Mạng Không Còn Lâu

Chương 132




Lúc Lục Văn Tây và Hứa Vọng qua tới, Hứa Trần đang bị nhóm trưởng bối nhà họ Hứa dây dưa, lôi kéo hỏi này hỏi kia, giọng điệu không hề khách khí, vẫn là cái giọng bề trên.

Trong mắt bọn họ, Hứa Trần chính là con cháu, còn không có chỗ dựa ở trong nhà.

Vì thế bọn họ chính là chỗ dựa của Hứa Trần.

Hứa Trần phải dựa vào bọn họ, phải tôn trọng bọn họ, nghe lời bọn họ.

Bọn họ là bậc trưởng bối, không có việc gì phải cảm thấy hổ thẹn.

Hứa Trần không thèm để ý tới bọn họ, cầm gia phả muốn nhanh chóng quay trở lại, cậu sợ cơ thể Lục Văn Tây xảy ra vấn đề.

Nhưng nhóm trưởng bối không chịu buông tha làm Hứa Trần thật sự nhịn không được. Cậu vừa mới phản bác một câu thì bị chú ba Hứa gõ đầu một cái, đang định xuất bản lĩnh chống cự thì Lục Văn Tây tới.

Mọi người lúc này đang đánh giá Lục Văn Tây và ảnh thu nhỏ Hứa Vọng trên vai Hứa Vọng, tình cảnh khá lúng túng.

Hứa Vọng thấy nhóm hậu bối thì ho khan một tiếng: "Gia phả tạm thời không cần, hậu bối máu tế trời theo ta vào từ đường tổ tiên."

Nói xong, Lục Văn Tây với tư cách là "phương tiện giao thông" liền tiến vào từ tường tổ tiên, Hứa Trần lập tức bỏ qua những người khác, cũng vào theo.

Sau khi bọn họ vào trong, Hứa Liễm nhịn không được hỏi: "Cha, ảnh thu nhỏ kia là ông tổ Hứa Vọng thật à?"

Chú ba Hứa trả lời: "Thuật ảnh thu nhỏ thì cha có nghe nói qua, có điều thất truyền lâu rồi, huống chi còn giữ được ngàn năm. Nếu là ông tổ Hứa Vọng thì làm được cũng không kỳ quái. Tiêu Vân Mặc trở về vì muốn tìm ông tổ, lúc này thật sự đã tìm được rồi. Xem ra Tiêu Vân Mặc đã bị trấn áp."

"Này... hơi khó tin đấy. Có cần nghiệm chứng một chút không, liệu có khi nào là Tiêu Vân Mặc hay Hứa Trần đang diễn trò không?"

"Xem thử thế nào." Chú ba Hứa cũng cảm thấy mọi việc diễn ra hôm nay thực khó tin, tự nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Sau khi tiến vào từ đường tổ tiên, Hứa Vọng nhảy xuống dập đầu với tổ tiên, tiếp đó cùng Hứa Trần ngồi trên đệm cói, bắt đầu trò chuyện.

Hứa Vọng hỏi chuyện của Hứa Trần mấy năm nay, nghe thấy những gì Hứa Trần phải trải qua thì tức giận tới nổi trận lôi đình, cơ thể không lớn nhưng âm thanh rất rõ ràng, có thể nhận ra hắn đang gầm thét.

"Một đám ngu, phí của trời, nhà họ Hứa đang yên lành lại bị đám ngu này phá hoại cho lụn bại thế này!" Hứa Vọng mắng to một hồi lâu mới nguôi giận.

"Tôi vốn không muốn tới lui với bọn họ, hôm nay là bị ép phải trở về." Hứa Trần nói.

"Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ nản lòng thoái chí. Có điều ngươi đừng tức giận, ngươi có máu tế trời không phải bi ai, là ông trời quan tâm ngươi, ngươi có được tư chất tốt nhất thiên hạ, có dòng máu quý giá nhất. Sau này ngươi có thể bái ta làm thầy, ta sẽ truyền dạy toàn bộ sở học suốt cuộc đời mình cho ngươi, không để nhà họ Hứa này lụn bại, cũng không lãng phí dòng máu tốt này."

Hứa Trần nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời.

Suốt mấy ngày nay Hứa Trần nhiều lần căm hận mình quá vô dụng, không bảo vệ tốt Lục Văn Tây, để Lục Văn Tây phải chịu khổ nhiều như vậy. Nếu cậu lợi hại một chút, nói không chừng Lục Văn Tây đã không khổ sở như vậy, cha Lục mẹ Lục cũng không đau lòng tới vậy.

Hiện giờ Hứa Vọng muốn nhận cậu làm đồ đệ, này quả thực là bất ngờ lớn nhất, cậu đương nhiên muốn học!

Hứa Trần chưa bao giờ cảm thấy mình kém hơn người khác, cố tình lại phải chịu đãi ngộ không công bằng, không thể nào kể rõ được nỗi đau trong lòng cậu. Cậu tin tưởng nếu mình được học thì nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn người khác.

Ít nhất, sẽ không tiếp tục cam chịu như vậy.

"Đương nhiên là muốn rồi." Hứa Trần trả lời, đồng thời cũng nghiêm túc quỳ trước mặt Hứa Vọng, thái độ rất nghiêm chỉnh.

"Tốt lắm, từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ của ta, ảnh thu nhỏ này là ta để lại trước khi chết, có một phần hồn phách của ta bị phong ấn trong mộ, cần phải có hậu bối sở hữu máu tế trời tới cúng tế mới có thể hóa giải. Ngươi chính là người đầu tiên, sau này ngươi cũng sắp xếp truyền thừa như vậy, biết không?"

"Đồ nhi đã biết."

"Ừm, ảnh thu nhỏ của ta có thể tồn tại mười năm, trong mười năm này ta sẽ ở bên cạnh dạy dỗ ngươi..." Hứa Vọng nói tới đây thì đột nhiên bị Lục Văn Tây ngắt ngang.

"Mỗi ngày đều làm bóng đèn?" Lục Văn Tây kinh ngạc hỏi, có chút không chào đón.

Hứa Vọng lúng túng ho một tiếng: "Ta có thể tiến vào trong cây quạt, có việc cứ gọi ta là được."

"Đồ nhi đã biết." Hứa Trần một lần nữa trả lời, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu để Lục Văn Tây ngoan một chút. Kết quả Lục Văn Tây sáp tới hôn cậu một cái, làm tai Hứa Trần đỏ bừng.

Sau đó Hứa Vọng lại thông báo thêm vài chuyện, Lục Văn Tây cảm thấy nhàm chán nên đi qua một bên gọi điện thoại cho người nhà báo bình an, báo cho bọn họ biết mình không sao.

Lục Vũ Thương vì lo lắng mà phải xác định rất nhiều lần, Lục Văn Tây kiên nhẫn trả lời, an ủi bọn họ vài câu, nói rằng không bao lâu nữa mình sẽ về.

Sau khi cúp máy thì gọi cho Viên Dã Phú, từ báo bình an phát triển thành mắng nhau. Đây là một quá trình thần kỳ, mắng một hồi thì bọn họ cũng quên mất vì sao mình lại mắng đối phương.

Có khả năng đây chỉ là một hình thức ph,át tiết sự háo hức đi?

Nói chuyện điện thoại xong, hai thầy trò cũng nói chuyện tạm ổn, tựa hồ đang chuẩn bị gọi những người khác của nhà họ Hứa vào.

Lục Văn Tây xung phong nhận việc truyền lời, đi ra gọi chú ba Hứa ở bên ngoài: "Nè! Ờ ông đó, thông báo người nhà họ Hứa bọn ông một chút, ảnh thu nhỏ của ông tổ đã được phá giải phong ấn, mau tới đây gặp tổ tiên."

Nói xong thì quay trở vào trong.

Lục Văn Tây không phải người nhà họ Hứa, đối với người đã bắt nạt tướng công nhà mình, hiển nhiên không thể có thái độ tốt.

Sau đó thì chờ xem.

Không bao lâu sau, nhóm người nhà họ Hứa tiến vào từ đường tổ tiên.

Từ đường nhà họ Hứa rất lớn, tính cả gian trong gian ngoài thì vẫn đủ để mọi người đứng.

Lục Văn Tây nhìn thoáng qua, chỉ có nam giới tới, không có nữ giới, phỏng chừng cũng là một loại quy tắc. Lục Văn Tây không để ý, chỉ đứng ở bên cạnh quan sát.

Hứa Trần thì ngồi ở vị trí chính giữa, trên vai chính là Hứa Vọng.

"Đám ngu các ngươi, cho các ngươi một thiên tài, thế mà suýt chút nữa các ngươi đã nuôi phế! Gia nghiệp nhà họ Hứa sẽ lụn bại trong tay đám giá áo túi cơm các ngươi! Đám các ngươi đội bô mà lớn lên đấy hả?" Hứa Vọng chỉ đám trưởng bối nhà họ Hứa mắng chửi một trận, căn bản không quan tâm tới chuyện có cả nhóm hậu bối đang ở đây, làm nhóm trưởng bối mất hết mặt mũi.

"Còn lấy máu nuôi quỷ, các ngươi đúng là có tiền đồ quá mà, chuyện gì cũng dám làm, bị cắn trả mới chịu thu tay lại, cả một đám lòng lang dạ sói! Cũng mệt cho các ngươi làm ra được chuyện như vậy." Hứa Vọng mắng xong thì vung tay lên tát một cái.

Kết quả trong phòng vang lên âm thanh tát rõ rệt, hiển nhiên cái tát kia thật sự đánh vào mặt đám người, âm thanh còn không nhỏ.

Mấy ông cụ bị đánh tới lảo đảo, vị lớn tuổi nhất bị tát tới khóe miệng ứa tơ máu.

Lúc này chú ba Hứa không cam lòng đứng lên nói: "Ai biết thân phận của ông là thật hay giả chứ? Ai biết có phải ác linh tới quấy phá hay không?"

Hứa Vọng bật cười: "Ơ hay, xương cứng nhỉ, không tin ta à?"

Nói xong, Hứa Vọng ngoắc tay một cái với chú ba Hứa, chú ba Hứa ù ù cạc cạc tiến tới hai bước, sau đó nghe thấy tiếng gì đó ngã xuống đất. Quay đầu nhìn lại thì thấy cơ thể mình ngã nhào xuống.

Cơ thể, hắn có thể thấy cơ thể mình?!

Rất nhanh sau đó, chú ba Hứa phát hiện mình đã biến thành hồn phách, còn xuất ra khỏi cơ thể!

"Quỳ xuống!" Hứa Vọng ra lệnh. Linh hồn chú ba Hứa lập tức quỳ xuống.

Hứa Vọng bắt đầu lải nhải lôi tổ huấn nhà họ Hứa ra mắng chú ba Hứa, chú ba Hứa gấp gáp hốt hoảng nhận sai: "Ông tổ, con sai rồi, ông tổ cho con về lại đi."

Bọn họ đều là thầy bắt quỷ, tự nhiên hiểu rõ hồn phách rời khỏi xác quá lâu sẽ không thể quay về được nữa. Nếu linh hồn chú ba Hứa không quay trở về thì chốc nữa sẽ chết thật, hoặc là cho dù về được thì linh hồn cũng bị khó chịu, không thể hoàn toàn dung hợp.

Bản lĩnh có thể làm linh hồn người ta thoát xác như vậy, tất cả bọn họ đều biết.

Nhưng trong tình huống người đó là thầy bắt quỷ lại trong trạng thái vô thức xuất hồn như vậy, ngoại trừ ác linh thì chỉ có thầy bắt quỷ có bản lĩnh thật sự mới làm được.

Thầy bắt quỷ có bản lĩnh này, trong số mấy năm gần đây thì không có được bao nhiêu người.

Lúc này chú ba Hứa đã nhận vị tổ tông này.

Hứa Vọng phất tay một cái, linh hồn chú ba Hứa quay trở về trong cơ thể, sau khi đứng dậy thì phải có Hứa Liễm đỡ mới có thể đứng vững vàng.

Lục Văn Tây vẫn ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, xem tới đây thì cười híp mắt hỏi: "Nếu đã xác nhận là tổ tiên, gặp mặt có phải nên dập đầu nhận thân không?"

Một người ngoài đột nhiên lên tiếng như vậy làm nhóm người nhà họ Hứa không vui, vì vậy lập tức hỏi: "Cậu là ai?"

"À, tôi là nhà của Hứa Trần." Lục Văn Tây trả lời. [nhà trong nhà tui, cách gọi vợ]

Đáp án này... không được ổn thỏa cho lắm, từ này do Lục Văn Tây nói ra có chút là lạ. Cố tình Hứa Trần nghe xong lại bị chọc cười, đôi mắt cong cong liếc nhìn Lục Văn Tây, không hề trách móc, ngược lại còn cảm thấy Lục Văn Tây đáng yêu.

Người nhà họ Hứa khá hiểu Hứa Trần, đã rất lâu rồi không thấy Hứa Trần cười.

Lúc đầu là khóc lóc van xin, sau đó là phẫn nộ, tiếp đó nữa là chết lặng, giống như người gỗ, chẳng có chút thú vị nào. Lúc này nhìn thấy Hứa Trần mỉm cười thì không khỏi làm người ta kinh ngạc, trong nửa năm này Hứa Trần thật sự đã thay đổi không ít.

Chỉ là... sở thích long dương này, lúc này không biết có nên nói hay không.

Lục Văn Tây nói tiếp: "Mấy người không phải có quy củ à? Tới gặp tổ tiên phải dập đầu, bây giờ Hứa Trần chính là đồ đệ thân truyền của lão tổ tông, tính ra cũng phải là tổ sư gia của mấy người đi? Vai vế rất cao, mấy người gặp tổ sư gia cũng phải dập đầu. Cũng không làm khó các người, mỗi người tới trước mặt hai người bọn họ dập đầu ba cái là được rồi."

Nói xong anh quay sang hỏi Hứa Vọng: "Lão tổ tông, ngài nói coi có đúng không?"

Hứa Vọng khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Đúng là vậy."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một vị lớn tuổi nhất bước ra thỏa hiệp, bảo nhóm con cháu mang đệm cói tới, dựa theo vai vế trong nhà tiến hành dập đầu với Hứa Vọng và Hứa Trần.

Hứa Trần vẫn rất bình tĩnh, được bọn họ dập đầu cũng không căng thẳng, ngược lại thản nhiên tiếp nhận, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cậu vẫn chưa hài lòng, từ ngày bị đối xử như vậy, cậu đã quyết định nhất định phải để những người này phải trả cái giá thật đắt, trước khi mấy lão già này qua đời.

[hết 132]