Đầu tiên Lục Văn Tây liếc mắt nhìn Hứa Trần một cái, trưng cầu ý kiến, thấy Hứa Trần không có biểu hiện gì đặc biệt mới chịu cởi áo. Vóc người Lục Văn Tây rất đẹp, làn da cũng không tệ, dáng vẻ cởi áo xong nằm lỳ trên giường trông rất đẹp mắt.
Ánh mắt người đàn ông trung niên dừng lại một chốc trên vệt dâu tây trên gáy cổ Lục Văn Tây, tay hơi dừng lại, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Hứa Trần.
Hứa Trần đứng ở bên cạnh, khoanh tay trước ngực quan sát, dáng vẻ thản nhiên.
Người đàn ông trung niên từ trong túi lấy ra một bộ bao tay trắng, đeo vào, kích vỡ vừa vặn, hẳn là được đặt riêng, rất sạch sẽ. Tay ông xo/a nắn một chút trên cơ thể Lục Văn Tây, sau đó lột bao tay ra.
"Kiếp nạn của cậu không phải lĩnh vực tôi có thể nghiên cứu, cơ thể cậu không có bất cứ vấn đề gì, vận thế là bị người khác phá hoại, tôi chỉ biết thế thôi." Người đàn ông trung niên nói, sau đó quay đầu nhìn sang Hứa Trần: "Có điều nếu cậu vẫn cứ dã man như vậy thì sẽ phá hư cốt cách của cậu ta."
Nói xong, ông trực tiếp rời khỏi phòng.
Lục Văn Tây và Hứa Trần đều rơi vào trạng thái xấu hổ.
Hai thanh niên trẻ tuổi năng lượng tràn đầy, lần đầu tiên nếm thử trái cấm, khó trách có chút khó kiểm soát....
Lục Văn Tây vội vàng mặc quần áo, sợ người đàn ông trung niên kia nói gì đó với cha mẹ, đi ra ngoài thì thấy đối phương đang chào tạm biệt, cũng không nói lời nào kỳ quái đã trực tiếp rời đi.
Lúc này Lục Văn Tây mới thở phào một hơi.
Lục Vũ Thương gọi Lục Văn Tây tới, hỏi anh: "Con hố thằng nhóc nhà họ Minh à?"
"Sao cha biết?" Lục Văn Tây rất kinh ngạc.
"Vị đại sư về đầu tiên khi nãy, sau khi xe ra ngoài bo một vòng thì tới nhà họ Minh. Nghe nói khoảng thời gian trước thằng nhóc này bị trúng tà, đã nhờ tới vị đại sư này, hiện giờ chắc muốn tới nhà họ Minh kiểm tra."
Lục Văn Tây lắc đầu: "Hứa Trần đã xem qua Minh Côn rồi, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là mấy hôm trước nó muốn chuốc thuốc giở giò với một nữ nghệ sĩ, bị con phá hỏng, thanh niên tuổi trẻ..."
"Vận động quá mạnh."
Lúc này Lục Vũ Thương vui vẻ, sau đó thờ ơ xua tay: "Không sao cả, trời có sập đã có cha con đỡ."
"Cha, sao ngài lại đáng tin như vậy chứ? Thực muốn rúc vào lòng ngài làm nũng một phen."
"Cút đi!" Lục Vũ Thương đuổi Lục Văn Tây.
Lục Vũ Thương cao một mét bảy mươi chín, Khuất Xảo cao một mét bảy mươi ba, Lục Văn Tây thì cao một mét tám mươi bốn. Trước kia Lục Văn Tây cao lớn còn mập mạp, hiện giờ gầy đi rất dễ nhìn, chỉ là con trai cao hơn mình lại chui vào lòng mình là dáng vẻ gì? Lục Vũ Thương không thể nào tưởng tượng được.
Lục Vũ Thương quả thực không quá lo lắng, bên nhà họ Minh còn chưa lo xong cho mình, con trai nhà bên đó cắn thuốc tới sinh ảo giác, cơ thể vốn đã yếu lại còn miệt mài quá độ, hiện giờ đã nhập viện truyền dịch, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới tìm Lục Văn Tây gây sự.
...
Khuất Xảo chờ ở hội quán suối nước nóng tới buồn bực, khó lắm mới chờ được điện thoại, bà lập tức nghe máy.
"Ngô tiên sinh, ông đã biết chưa, chồng tôi rốt cuộc đang làm gì vậy?" Khuất Xảo vừa bắt máy đã hỏi ngay, bà rất lo lắng, gương mặt xinh đẹp cũng lộ rõ u sầu.
Gần đây bà phát hiện Lục Vũ Thương không thích hợp, bà hỏi thì Lục Vũ Thương cũng không chịu nói, lại càng làm bà cảm thấy không ổn. Muốn biết Lục Vũ Thương đang làm gì, Khuất Xảo chỉ đành âm thầm liên hệ một vị đại sư, để đối phương trà trộn vào, xem thử xem Lục Vũ Thương rốt cuộc đang làm gì.
Người gọi điện thoại cho Khuất Xảo chính là người đàn ông trung niên đã nắn xương cho Lục Văn Tây.
"Tôi đi rồi, ông Lục cũng không nói xảy ra chuyện gì, chỉ nhờ bọn tôi hỗ trợ kiểm tra cho cậu Lục." Ngô tiên sinh dùng giọng điệu đặc biệt bình thản kể lại chuyện mình trải qua.
Nghe đại sư nói Lục Văn Tây không còn sống được bao lâu nữa, bọn họ còn định tới xem mộ tổ tiên, trái tim Khuất Xảo run rẩy, nước mắt suýt chút nữa trào ra, bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn về nhà xem tình huống, nhưng lại bị Ngô tiên sinh nói tới chuyện khác.
"Còn một chuyện, không biết có nên nói hay không."
"Xin Ngô tiên sinh cứ nói."
"Cậu Lục...."
...
Lúc Khuất Xảo về tới nhà, ông cụ Long đã được đưa tới ở trong khách sạn, Lục Vũ Thương sắp sếp rất chu đáo, cũng không phải khách sạn sang trọng, mà là loại hình cổ điển, sạch sẽ, yên tĩnh, thích hợp cho bậc tiền bối như cụ Long ở lại.
Lục Văn Tây và Hứa Trần ở lại nhà, sau khi Khuất Xảo vào cửa liền thấy Lục Văn Tây và Hứa Trần cầm điện thoại, đang chơi game, tựa hồ là đang chơi chung với nhau.
Kỹ thuật của Lục Văn Tây không tốt nhưng lại rất thích chỉ huy.
Hứa Trần không nói nhiều, hơn phân nửa là cứu viện.
Thấy Khuất Xảo về, Lục Văn Tây chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sau đó hô lớn: "Ván này xong ngay đây!"
Sắc mặt Khuất Xảo âm trầm, đi tới đưa túi cho người hầu, có người hầu giúp bà cởi áo khoác. Bà đi tới trước sô pha, ngồi trên chiếc ghế đơn, ngẩng đầu nhìn sang Hứa Trần.
Hứa Trần tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của Khuất Xảo, lập tức lễ phép gật đầu, coi như chào hỏi.
Khuất Xảo cũng nhìn Hứa Trần, xoa xoa chân mày, tiếp đó một lần nữa quan sát Hứa Trần, từ đầu tóc, mặt mũi, tới vóc dáng, tay cầm điện thoại, và cả tư thế ngồi của Hứa Trần.
So với Lục Văn Tây khoanh chân không chút hình tượng ngồi trên sô pha, quả thực không có chút ăn nhập nào.
Rõ ràng Hứa Trần càng "điềm đạm nho nhã" hơn, sao con trai bà lại... như vậy chứ?
"Tây Tây à, con với Đỗ Tử San..." Khuất Xảo lên tiếng hỏi.
"Không có gì ạ."
"Không có gì sao bọn con còn ôm..."
Lục Văn Tây một lần nữa ngắt lời, không chút do dự nói: "Chỉ an ủi thôi ạ, con không có suy nghĩ đó với cô ấy, cô ấy cũng không có ý gì với con cả."
Khuất Xảo thầm nghĩ, nếu Lục Văn Tây là... cái kia, có phải con trai bà chính là chị em tốt với Đỗ Tử San không? Con trai bà đâu có nũng nịu xíu nào, sao lại.... như thế?
Khuất Xảo túm vạt áo, không chịu hết hi vọng hỏi: "Vậy con định khi nào mới tìm bạn gái?"
"Không vội."
"Vậy con thích dạng gì, mẹ chú ý giúp cho."
"Oh... dạng như Tiểu C."
"Tiểu C là?"
"Chính là khách nữ trong chương trình truyền hình thực tế mà con tham gia á, trông đặc biệt thuần khiết, thật ra từng chơi với vô số đàn ông, kỹ thuật trên giường nhất định rất tốt. Con thích loại con gái ở trong bụi hoa này nè, mảnh mai không dính người đặc biệt phóng khoáng."
Khuất Xảo lập tức nhíu mày, nhịn không được răn dạy: "Sao con cứ ăn nói tục tằng như vậy? Tới bao giờ mới chịu nghiêm chỉnh đây?"
Trong lúc chơi game, Lục Văn Tây lén nhấc mắt nhìn Khuất Xảo, phát hiện xung quanh không có người hầu, nhịn không được nhếch mép cười.
Bình thường Khuất Xảo không như vậy.
Thường ngày thấy Khuất Xảo nhất định sẽ tới hỏi lung tung, ví dụ như công việc có hài lòng hay không, có ăn no hay không, sờ mặt anh một chút, than thở vài câu nói anh lại gầy rồi.
Hôm nay có vẻ rất khác thường, khá câu nệ, dáng vẻ cũng có chút khẩn trương.
Còn nữa, bình thường khi thấy Lục Văn Tây, Khuất Xảo sẽ bảo người hầu mang nước, bánh trái, mọi thứ ngon trong nhà lên. Thế nhưng lần này không làm thế, chỉ nóng lòng nói chuyện với anh.
"Mẹ, con của người hết thuốc chữa rồi." Đột nhiên Lục Văn Tây nói.
"Con nói chuyện này rất nghiêm trọng hả?" Trái tim Khuất Xảo lập tức nhảy lên tới cổ họng.
Lục Văn Tây cười lắc đầu: "Có thể mạng con vẫn còn cứu được, nhưng chuyện con thích đồng tính thì hết thuốc chữa rồi, mẹ cứ yên tâm đi."
"Sao có thể yên tâm được chứ?!" Khuất Xảo thấy Lục Văn Tây thẳng thắn thì lập tức lên giọng, không còn sự dịu dàng ngày thường, bà bắt đầu phát hỏa.
Hứa Trần rốt cuộc cũng hiểu rõ gì đó, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Khuất Xảo, có chút hoảng.
Lục Văn Tây khoác tay lên đùi Hứa Trần, ra hiệu cho cậu yên tâm, sau đó cười híp mắt nhìn Khuất Xảo: "Mẹ à, mẹ muốn con trai hạnh phúc hay muốn con trai bị mẹ khống chế suốt cả đời?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng, không có khả năng, nếu có thì mấy năm trước con đã cố gắng rồi, không thể thay đổi được."
Khuất Xảo cũng nghẹn, nửa ngày không nói được gì, chỉ thực kinh ngạc nhìn Lục Văn Tây, vành mắt dần đỏ lên.
"Mẹ à, nếu hiện giờ mỗi ngày con đều sống rất vui vẻ, đặc biệt hạnh phúc, mẹ có chúc phúc cho con không?" Lục Văn Tây lại hỏi.
Thật ra Khuất Xảo sớm đã ý thức được, Lục Văn Tây ưu tú như vậy nhưng chưa từng quen bạn gái, bà đã cảm thấy không thích hợp. Thậm chí bà từng sắp xếp cho Lục Văn Tây xem mắt, đối phương là một cô gái rất xinh đẹp, thế nhưng vẫn không có hiệu quả, ngay cả chút bọt nước cũng không tạo ra được.
Hiểu thì hiểu, nhưng không có nghĩa là có thể lập tức tiếp nhận.
Khuất Xảo nhìn Lục Văn Tây, vẫn là bộ dáng bất cần đời đó, thậm chí còn mỉm cười, tựa hồ rất tự tin là cô sẽ thỏa hiệp.
Lục Văn Tây còn đặt tay lên đùi Hứa Trần, sau đó Hứa Trần đưa tay qua nắm lấy tay Lục Văn Tây, mười ngón đan xen, Lục Văn Tây cũng không bỏ ra, thản nhiên nhìn bà.
Khuất Xảo cố giữ lý trí, sau đó mới hỏi: "Con là nghệ sĩ, tính Comeout sao?"
"Con sẽ Comeout, có điều không phải bây giờ."
"Con dự định công khai?!"
"Vâng, mẹ cũng hiểu tính con mà, nếu thích sẽ để tất cả mọi người đều biết con có đối tượng, con yêu người này chết đi được."
"Con... bên ba con phải làm sao?" Khuất Xảo đau lòng hỏi.
Bà yêu con trai, thậm chí có thể nói là rất nuông chiều, có thể mạnh mẽ ép chính mình tiếp nhận chuyện này, nhưng Lục Vũ Thương có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy. Lục Vũ Thương ở trong giới này nhưng rất thẳng, thẳng đến mức có chút thẳng nam ung thư, lại còn có chủ nghĩa đại nam tử.
Vì thế, con ông phải kết hôn sinh con.
Biết con trai mình là Gay, có lẽ sẽ sụp đổ, ép buộc Lục Văn Tây ở nhà, không cho Lục Văn Tây ra khỏi cửa. Có thể sẽ nghĩ rằng Lục Văn Tây tiến vào giới giải trí nên học hư, bắt con trai phải rút khỏi giới.
"Vậy thì phải nhờ vào mẹ rồi." Lục Văn Tây cười đặc biệt hèn mọn, hèn mọn tới mức Khuất Xảo muốn đánh anh.
Lúc này Lục Vũ Thương đi ra ngoài, thấy Khuất Xảo khóc thì lập tức đi tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lục Văn Tây lập tức để điện thoại xuống, cũng tiến tới bên cạnh Khuất Xảo an ủi, sau đó giải thích với Lục Vũ Thương: "Cha, mẹ biết chuyện của con rồi."
"Con nói à?!" Lục Vũ Thương lập tức hỏi.
"Cha, với chỉ số thông minh này của cha thì vĩnh biệt chuyện ngoại tình đi nha, cha có thể gạt mẹ được chuyện gì chứ?"
[hết 80]
[tác giả] Lục Vũ Thương: Nồi của tui à?
Khuất Xảo: đầu tiên là biết con trai gặp nguy hiểm, tiếp đó biết con trai là thụ, Double Damage, trong lòng khó chịu...