Mạng Không Còn Lâu

Chương 30: ♦ Liêu Liêu Liêu






Hứa Trần rửa mặt xong, vừa mới nằm lên giường thì Lục Văn Tây đã lăn qua ôm chầm lấy người Hứa Trần, nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không để ý tới biểu tình mất tự nhiên của Hứa Trần.

Tư thế ngủ thân mật như vậy làm Hứa Trần có chút không thoải mái, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, có lẽ vì bị Lục Văn Tây tẩy não thành công nên cũng không giãy dụa, nhắm mắt lại cố ép mình chìm vào giấc ngủ.

Hai người không nói gì, thế nhưng tư thế ngủ thì lại ăn ý vô cùng.

Lục Văn Tây được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hứa Trần dung túng thỏa hiệp.

Lục Văn Tây thuận thế áp tai lên người Hứa Trần, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu. Hiển nhiên, tim Hứa Trần đập rất nhanh, nhóc con này không phải không động tâm mà chẳng qua cố nhẫn nại mà thoi.

Kìm lòng không được, Lục Văn Tây nhếch môi, cảm thấy thực vui vẻ, hóa ra chỉ cần lắng nghe tiếng tim đập của Hứa Trần anh đã cảm thất ngọt như vậy, cứ hệt như có một chú gấu Pooh vừa đánh vỡ một bình mật trong tim anh.

“Ngủ ngon, đại bảo bối.” Lục Văn Tây cố ý khoe khoang âm thanh dễ nghe của mình.

“Đừng gọi bậy.” Hứa Trần lập tức trả lời, đặc biệt nghiêm túc.

“Ngủ ngon, đầu gỗ.”

“Ngủ ngon.” Xưng hô đầu gỗ làm Hứa Trần cảm thấy thoải mái hơn là đại bảo bối.

Lục Văn Tây đã mệt mỏi suốt cả ngày, có thể xem là bị huấn luyện cường độ cao, không bao lâu liền ngủ say.

Tâm Hứa Trần loạn như ma, tư thế cứng ngắc, tự nhiên lại là một đêm mất ngủ, nhịn không được nhìn qua Lục Văn Tây. Trên trán Lục Văn Tây có vết thương, cậu đã sớm chú ý, bất quá miệng vết thương đã trải qua xử lý nên cậu cũng không hỏi tới, cảm thấy làm vậy có chút làm bộ làm tịch.

Bất quá hiện giờ xem ra, lúc bị đụng trúng hẳn là rất đau, cả vùng da xung quanh đều sưng đỏ.

Chú ý lúc ngủ Lục Văn Tây có hơi nhíu mày, Hứa Trần hoài nghi vết thương trên trán Lục Văn Tây lại đau, vì thế lập tức giúp anh thổi thổi một chút. Phần tóc mái Lục Văn Tây bị thổi bay lên quẹt lên môi Hứa Trần, ngứa ngứa, Hứa Trần mới dừng lại.

Lúc này, Lục Văn Tây điểu chỉnh tư thế thoải mái hơn, cánh tay đang ôm Hứa Trần cũng dời đi.

Hứa Trần cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn Lục Văn Tây.

Sau khi trở lại, tử khí trên người Lục Văn Tây đã nhạt đi không ít.

Lúc này Lục Văn Tây hơi ngửa đầu lộ ra chiếc cằm nhọn, đường cong hầu kết dưới ánh trăng chiếu rọi thực lưu sướng sáng bóng. Tầm mắt đảo qua liền thấy Lục Văn Tây không cài hết nút áo nên lộ ra một phần bả vai cùng xương quai xanh, rõ ràng là thân thể nam giới khỏe mạnh nhưng da dẻ lại rất nhẵn nhụi, phần bả vai cũng không có nhiều cơ bắp nên xương quai xanh càng lộ rõ hơn.

Ánh mắt Hứa Trần đảo quanh phần sườn mặt, cổ, bả vai, xương quai xanh của Lục Văn Tây vài vòng mới miễn cưỡng áp chế chính mình thu hồi tầm mắt.


Bộ dáng Lục Văn Tây rất dễ nhìn, Hứa Trần thừa nhận.

Tuy tính cách Lục Văn Tây có chút tùy tiện, đôi khi lại nóng nảy, thế nhưng chung quy vẫn không đến mức làm người ta chán ghét.

Thế nhưng vậy thì sao chứ?

Mệnh định của cậu là vô tình vô ái, cho nên cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không ổn.

Cậu nên khắc chế hơn, bảo trì khoảng cách, cậu là người đoạn tụ, Lục Văn Tây cũng vậy, nên cẩn thận một chút mới đúng, cứ thân mật như vậy, sau này kết hôn Lục Văn Tây làm sao công đạo với chồng mình?

Làm một nam nhân, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cậu hiểu rất rõ.

Sau khi tự kiểm điểm chính mình, Hứa Trần quyết định ngài mai sẽ nói rõ với Lục Văn Tây.

Người nằm bên cạnh lại bắt đầu lẩm bẩm, tựa hồ đang chửi người, phỏng chừng là bị âm thanh cổ nhạc bên ngoài làm ồn, Hứa Trần nghĩ nghĩ một lúc. Nếu đã quyết định thì nên tuân thủ, đã quyết định ngày mai sẽ nói rõ ràng với Lục Văn Tây, hôm nay cứ thôi vậy.

Vì thế Hứa Trần vươn tay cẩn thận kéo tay Lục Văn Tây lên người mình, trở lại tư thế ôm lấy mình vừa nãy.

Lúc này, Lục Văn Tây liền tốt hơn nhiều.

Hứa Trần cũng không còn rối rắm, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác được tay Lục Văn Tây lại sắp dời đi, Hứa Trần cái khó ló cái khôn nắm lấy tay Lục Văn Tây, nắm như vậy thì không sợ trượt xuống nữa.

Phương pháp này không tồi, trong lòng cũng không còn tâm sự, rất nhanh Hứa Trần cũng ngủ say.

Sáng sớm lúc Lục Văn Tây tỉnh lại, Hứa Trần vẫn còn ngủ bên cạnh, nhìn Hứa Trần, lại nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh không khỏi mỉm cười.

Là tay Hứa Trần bao trùm lên tay anh, rõ ràng là Hứa Trần chủ động.

Đồ ngốc này cũng thích anh đi, đúng là muộn tao mà.

Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, anh suất như vậy, Hứa Trần lại là gay, sao lại không thích chứ?

Vì thế anh cũng không ngồi dậy, tiếp tục nằm, để Hứa Trần nắm tay mình, tư thế này rất tốt. Nằm một hồi, cảm giác nhóm Lâm Hiểu đã sắp tới mới dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, tay kia thì chọt chọt mặt Hứa Trần.

Hứa Trần hơi nghiêng đầu, Lục Văn Tiêp tiếp tục chọt, từ trán đến chóp mũi, sau đó là cánh môi.

Hứa Trần dần dần tỉnh lại, mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Văn Tây, Lục Văn Tây lại còn dùng ngón trỏ vuốt môi mình, Hứa Trần cả kinh lùi ra sau né tránh.

Sau đó Hứa Trần nhìn thấy Lục Văn Tây vươn đầu lưỡi liếm ngón tay mình, cũng chính là ngón đã chạm vào môi cậu, mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành a đại bảo bối.”

Lục Văn Tây mỉm cười hệt như hồ ly vừa trộm được thịt, đặc biệt giảo hoạt, có cảm giác thực xấu xa, làm Hứa Trần không khỏi mím môi.

Hứa Trần chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm nổ tung, lỗ tai nháy mắt nóng bừng, vội vàng buông tay Lục Văn Tây, môi run run nói: “Anh đừng như vậy, chúng ta…”

Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Đừng sợ, là nhóm Lâm Hiểu.” Lục Văn Tây cười nói, vươn tay lau bên khóe mắt Hứa Trần một chút rồi nhấc chăn, leo xuống giường.

Hứa Trần lập tức đứng dậy, cậu cũng không tính toán để những người khác nhìn thấy mình nằm trên giường Lục Văn Tây.

Lúc Lục Văn Tây mở cửa để Lâm Hiểu tiến vào, Hứa Trần đã mặc xong quần áo, trấn định ngồi xuống sô pha.

Sau khi vào phòng nhìn thấy Hứa Trần, Lâm Hiểu có chút sửng sốt, thế nhưng không nói gì, chỉ hỏi Lục Văn Tây có muốn trang điểm hay không. Lục Văn Tây đi vào toilet rửa mặt, vừa ra ngoài thì Lâm Hiểu chạy vào rửa tay, sau đó liền thấy vớ cùng quần lót được giặt sạch phơi bên trong.

Vớ cùng quần lót của Lục Văn Tây chưa bao giờ mặt lần thứ hai, đều mặc xong là vứt, càng không có khả năng tự mình giặt.

Đáp án chỉ có một, là đồ của Hứa Trần.

Quan hệ của hai người thực sự thuần khiết a… biết được mình cũng là một trong những đối tượng cần giữ bí mật, Lâm Hiểu có chút mất mác, bất quá cũng hiểu được, dù sao cũng là nghệ nhân, ngay cả Hàn Phàm Minh còn bị gạt, mình chỉ là thợ trang điểm mà thôi.

Lúc trang điểm, Lục Văn Tây nói: “Nghe nói Cát Tân Long biểu diễn kịch nói ở đây, mua vé cho anh đi, hôm nay anh tới xem.”

“Lão đại, anh định qua đó phá à? Đừng a, hình tượng của anh cũng chỉ mới tốt lên một chút.” Lâm Hiểu hoảng sợ, vội vàng nói.

“Trong lòng em anh đây là loại người như vậy à?”

“Đúng vậy.”

Lục Văn Tây trầm mặc một lát mới thở dài giải thích: “Anh muốn tới đó khiêm tốn học hỏi.”

“Ồ! Có cần liên hệ phóng viên không?”

“Không cần, còn phải trốn đám phóng viên đó, chúng ta bí mật tới đó, bằng không lão tiền bối phỏng chừng lại càng chán ghét hơn.”

Lâm Hiểu dừng động tác lại, nhìn chằm chằm Lục Văn Tây hồi lâu, xác định Lục Văn Tây thực sự không phải đang nói đùa mới gật đầu, không tiếp tục trang điểm mà cầm di động giúp Lục Văn Tây đặt vé.

Lục Văn Tây, Hứa Trần, Lâm Hiểu, Tạ Khả, anh Lưu, tổng cộng năm người, mua vé ngay ngày biểu diễn mà vẫn có thể mua được chỗ kế nhau chứng minh số lượng người xem không đông.

Hiện giờ kịch nói đã không được quá nhiều người yêu thích, đặc biệt những vở không có giới thiệu tuyên truyền, đại đa số người xem đều là fan trung thành.


Bởi vì tới gặp lão tiền bối nên hôm nay Lâm Hiểu tạo hình cho Lục Văn Tây khá hiền hòa, còn khá điệu thấp. Áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, đặc biệt chín chắn, bất quá cổ áo cởi bỏ hai nút trên cùng, thoạt nhìn khá thoải mái.

Kiểu tóc cũng không quá khoa trương, chải chuốt thực bình thường, hướng nội, trang điểm trên mặt cũng khá nhẹ, có thể nói là trang điểm như không trang điểm.

Nhóm người xuất phát, anh Lưu đã mượn một chiếc xe công vụ ở trụ sở công ty ở thành phố này, mọi người cùng tới rạp hát.

Trên đường, Lâm Hiểu cùng Tạ Khả không ngừng tâm sự về người bạn mạng mới gặp gỡ của Tạ Khả.

Người bạn kia cũng là người trong giới, cũng muốn làm thợ chụp hình, có thể xem là một thanh niên có tính nghệ sĩ, nhỏ hơn Tạ Khả hai tuổi, nghe nói dáng vẻ nho nhã lịch sự, là một chàng trai ấm áp.

Tạ Khả có một weibo riêng chuyên đăng những bức hình đã chụp, đương nhiên không liên quan tới Lục Văn Tây, đều là những bức ảnh chụp thường ngày cùng đời sống cá nhân. Hai người follow nhau, sau đó thêm bạn wechat.

Bên nam tự mình mở một phòng chụp ảnh, chuyên chụp ảnh nghệ thuật, chính là cái loại sờ hoa sờ cỏ, nghiêng góc bốn mươi lăm độ ngắm nhìn mặt trời ưu thương hoặc ngọt ngào đáng yêu này nọ.

Nghe nói Tạ Khả tới đây liền hẹn ra gặp mặt, để đảm bảo an toàn, Tạ Khả còn kêu Hứa Trần đi chung, nói là em trai mình. Hứa Trần có thể xem là vệ sĩ chuyên nghiệp, suốt quá trình chỉ im lặng ăn uống, hoàn toàn không nói câu nào.

“Tiểu Trần Trần đoán mệnh chuẩn thực a, em thực sự có đào hoa! Kia không phải chị sẽ kết hôn muộn thật sao?” Lâm Hiểu nhịn không được cảm thán.

“Chưa mà, vẫn chưa xem bát tự.” Tạ Khả lập tức phản bác, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Chị thấy em có ấn tượng rất tốt về người ta a, lại còn không chịu nhận.”

“Ấn tượng tốt thì tốt thật, thế nhưng có thành hay không là chuyện khác, hơn nữa em còn phải theo lão đại chạy tới chạy lui khắp nơi.”

Nghe vậy, Lục Văn Tây lập tức chen vào: “Đừng nói cứ như anh chậm trễ hôn nhân đại sự của mấy đứa.”

“Lão đại, anh có thể nói cho em biết cái bồn tắm lớn trong phòng anh làm sao lại vỡ nát như vậy không?” Lâm Hiểu xoay qua hỏi.

Buổi sáng lúc vào toilet, lực chú ý tập trung vào tất cùng quần lót nên không chú ý tới bồn lắm, tới lúc Lục Văn Tây nói phải đền tiền mới chú ý, quả thực là chẳng khác nào bị pháo oanh tạc.

“À… anh bị ngã.” Lục Văn Tây thờ ơ nói.

“Nói như anh thì chẳng khác nào anh tông nhau với xe tăng, kết quả là xe tăng nát bét, anh thì không có việc gì.” Lâm Hiểu nhịn không được phản bác.

“Không thể không nói với em.” Lục Văn Tây nói xong thì thở hắt một hơi, bộ dáng có vẻ rất nghiêm trọng.

Lâm Hiểu lập tức chấn chỉnh tinh thần, chăm chú lắng nghe.

“Sức mạnh thần bí của anh vừa được giải trừ phong ấn, hiện giờ là thời kỳ đầu, anh vẫn chưa thể khống chế được…” Lục Văn Tây nói.

Lâm Hiểu lập tức liếc trắng cả mắt, không thèm hỏi nữa.

Tới rạp hát, lúc tiến vào trong thì người vẫn chưa tới nhiều, Lục Văn Tây đi tới chỗ ngồi, lấy di động ra lướt weibo chờ đợi.

Weibo Béo Mạc Mạc phát hôm qua vẫn là đầu đề, qua một đêm mà nhiệt độ vẫn chưa giảm, ngược lại lại ngày càng nhiều người chú ý. Câu ‘Lục Văn Tây, em muốn tạo xì căng đan với anh’ ghép thành hình, còn có xu thế trở thành ngôn ngữ lưu hành.

Bất quá đại đa số thì đổi thành ‘nam thần, em muốn tạo xì căng đan với anh’, giống như một câu nói dí dỏm để biểu đạt tình yêu hoặc trêu đùa.

Kết quả này thực sự làm Lục Văn Tây kinh ngạc, quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Lướt xem những tin khác, quả nhiên chuyện anh cùng Bạch Đẳng Nhạn follow nhau cũng bị chú ý, bất quá vị trí không cao, thuộc trạng thái không nóng không lạnh.

Những người này nhàm chán cỡ nào vậy? Ngay cả chuyện này cũng chú ý?

Hiện giờ trên weibo, chuyện Lục Văn Tây diễn xuất kém đã dần dần cho qua, nhóm dân mạng đã quên đi chuyện cũ, từ antifan chuyển thành fan, tình huống này thực sự không tồi.

Đợi khoảng mười phút, Lâm Hiểu cùng Tạ Khả vẫn còn tám chuyện về chàng thợ chụp ảnh kia, Lục Văn Tây liếc mắt nhìn một vòng rạp hát, trái tim có chút lạnh lẽo.

Nếu là thần tượng đang nổi biểu diễn thì vé bán ra sẽ gấp mấy chục lần, thậm chí là gấp trăm, hơn nữa còn có thể sẽ không mua được vé, phải kiếm từ chợ đen.

Thế nhưng kịch nói thì không được yêu thích nhiều, cho dù người biểu diễn là nghệ thuật gia thế hệ trước, cho dù là ngày nghỉ lễ thì số lượng khán giả vẫn không đông.

Là vở Tiệm Trà kinh điển nhất.

Tham gia biểu diễn không chỉ có nghệ thuật gia lão làng Cát Tân Long mà còn vài vị khác, có lẽ là vì tình yêu đối với nghệ thuật kịch nói nên cho dù nhìn thấy khán đài vắng vẻ vẫn vô cùng nhập tâm.

Đây là lần đầu tiên Lục Văn Tây xem kịch nói, theo động tác của từng diễn viên, vị trí, vẻ mặt đến lời kịch, Lục Văn Tây đều quan sát thực cẩn thận, cảm xúc cũng biến động theo nội dung vở kịch, có vài lần bị diễn xuất của các vị tiền bối rung động.

Tuổi tác không phải thứ tôn trọng.

Thứ đáng giá nhất là trải nghiệm nhân sinh, kinh nghiệm cùng diễn xuất mà bọn họ tích lũy được.

Ban đầu thấy Cát Tân Long phê bình mình, cảm giác đầu tiên của Lục Văn Tây là không phục.

Một ông già lai lịch không rõ đột nhiên chỉ đích danh mình mà mắng, bệnh thần kinh chắc? Tự quản việc nhà mình đi, về nhà dạy bảo đám con cháu nhà mình không phải tốt hơn sao?

Thế nhưng hiện giờ Lục Văn Tây đột nhiên hiểu ra.


Nếu một ngày nào đó chết đi, như vậy ấn tượng cậu lưu lại trong lòng mọi người chỉ là một thiếu gia bất cần đời không có tác phẩm nào để đời.

Đó không phải kết cục mà anh muốn.

Anh không cần lưu danh thiên cổ, chỉ muốn không để tiếng xấu muôn đời.

Hình tượng của mình phải do chính mình tẩy trắng, anh chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình để chứng minh bản thân.

Dần dần rạp hát bắt đầu đột nhiên đông người hơn, còn có người đi tới đi lui trên khán đài, ánh đèn loáng thoáng không ngừng.

Lúc này Lục Văn Tây mới hồi phục tinh thần, biết mình có lẽ đã bị fan phát hiện, sau đó truyền tin cho nhau, sau khi mở màn thì bắt đầu lục tục chạy tới.

Có chút ồn ào.

Lục Văn Tây nhìn trái nhìn phải, chú ý có không ít người đang nhìn mình, vì thế nâng tay đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng, sau đó khán đàn im lặng hơn rất nhiều.

Anh cũng an tĩnh trở lại, tiếp tục xem biểu diễn.

Lục Văn Tây chống cằm, thấp giọng hỏi Hứa Trần ngồi bên cạnh: “Em cảm thấy thế nào?”

“Công việc của anh chính là cái này à?”

“Tương tự vậy, bất quá việc của anh cần camera quay lại rồi phát lên truyền hình, cùng loại với phim điện ảnh mà em xem.”

“Tôi đột nhiên hiểu một điều.”

“Anh lợi hại à?”

“…” Hứa Trần không đáp, liếc nhìn Lục Văn Tây một cái rồi tiếp tục xem biểu diễn.

Lục Văn Tây cũng không nói thêm gì nữa, cũng tiếp tục xem.

Buổi diễn kết thúc, trải qua mấy tiếng biểu diễn, lúc đoàn kịch cúi đầu cám ơn thì rạp hát đã ngồi chật kín người.

Lúc này khán đài bắt đầu ầm ĩ, Lục Văn Tây thấy lại sắp hỗn loạn thì lập tức đứng dậy vỗ tay. Ngay sau đó đoàn đội của anh cũng làm theo, những người xem khác cũng lục tục vỗ tay, đây mới là lời khẳng định cao nhất.

Sau khi tan cuộc, Lục Văn Tây được đoàn đội hộ tống khó khăn đi vào hậu trường, lúc tiến vào thì nghe thấy Cát Tân Long lớn tiếng mắng: “Cậu ta tới đây thì tôi phải đi gặp à? Tôi không đi! Việc gì tôi phải nể mặt chứ?”

“A…. cháu tới rồi đây.” Lục Văn Tây cười ha hả đi vào hậu trường, khoát tay với người bên cạnh, ý bảo họ ra ngoài trước.

Cát Tân Long quay đầu lại nhìn Lục Văn Tây, biểu tình vẫn lộ rõ bất mãn: “Cậu vào đây bằng cách nào? Tới làm gì?”

“Xoát mặt vào, khiêm tốn tới xin thỉnh giáo.”

“Tôi không có gì để dạy cậu cả.”

“Lão tiền bối, vậy là ngài không đúng rồi.” Lục Văn Tây vẫn bình tĩnh cười tủm tủm tiến vào, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Nếu ngài phê bình diễn xuất của cháu không đủ thì nên phụ trách, đúng không? Cháu thực nguyện ý được ngài dạy bảo, hôm nay đặc biệt chân thành tới đây a. Tuy không mời mà tới có chút không lễ phép, lại còn tới tay không, thế nhưng cháu thực sự rất thành tâm, không bằng chúng ta đi uống trà tâm sự, được không ạ?”

Cát Tân Long cao thấp đánh giá Lục Văn Tây, không ăn mặt lòe loẹt, rất quy củ, thái độ cũng không có gì không ổn.

Kỳ thực Cát Tân Long tức giận như vậy cũng vì bị fan Lục Văn Tây công kích nên chán ghét lây, có thể nói là giận chó đánh mèo.

Thấy Lục Văn Tây khách khí như vậy, Cát Tân Long do dự một hồi mới lạnh giọng hỏi: “Cậu cũng biết uống trà?”

“Mẹ cháu là người Quảng Đông, mỗi ngày đều thích uống trà, ăn điểm tâm này nọ đều phải có trà kèm theo. Hơn nữa vừa nãy ngài đã uống ước trắng nửa ngày rồi, cũng nên uống chút trà thực.”

Nghe đến đó, Cát Tân Long rốt cuộc mỉm cười: “Này mà cậu cũng nhìn ra được?”

“Cháu xem rất cẩn thận.”

Cát Tân Long nhìn nhìn những người khác ở xung quanh, sau đó quyết định: “Đi, để tôi nói cho cậu biết cái gì là diễn xuất!”