Mạng Không Còn Lâu

Chương 41: ♦ Mỹ Mỹ Phấn






Hiện giờ Lục Văn Tây không có lý trí, Hứa Trần cũng không rõ, cậu chỉ biết Lục Văn Tây hít mỹ mỹ phấn rồi dẫn đến trạng thái này.

Mỹ mỹ phấn của quỷ xử nữ tương đương thuốc kích dục, sẽ làm người ta lạc lối.

Là loại không làm tổn thương thân thể, chỉ cần hít vào một chút sẽ điên cuồng cả đêm, hoàn toàn không khống chế được chính mình. Bản năng nguyên thủy nhất bị kích thích, trở thành một con dã thú không có suy nghĩ.

Ban đầu mỹ mỹ phấn sẽ không lập tức phát tác là vì Lục Văn Tây hít không nhiều, cộng thêm bản năng vốn không hứng thú với thân thể phụ nữ, thế nhưng bây giờ đụng phải người cảm thấy hứng thú, tự nhiên không thể nhẫn nại.

Đầu lưỡi Lục Văn tây rốt cuộc bắt được đầu lưỡi né tránh của Hứa Trần, sau đó quấy đảo nó.

Vòng vo một hồi rồi từ hướng khác thăm dò, nhẹ nhàng lướt qua hàm răng Hứa Trần, giống như đang kiểm tài vật vậy, dùng chính đầu lưỡi của mình kiểm tra từng tấc lãnh địa trên người Hứa Trần thuộc về mình.

Lục Văn Tây cảm thấy, không có gì tuyệt vời hơn chuyện này, cậu một tay ôm Hứa Trần, không cho phép Hứa Trần rời đi, cảm giác được răng Hứa Trần run run cắn vào đầu lưỡi anh, rất nhẹ, không phải cự tuyệt mà vì khẩn trương. Sau khi bị hôn thì hoàn toàn không biết nên làm gì.

Lúc này Lục Văn Tây lùi đầu lưỡi, chuyển qua liếm môi dưới Hứa Trần, thưởng thức mùi vị đôi môi.

Bởi vì có một tay không an phận sợ tới sờ lui nên có thể cảm giác được thân thể người trong lòng căng cứng, tựa như cây cung đang dồn sức phát động, vóc người hoàn mỹ với tỷ lệ hoàng kim, da dẻ cũng nhẵn nhụi bóng loáng.

Anh nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt anh không quá lạc quan, cảm giác háo hức không thể khống chế này làm anh chỉ hận không thể ăn Hứa Trần, loại tư thái chủ động này thực sự hỏng bét.

Hứa Trần nhìn anh, không có bất cứ động tác nào, chỉ nhìn anh như vậy, anh bị nhìn tới phát hoảng, sau đó nhón chân hôn mắt Hứa Trần, không muốn tiếp tục bị cậu nhìn chăm chú như vậy nữa.

Sau đó, anh bị Hứa Trần ôm lấy, anh cho là Hứa Trần muốn đáp lại, kết quả chỉ bị ấn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng làm loạn."

Làm sao có thể không loạn?

Lục Văn Tây không ngừng hôn Hứa Trần, tay cũng không chịu để yên, sau đó cảm giác được thân thể Hứa Trần trượt xuống, anh cũng theo thế ngồi xổm xuống, quỳ một chân dưới đất, Hứa Trần vẫn ôm như cũ, hoặc có thể nói là đỡ Lục Văn Tây, sau đó nhặt lấy quyển sách bị rớt khi nãy.

Lục Văn Tây mút cổ Hứa Trần, Hứa Trần cũng không tránh, chỉ tiếp tục lật sách xem.

Anh có chút khó chịu.

Nắm lấy cổ tay Hứa Trần đặt lên người mình, cuối cùng áp lên vị trí phía sau quần, nhỏ giọng nói: "Em sờ nơi này đi, nơi này muốn... muốn em chạm vào."

Thân thể Hứa Trần một lần nữa cứng đờ, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Lục Văn Tây.

Kết quả vừa mới nghiêng đầu lại bị Lục Văn Tây hôn lên môi.

Hứa Trần có long dương chi phích nhưng vẫn duy trì một ít quan niệm truyền thống, cảm thấy thân là nam tử không thể chịu đựng được việc bị tiến vào, vì thế cậu cảm thấy những người nam nhân khác cũng không nguyện ý.

Cậu cho là Lục Văn Tây cũng như vậy.

Kết quả...

Hình như không phải.

Hứa Trần đưa hai tay vòng ra sau lưng Lục Văn Tây, ngón tay bấm thủ quyết, tiếp đó búng trán Lục Văn Tây một chút.

Mỹ mỹ phấn tản ra, Lục Văn Tây vẫn còn hôn Hứa Trần, đầu lưỡi vẫn còn càn quấy trong miệng đối phương, ngay lúc này anh sửng sốt. Giống như làn khí hồng phấn kia vậy, đại não nháy mắt ngừng hoạt động.


Hứa Trần lùi về sau, kết thúc nụ hôn này, đánh giá thần sắc Lục Văn Tây hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Lục Văn Tây kinh ngạc nhìn Hứa Trần, anh cảm thấy mình không tốt chút nào.

Cực kỳ không tốt.

Tâm tình xấu hổ quay trở lại.

Lý trí cũng quay lại.

Bây giờ anh đang trong trạng thái sững sờ con mẹ nó mình vừa làm gì vậy?.

Bây giờ nhìn Hứa Trần anh chỉ đỏ mặt tim đập thôi, cho dù có chủ động liêu thì cũng không phóng túng đến như vậy. Anh nhìn tư thế chính mình lúc này, một chân quỳ dưới đất, cơ hồ vùi mình vào lòng ngực Hứa Trần, một tay vẫn còn nằm trong quần áo đối phương.

Hứa Trần bị anh đẩy ngã ngồi dưới đất, một tay vịn eo sợ anh bị ngã.

"Xảy ra chuyện gì?" Lục Văn Tây kinh ngạc hỏi.

"Anh đứng dậy trước đi đã."

Lục Văn Tây ngây ngốc gật đầu, sau đó đứng dậy lùi về sau, Hứa Trần cũng đứng lên theo, bỏ sách vào túi: "Khí tràng màu hồng phấn đó thuộc về quỷ xử nữ, thuộc tính của loại nữ quỷ này rất khó xử, thuộc về nửa quỷ nửa yêu lại vô hại với nhân súc, hơn nữa còn rất hiếm hoi, không ngờ lại có thể đụng phải."

"Quỷ xử nữ? Là loại yêu quái hút tinh nguyên người?"

"Coi là vậy đi, loại hồn phách này cần phải là một cô gái hơn mười sáu nhưng nhỏ hơn hai mươi, thân gia trong sạch chưa từng làm chuyện ác, hơn nữa tổ tiên đều là người tích đức hành thiện mới hình thành được. Quỷ xử nữ không tính là ác linh, thế nhưng cũng có không ít bản lĩnh, có thể tồn tại rất nhiều năm, khí tức phun ra... tương đương thuốc kích dục." Hứa Trần trầm giọng nói, bất quá sau khi bỏ sách vào túi thì không nguyện ý quay đầu lại.

Chỉ là Hứa Trần không biết tai mình lúc này đỏ thế nào, nó đỏ đến mức cho dù không xoay người lại cũng dễ dàng bại lộ tâm tư.

"Không tính là ác linh mà làm ra chuyện hư hỏng như vậy á? !" Lục Văn Tây có chút tức giận, này là chuyện gì a, như vậy khác nào nữ quỷ kia muốn ngủ với anh?

Còn nữa, cho dù hôn được Hứa Trần là chuyện vui nhưng anh thực sự không hài lòng, trong hoàn cảnh đó trao ra nụ hôn đầu, anh thực sự không hài lòng!

"Quỷ xử nữ cũng coi như có tâm nguyện chưa hoàn, chỉ khi nào làm được chuyện nam nữ với có thể luân hồi, đáng tiếc lại không thể ra tay với hồn phách nên chỉ có thể tìm những người có khả năng thông linh, anh đã bị cô ta nhìn trúng."

"Sao cô ta không chọn em?"

"Thật ra thì có...." Hứa Trần thở dài một hơi: "Bất quá suýt chút nữa bị tôi đánh bể đầu nên chạy mất."

Lục Văn Tây vô ngữ, nếu anh là quỷ xử nữ kia thì anh cũng không nhìn trúng Hứa Trần, thực sự quá bạo lực, còn chưa kịp ba ba ba đã bị đập một trận rồi, Đặng Huyên Hàm nói anh quá M đúng là không oan uổng.

Sau đó hai người rơi vào lúng túng, không ai nói thêm gì, Hứa Trần vẫn duy trì tư thế đưa lưng về phía Lục Văn Tây. Lục Vây Tây cũng không biết làm sao, cuối cùng ho khan một tiếng đi tới bên giường.

Hứa Trần sợ hết hồn vội vàng né tránh, kết quả nhìn thấy Lục Văn Tây cầm lấy kịch bản lật xem.

Hứa Trần khựng một hồi rồi tới bên cửa sổ quan sát một chút, không còn thấy khí tràng màu hồng của quỷ xử nữ nữa liền quay lại ngồi trên ghế, một lần nữa cầm di động chơi game.

Một người xem kịch bản một người chơi game, thẳng tới khi nhân viên tới gọi Lục Văn Tây, Lục Văn Tây mới ra ngoài, lúc này Doãn Hàm Vi vừa quay về, tựa hồ rất tức giận.

"Sao vậy?" Lục Văn Tây thuận miệng hỏi.

"Xe đưa đón đậu bên ngoài bị người ta ném vật cứng từ trên cao xuống làm hỏng cửa sổ xe, vẫn chưa tìm được kẻ đó. Anh Lưu mang xe đi sửa rồi, em mới xử lý bên bảo hiểm xong."

Lục Văn Tây tùy tiện đáp một tiếng rồi không hỏi thêm nữa, ở nơi hỗn loạn này có người ném đồ từ trên cao xuống cũng rất bình thường, tư chất quốc dân vẫn còn cần đề cao.

Quay phim tới chạng vạng tối, Lục Văn Tây có thể thu công, lúc này anh Lưu cũng đã sửa xe xong, lái xe tới đón bọn họ, anh còn thuận tiện rửa xe.

Sau khi lên xe thì Lục Văn Tây phát hiện thiếu mất một người, quay đầu tìm kiếm thì phát hiện Hứa Trần cư nhiên ngồi ở ghế phó lái, Doãn Hàm Vi có chút khó hiểu leo lên ghế sau.

Lục Văn Tây biết, Hứa Trần có chút tránh né mình, tựa hồ vẫn còn lúng túng.

Chậc.

Cả người một thân bản lĩnh như vậy, ngay cả quỷ cũng dám đập bể đầu, còn có thể dọn gàng sạch sẽ cự tuyệt quỷ xử nữ, bị người ta nhào tới như vậy, muốn đẩy ra không phải quá dễ dàng sao? Kết quả không chỉ không đẩy mà còn đỡ anh, sợ anh bị ngã, đừng nói là vì ôn nhu hay không muốn tổn thương anh. Nếu Hứa Trần không muốn thì ai có thể hôn được chứ?

Cho dù anh mất lý trí thì vẫn nhớ được ánh mắt Hứa Trần nhìn mình khi đó, nào có nửa điểm không muốn, ngược lại có chút... có chút... luyến tiếc đẩy anh ra.

Đúng vậy, là luyến tiếc!

Phỏng chừng là bị hôn quá thoải mái.

Kết quả bây giờ sao chứ, bắt đầu giả trang, bắt đầu giữ khoảng cách?

Lục Văn Tây nghĩ một chút liền cảm thấy rất tức giận, mở đèn xe, đặt kịch bản trên bàn nhỏ, sau đó lục lọi muốn tìm bút gạch dưới lời kịch, lục một hồi thì phát hiện bút không có.

Anh ngẩn người, nhìn lại một chút rồi hỏi Doãn Hàm Vi: "Cậu xem xem trong xe có thiếu thứ gì không?"

Doãn Hàm Vi lập tức phản ứng, bắt đầu kiểm tra.

Anh Lưu cũng nghe thấy động tĩnh, lập tức nói: "Mất đồ à? Lúc sửa xe anh vẫn luôn đứng bên cạnh."

"Một bước cũng không đi?"

"Ách.... có đi tới quầy trả tiền, lúc đó bọn họ đang thái cửa sổ xe, anh vừa nhìn vừa trả tiền nên không có vấn đề."

Nhóm bọn họ tìm chỗ dừng xe ở bên đường để kiểm tra xem có thiếu mất thứ gì hay không, cuối cùng phát hiện mất một chút rác rưởi, một cây bút, một quyển sổ ghi chép nhỏ, còn có một lọ kem chống nắng.

"Chắc là fan cuồng." Doãn Hàm Vi nói xong liền lấy di động ra lướt tin, sau đó vui vẻ: "Lão đại, cây bút của anh bị treo đấu giá trên mạng, hiện giờ được bán với giá 600 NDT. Quyển sổ vẫn chưa bán, ây yo, còn có một cái khăn nữa, khăn của ai đây?"

Doãn Hàm Vi cầm di động quơ một vòng trong xe, anh Lưu vừa quay đầu lại nhìn, liền nhận ra: "Khăn lau kính xe."

"Mua bao nhiêu tiền?" Doãn Hàm Vi cười lạnh hỏi.

"Hai đồng đi."

"Bán được hơn năm ngàn, nói là khăn tay của lão đại."

Lục Văn Tây dựa vào lưng ghế, có chút khó hiểu hỏi Doãn Hàm Vi: "Trên sổ viết cái gì?"

"Ghi chú số điện thoại mấy tiệm cơm anh thích ăn, còn có chương trình mấy ngày trước, sau khi vào đoàn phim thì không viết nữa." Doãn Hàm Vi nhớ lại đáp, đồng thời tiếp tục đổi mới, khó hiểu vì sao lại không treo bán.

Lúc này Hứa Trần quay đầu nói: "Trên đó có ngày sinh tháng đẻ của Du Ngạn mà tôi tính hôm trước."

"Con bà nó!" Lục Văn tây mắng, sợ có người cố ý dùng quyển sổ này xào đề tài, nói anh hạ bùa hạ ngãi gì đó cho đối thủ cạnh tranh cùng công ty, hoặc là ghim châm vào búp bê này nọ, nghĩ thôi đã đủ làm người ta không rét mà run.


Liên hoàn bẫy đây a...

Đầu tiên là ném đồ từ trên cao xuống, sau đó đi sửa xe, sau đó trộm vật phẩm tư nhân của anh, fan cuồng bây giờ thực sự quá trâu bò, anh muốn nói lời xin lỗi với toàn dân, anh cư nhiên nghĩ chỉ là đơn thuần ném rác từ trên cao xuống mà thôi.

"Rất nghiêm trọng à? Bằng không để em nghĩ cách liên hệ với bọn họ, đe dọa bọn họ xóa bài?" Doãn Hàm Vi hỏi.

"Báo cho Hàn Phạm Minh biết, để anh ta xử lý."

Doãn Hàm Vi lập tức tìm số di động của Hàn Phạm Minh, kết quả lúc này điện thoại Lục Văn Tây vang lên âm thanh tin báo, cậu cầm lên xem thử rồi nói: "Không cần liên lạc."

Du Ngạn: [hình ảnh]

Du Ngạn: Anh mua lại rồi, em chơi trò gì vậy? Xem ngày sinh tháng đẻ của anh à?

Lục Văn Tây trợn mắt, đây đúng là kết quả hỏng bét nhất, anh thậm chí hoài nghi là anh Lưu đưa quyển sổ cho Du Ngạn, thế nhưng nghĩ kỹ một chút thì căn bản không có khả năng, anh Lưu không hề biết chuyện Hứa Trần từng tính qua ngày sinh tháng đẻ của Du Ngạn.

Anh không biết trả lời thế nào thì Du Ngạn đã gửi tin tiếp.

Du Ngạn: Em không chịu đáp ứng anh, chẳng lẽ là vì bát tự chúng ta không hợp?

Bát tự của bọn họ không chỉ không có không hợp mà là cực kỳ hợp, hợp đến mức không tới vài năm sẽ đi tới chuyện kết hôn.

Lục Văn tây: Viết chơi.

Du Ngạn: Ngày sinh của em đâu, để anh cũng tính thử xem.

Lục Văn Tây: Không viết.

Du Ngạn: Vậy anh tính với ai bây giờ a?

Lục Văn Tây: Anh thích thì cứ làm.

Du Ngạn: Có chuyện này anh vẫn không hỏi em, vì sao em lại nói Tô Lâm rất yêu anh?

Lục Văn Tây: Nghẹn mấy ngày rồi đúng không?

Du Ngạn: Ừ, nghẹn đến mất ngủ, khóe miệng cũng nổi nhiệt rồi, đau muốn chết.

Nhân thiết của Du Ngạn là nam nhân âm ấp ôn nhu thành thục chững chạc, anh vẫn luôn dựa theo nhân thiết này để hành động, thế nhưng giống như diễn quá lâu, nhập vai quá sâu làm chính bản thân Du Ngạn cũng hỗn loạn, anh cảm thấy mình phải luôn thông minh cơ trí, vì thế bất cứ vấn đề gì cũng không quá đào sâu, sẽ làm người ta chán ghét.

Lâm vào vòng xoáy nhân thiết chỉ làm Du Ngạn gia tăng phiền não, vì thế hôm nay, anh rốt cuộc cũng hỏi ra.

Tại sao lại nói như vậy? Có phải Lục Văn Tây biết được chuyện gì đó mà anh không biết hay không?

Lục Văn Tây: Anh ta báo mộng cho tôi, bảo tôi cách xa anh một chút, bằng không sẽ giết chết tôi.

Du Ngạn: Ngoan, đừng làm rộn, anh không đùa.

Lục Văn Tây: Tôi cũng không đùa với anh, tôi suýt chút nữa đã bị anh ta giết chết.

Du Ngạn: Ai?

Lục Văn Tây: [sự thật như bạn nghĩ.jpg]

Du Ngạn: Tô Lâm không phải loại người như vậy.

Nhìn những lời này, Lục Văn Tây sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười phá lên, một tay chống bàn nhìn di động, không trả lời tin của Du Ngạn.

Cho dù Tô Lâm đã đối xử như vậy, Du Ngạn vẫn giữ ấn tượng tốt về Tô Lâm, bị tổn thương cũng không chê trách, này cũng có thể xem là một phẩm chất đi.

Giống như... bây giờ anh vẫn cảm thấy Liễu Nhan Khan thật sự không tệ, ánh mắt của anh không có vấn đề, chỉ là giới tính không phù hợp.

"Du Ngạn đã mua quyển sổ rồi, không có việc gì." Lục Văn Tây giải thích với mọi người, Doãn Hàm Vi lập tức thở phào một hơi, cả người cũng buông lỏng dựa vào lưng ghế bất động, mua thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.

Hứa Trần quay đầu nhìn Lục Văn Tây, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó nhanh chóng dời đi.

Anh Lưu tiếp tục lái xe, sau đó nói: "Lần này là anh không chú ý, anh sẽ nói với Du Ngạn, tổn thất do anh chịu."

"Ổng không để tâm chút tiền bồi thường này đâu, lần sau anh chú ý là được rồi, chuyện này cũng khó lòng phòng bị." Lục Văn Tây nói.

"Ừm." Anh Lưu đáp một tiếng, lần nữa nổ máy xe đưa Lục Văn Tây về nhà.

Hôm nay về sớm, sau khi về tới nhà Hứa Trần liền tiến vào phòng bếp nấu thuốc.

Gần nhất thuốc cho Lục Văn Tây uống vẫn luôn đứt quãng, có khi Hứa Trần phải đi học nên không có thời gian, có khi là Lục Văn Tây thu công quá muộn, lịch trình quay phim quá bận rộn không có thời gian uống, mà phần thuốc hôm nay nhất định phải uống.

Lục Văn Tây về tới nhà, đầu tiên là cởi áo khoác đi qua đi lại trong nhà, cũng không biết đang tìm thứ gì, sau đó đứng ở phòng bếp nhìn chằm chằm Hứa Trần nấu thuốc.

Động tác cầm sách của Hứa Trần có chút cứng ngắc, thế nhưng vẫn cúi đầu đọc sách, vờ như không thấy Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây nhìn một hồi thì không nhìn nữa, tiếp tục đi qua đi lại, dáng vẻ vẫn cực kỳ nóng nảy, nửa ngày cũng không làm ra chuyện gì, vì thế Hứa Trần cho là Lục Văn Tây lại đang luyện kỹ năng biểu diễn với Đặng Huyên Hàm.

Chờ Hứa Trần nấu thuốc xong, đổ thuốc ra lọc sạch rồi đặt trên ban công, chờ nhiệt độ hạ xuống vừa phải mới bưng thuốc đi tìm Lục Văn Tây.

Tiến vào phòng bếp, phát hiện Lục Văn Tây đang cầm một chai nước suối vừa uống vừa nhìn chằm chằm về một hướng ngẩn người, Hứa Trần liếc nhìn một cái, bên đó chỉ là vách tường mà thôi. Cậu không nói gì, chỉ đặt thuốc lên bàn ăn.

"Nhiệt độ đã tốt lắm rồi." Hứa Trần nói xong thì định rời đi, bất quá bị Lục Văn Tây gọi lại.

"Chờ chút."

Hứa Trần đứng lại, sau đó quay qua nhìn Lục Văn Tây, Lục Văn Tây cũng nhìn cậu, sau đó đi tới trước mặt cậu: "Anh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Hứa Trần suy đoán, có thể là liên quan tới công việc của cậu, nếu trong phạm vi chức nghiệp thì cậu sẽ giải đáp giúp Lục Văn Tây, dù sao cũng cầm tiền công của người ta.

"Trong tình huống đó hôn môi thật sự không tôn trọng, nói ra có lẽ cậu không tin, thế nhưng đó thật sự là nụ hôn đầu của anh." Lục Văn Tây trịnh trọng nói, biểu tình nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.

Hứa Trần ngây người, không biết nên trả lời thế nào.

"Hơn nữa, khi ấy mơ mơ màng màng, căn bản không nên là tình huống đó." Lục Văn tây tiếp tục bổ sung.

"Xin lỗi, nếu tôi biết làm sao hóa giải thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

"Không phải, trọng điểm của hai chúng ta không giống nhau, anh cảm thấy hôn môi không nên như vậy." Lục Văn Tây nói xong thì nhảy tới một bước, tiến tới trước mặt Hứa Trần, tay ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi Hứa Trần một chút.


Quả nhiên, Hứa Trần không cự tuyệt, chỉ nhìn anh, dáng vẻ có chút hốt hoảng.

Không cự tuyệt thì anh liền được voi đòi tiên, anh chính là người như vậy. Một lần nữa hôn môi Hứa Trần, không phải hời hợt mà là đẩy sâu hơn. Anh ngậm lấy môi trên Hứa Trần, rất nhẹ rất ôn nhu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm rồi thăm dò bò vào trong miệng Hứa Trần.

Đặc biệt thuận lợi thành công, Hứa Trần đã hé môi, tựa hồ rất vui sướng hoan nghênh anh.

Lục Văn Tây có chút dò xét, sau đó đẩy sâu nụ hôn này, nuốt nước miếng không rõ là của mình hay Hứa Trần, hô hấp cũng rối loạn.

Có lẽ nên mở đèn.

Tình cảnh lờ mờ tối này thực sự dễ làm người ta suy nghĩ bậy bạ, cảm thấy có thể che giấu biểu tình.

Thật ra trong phòng khách có mở đèn, nơi này cũng không tính là hoàn toàn tối đen, ánh sáng vẫn đủ để Lục Văn Tây thấy được con ngươi do dự của Hứa Trần.

Vẫn là dáng vẻ không nỡ cự tuyệt.

Nhưng vẫn không thả lỏng, cũng không đáp lại.

Lục Văn Tây không biết Hứa Trần che giấu cái gì, vì sao không thể thản nhiên ở chung một chỗ với anh, bất quá có thể xác định, Hứa Trần không chán ghét anh, thậm chí... còn dao động.

Có lẽ, Hứa Trần cũng thích anh.

Còn một cách nói nữa là, Hứa Trần không thể chống cự được cám dỗ của anh.

Lục Văn Tây từng bước áp sát, cảm thấy đã đủ thì chủ động dừng nụ hôn này lại, sau đó dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi Hứa Trần, nói tiếp: "Hôn môi phải như vầy, trước không đúng."

Hứa Trần né về sau một chút, sau đó nghiêng đầu, hoàn toàn không biết hành động này lại làm Lục Văn Tây rõ ràng nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của mình.

Lục Văn Tây hôn tai Hứa Trần, sau đó hài lòng quay về phòng mình, trên đường còn cười híp mắt liếm liếm môi, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Mà tâm tình Hứa Trần thì không tốt cho lắm.

Cậu đứng trong phòng bếp ngây ngốc cả nửa ngày trời, muốn uống chút gì đó, cậu cảm thấy rất khát, cậu chộp lấy chai nước suối uống một ngụm, sau đó nhớ lại Lục Văn Tây đã từng uống qua thì lại cảm thấy nước rót vào trong lại càng làm cậu nóng hơn, cơ thể cực kỳ khó nhịn. Nước uống xong tựa hồ nháy mắt bốc hơi làm cậu lại càng khát hơn nữa.

Không tìm được nguồn nước, Hứa Trần liền nâng chén thuốc bắc lên ừng ực uống cạn.

Cậu cảm thấy mình cần phải lãnh tĩnh lại một chút.

Cậu sinh ra đã đeo tội ác trên lưng, không có cách nào vứt bỏ, cũng không có cách nào cự tuyệt.

Cậu giống như ngọn nguồn của tội ác nhưng lại làm rất nhiều người mừng như điên, cảm thấy cậu là bảo bối, máu của cậu có lợi ích rất lớn, ánh mắt của bọn họ nhìn cậu tràn đầy tham lam.

Căn bản không có kẻ nào xem cậu là người.

Cậu không có tuổi thơ, chỉ có kí ức khổ sở, ban đầu cậu còn kêu đau, hi vọng cha, mẹ, trưởng bối có thể cứu mình. Sau đó cậu từ bỏ vùng vẫy, cơ hồ là một loại chết lặng. Cha mẹ cũng vì cậu mà chết, cậu giống như tai tinh vậy.

Trong nhà không có ai dạy cậu pháp thuật bắt quỷ, thậm chí không dám để cậu tiếp xúc tới thư tịch về phương diện này, cậu từng trộm nghe được trưởng bối trong nhà nói căn cốt của cậu rất tốt, ngộ tính cũng tốt, chỉ là... đáng tiếc...

Nếu cậu cường đại hơn thì những người đó không thể khống chế được cậu.

Có lẽ vì cảm thấy cậu quá đáng thương, trước khi chết một vị trưởng bối cao tuổi đã vận dụng quan hệ để cậu có cơ hội xuống núi, cậu cũng muốn đi ra ngoài, cậu không muốn làm động vật nhỏ vẫn luôn bị giam cầm, cậu muốn làm người.

Cho dù ra ngoài rồi sẽ gặp nguy hiểm.

Hết thảy những gì trải qua làm cậu trở nên vô dục vô cẩu, thế nhưng cậu lại gặp Lục Văn Tây.

Hai người bọn họ hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không phải người chung một đường, Lục Văn Tây quá trương dương, giống như mặt trời chói sáng đứng trên chỗ cao nhất được muôn người chú ý, ngay cả bút dùng qua cũng có người trộm, đi tới đâu cũng có người vây quanh.

Anh hoàn toàn bất đồng với cậu.

Ngay từ nhỏ cậu đã sống trong bóng tối, trưởng bối trong nhà chỉ hận không thể giấu cậu đi. Một người vẫn luôn sống trong bóng tối, một người thì tỏa sáng chói lọi, hai người hoàn toàn không nên dung hợp cư nhiên bị số mệnh gắn kết lại cùng một chỗ.

Nên cự tuyệt.

Lý trí Hứa Trần nói như vậy.

Thế nhưng... căn bản không thể hành động, không thể đẩy Lục Văn Tây, cậu cũng không ghét Lục Văn Tây chạm vào mình, không ghét Lục Văn Tây hôn mình, thậm chí cậu còn cảm thấy có thể tiếp thu, hơn nữa cảm giác tim nhảy loạn cào cào như vậy làm cậu ý thức được mình thậm chí còn có chút yêu thích.

Nhìn cổ tay mình.

Ban đầu cậu vẫn luôn đeo bao cổ tay, sẽ không giao tiếp với người khác, lúc rửa mặt bị bạn cùng phòng nhìn thấy cổ tay, sau đó bọn họ liền châm chọc cậu, cô lập cậu, lưu truyền tin đồn nhảm trong trường, nói cậu vì tình mà tự sát. Khoảnh khắc đó Hứa Trần thật sự căm hận số mệnh của mình, cậu vứt bỏ dây đeo cổ tay, không quản có nguy hiểm hay không, cứ để lộ một thân đầy sẹo của mình.

Càn ẩn núp lại càng bị để ý.

Càng để ý lại càng hèn mọn.

Bây giờ, một lần nữa nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, trái tim thít chặt đau đớn.

Cảm giác này thực tệ hại.

.*.

[Tác giả] Lục Văn Tây: lại đây anh ôm vào lòng nè, anh thương em.