Mang Tang Tử

Chương 46




Trở lại nhà trọ, Lục Bất Phá trực tiếp kéo Thượng Quan Nông vào thư phòng. Thượng Quan Nông cười cười trấn an hắn, nói: “Tiểu Phá, chờ một chút, ta sẽ hỏi ra Chiến đi nơi nào.”

Lục Bất Phá miễn cưỡng cười nói: “Đã làm phiền ngươi nhiều rồi, Thượng Quan. Ta không muốn ngươi phạm sai lầm.”

Thượng Quan Nông cười ra tiếng, khom người tiến đến hắn bên tai nói: “Ta thực sự tuân thủ pháp luật liên bang, nhưng từ nơi bằng hữu hỏi thăm chút sự tình vẫn là có thể đi.”

Lục Bất Phá cảm kích cầm tay hắn: “Cám ơn ngươi, Thượng Quan.” Bản thân là Mang Tang Tử có dùng được gì cơ chứ, chuyện hắn muốn biết lại không ai chịu nói. Khi Hiên Viên Chiến không hiểu sao đi khỏi, cảm giác vô lực thật sâu quét qua Lục Bất Phá, lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng mình không phải Mang Tà nhân.

Thượng Quan Nông ấn Lục Bất Phá ngồi trên ghế, rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt hắn, trên mặt vẫn là tươi cười trấn an lòng người.”Tiểu Phá, không cần uể oải như vậy. Tư Không không muốn nói bởi vì đó là liên bang cơ mật, hắn không thể nói; còn có ta nghĩ là do hắn không muốn ngươi lo lắng. Chiến đi chấp hành nhiệm vụ nhất định rất quan trọng, nên có thể gặp nguy hiểm.”

“Nếu ta là Mang Tang Tử, tại sao ta không thể biết? Hiên Viên Chiến là cận vệ của ta, ta có quyền biết hắn đi đâu.” Âm thanh Lục Bất Phá có chút nghẹn ngào, hắn cảm thấy mình bị xa lánh với bên ngoài, loại cảm giác này khiến hắn rất rất khó chịu.

Thượng Quan Nông nắm chặt tay hắn: “Tiểu Phá, không cần hoài nghi tầm quan trọng của ngươi đối với liên bang. Nếu không phải do Tiểu Phá coi ta là bằng hữu, tín nhiệm ta, ta cũng lựa chọn giấu ngươi.”

“Vậy phải nói là gia khỏa Tư Không Vô Nghiệp kia không coi ta là bằng hữu?” Lục Bất Phá hút hút cái mũi.

“Bởi vì Tiểu Phá là Mang Tang Tử tiên sinh. Đối với liên bang mà nói, an nguy của ngươi quan trọng hơn bất luận kẻ nào.” Thượng Quan Nông giải thích không khiến nét mặt Lục Bất Phá giãn ra, ngược lại làm cho hắn càng bực mình.

“Ta là Mang Tang Tử, bọn họ phải nói cho ta biết mới đúng. Không phải chờ lúc có chuyện mới đến tìm ta, không cần đem ta vất qua một bên.” Nếu không thể biết Hiên Viên Chiến đi đâu, đi làm cái gì, hắn sẽ nổi điên, sẽ mắng chửi người, sẽ đập phá cái gì đó!

Thượng Quan Nông hai tay đè bả vai Lục Bất Phá lại, làm cho hắn bình tĩnh.”Tiểu Phá, tin tưởng ta, ta sẽ tra được Chiến đi đâu.”

Lục Bất Phá chớp chớp đôi mắt đã muốn nóng lên, không cầm lòng nổi ôm lấy Thượng Quan Nông: “Ta thực sự lo lắng cho hắn a.”

Thân thể Thượng Quan Nông cứng ngắc một chút, rồi mới chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng ôm Lục Bất Phá: “Ta biết.”

Thượng Quan Nông lại ly khai, lần này không mang Lục Bất Phá theo, hắn cam đoan sẽ mang tin tức Hiên Viên Chiến về. Gửi Charlie King tin nhắn, nói với cô hôm nay không thể đi bệnh viện được, thay hắn nói xin lỗi với Mật Nhi. Lục Bất Phá ngơ ngác ngồi ở thư phòng chờ tin Thượng Quan Nông.

Thượng Quan Nông không đi tìm Tư Không Vô Nghiệp, hắn theo thông đạo bí mật đi tới ủy ban liên bang. Nhìn thấy hắn, mọi người đều kinh ngạc. Thượng Quan Nông cười giải thích: “Ta đến tìm chủ tịch quốc hội để báo cáo công tác.” Nhân viên công tác gật gật đầu, có người nói: “Chủ tịch quốc hội đang họp, Thượng Quan trưởng phòng có thể chờ ở phòng khách, có cần ta đi thông báo cho chủ tịch quốc hội không?”

Thượng Quan Nông tao nhã đến cực điểm nở nụ cười làm người ta hoa mắt, cũng làm cho đối phương thả lỏng cảnh giác.”Cám ơn. Là một phần văn kiện, ta đã xin chỉ thị thư ký trưởng có thể trực tiếp tiến vào phòng họp.”

Không ai hoài nghi lời của hắn, mọi người đối với Thượng Quan Nông hành lễ, đều vội chuyện của mình. Thật ra bên trong chiếc cặp màu bạc đều không có công văn gì cả, Thượng Quan Nông tao nhã trầm ổn đi đến cửa phòng họp. Bị hai người thủ vệ ngăn lại, Thượng Quan Nông hỏi: “Chủ tịch quốc hội ở bên trong phải không?”

“Đúng vậy, Thượng Quan trưởng phòng. Chủ tịch quốc hội đang họp, hội nghị khẩn cấp.”

Thượng Quan Nông lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà hai mươi phút trước chủ tịch quốc hội bảo ta đưa văn kiện tới.”

Thủ vệ cũng có chút khó xử, nhưng mà chủ tịch quốc hội đã truyền đạt mệnh lệnh không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Tựa hồ không muốn hai người này khó xử, Thượng Quan Nông cười nói: “Chủ tịch quốc hội có thể đã quên, đã xảy ra chuyện khẩn cấp sao?”

Hai gã thủ vệ lắc đầu. Thượng Quan Nông có chút xấu hổ: “Thật có lỗi, ta không nên hỏi vấn đề mẫn cảm như thế.”

“Không phải, Thượng Quan trưởng phòng.” Thượng Quan trưởng phòng là người tao nhã nhất liên bang khiến cho nam phụ lão ấu toàn liên bang đều yêu thích, tương đương với Mang Tang Tử tiên sinh. Thấy hắn vì lời nói của mình mà buồn bã, hai người thủ vệ không đành lòng chút nào.

“Ta ở cửa chờ được rồi.” Không làm khó xử người khác, Thượng Quan Nông đi đến bên cạnh một người thủ vệ đứng dựa lưng vào tường. Tựa hồ hơi mệt chút, hô hấp của hắn hơi trầm nặng.

Hai người thủ vệ ngươi ngó ta ta ngó ngươi, trong đó một người nhịn không được nhỏ giọng nói: “Thượng Quan trưởng phòng, hội nghị có thể sẽ diễn ra rất lâu, ngài đi về trước đi. Chờ chủ tịch quốc hội ra, ta nói cho ông biết ngài đã từng tới.”

Thượng Quan Nông lắc đầu: “Ta ở chỗ này chờ. Chủ tịch quốc hội bảo ta đưa đến văn kiện tương đối trọng yếu, có lẽ chủ tịch quốc hội một hồi sẽ dùng tới.” Hắn cười với hai người kia, rồi dựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như vì phần văn kiện này đã bôn ba chuẩn bị thật lâu.

Vị thủ vệ kia do dự hơn nữa ngày, đến gần nhẹ giọng nói: “Thượng Quan trưởng phòng… Đã xảy ra chuyện. Chủ tịch quốc hội có thể, thực sự đã quên ngài. Tốt nhất ngài đừng ở chỗ này đợi nữa.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Nông quan tâm hỏi.

Hai vị thủ vệ lại nhìn lẫn nhau, rất là do dự. Thượng Quan Nông lập tức nói: “Thực xin lỗi, ta lại hỏi sự tình không nên hỏi. Ta sẽ chờ đến khi tan tầm, nếu chủ tịch quốc hội vẫn không tìm ta, ta sẽ về. Nói không chừng, không cần chờ lúc đó ta đã gặp chủ tịch quốc hội.”

Đợi đến khi tan sở? Thủ vệ nhìn đồng hồ treo tường, ngũ quan nhăn lại, từ giờ đến tan sở cò đến sáu tiếng. Quay đầu nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, thủ vệ tựa như kẻ trộm nhỏ giọng hỏi: “Thượng Quan trưởng phòng, ngài quen biết Mang Tang Tử tiên sinh sao?”

Thượng Quan Nông kinh ngạc nói: “Đương nhiên quen. Các ngươi cũng có thể quen.”

Thủ vệ lắc đầu, lại gật gật đầu, lại lắc đầu. Hắn có chút lo lắng mà nói: “Thượng Quan trưởng phòng có thể nhìn thấy Mang Tang Tử tiên sinh đi.”

Chẳng lẽ cùng Tiểu Phá có liên quan? Thượng Quan Nông nói: “Ta buổi sáng vừa mới đi gặp Mang Tang Tử tiên sinh. Hắn là ngươi dễ ở chung, quan hệ của chúng ta tốt lắm.”

Thủ vệ rõ ràng thở ra nhẹ nhàng, lại lén lút hỏi: “Kia, Mang Tang Tử tiên sinh có phải hay không rất lợi hại?”

Thượng Quan Nông lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”

Hai gã thủ vệ liếc mắt với nhau một cái, người thủ vệ kia nói: “Liên bang đã xảy ra chuyện. Chủ tịch quốc hội cùng nguyên soái phái Hiên Viên thượng tá đi, kết quả Hiên Viên thượng tá cũng mất tích, có lẽ chỉ còn xin Mang Tang Tử tiên sinh ra mặt mới được.” Đối với người dân Mang Tà, Lục Bất Phá chính là thần không gì không làm được.

Thượng Quan Nông trừng lớn hai mắt: “Hiên Viên Chiến xảy ra chuyện gì?!”



Ngồi trong thư phòng chờ hơn nữa tiếng cũng không thấy Thượng Quan Nông trở về, Lục Bất Phá sắp chờ không nổi nữa. Đứng lên đi qua đi lại trong thư phòng một hồi, trong mắt của hắn hiện lên hàn quang. Mở cửa ra, không nhìn Trát Khố Đạt đang đứng trước cửa cùng tổ ba người đang ngồi trên ghế sa lon, hắn quay về phòng ngủ của mình, từ dưới gối đầu của Hiên Viên Chiến lấy ra một cây dao găm sáng bóng.

Tay cầm dao găm lao ra khỏi phòng ngủ, trong tiếng kêu sợ hãi của tổ ba người cùng Trát Khố Đạt, Lục Bất Phá cắn răng đi đến trước mặt Trát Khố Đạt, đem dao găm đặt trên cổ của mình.

“Mang Tang Tử tiên sinh!”

“Tiểu Phá!”

Những người có mặt đều sợ tới mức hồn phi phách tán.

“Trát Khố Đạt! Nói cho ta biết Hiên Viên Chiến đi đâu?! Ngươi không nói ta liền cắt một dao trên người mình! Nói!” Lục Bất Phá nói bằng giọng không cho ai phản kháng.

“Mang Tang Tử tiên sinh! Không cần!” Người khổng lồ Trát Khố Đạt dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài không thể! Nếu để đội trưởng biết hắn nhất định sẽ đánh chết ta!”

“Vậy ngươi nói! Hiên Viên Chiến đi đâu?!” Trên tay dùng sức.

“Mang Tang Tử tiên sinh!” Trát Khố Đạt đột nhiên nhảy lên, Lục Bất Phá chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, chỉ lo được cảm giác đau đớn trên cổ, giây tiếp dao găm trên tay hắn đã ở trong tay Trát Khố Đạt. Vừa thấy cổ Mang Tang Tử tiên sinh bị chảy máu, Trát Khố Đạt hoàn toàn quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.”Ta sẽ bị đội trưởng đánh chết, ta sẽ bị đội trưởng đánh chết…” Tổ ba người còn lại hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.

Hai tay xốc cổ áo Trát Khố Đạt, Lục Bất Phá nảy sinh ác ý nói: “Nói cho ta biết! Nếu không ta liền cắn đứt lưỡi mình! Ta nói được thì làm được!”

“Tiểu Phá!” Hồn phách vừa trở về thân thể tổ ba người liền đánh tới, quỳ rạp xuống bên chân Lục Bất Phá, “Tiểu Phá! Không cần a…!!!”

“Vậy nhóm các ngươi nói cho ta biết!” Lục Bất Phá nhẫn nại tới cực hạn rồi. Vừa nói vừa há mồn muốn cắn đầu lưỡi.

“Ta nói! Ta nói! Mang Tang Tử tiên sinh! Ngài tha ta đi! Ta nói!” Nghĩ đến gương mặt phẫn nộ của đội trưởng, Trát Khố Đạt dễ dàng buông giáo đầu hàng, “Đội trưởng đi Âu Mễ Già tinh. Tư Không viện trưởng tiểu đội nghiên cứu bị mất tích ở đó, quân đội cùng Hiến chương cục đã phái ra ba đội tìm kiếm đi đến Âu Mễ Già tinh nhưng đều bị mất liên lạc. Đêm qua quân đội phái đội trưởng dẫn một đội tìm kiếm đến Âu Mễ Già tinh tìm người mất tích. Mang Tang Tử tiên sinh! Ta biết chỉ có như thế thôi!”

Lục Bất Phá kinh ngạc nhìn Trát Khố Đạt, trong óc chỉ có một tín hiệu: Hiên Viên Chiến gặp nguy hiểm, Hiên Viên Chiến gặp nguy hiểm…

“Tiểu Phá!”

Lục Bất Phá mờ mịt quay đầu lại, trước mắt là gương mặt lo lắng của Thượng Quan Nông.

“Chiến đã xảy ra chuyện.”

“Ông” một tiếng, Lục Bất Phá trước mắt một mảnh hoa râm, thân thể dao động. Nghe không được tiếng kinh gọi của Thượng Quan Nông, và tiếng kêu sợ hãi của tổ ba người, cùng tiếng kêu rên của Trát Khố Đạt, hắn cái gì cũng đều không nghe được.

“Tiểu Phá!”

“Nhanh đi kêu bác sĩ!”

“Nhanh đi thông báo chủ tịch quốc hội!”

“Hết thảy trở lại cho ta!” Đột nhiên rống một tiếng kinh thiên, toàn bộ người mới vừa chạy gấp rút xuống cầu thang đều dừng lại.

Hung hăng cắn lưỡi mình một cái cho thanh tĩnh Lục Bất Phá buông tay Trát Khố Đạt ra, cực lạnh nói: “Ta đi tìm chủ tịch quốc hội. Thượng Quan, ta ngồi phi hành khí của ngươi.”

“Được.” Không chần chờ chạy xuống lầu, Thượng Quan Nông không hối hận chuyện mình làm hôm nay, Tiểu Phá có quyền biết sự tình của Chiến.