Lục Bất Phá ngủ quên trong cơn tức giận. Nửa đêm vì mắc tiểu nghẹn tỉnh. Mơ mơ màng màng vào toilet, giải quyết xong, hắn híp mắt trở về giường ngủ tiếp, nhưng vừa nhìn sang giường bên kia liền tỉnh ngủ. Hai giây sau, hắn ngồi dậy, người đang nằm trên giường bên cạnh quay đầu nhìn hắn một cái, cũng chậm rãi ngồi dậy.“Thực xin lỗi.” Câu đầu tiên của đối phương làm Lục Bất Phá ngoài ý muốn, cũng làm cho bụng lửa giận của hắn tiêu đi một nửa trong nháy mắt.
“Ngươi đi đâu vậy? Cũng không nói một tiếng. Hiên Viên bá bá không thấy ngươi nên rất tức giận, ta còn phải nói giúp ngươi. Sau này ngươi đi đâu tốt xấu gì cũng nói cho ta biết một tiếng, đỡ phải mắc công khi người khác hỏi đến ta cũng không biết làm sao giải thích.” Trách cứ xong, Lục Bất Phá mở đèn, làm hắn giật mình chính là Hiên Viên Chiến không chỉ không cởi áo khoác, còn mang bộ dáng chồng chất vết thương do đánh nhau.
“Thực xin lỗi.” Hiên Viên Chiến vươn tay, Lục Bất Phá lại bị kinh ngạc, người này bị cái gì kích thích vậy, sao lại làm như vậy. Hắn đưa tay cùng đối phương nắm nắm, hoàn toàn tha thứ cho gia khỏa không hiểu sao lại mất tích cả đêm.
Sau khi xin lỗi xong, người đã tìm đội hữu phát tiết một đêm cởi áo khoác bẩn ra rồi nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi. Không ngờ đêm nay hắn lại bị mất lý trí như thế, chuyện này đối với bản thân thật không phải là hiện tượng tốt, hắn phải luôn trầm tĩnh mới đúng, đó chính là lý do hắn chủ động xin lỗi Mang Tang Tử. Bất quá đánh cả đêm, thực sự thoải mái hơn nhiều, từ khi đảm nhiệm vị trí hộ vệ cho Mang Tang Tử, hắn đã lâu không cùng tỷ thí với đội hữu.
Thấy Hiên Viên Chiến tựa hồ muốn ngủ, thế nhưng Lục Bất Phá ngược lại không muốn, chủ yếu do hắn nhớ tới những thứ dưới gối đầu. Nếu hắn ngủ không được, thì đương nhiên tên gia khỏa kia cũng đừng hòng ngủ.
“Hiên Viên Chiến, hồi nãy ngươi đi tìm người đánh nhau phải không?”
“Cùng đội hữu tỷ thí thôi.” Hiên Viên Chiến trả lời nhanh.
“Cái gì… Tỷ thí cả buổi tối sao?” Lục Bất Phá không tin.
“Ừh.”
Lục Bất Phá xoay người: “Không phải đi quán ăn đêm phao mỹ nhân chớ?”
Hiên Viên Chiến mở to hai mắt: “Có ý gì?”
“Chuyện này mà ngươi cũng không hiểu sao?” Lục Bất Phá nhịn không được lắc đầu, “Chính là tìm em út a. Nơi này của các người không có quán ăn đêm sao.”
Hiên Viên Chiến ngồi dậy, trên mặt viết hai chữ “không hiểu”.
Đừng nói là không có thật đi. Người có bề dày kinh nghiệm trốn mẹ đi ăn đêm cười mỉa hai tiếng: “Nhìn ngươi như vậy là biết chỗ này không có rồi. Ha ha, quán ăn đêm là những tiệm bán thức ăn khuya.”
“Còn phao mỹ nhân, tìm em út?” Hiên Viên Chiến cũng không phải là người dễ gạt.
“Ha hả, ha hả a.” Lục Bất Phá bình tĩnh mà nói, “Phao mỹ nhân, ha hả, Phao mỹ nhân chính là cùng các em gái nói chuyện phiếm, tìm em cũng giống vậy, chẳng qua là cách nói khác thôi.”
“Ta không cùng nữ nhân nói chuyện phiếm.” Hiên Viên Chiến lập tức nghiêm túc nói.
Lục Bất Phá trừng lớn, theo bản năng liền nghĩ: “Chẳng lẽ ngươi là đồng tính luyến ái?”
Hiên Viên Chiến bảo trì lặng yên.
“Không thể nào!” Lục Bất Phá từ trên giường nhảy dựng lên, “Hiên Viên Chiến, ngươi thích nam nhân! Oa oa wow! Không thể tin được!” Đầu của hắn có chút choáng váng, Hiên Viên Chiến thích nam nhân! Wow!!! Cũng đừng thích hắn nha, hắn chỉ thích mỹ nữ a.
“Ta không thích nam nhân. Đồng tính luyến ái nghĩa là gì?”
Lục Bất Phá thiếu chút nữa ngã quỵ xuống giường, hắn mờ mịt nhìn Hiên Viên Chiến, lẩm bẩm nói: “Ngươi không thích nam nhân tại sao không cùng nữ nhân nói chuyện phiếm?”
“Ta tại sao phải cùng với nữ nhân nói chuyện phiếm?”
Lục Bất Phá muốn đi mua miếng đậu hủ. Hắn vô lực mà lắc lắc tay: “Thôi được rồi, là do lòng ta đen tối nên đã hiểu lầm rồi. Không có việc gì không có việc gì. Đồng tính luyến ái là cái gì thì ngươi vẫn đừng biết đến thì tốt hơn, nếu không lại làm ô nhiễm ngươi. Ta muốn ngủ, ngủ ngon.”
Đóng cảm ứng đèn, Lục Bất Phá cảm thấy đầu óc choáng váng cả, lần này hắn hố nặng rồi, hoàn hảo tên ngỗng đực dốt nát Hiên Viên Chiến này không biết đồng tính luyến ái nghĩa là gì, bằng không sẽ rất xấu hổ a.
“Đồng tính luyến ái nghĩa là gì?” Có người kéo chăn của hắn.
Lục Bất Phá đem mình cuộn chặt lại, giọng ngái ngủ nói: “Chẳng là gì cả. Ta mệt rồi, ngủ đi. Ngủ ngon ngủ ngon.” Vù vù, vù vù hô.
“Đồng tính luyến ái nghĩa là gì?” Hiên Viên Chiến bám riết không tha tiếp tục truy vấn, thậm chí lôi cả cái chăn làm lộ đầu Lục Bất Phá ra.
“Ta không nói cho ngươi biết!” Lục Bất Phá đem chăn kéo lại, cự tuyệt trả lời.
“Nói cho ta biết đi.” Kéo.
“Không!” Kéo.
“Ta phải biết mà.” Kéo.
“Không cần!” Kéo. Gia khỏa này càng ngày càng lớn mật! Lại dám cãi lại mệnh lệnh của “tổ tông” cơ đấy!
“Làm ơn nói cho ta biết đi.” Kéo. Tại sao lại nói sẽ làm ô nhiễm hắn?
“Ta không muốn nói.” Kéo. Tuy rằng mẹ hắn chính là một tiểu thuyết gia viết đam mỹ, nhưng hắn vẫn là một thiếu niên ngây thơ. Lục Bất Phá như một con nhộng cuộn trong chăn hướng phía trong giường mà trốn.
Hiên Viên Chiến leo lên giường, hai tay ôm lấy con nhộng nào đó đang chạy trốn: “Nói cho ta biết đi, Tiểu Phá, đồng tính luyến ái nghĩa là gì? Tại sao nói sẽ làm ô nhiễm ta?”
“A a a, ta không nói được! Cũng không phải là thứ tốt gì, ngươi biết để làm gì a.” Nhộng liều mạng giãy giụa, Hiên Viên Chiến nhanh tay ôm lấy hắn, một người một nhộng ở trên giường xoay thành một đoàn.
“Xoạt xoạt”, âm thanh rất nhỏ của tiếng giấy chạm vào nhau vang lên làm cho Hiên Viên Chiến dừng động tác. Nhộng cũng “tạm” ngừng, vội vàng từ trong kén chui ra. Chỉ thấy chân dài của Hiên Viên Chiến, không, là chân thối của hắn đang ở dưới gối đầu của mình.
“Ngươi chưa có rửa chân! Rút lại!”
Hiên Viên Chiến đem chân rút lại, cũng buông Lục Bất Phá, chưa được cho phép mà lấy gối đầu ra. Bên dưới là một xấp giấy có chữ, còn có một vật hắn rất quen thuộc, đó là thứ trên “Hy Vọng”. Hiên Viên Chiến cầm lấy một tờ giấy có nét chữ mà hắn vô cùng say đắm. Nhìn kỹ, thì chỉ có một chữ, không phải câu, không phải thơ.
Con tằm đang nằm trong nhộng không cam tâm mà bĩu môi, nói: “Cho ngươi. Không phải ngươi muốn luyện chữ sao? Ta cho viết cho ngươi bảng chữ mẫu, ngươi dựa theo đó mà chăm chỉ luyện là được rồi. Vốn sẽ đưa ngươi vào tối hôm nay, kết quả ngươi đi tìm người đánh nhau.”
Hiên Viên Chiến đột nhiên quay đầu lại, bán khuôn mặt kích động không dừng, Lục Bất Phá thậm chí cảm thấy đến cả nửa khuôn mặt bằng máy kia cũng đang run rẩy. Làm ra bộ dáng đại nhân không chấp tiểu nhân mà lắc lắc tay, Lục Bất Phá nói: “Không cần cảm ơn ta. Ngươi không nói tiếng nào đã bỏ đi, ta vốn không đồng ý. Nhưng thấy ngươi lúc nãy thành tâm sám hối xin lỗi, nên không cùng ngươi so đo nữa. Nói thiệt, ta chỉ viết một nửa, nếu biểu hiện sau này của ngươi tốt, mới viết cho người phần còn lại; nếu ngươi vẫn khi dễ ta, chọc ta, ta sẽ không cho ngươi.”
“Cám ơn.” Hiên Viên Chiến vươn tay phải.
“Cảm ơn sao có thể bắt tay chứ.” Lục Bất Phá vỗ rụng cánh tay đang vươn ra của Hiên Viên Chiến, trong đầu chợt lóe một ý đùa. Hai tay hắn ôm quyền, học bộ dáng người xưa nói: “Cảm tạ phải là như vậy.”
Hiên Viên Chiến lập tức để tờ giấy xuống, hai tay ôm quyền: “Cám ơn.”
“Ha ha ha ha…”
Lục Bất Phá ôm bụng cười ha ha, gia khỏa này chơi vui thật.
Xem ra bản thân đang bị đối phương trêu đùa, tuy nhiên Hiên Viên Chiến vẫn rất cao hứng, dù hắn không có trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng lại cầm những tờ giấy kia như bảo bối, nhẹ nhàng sờ qua, ánh mắt nhìn chăm chú thật lâu mà không thể bình tĩnh được. Lục Bất Phá thật sát phong cảnh mà đạp đạp Hiên Viên Chiến: “Đi xuống đi, ta muốn ngủ.” Hiên Viên Chiến lập tức đi qua giường của mình, trên tay vẫn cầm xấp giấy. Nhìn hắn có vẻ chẳng thể ngủ liền được, Lục Bất Phá chỉnh lại gối nằm, bắt đầu ngủ. Hơi của hắn bây giờ muốn thổi sáo cũng khó, chuyện này để sau hãy tính tiếp.
Lúc này Lục Bất Phá rất nhanh ngủ lại, sau khi hắn ngủ, Hiên Viên Chiến đóng cảm ứng đèn, ngồi xếp bằng trên giường, cần xấp giấy trên tay mà nhìn chăm chú người đang ngủ, mãi cho đến sáng ngày hôm sau.
………..
Sau khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Hiên Viên Chiến đã không còn trong phòng. Lục Bất Phá cũng không lo lắng hắn xảy ra chuyện gì. Thảnh thơi vọt vào tắm rửa, thay quần áo sạch vào, đem đồ dơ bỏ vào trong sọt để Gollum mang đi giặt. Đã là nhân loại thì mặc kệ đang ở trên trái đất hay ngoại tinh, một vật tuyệt đối không thể không có, đó chính là máy giặt. Đương nhiên, so với địa cầu thì máy nơi này hiện đại hơn nhiều. Ở đây, quần áo sau khi giặt có hình khối vuông, chứ không phải bánh quai chèo.
Ngâm nga Côn khúc ra khỏi phòng ngủ, Lục Bất Phá bị trận thế bên ngoài dọa cho hoảng sợ, hắn liền nghĩ có nên trở về phòng trốn hay không? [Côn khúc: hay còn gọi là tuồng Côn Sơn là hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát]
“Tiểu Phá.” Biệt Lâm tiến lên từng bước, vẻ mặt tràn ngập sự khẩn cầu, “Có thể viết cho ta một bản chữ mẫu được hay không?”
“Tiểu Phá.” La Bác tiến lên từng bước, vẻ mặt khẩn cầu, ” Có thể viết cho ta một bản chữ mẫu được hay không?”
“Tiểu Phá.” Thẩm Dương tiến lên từng bước, vẻ mặt tràn ngập sự khẩn cầu, “Có thể viết cho ta một bản chữ mẫu được hay không?”
“Gollum.” Gollum tiến lên từng bước, vẻ mặt muốn hỏi, “Gollum, Gollum? (điểm tâm muốn ăn cái gì?)”
Lục Bất Phá hoảng sợ lui về phía sau: “Sao các ngươi lại biết?!!”
Biệt Lâm nói: “Chúng ta nhìn thấy khi Hiên Viên thượng tá đang luyện tự.”
Tay phải vẫn đang đau nhức như bị rút gân, hắn áp sát vào cửa, kêu rên nói: “Viết một lần nữa là tay của ta sẽ bị phế bỏ luôn. Sao các ngươi không đem bản kia đi sao chép lại. Đừng nói với ta rằng chỗ các ngươi không có máy coppy hay gì đó nha.”
Ba người buồn bực đồng thời mở miệng: “Hiên Viên thượng tá không cho chúng ta.”
“Ta X.” Lục Bất Phá thiếu chút nữa chửi bậy. Xoắn xoắn ống tay áo, hắn đẩy Thẩm Dương cùng La Bác bước tới thư phòng: “Ta đi mượn cho các ngươi.” Hắn cũng không muốn tay mình bị phế.
Sau khi cưỡng bức, dụ lợi lại thêm đe dọa, Lục Bất Phá cuối cùng cũng từ trong tay Hiên Viên Chiến lấy được bảng chữ mẫu, cuối cùng dưới sự giám thị cùng “bảo hộ” của Hiên Viên Chiến, La Bác photo ra thành bốn bảng, tại sao là bốn? Bản đó cho Charlie King (nàng cũng ngượng ngùng nói muốn có một bản với Lục Bất Phá). Mới vừa làm xong, Hiên Viên Chiến liền đem “bút tích thực” đoạt đi, rồi trốn trong thư phòng không gặp ai. Nhóm La Bác tuy rằng cũng muốn bút tích thật, nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Phá kém như vậy, nên bọn họ đành nhịn xuống, cầm bản photo đi về phòng mình luyện chữ.
Lục Bất Phá cùng Gollum đến phòng bếp ăn sáng, lau lau miệng nghĩ chắc mọi người đã tới đông đủ, đang nghĩ xem hôm nay sẽ dạy nội dung gì. Còn chưa ra khỏi cửa phòng bếp, hắn đã bị dọa sợ.
“Tiểu Phá, có thể viết cho ta một bản chữ mẫu được hay không?” Tất cả những người ngăn ở cửa trăm miệng một lời cùng kêu lên.
Kinh dị! “Các ngươi đi tìm Hiên Viên Chiến đòi đi!”
“Hắn chạy rồi.”
Quỷ hẹp hòi!! Lục Bất Phá ngửa mặt lên trời rống giận: “Các ngươi đi lấy của nhóm La Bặc mà in đi.”
“Chúng ta muốn Tiểu Phá viết.” Tất cả mọi người đều muốn bút tích thực.
“Ta phi!”
Lần này Lục Bất Phá nhịn không nổi. Hiên Viên Chiến chính là một tên đại phản đồ! Mỗi lần như vậy đều bán đứng hắn!