Khuất Xảo có thể xem như thỏa hiệp.
So với trói buộc Lục Văn Tây, bà càng hi vọng Lục Văn Tây được hạnh phúc, bà không phải người sẽ dùng một khoản tiền yêu cầu Hứa Trần rời khỏi con trai mình.
Khuất Xảo lau nước mắt, để chính mình bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu hỏi tình huống cụ thể của Lục Văn Tây. Biết được là Hứa Trần giúp Lục Văn Tây có thể sống lâu thêm một khoảng thời gian, kiên trì đến bây giờ, bà không khỏi mềm lòng thêm một chút.
Lúc ăn cơm tối, Khuất Xảo còn hỏi Lục Văn Tây là Hứa Trần thích ăn món gì, bà sẽ làm.
Lục Văn Tây nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình quả thực không hiểu bạn trai. Cuối cùng Khuất Xảo quyết định để người làm trong nhà làm những món mình giỏi nhất để Hứa Trần nếm thử, thử xem Hứa Trần thích ăn món nào, sau này sẽ biết nên làm món nào.
Lúc ăn cơm tối, Lục Văn Tây sống chết không chịu ăn nhiều, Khuất Xảo khuyên Hứa Trần ăn nhiều một chút, Lục Vũ Thương cũng hùa theo, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của con trai, cũng nên khách sáo một chút.
Hứa Trần vẫn còn cảm giác áy náy vì ngủ với con trai nhà người ta, vì thế không tiện từ chối, thật sự đã ăn không ít.
Lục Văn Tây thấy Hứa Trần ăn tới sắp không chịu nổi thì vội vàng ngăn cản cha mẹ mình, sau đó dẫn Hứa Trần lên lầu.
"Chuẩn bị phòng cho Hứa đại sư chưa?" Lục Vũ Thương hỏi người hầu.
"Cậu chủ nói bọn họ sẽ ở chung ạ."
Lục Vũ Thương sửng sốt, sau đó liền hiểu ra: "Ầy, Tây Tây có thể thấy quỷ, Hứa đại sư cũng chỉ có thể kè sát bên cạnh để bảo vệ, cũng khó cho Hứa đại sư rồi."
Khuất Xảo uống ngụm canh, tâm trạng nặng nề hơn vài phần.
Làm gì có chuyện làm khó chứa, có lẽ Hứa Trần còn rất vui vẻ. Con trai bà xuất sắc như vậy, ai có thể ở chung với con bà khẳng định đều vui muốn chết.
...
Lục Văn Tây trở về trong phòng, lúc chờ Hứa Trần tắm thì lấy điện thoại ra gửi tin cho Du Ngạn.
Lục Văn Tây: Ngày mốt ông đây sẽ qua chỗ anh xem xét.
Du Ngạn: [chặt tay cũng muốn mua bảo bối (thảm đỏ kết hôn, thảm đỏ mừng khai trương, thảm đỏ trải lễ mừng) mau tới chia lì xì] sao chép tin nhắn ¥eZh80Uf2DEm¥, sau đó mở điện thoại lên Taobao.
Du Ngạn: Lúc tới che kỹ một chút.
Lục Văn Tây thật sự nhấn kết nối với Taobao kia xem một chút, thảm đỏ dùng cho lễ kết hôn, là cái loại màu đỏ tươi rất đẹp. Anh nhịn không được vui vẻ, biết Du Ngạn trêu ghẹo mình.
Lục Văn Tây: Còn nói đùa được, xem ra tình trạng của anh vẫn tốt chán.
Du Ngạn: Cũng tạm, sau khi biết là Tô Lâm thì cũng hiểu được.
Lục Văn Tây: Tôi đưa người tới chộp anh ta, anh sẽ không ngăn cản đấy chứ?
Du Ngạn: Cậu ấy vốn là người không nên tồn tại, tôi ngăn cản làm gì.
Lục Văn Tây: Trước đó không phải còn rất nặng tình nặng nghĩa à?
Du Ngạn: Mỉa mai tôi hữu dụng không?
Lục Văn Tây nhìn màn hình, do dự một chút, sau đó phát hiện Du Ngạn lại gửi tới một tin.
Du Ngạn: Nếu là mấy năm trước thì có lẽ tôi sẽ thiếu não mà ngăn cản, nhưng hiện giờ đã buông bỏ rồi, nghĩ thông suốt thì không như vậy nữa.
Nói đơn giản.... chính là không còn yêu nữa.
Lục Văn Tây thử thay thế Liễu Nhan Khanh, nếu như Liễu Nhan Khanh là Tô Lâm.... đột nhiên nặng tình nặng nghĩa với anh tới mức cho dù thành quỷ cũng muốn dây dưa, anh sẽ thế nào?
Bỏ đi, anh không nghĩ ra, nếu Tô Lâm và Liễu Nhan Khanh đánh nhau trước mặt anh, anh nhất định sẽ giúp Hứa Trần.
Hứa Trần tắm xong, lau tóc đi tới, vẫn còn có chút rầu rĩ không vui.
"Làm sao vậy? Lo lắng chuyện tế tổ hả?" Lục Văn Tây lập tức vén chăn, còn vỗ vỗ một chút, để Hứa Trần chui vào trong chăn.
Trước đó Hứa Trần đã lật sách tìm hiểu rất nhiều về tế tổ, phong thủy mồ mả, vì thế chuyện đầu tiên mà Lục Văn Tây hỏi chính là chuyện này.
"Không phải, ăn nhiều quá." Hứa Trần lập tức thành khẩn trả lời, ngồi trên giường, đắp chăn, đưa tay ôm lấy cổ Lục Văn Tây, thân mật hôn một cái lên môi Lục Văn Tây, tiếp đó mới tiếp tục lau tóc.
"Mẹ của anh là vậy đó, quen thì tốt rồi, sau khi bà thích em rồi thì nhất định sẽ đút cho em ăn thành một con heo con."
"Lúc anh thẳng thắn với bà, tâm trạng của em đặc biệt khẩn trương."
"Yên tâm, hai người bọn họ đều rất thương anh."
"Bọn họ đối xử với anh tốt thật." Hứa Trần nhịn không được cảm thán, từ cha mẹ Lục Văn Tây, cậu cảm nhận được loại tình thân mà cậu chưa từng trải nghiệm.
Lục Văn Tây ở phía sau giống như trêu đùa bò tới sát người Hứa Trần, chủ động hôn Hứa Trần, hôn tới mức hít thở không thông mới nói: "Tiểu ca ca cũng đối xử tốt với em vậy, là loại đặc biệt tốt luôn á."
Hứa Trần liếm môi, tựa hồ cánh môi vẫn còn lưu lại mùi vị của Lục Văn Tây, sau đó gật đầu.
Ngón tay Lục Văn Tây vuốt ve đũ.ng quần Hứa Trần, hỏi: "Ngủ chưa em?"
Hứa Trần lập tức lắc đầu: "Không được, đang ở trong nhà anh, không thể làm chuyện dâm loạn."
"Đây là phòng anh, phòng của cha mẹ ở trên lầu, trong nhà cách âm tốt lắm, lúc bé anh luyện nhạc cụ mà bọn họ cũng không nghe được, anh có rên rách cổ họng bọn họ cũng không nghe thấy đâu, có thể tùy ý, muốn làm thế nào cũng được."
Hứa Trần có chút rục rịch, nếm được ngon ngọt, nhớ tới bộ dáng ý loạln tình mê của Lục Văn Tây liền cảm thấy khó nhịn.
Sau đó liền thấy Lục Văn Tây ngồi lên người mình, đã cởi áo.
Hứa Trần ôm lấy cơ thể Lục Văn Tây, hôn lên cổ anh: "Vậy em sẽ nhẹ một chút."
Tuy nói vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bị đâm tới hỗn loạn của Lục Văn Tây, Hứa Trần lại không thể khống chế chính mình...
Sau đó Lục Văn Tây lại vượt qua một đêm hoa mắt choáng đầu đặc biệt vui vẻ.
....
Lục Văn Tây cũng từng tới thành phố điện ảnh vài lần, bộ phim bị mắng thảm nhất cũng được quay ở đây, vì thế cũng coi như quen biết.
Lần này tới thăm Du Ngạn có thể xem là tập kích bất ngờ, ngày hôm qua Du Ngạn mới vừa nói chuyện với đoàn làm phim, vì thế chỉ có một số người trong đoàn biết Lục Văn Tây sẽ tới.
Lục Văn Tây tới gần chỗ đoàn phim của Du Ngạn liền thấy một đoạn thảm đỏ ngắn ở cách đó không xa, anh liền trực tiếp qua đó, đứng trên thảm chờ Du Ngạn tới.
Du Ngạn vẫn còn quay phim, quay xong một cảnh thì đi tới chỗ Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây chỉ thảm đỏ trên mặt đất: "Sao nói phủ kín đất?"
"Có là không tệ rồi, cậu vẽ một vòng tròn trên thảm, bổ não một chút thì nó là cả thế giới của cậu rồi."
"Đệt?"
Du Ngạn cười ha hả nhìn dáng vẻ điệu thấp của Lục Văn Tây, tóc chải khá tùy tiện, không có tạo hình, trên mặt không có trang điểm, có điều đường nét tinh xảo, hơn nữa khí chất tốt, sắc mặt không tệ, thoạt nhìn vẫn rất tuấn tú.
Ở bên cạnh Lục Văn Tây là Hứa Trần vẫn lạnh lùng như cũ, mặc áo khoác đen, mũi bị cóng tới ửng đỏ, bởi vì da trắng nên trông đặc biệt bắt mắt, có chút đáng yêu.
"Cực khổ hai người rồi." Du Ngạn nói, vẫn là dáng vẻ hiền hòa như cũ.
Lục Văn Tây lấy điện thoại trong túi ra, mở chức năng chụp hình nói: "Yêu cầu của lão Hàn, phải chụp hình chung up lên Weibo, tới đây nào nhân viên bảo vệ mặc đồ cổ trang."
Du Ngạn cũng đặc biệt phối hợp, thấy Lục Văn Tây mở chức năng tự chụp lập tức tiến tới bên cạnh, giơ hai ngón tay hướng về phía ống kính, nhìn ống kính mỉm cười như cố ý khoe khoang đặc biệt đẹp trai.
Chụp hình xong, Lục Văn Tây gửi hình cho Hàn Phạm Minh, không bao lâu sau, Weibo của Lục Văn Tây xuất hiện bài đăng, căn bản không cần anh bận tâm.
Ánh mắt Hứa Trần đảo quanh đoàn làm phim, biểu cảm rất nghiêm túc.
Lục Văn Tây lập tức tiến tới bên cạnh Hứa Trần hỏi: "Sao vậy?"
"Bị phát hiện." Hứa Trần trả lời.
"Tô Lâm phát hiện chúng ta tới cũng bình thường, dù sao chúng ta cũng quang minh chính đại tới mà."
"Sao hắn lại không chạy?" Điều làm Hứa Trần nghi ngờ chính là điều này.
"Bởi vì phim chưa quay xong, hoặc là vì... Du Ngạn ở đây?"
Du Ngạn vốn đang nghe hai người nói chuyện, nghe tới đây thì cả hai người lập tức nhìn sang Du Ngạn, ánh mắt Hứa Trần đảo một vòng trên người Du Ngạn: "Anh còn tiếp tục thân thiết với anh ta nữa thì sẽ bị nhiễm tử khí."
Du Ngạn lập tức thay đổi biểu cảm.
"Không chỉ tử khí, còn bị tử khí trên người anh ta ăn mòn, tâm tính sẽ bị rối loạn, trở nên tham lam, bắt đầu khao khát thứ mà mình muốn nhất."
Du Ngạn ngậm miệng không nói chuyện, chỉ nhìn Hứa Trần, biểu cảm khó coi.
"Anh có ý gì tôi không quản, chỉ hi vọng anh tự giải quyết cho tốt." Lúc nói chuyện, Hứa Trần vẫn giữ giọng điệu lạnh như băng, trong thời tiết như hiện giờ có thể làm người ta bị tổn thương vì giá rét.
Hứa Trần chỉ ôn nhu với một mình Lục Văn Tây.
Không bao lâu sau, Du Ngạn nhếch môi cười khẽ: "Cứ coi như tôi bị ma quỷ mê muội đi." Nói xong, anh quay đầu nhìn đoàn phim đang bận rộn: "Tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi, tôi vẫn chưa quay xong, chốc nữa sẽ tới chiêu đãi hai người."
Nói xong, Du Ngạn đưa hai người vào trong đoàn làm phim, sắp xếp hai chiếc ghế cho bọn họ ngồi, chờ Du Ngạn bắt đầu quay phim thì Lục Văn Tây mới lấy lại tinh thần, nhìn sang Hứa Trần.
Hứa Trần vẫn còn nhìn chằm chằm tử khí cách đó không xa.
"Khi nãy em nói vậy là có ý gì?" Lục Văn Tây cảm thấy tam quan của mình bị đập bể, ngạc nhiên lộ rõ ra mặt.
"Chính là ý theo mặt chữ." Hứa Trần nói.
"Không phải chứ, anh đã sớm nói với Du Ngạn người đó rất có thể là Tô Lâm, là ác linh, anh ta... anh ta biết mà vẫn... chẳng lẽ gần đây hai người bọn họ vẫn rất thân thiết?"
"Sắc mặt Du Ngạn có chút hư, lỗ tai gần như đã biến thành xám đen, lệ đường biến thành màu đen, tròng mắt vàng ố, là dấu hiệu miệt mài quá độ."
"..."
"Khí của Du Ngạn bị tử khí lây nhiễm, dính tử khí, tử kim khí biến thành dương khí thông thường, vận thế đều bị phá."
"..." Lục Văn Tây xua tay, ý bảo Hứa Trần đừng nói nữa, xoa đầu, có chút không thể tiếp nhận chuyện này.
Khoảng thời gian trước gặp Du Ngạn ở lễ trao giải, Du Ngạn chỉ có hơi tiều tụy một chút mà thôi, là dáng vẻ của nghỉ ngơi không tốt, khác với hiện giờ.
Tức là sau khi anh nói cho Du Ngạn biết, Nhiễm Nam có thể là Tô Lâm, Du Ngạn chẳng những không rời xa Tô Lâm mà còn xảy ra quan hệ, dẫn tới mức miệt mài quá độ.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này vẫn luôn liều chết triền miên?
Này có tính là yêu nhau không?
Đột nhiên anh hiểu được vì sao Tô Lâm lại không trốn đi, bởi vì Du Ngạn ở nơi này, có lẽ Tô Lâm nghĩ rằng anh tới gặp Du Ngạn chỉ là công việc, cũng không tin Du Ngạn sẽ gọi Hứa Trần tới, vì thế mới ở lại xem xét tình huống?
Hoặc là Tô Lâm cũng giống như quỷ xử nữ, sau khi gặp lại Du Ngạn một lần nữa thì không còn tiếc nuối, vì thế cũng không muốn chống cự?
Lục Văn Tây nghĩ mãi mà vẫn không rõ, cũng không tiếp tục nghĩ nữa, hiện giờ anh chỉ muốn ôm chặt Hứa Trần, né tránh thế giới điên cuồng này.
[hết 81]