Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 43: Hoa nở hoa tàn (2)




Edit: MynMyn

Tại ngăn kéo tìm kiếm nửa ngày, Kiều Tử Phỉ rốt cục tìm được một chuỗi chìa khóa. Trên mặt còn mang theo một cái đầu mèo Garfield treo lủng lẳng cùng một cái thiết bài.

Kiều Tử Phỉ chỉ lo đi tìm Giản Minh Thần, tựa hồ quên cái xuyên chìa khóa này không phải của mình.

Cửa phòng được mở ra, trên giường có cái bọc nhỏ, người anh mong nhớ ngày đêm đang ở bên trong.

“A, Phỉ, làm sao anh vào được.” Giản Minh Thần có chút kinh ngạc, cậu nhớ đã khóa trái cửa. Nhìn cái chìa khóa trên cửa, Giản Minh Thần minh bạch, trầm thấp mắng câu, “Chết tiệt, mình như thế nào quên cái này.”

“Bảo bối không cần phải bài xích anh được không, anh chỉ là muốn ôm em ngủ mà thôi, nếu không được cho phép anh tuyệt đối sẽ không đụng vào em.” Trung khuyển Kiều Tử Phỉ vẻ mặt chân thành ghé vào ngực Giản Minh Thần. Trong nội tâm thầm nghĩ ngày mai kiên quyết làm cho người hầu đem cái chăn mền này đổi đi. Quá dầy, anh đều cảm thụ không đến nhiệt độ cơ thể của bảo bối.

Lời nói ôn nhu như vậy khiến Giản Minh Thần xúc động, ở sâu trong nội tâm mềm xuống. Đã qua bao lâu, có loại cảm giác tâm động này. Đã bao lâu, quan ái như vậy thấm dần vào nội tâm. Giản Minh Thần có chút mê man.

“Còn là trở lại phòng ngủ của anh được không, anh không thích gian phòng ngủ này.” Kiều Tử Phỉ đem Giản Minh Thần mơ mơ màng màng ôm xuống giường, trở lại phòng ngủ của mình.

Bị vuốt ve, Giản Minh Thần bắt đầu giả chết, Kiều Tử Phỉ vuốt ve không phải cậu, không phải cậu. “A” mắc cỡ chết người.

Kiều Tử Phỉ vui tươi hớn hở ôm Giản Minh Thần trở về phòng ngủ của mình, nhìn xem khuôn mặt hoàn toàn tiến trong lòng ngực của anh, cả người cũng như con mèo cuộn tròn trong lòng anh. Khuya hôm nay là không sai thời gian, có nên ăn tiểu tử này hay không a! Ân, vẫn là nên ăn hết để yên tâm.

Giản Minh Thần thật không ngờ cậu giả chết mới có một phút đồng hồ, Kiều Tử Phỉ đã đem cậu trở thành vật sở hữu. Nếu như cậu biết rõ phỏng chừng đánh chết cũng sẽ không ngoan ngoãn để cho Kiều Tử Phỉ ôm trở về phòng ngủ. Lời ngon tiếng ngọt không đáng tin. Giản Minh Thần sống hai đời còn không có học được điều này.

“Giữ khoảng cách, không cần phải tới gần như vậy.” Chui vào chăn, Giản Minh Thần đẩy Kiều Tử Phỉ đang kề sát trên người mình.

“Sợ cái gì, anh cũng không phải chưa ôm qua em.”

Giản Minh Thần chớp chớp mắt, Kiều Tử Phỉ nói “ôm” là có ý gì, nghe ngữ khí giống như anh ấy cùng mình còn có một chân.

“Thân ái, chẳng lẽ em chiếm tiện nghi xong lại không chịu thừa nhận.”

“Cái gì a, anh càng nói em càng hồ đồ.”

“Ân, xem ra cần anh nhắc nhở một chút. Còn nhớ ‘419 chi dạ’ ở Đêm Khuya không? Người nào đó giống như uống thứ đồ không sạch sẽ, sau đem anh từ toilet bắt cóc đến trong phòng khách, làm anh bận rộn cả một buổi tối, sáng sớm tỉnh lại, lại ở trên đầu giường phát hiện mấy tờ tiền.”

“Em nói thù coi thù này anh liệu có nên báo hay không?”

“Phỉ, cái kia…….” Giản Minh Thần vừa nghe 419 chi dạ liền bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lúc ấy cậu cảm giác trên thân người này có hương vị quen thuộc, nguyên lai đó là Kiều Tử Phỉ. Cái này xong đời, Kiều Tử Phỉ còn không đem cậu ăn xương cốt đều không chừa. Tổng tài Thiên Viêm bị coi thành mb, cũng chỉ có cậu làm được.

() mb: money boy

Cách lớp đồ ngủ, tay Kiều Tử Phỉ không an phận chạy loạn ở trên thân Giản Minh Thần, “Thân ái, em nói coi có anh có nên đòi lại chút hồi báo hay không?”

“Phỉ, em sai rồi, từ nay về sau tuyệt đối không dám.” Giản Minh Thần biết rõ hiện tại tình cảnh của mình không phải nguy hiểm bình thường. Cậu hiện đang nằm trên giường Kiều Tử Phỉ, mà 419 chi dạ ngày đó cậu cũng đã được hưởng qua lợi hại của Kiều Tử Phỉ, tinh lực của người này quả thực là siêu nhân cũng không thể so với.

“Thân ái biết rõ sai rồi là tốt rồi, vậy có phải hay không giờ có thể đền bù tổn thất cho anh.” Áo ngủ mỏng manh của Giản Minh Thần đã sớm bị Kiều Tử Phỉ túm mở, lộ ra ***g ngực trắng nõn. Giản Minh Thần chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, người nào đó đã hàm trụ cậu.

“A, Phỉ, anh nói nếu em không đồng ý, sẽ không đụng em, anh nói chuyện không giữ lời.”

“Di, hình như là có nói qua, vậy anh bổ sung một câu, không có đồng ý của em anh tuyệt đối không đụng tiểu nhục động, như vậy được chưa.”

Một hồi khiến cho em cầu anh đụng là được, Thần Thần thân thể em nhạy cảm như vậy, sẽ kiên trì không được bao lâu. Kiều Tử Phỉ trong nội tâm bắt đầu tính toán. Hôm nay Giản Minh Thần như thế nào cũng trốn không thoát đâu.

“Ân, hỗn đản, ngươi đùa giỡn ta.”

“Có sao?”

“Thân ái cũng rất thoải mái không phải sao?” Kiều Tử Phỉ nhẹ nhàng cắn cắn. Thân thể Giản Minh Thần không chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ rất nhỏ theo trong miệng cậu tràn ra. Kiều Tử Phỉ thỏa mãn với phản ứng của Giản Minh Thần, hôn đôi môi đang hé mở.

“Thần, anh yêu em, yêu thật lâu rồi.”

“Ngô ngô, Phỉ, buông tay a.” Tiểu gậy gộc của Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ chộp trong tay mà xiết chặt, Giản Minh Thần biết thân thể cũng đang muốn.

“Đều cứng như vậy, thân ái em xác định ngươi không muốn.”

“A, không cần phải…” Tiểu gậy gộc của mình lại bị Kiều Tử Phỉ toàn bộ ăn vào, Giản Minh Thần nhẫn không nổi.

“Phỉ, dừng lại, không được.” Cầu xin tha thứ không có kết quả, Kiều Tử Phỉ sẽ không có dấu hiệu nhả ra.

“Ân, ta, đáp ứng anh, còn không được sao? Ân, nhanh nhả ra, a…..” Giản Minh Thần thở hổn hển, cậu đã không cách nào nói ra lời đầy đủ.

Kiều Tử Phỉ liếm đỉnh của tiểu gậy gộc, cười xấu xa: “Nhanh như vậy liền không được, xem ra là thật muốn muốn.”

“A cáp, hỗn đản, chỉ một lần.”

“Một lần thì một lần, anh sẽ khiến em một lần liền yêu thượng anh.” Kiều Tử Phỉ vén chăn lên, đem đồ ngủ Giản Minh Thần ném đến dưới giường, đến lúc thấy được quần lót, Kiều Tử Phỉ ý xấu kéo: “Nguyên lai Thần Thần nhà chúng ta thích kiểu này.”

Hô hấp đã nhiễu loạn, Giản Minh Thần ném cho Kiều Tử Phỉ một cái liếc mắt, quần lót của cậu cái dạng gì quản khỉ gió p sự. Không phải là mang họa tiết phim hoạt hình thôi sao? Giản Minh Thần nhìn xuống quần lót, xem xét mắt choáng váng. Đêm qua tắm rửa thời điểm bị Lạc Lạc náo, cậu tại trong tủ quần áo tùy tiện cầm một cái quần lót liền mặc vào, giống như cũng không có để ý cái dạng gì.

Quần lót là chất vải bông tinh khiết, trung ương bộ vị là một khối bằng da, đằng sau mông dán hai cái bàn tay cũng bằng da. Những này giống như đều là rất bình thường, tối đa cũng chính là tính cảm giác. Chính là trên mặt đồ án làm cho Giản Minh Thần muốn tìm cái động đất chui vào, là những hình nam nam đang XXOO. Trách không được Kiều Tử Phỉ lại cười như vậy. Xong đời, Kiều Tử Phỉ khẳng định hiểu lầm.

“Hỗn đản, muốn lên liền lên, như thế nào nói nhảm nhiều như vậy, không được thì tắt đèn ngủ.” Giản Minh Thần giật xuống quần lót nhét vào dưới giường, đem chăn mền trùm lên đầu, một bộ biểu tình ta muốn chết.

Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần phản ứng mạnh như thế, cũng thức thời thu lại, không muốn tiếp tục kích thích ái nhân. “Bảo bối sinh khí rồi, anh không nói nữa còn không được sao?” Nói Kiều Tử Phỉ chui vào chăn, đem Giản Minh Thần ôm vào trong ngực. Đôi tay như mang theo hỏa diễm tại chính giữa bộ vị của Giản Minh Thần lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve.

“Bảo bối thích hoa quả gì, táo như thế nào, hay là dưa hấu.” Giản Minh Thần buồn bực, lúc này Kiều Tử Phỉ cùng hắn nói chuyện hoa quả gì, có chút nghi hoặc nhìn ra, nguyên lai Kiều Tử Phỉ một tay với vào bên cạnh tủ đầu giường, lục lọi ra vài cái bình nhỏ, còn có vài hộp áo mưa.

“Tùy tiện.” Chú rùa nhỏ lại rụt trở về.

“Vậy thì bạc hà tốt.” Giản Minh Thần khóe mắt run rẩy, đây là cái gì ăn khớp.

“Ân, Phỉ, chậm một chút.” Cảm giác tiến vào khiến hắn căng cứng, phía dưới tiểu động nóng như lửa, Giản Minh Thần phát ra tiếng than nhẹ sảng khoái.

Chứng kiến người yêu dưới thân, dần dần lan tràn thành màu hồng nhạt, Kiều Tử Phỉ chỉ cảm thấy chính mình sắp bị hoả táng. “Bảo bối thả lỏng, anh sẽ không đả thương em.” Kiều Tử Phỉ thanh âm hơi khô, lại dị thường có chứa tính dụ hoặc.

“Hỗn đản, a, anh chậm một chút cho em, anh là máy đóng cọc sao?”

“Bảo bối anh có thể coi đây như lời ca ngợi sao?”

“A, ngô ngô, anh nói chỉ một lần.”

“Có sao?”

Giản Minh Thần rốt cuộc biết lúc trên giường ngàn vạn không nên tin lời của Kiều Tử Phỉ, cậu như thế nào lại không nhớ, ác lang này đem cậu ăn từ trong ra ngoài, không biết điểm dừng.

Sinh nhật của Kiều Nhạc Ninh chính là cơ hội cho Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần, một cái truy một cái trốn, trò chơi cuối cùng kết thúc, lần này không phải 419, lần này Giản Minh Thần tinh tường biết rõ tiến vào bên trong cậu là Kiều Tử Phỉ, cậu là cam tâm tình nguyện nằm ở dưới người nam nhân này. Cậu không biết đây có phải yêu hay không, chỉ là biết mỗi lần Kiều Tử Phỉ mãnh lực tiến vào, ở sâu trong nội tâm là sung sướng. Yêu một người đôi khi là bắt đầu từ thân thể.

Sáng sớm khi tỉnh lại, Giản Minh Thần phát hiện cả người mình đang cuộn tròn trong ngực Kiều Tử Phỉ. Mất tự nhiên, cố hoạt động một cái cánh tay, Giản Minh Thần hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, cậu làm sao lại đáp ứng Kiều Tử Phỉ. Hiện tại tốt lắm, toàn thân đau nhức phải chết, chỉ trở mình mà toàn thân đều là đau nhức.

“Đã dậy rồi, ôm em đi tắm rửa.” Giản Minh Thần đẩy Kiều Tử Phỉ. Anh ta có biết mệt không? Đêm qua không phải hoàn sinh long hoạt hổ ().

() sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm mạnh như rồng như hổ sinh khí dồi dào.

“Nha.” Kiều Tử Phỉ vừa lúc tỉnh đặc biệt đáng yêu, con mắt nheo lại giống như chưa có tỉnh ngủ, còn dùng tay dụi dụi con mắt. Giản Minh Thần mất bình tĩnh, nguyên lai Kiều Tử Phỉ cũng có lúc đáng yêu như vậy, trong tay có cameras thì tốt rồi, nhất định phải chụp lại.

“Bảo bối dậy thật sớm a.” Kiều Tử Phỉ một cái xoay người đem Giản Minh Thần đặt ở thân dưới tiếp tục ngủ.

“Đã dậy rồi, hôm nay em còn có khóa, cũng sắp thi, anh sẽ không định để em nợ môn chứ.” Kỳ thật trong mùa đông cậu cũng không muốn rời đi cái ổ chăn ấm áp này, chính là không có cách nào khác a.

Kiều Tử Phỉ dù không cam lòng cũng đành đem Giản Minh Thần ôm vào phòng tắm, vốn còn muốn tắm uyên ương, kết quả vẫn bị Giản Minh Thần đuổi đi ra, bất quá anh cũng vì chính mình tranh thủ một ít phúc lợi, khuya hôm nay anh cùng với Giản Minh Thần sẽ cùng nhau ăn cơm. Thật vất vả đem Giản Minh Thần thu phục, muốn rèn sắt khi còn nóng, bồi dưỡng thêm tình cảm.

Cửa phòng tắm vừa đóng, Giản Minh Thần liền tiến vào Mộng Tưởng đảo. Thân thể cậu hiện tại nhuyễn như bùn, hữu lực khí để lên trên khóa. Chỉ có thể dựa vào ôn tuyền thủy để chữa thương.

Trong suối nước nóng ngâm mình 20 phút, Giản Minh Thần cảm giác hơi có chút khí lực liền mau chạy ra, vạn nhất Kiều Tử Phỉ chờ lâu mà phá cửa vào, phát hiện cậu không tại, cậu cũng không biết giải thích thế nào. Lần trước chuyện tủ bảo hiểm Kiều Tử Phỉ không có hỏi nhiều, cũng không có nghĩa là cậu lần nữa có thể tránh được đi.

“Bang bang” Bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng hỏi của Kiều Tử Phỉ: “Thần, anh vào được không.” Xem đem Kiều Tử Phỉ thật đúng là, đem bản thân trở thành ngoại nhân, gõ cửa rất chi là ý tứ. Giản Minh Thần đem khăn tắm vây quanh ở bên hông, không để ý tới mục quang của Kiều Tử Phỉ, chính mình đi ra phòng tắm, tìm đồng phục.

Kiều Tử Phỉ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giản Minh Thần đang tự mặc quần áo, anh không có nhìn lầm a, chỉ không đến nửa giờ tiểu gia hỏa liền có thể đi lại. Vừa lúc nãy rời giường rõ ràng một chút khí lực cũng không có. Chẳng lẽ công lực mình thụt lùi. Vốn muốn cho Giản Minh Thần hôm nay không xuống giường được, anh còn có thể hảo hảo biểu hiện một chút, hiện tại tốt lắm, anh cũng không cần biểu hiện, người ta căn bản không cần dùng đến anh.

“Phỉ, thất thần làm gì vậy, nhanh thay quần áo a, ăn xong điểm tâm anh đưa em đi trường học.”

“Hảo.” Kiều Tử Phỉ vừa nghe Giản Minh Thần nói thế, tâm tình rộng mở tươi sáng. Xem ra nước đi ngày hôm qua đi đúng rồi, Giản Minh Thần đối với mình thái độ thay đổi thật nhiều.

Giản Minh Thần mặc quần áo thời điểm trong lúc vô tình thấy được xuyên chìa khóa kia. Nghĩ thầm nếu như không phải tại cái xuyên chìa khóa này, cậu khẳng định không có khả năng nhanh như vậy bị Kiều Tử Phỉ áp. Ngẫm lại liền tức giận. Vụt vụt đi qua đem cái chìa khóa lấy xuống. Không cách nào sinh khí với Tử Phỉ, xuyên chìa khóa này đành xui xẻo chịu thay thôi.