ở đây là một loại đối sách chiến lược căn cứ theo tình huống trước mắt, chứ không phải bảo ngươi bỏ chạy biệt tăm không bao giờ quay lại. Không phải trong đó ta đều có viết ví dụ cho ngươi sao?”
Hiên Viên Chiến mân chặt miệng, hiển nhiên vẫn không thông.
“Trong lịch sử có rất nhiều trận chiến lấy ít thắng nhiều, mà chiến dịch ban đầu đều ‘Tẩu’ trước. Chúng ta suy rộng ra chút, Hiên Viên Chiến, nếu ta bị người bắt, đối phương lấy ta áp chế ngươi, bắt ngươi đầu hàng, ngươi xử lý làm sao?”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến nhăn lại, hắn không thích giả thiết này.
“Nếu ta là ngươi ta sẽ đầu hàng, không cường công, ta chạy.” Lục Bất Phá trộm cười hai tiếng, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta bị người bắt, ngươi trước phải biết rõ ràng lai lịch bối cảnh đối phương. Ngươi nói nếu đầu hàng sao còn có thể cứu ta? Nhưng rủi ngươi cứng rắn tấn công, đối phương liều mạng làm cho cá chết lưới rách, chẳng phải mạng nhỏ của ta gặp nguy sao? Cho nên a, ngươi sau khi rút lui thì nghĩ biện pháp cứu ta. Như vậy đối phương sẽ kiêng kị sự tồn tại của ngươi không dám gây bất lợi cho ta.”
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến cắt ngang lời Lục Bất Phá, hắn không chịu được cái giả thuyết đó.
“Bình tĩnh bình tĩnh, ta tất nhiên sẽ không bị ai bắt đi hết, đó chỉ là ví dụ thôi.” Thái độ Hiên Viên Chiến làm hắn hài lòng, gối lên đùi Hiên Viên Chiến tiếp tục dạy chồng, “Trong ba mươi sáu kế tại sao nói ‘Tẩu’ vi thượng? Theo ta chỉ khi còn sống thì mới còn cơ hội. Người đã chết thì nói cái gì được nữa.’Tẩu’ là vì bảo tồn thực lực, để ngày sau có thể phản công. Hiên Viên Chiến, quân nhân ở trên chiến trường không thể bỏ chạy là đúng, nhưng phải linh hoạt biết vận dụng đầu óc. Nếu đánh giặc chỉ bằng vào việc cứng đối cứng, không cần binh pháp, hai phe cứ sáp lá cà đánh một trận không phải là xong việc sao?”
“Hì hì.” Vỗ vỗ bán khuôn mặt quá mức nghiêm túc của Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đứng lên, “Ngươi hãy cẩn thận cân nhắc lời lão tổ tiên nói mới được đó, Hiên Viên thượng tá, cố lên. Ta đi ngủ đây, buồn ngủ muốn chết.” Đánh cái ngáp, Lục Bất Phá lên lầu, phỏng chừng trong một khoảng thời gian dài sắp tới Hiên Viên Chiến nhất định sẽ không nhớ thương cái mông hắn nha. Như vậy rất tốt.