Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 14




Trở về phòng vẫn chưa tới 10 phút, cửa phòng đã bị gõ: “Thần ca, bên ngoài có một nam hài tìm ngươi, sáng sớm hôm nay ta liền thấy hắn ở bên ngoài trang viên chúng ta đi dạo, không biết tìm ngươi có chuyện gì.” Giản Minh Thần kéo kéo áo che đi cổ, hỏi “Ai vậy, ta nhớ, người quen biết cũng không nhiều.”

“Ta nào biết, hiện đang ở phòng khách, con mắt khóc hồng hồng, ngươi không có ở bên ngoài khi dễ tiểu hài tử chứ?” Vân Minh tựa ở cạnh cửa, cũng không có vào, vẻ mặt nhìn Giản Minh Thần giống như nhìn người làm chuyện xấu.

“Ta phi, ngươi xem ta như hạng người như vậy sao?” Vượt qua Vân Minh, Giản Minh Thần không quên ném cho Vân Minh một ánh mắt sắc như dao. “Ta sẽ xem”, không đếm xỉa đến lực sát thương của ánh mắt kia, cùng Giản Minh Thần cùng đi xuống lầu. Hôm nay tựa hồ có trò hay để xem.

Giản Minh Thần vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tiểu Ngạn trong phòng khách như ngồi trên kim đâm, con mắt đều sưng thành cây hạch đào. “Tiểu Ngạn, làm sao vậy, ngày hôm qua thật ngượng, ta có việc đi trước nên quên gọi cho ngươi.”

Ngồi ở trong phòng khách, Tiểu Ngạn có chút khẩn trương, vừa thấy Giản Minh Thần xuống lầu, nước mắt liên tục rơi xuống dưới, “Thần ca, ngươi… ngày hôm qua không có sao chứ, ô… ô… Đều là ta không tốt.”

Vừa nói vừa khóc làm cho Giản Minh Thần không biết làm sao, nếu như không có Vân Minh ở đây, anh khẳng định sẽ đi lên ôm Tiểu Ngạn, hảo hảo an ủi cậu nhóc. Nhưng là bây giờ không được a, Vân Minh giống như tiểu hồ ly, chỉ cần anh nói vài câu, là tiểu tử này có thể nghe ra chuyện.

“Ta không sao, Tiểu Ngạn trước đừng khóc, đi đến bên ngoài hoa viên ngồi nói.” Giản Minh Thần liền kéo Tiểu Ngạn, ôm lấy cậu nhóc hướng trong sân đi. “Vân Minh giúp ta pha chút hồng trà đến, ta ở trong hoa viên cùng Tiểu Ngạn trò chuyện.”

Vân Minh ngó ngó Giản Minh Thần đi xa, không phải là muốn đuổi mình sao? Còn uống hồng trà, ta xem là nghĩ uống rượu mới đúng, không có chuyện lão tử sẽ giúp ngươi pha trà đâu.

Trang Viên Hoa Hồng nhờ nước Giản Minh Thần lấy từ Mộng Tưởng đảo đổ vào, mọc lên một mảnh tươi tốt. Hai người ngồi xuống cạnh dàn hoa tường vi, Giản Minh Thần cầm khăn tay giúp Tiểu Ngạn lau nước mắt. “Tiểu Ngạn, ta thật sự không có việc gì, đêm qua chỉ là uống nhiều quá, vừa vặn gặp phải người bằng hữu, hắn đưa ta trở về.” Phi, nguyền rủa người nam nhân đêm qua từ nay về sau bất lực.

Tiểu Ngạn không phải người ngu, vừa rồi ở phòng khách cậu nhóc đã trông thấy trên cổ Giản Minh Thần có dấu hôn, cậu nhóc cái gì cũng đều minh bạch, hiệu lực của thuốc mê cậu nhóc cũng tinh tường, chỉ là cảm thấy thực có lỗi với Giản Minh Thần. “Thần ca, thực xin lỗi, từ nay về sau ta sẽ không dám làm như vậy nữa, ngươi có thể tha thứ ta không?”

Giản Minh Thần nhẹ nhàng gật đầu, đối với Tiểu Ngạn, xác thực anh rất thích đứa nhỏ này, nhưng hiện tại anh cảm thấy mình không cách nào cùng đứa nhỏ này cùng một chỗ. Anh còn quá nhỏ, đi theo anh sợ sẽ hủy đúa nhỏ này a. Anh đã không còn tình yêu để cho đứa nhỏ này, nhưng “thích” sẽ không kiên trì được bao lâu.

“Tiểu Ngạn, ta thật sự không có việc gì, ta cũng không trách ngươi, có lẽ là ‘Fallen Angels’ đã trung hoà phần dược đấy, ngày hôm qua ta trở về ngủ một giấc, đã tốt hơn rồi.” Tiểu Ngạn đình chỉ khóc, nhìn Giản Minh Thần, đêm qua cậu nhóc không ngủ cả một đêm, một mực ở cửa ra vào chờ anh, nhưng sáng sớm anh mới trở lại. Tuy nhiên thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng trong nội tâm cậu nhóc minh bạch, đêm qua khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Vừa nghĩ tới Giản Minh Thần cùng nam hài khác thượng giường, tâm cậu nhóc liền đặc biệt khó chịu. Đều là mình tự cho thông minh mới gây ra nhiễu loạn. Vạn nhất Giản Minh Thần không tha thứ mình thì làm sao.

“Thần ca, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta đây đi về trước, buổi chiều gặp.” Tiểu Ngạn đứng dậy chuẩn bị rời đi, cậu nhóc dự định phải hảo hảo đền bù tổn thất cho Giản Minh Thần. “Tiểu Ngạn, một hồi ta sẽ gọi điện thoại xin nghỉ, ta ghi danh trường quý tộc Tỉnh Đức, khai giảng sẽ không còn thời gian đi quán bar làm công.”

Chuẩn bị đi, Tiểu Ngạn hơi sững sờ, há to miệng, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói. Đúng a, mình và anh căn bản không phải là người cùng thế giới, anh ở chính là trang viên khu nhà giàu xa hoa, còn mình chỉ là học sinh bình thường. Cậu đã bỏ lỡ cơ hội ngày hôm qua, cũng bỏ lỡ cơ hội tới gần anh. “Cái kia, Thần ca, ta còn có thể tìm ngươi không?” Tiểu Ngạn lấy ra nỗ lực cuối cùng.

“Ân, có chuyện gì có thể tới tìm ta, nếu trong khả năng, ta nhất định sẽ giúp, chúng ta vẫn là bằng hữu mà.”

“Ân, Thần ca tái kiến.” Không tiếng động xoay người, bước nhanh đi ra Trang Viên Hoa Hồng, nguyên lai bọn họ chỉ có thể là bằng hữu. Tại mùa hè nóng bức này, vì cái gì nước mắt của ta lại lạnh buốt như thế.

Giản Minh Thần thấy Tiểu Ngạn đi rồi, hơi hơi thở dài, không phải anh không nhìn thấy nước mắt của Tiểu Ngạn, không phải là không nhìn thấy biểu lộ thương tâm của Tiểu Ngạn. Nhưng anh cảm thấy rất vô lực, anh không cách nào thương cậu nhóc, nếu đã không yêu, anh càng không thể đem Tiểu Ngạn trở thành công cụ phát tiết. Đây là một đứa nhỏ tốt. Anh không muốn thương tổn đứa nhỏ này.

Đang muốn đứng dậy trở về phòng, Vân Minh bưng hồng trà đi tới, “Di, tiểu mỹ nhân của ngươi chạy lạc, mà ngươi còn uống hồng trà sao?”

“Kháo, Tiểu Ngạn xem như mỹ nhân, vậy Vân Minh ngươi, tuyệt đối là tiểu shota nha.” Giản Minh Thần đứng dậy, tới gần Vân Minh, lúc nói chuyện, khí tức ấm áp chạm đến khuôn mặt Vân Minh.

“Ngươi mới là shota a, ta 18 tuổi rồi, nhìn thế nào cũng thấy được là người trưởng thành.”

Chính mình bị đùa giỡn, đây là phản ứng đầu tiên của Vân Minh, chết tiệt vì cái gì cảm giác lỗ tai cậu như có nhiệt vậy. Cái này có cái gì hảo thẹn thùng. Vân Minh đã lui về phía sau một bước, thanh âm có chút mất tự nhiên: “Cái này hồng trà, tự mình giữ lại uống đi.” Nói xong liền an vị trên mặt ghế đá.

Giản Minh Thần gặp Vân Minh không có phản ứng gì hảo ngoạn, bĩu môi, thật không đáng yêu. “Chính mình trở về phòng soi gương sẽ biết.” Nói xong xoay người vào nhà, trước gọi cho Tiêu Nham điện thoại từ chức, hôm nay anh còn muốn đi tìm một vài chủng hoa hồng.

“Vân Minh sáng sớm uống hồng trà đối dạ dày không tốt.” Giản Minh Thần quay đầu lại mĩm cười xấu xa với Vân Minh.

Vừa uống một ngụm hồng trà, Vân Minh thiếu chút nữa sặc. Ho khan không ngừng vài tiếng. Có bệnh a, đối dạ dày không tốt ngươi còn để cho ta pha cái gì hồng trà. Tìm được phản ứng thỏa mãn, Giản Minh Thần vui tươi hớn hở đi trở về, lúc này mới đáng yêu làm sao.

Trở lại gian phòng, Giản Minh Thần liền vào Mộng Tưởng đảo kiểm kê một chút số lượng hoa hồng, anh có chút tắc luỡi, có nhiều như vậy sao? Đã hơn một ngàn cây, mầm hoa hồng chính anh trồng rõ ràng cũng dài lên, tuy nhiên chỉ có cao hơn 20cm, nhưng vài ngày nữa sẽ lớn thêm. Mình hẳn là nên đem bọn họ cấy ghép vào chậu hoa, trước bán đi một ít, hiện tại có thể anh sắp nghèo kiệt xác. Tiền trong tài khoản ít đến thương cảm, quán cà phê sắp tới khai trương, hiện tại tiền khai trương anh cũng đều không có.

Một hồi để cho Vân Minh đi ra ngoài giúp anh mua 10 chậu hoa, anh cấy ghép mấy cây hoa hồng trong sân đi ra ngoài bán thử xem. Những cây hoa hồng kia tuy không bằng mấy cây trong Mộng Tưởng đảo, nhưng là tại trong trang viên nuôi một thời gian ngắn. Người ta mua về cũng không biết nuôi sống được hay không. Hoa hồng là loại hoa khó trồng. Nếu như vừa mới bắt đầu không phải dùng nước suối pha loãng đổ vào, phỏng chừng một gốc cây đều nuôi không sống được.

Thời điểm Giản Minh Thần tìm đến Vân Minh, Vân Minh đã đổi quần áo, đang ở trong sân đào hố, Giản Minh Thần đã sớm phân công xong xuôi, anh muốn cấy ghép một ít hoa hồng nên giao cho Vân Minh tầm 120 cái hố, tuy không lớn nhưng cũng đủ để Vân Minh bề bộn.

“Vân Minh một hồi nữa hả đào a, giúp ta đi ra ngoài mua 10 cái chậu hoa trở về, mua chậu hoa lớn đường kính 50 cm, chất lượng cũng phải tốt.” Nói xong, Giản Minh Thần liền lấy ra một xấp tiền, hoa này là muốn bán cho kẻ có tiền, đương nhiên chậu hoa cũng không thể quá kém.

Vân Minh buông công cụ trong tay ra, “Ta đối với nơi này chưa quen thuộc, ta làm sao biết nơi nào có bán.”

“Đây cũng không phải là vấn đề của ta, hôm nay nhất định phải mua về cho ta nha.”

Vân Minh cứ như vậy bị Giản Minh Thần đuổi ra ngoài. Người vừa đi, Giản Minh Thần liền bắt đầu đem hoa hồng trong Mộng Tưởng đảo dời ra. Trước đó anh đã sớm đoái xong suối phun. Một mình anh có thể làm không hết, phải đợi sức lao động trở về cùng một chỗ rồi làm.

Giản Minh Thần đào hố suốt từ sáng đến chiều, Vân Minh mới trở lại trang viên, đi theo phía sau là một cái xe tải. Giản Minh Thần thẳng cái lưng tưởng như sắp đứt: “Ngươi trở về thật là đúng lúc, ta đào đến sắp chết, ngươi mới chịu về.”

“Kháo, lão tử phải đi khắp nơi mới có thể mua chậu hoa phù hợp, bộ tưởng dễ dàng lắm sao?” Nói Vân Minh liền chỉ huy công nhân đem chậu hoa xuống. Giản Minh Thần nhìn công nhân dỡ hàng, hai mắt sáng ngời, anh vì cái gì không mướn vài người đưa hoa cho anh a, không phải khiến bản thân mệt mỏi nửa chết nửa sống, chẳng lẽ gần đây mình lại biến đần.

Buổi chiều trồng hoa hồng thuận lợi hơn, nhiều hơn 5 sức lao động, hoa cũng đã cấy ghép xong. Mặt trời chiều ngã về tây, Giản Minh Thần tưới nước cho hoa hồng mới gieo. Qua không được bao lâu những hoa hồng này sẽ biến thành vàng.

Cơm tối xong xuôi, Giản Minh Thần đem ảnh chụp 10 bồn hoa hồng up lên trên Internet, một chậu 6800 nhân dân tệ(23,525,168 VNĐ). Nhìn xem có người muốn hay không. (beta: có 1 chậu bông mà những hăm mấy triệu vnđ, ma nó mua O.o)

Giản Vân Phong cùng Cốc Tiểu Bắc lúc trở lại, đều lắp bắp kinh hãi, mới một ngày trang viên lại đại biến dạng, đủ loại hoa hồng, màu sắc tại ánh nắng chiều hạ đón gió phiêu diêu, đẹp không sao tả xiết. Lạc Lạc liền trực tiếp tập tễnh hướng phía mấy đóa hoa đi tới, không phải Giản Minh Thần tay mắt lanh lẹ, tiểu gia hỏa này liền tiến vào.

“Muốn ba ba đánh đòn sao? Đây là hoa hồng không phải cây hoa hồng, bọn chúng đều có gai, ngươi nếu như tiến vào trong bụi hoa thì lúc đi ra sẽ biến thành con nhím.” Giản Minh Thần ôm lấy Lạc Lạc: “Lạc Lạc thích những hoa này sao?”

“Thích.” Lạc Lạc chằm chằm vào hoa hồng, giống như hận không thể lập tức nhào tới xem cẩn thận. “Ba ba đã đem bình hoa trong nhà toàn bộ thay hoa hồng, Lạc Lạc vào nhà nhìn nhé.” Lạc Lạc nghe xong lời nói Giản Minh Thần, vội vàng từ trong ngực Giản Minh Thần nhảy xuống, chạy vào trong phòng.

“Tiểu Thần ngươi thật giỏi a, thời gian một ngày mà có thể làm ra nhiều hoa hồng như vậy.” Cốc Tiểu Bắc cùng Giản Vân Phong sóng vai hướng phòng khách đi đến. “Đã sớm đặt trước, chỉ là không có thời gian đi lấy mà thôi, ta không phải vừa từ chức sao? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền gọi điện thoại kêu người ta đem hoa non đưa tới.”

“Buổi tối ta đi cũng mang một chậu, mẹ của ta khẳng định thích. Ta muốn chậu kia.” Cốc Tiểu Bắc dùng ngón tay chỉ, Giản Minh Thần xế chiều hôm nay trồng đều là hoa hồng loại tốt. Giản Minh Thần cảm thấy xấu hổ a, y thật là biết chọn a, cái chậu hoa kia đều vài trăm a, y cứ như vậy mà chọn.

“Đi, bất quá hôm nay chưa thể cầm được, đợi ta nuôi thêm vài ngày, dưỡng tốt thì ngươi lấy về, nếu không ngươi lấy về nuôi chết đừng tới tìm ta.”

“Ân, cũng tốt.”

Buổi tối lúc ăn cơm, Giản Minh Thần hỏi Cốc Tiểu Bắc có thể cầm quán cà phê làm vật thế chấp vay 30 vạn hay không(300,000 CNY = 1,037,875,062 VNĐ), bắt anh trong thời gian ngắn gom góp nhiều tiền như vậy thật đúng là không dễ dàng, hỏi mượn Cốc Tiểu Bắc khẳng định không có vấn đề, nhưng anh không muốn thiếu nợ nhân tình người ta.

Mấy ngày hôm trước hắn có nhận được điện của Mộc Bạch, nói là quán cà phê đã lắp đặt thiết bị xong, còn cần ít nhất 20 vạn nhập hàng (200,000 CNY = 691,916,708VNĐ). Anh vừa nghe liền nhức đầu, cho dù hiện tại chính mình đi bán máu cũng gom góp không ra nhiều tiền như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cho vay là biện pháp. Chính là cũng không thể vay được ai gấp như vậy, chỉ có thể xin Cốc Tiểu Bắc giúp đỡ.

Cốc Tiểu Bắc trong nội tâm cũng minh bạch ý tứ của Giản Minh Thần, nhìn nhìn Giản Vân Phong bên cạnh một mực trầm mặc ăn cơm, thở dài một hơi, người Giản gia bọn họ thật đúng là … Giản Vân Phong cũng là chết sống không cần y trợ giúp, không phải một người dốc sức làm, lúc ấy chính mình giới thiệu công tác với ông ấy, cũng là mất sức của chín trâu hai hổ, ông ấy mới đi đến đấy làm.

“Hẳn là không vấn đề gì, ngày mai ta giúp ngươi hỏi một chút.”

“Tỉnh Đức ta cũng gần vào nhập học, ngươi cũng chuẩn bị một chút, đừng đến lúc đó khiến cha ngươi mất mặt, nhớ năm đó cha của ngươi chính là tài tử nổi danh của Tỉnh Đức.”

“Cốc thúc thúc không thể nào, nếu ngươi nói như vậy, ta sẽ áp lực rất lớn.”

“Xú tiểu tử, chỉ biết ba hoa.”

…………………………………………

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giản Minh Thần xem trọng cái tiểu thụ thứ nhất bị knock out. Kiều Tử Phỉ lại thiếu một cái tình địch.

Hoa tường vi