Lúc thực sự bắt đầu hút số hoa văn trong linh hồn, Lục Văn Tây mới biết nó khó chịu cỡ nào.
Cảm giác đau khổ này rất khó diễn tả bằng lời, không phải cơ thể bị tổn thương, cũng không phải vết thương thực tế, nhưng nó rất đau, cho dù nói là đau như lột da rút xương cũng không quá đáng. Trong cơ thể có thứ gì đó bị hút ra, thứ đó còn có thể phản kháng, xé toạt linh hồn của anh.
Giống như đang cố gắng xé đi một miếng thịt trên cơ thể vậy, nhưng miếng thịt đó không muốn rời khỏi anh, cảm giác đau nhức kéo dài làm anh đau đớn muốn ngất đi.
Làm phẫu thuật còn được gây mê, anh thì không thể, anh cần nhờ vào ý chí để kiên trì, phải giữ vững tỉnh táo.
Anh gào thét tới khàn giọng, cổ họng vốn đã không khỏe hiện giờ lại càng khó chịu hơn, may mắn là trước đó đã thiết lập trận pháp cách âm, bằng không sẽ bị cho là hiện trường án mạng mất.
Lục Văn Tây đau đớn lăn lộn dưới đất, nước mắt vô thức trào ra, anh không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn theo phản ứng s,inh lý mà chảy ra.
Móng tay giống như bị gãy lìa, phần gãy cắ,m vào trong da thịt, chảy máu, nhưng anh không cảm thấy quá nhiều đau đớn.
Lục Văn Tây còn có tâm trạng cười nhạt: "Sinh con có... đau đớn như thế này không?"
Không ai trả lời, bốn người đều đang tập trung bày trận, luôn quan sát tình huống của Lục Văn Tây.
Hứa Trần đau lòng tới run rẩy, bị Nam Cung Thạc đẩy ra ngoài, sợ Hứa Trần lo Lục Văn Tây khó chịu mà quấy nhiễu. Hứa Trần cũng hiểu nên không giãy giụa, đứng ngoài cửa chờ đợi.
Đứng bên ngoài thì không thể nghe thấy âm thanh gì, Hứa Trần mờ mịt nhìn chằm chằm bức tường đối diện, mặt không biểu cảm, gần như đã chết lặng.
Nếu như mất đi Lục Văn Tây thì sẽ tan vỡ sao?
Có lẽ sẽ không, chỉ là lòng như tro tàn, cũng sẽ không bao giờ vui vẻ được nữa.
Sẽ sống sót sao?
Không biết...
Hai vị trưởng bối mà Nam Cung Thạc nhờ tới lần này là người đức cao vọng trọng của gia tộc Nam Cung, kinh nghiệm rất phong phú, bọn họ nghiên cứu ra phương pháp phân tách tử khí trên người Lục Văn Tây từng chút một.
Nam Cung Thạc nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây trở nên dữ tợn, sau đó bắt đầu mơ hồ nói: "Cút đi... đám tạp chủng."
Ba người lập tức hiểu được là chuyện gì, một ông lão rút ra một lá bùa, trầm giọng quát: "Ác linh tan đi."
Nói xong thì ném bùa, lá bùa chuẩn xác dính vào trán Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây rơi vào cơn phẫn nộ điên cuồng, miệng vẫn tiếp tục mắng: "Đám tạp chủng, đối xử với ta như vậy, ta phải giết bọn ngươi!"
Các vị trưởng bối Nam Cung lẩm nhẩm, một sợi xích khóa hồn yên lặng quấn lấy chân Lục Văn Tây.
"Rồng đã chết, đám chó hoành hành, thiên hạ suy vong!" Lục Văn Tây vẫn còn đang mắng, âm thanh phẫn nộ tới phát run.
"Tiêu Vân Mặc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Trưởng bối Nam Cung đột nhiên hỏi.
"Ta muốn đích thân hỏi, vì sao lại phụ ta?"
"Người ngươi muốn hỏi sớm đã qua đời rồi."
Nghe thấy người đó đã chết, Lục Văn Tây có một chút thả lỏng, ba người lập tức túm lấy thời cơ, cố gắng hút ra.
Kết quả, Lục Văn Tây đột nhiên kiên định nói: "Hắn phụ ta, ta sẽ hủy đời này!"
Dứt lời, tử khí quanh người Lục Văn Tây nhanh chóng thu lại, nháy mắt tiến vào cơ thể Lục Văn Tây.
"Nguy rồi!" Một ông cụ hô một tiếng, cùng hai người khác cố gắng tăng tốc, nhưng không kiên trì được một phút thì cơ thể đã bị đánh văng ra ngoài, đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Nam Cung Thạc vội vàng chạy tớ đỡ hai vị trưởng bối, lo lắng hỏi: "Ông nội, anh ta... hết cách cứu rồi sao?"
Ông cụ đứng dậy, đi tới kiểm tra linh hồn của Lục Văn Tây, thấy hoa văn bắt đầu ăn mòn linh hồn Lục Văn Tây với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ông thở dài một hơi: "Không hút ra được, chúng ta đã chọc giận Tiêu Vân Mặc."
"Người Tiêu Vân Mặc muốn hỏi là ai?" Nam Cung Thạc hỏi: "Nếu Tiêu Vân Mặc đạt được ý nguyện thì có tự động từ bỏ thân thể Lục Văn Tây không?"
"Người hắn muốn hỏi có lẽ là Hứa Vọng, Hứa Vọng là chủ nhân của Tiêu Vân Mặc, có tình nghĩa mấy chục năm. Sau khi thầy bắt quỷ chúng ta chết đi đều phải đi luân hồi rất nhanh, sợ các thầy bắt quỷ khác bắt được rồi khống chế, vì thế Hứa Vọng có lẽ đã đi luân hồi mấy đời rồi."
"Vậy có thể tìm luân hồi chuyển thế của Hứa Vọng không?"
"Biển người mờ mịt, phải tìm bao lâu đây? Cho dù tìm được, hắn đã chuyển thế thì nhớ được gì chứ?"
Đột nhiên Nam Cung Thạc không thể nói nên lời, không dám nói chuyện với Hứa Trần, cảm thấy Hứa Trần nhờ mình nhưng mình đã làm hỏng chuyện. Nam Cung Thạc cắn môi, tiếp tục kiểm tra cơ thể hai vị trưởng bối, xác định không sao mới yên tâm.
Mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt Nam Cung Thạc có hơi né tránh, ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được gì, Hứa Trần chỉ nhỏ giọng "ò" một tiếng rồi đi vào trong, hành lễ với hai vị tiền bối xong thì bước tới kiểm tra tình huống của Lục Văn Tây.
Sau khi nhìn thấy tình trạng linh hồn của Lục Văn Tây, Hứa Trần không có chút dao động nào, chỉ ôm lấy Lục Văn Tây, bế anh vào phòng ngủ, để anh nghỉ ngơi.
"Hứa Trần... cậu...." Nam Cung Thạc ấp úng.
"Không sao."
"Vậy ông định thế nào?"
"Tôi đã từng lập lời thề, đời này sẽ không yêu ai, là tự tôi không nhịn nổi hấp dẫn, đã động lòng, vì thế phải tự gánh vác." Hứa Trần nói xong thì cười khổ một tiếng: "Không sao đâu, cậu về đi, tôi biết mọi người đã cố hết sức rồi."
"Ừm." Nam Cung Thạc đồng ý, sau khi thuật lại những lời Tiêu Vân Mặc đã nói trước đó thì cũng trưởng bối nhà mình rời đi.
Chờ bọn họ đi cả rồi, Hứa Trần đi tới phòng ngủ phụ, từ hành lý lấy ra ống tiêm mà Doãn Hàm Vi mua giúp mình, vụng về cắm kim vào mạch máu, tự rút ra một ống máu.
Cậu từng thề rằng đời này mình sẽ không yêu ai, cũng sẽ không tự dưỡng ác linh.
Nhưng bây giờ vì Lục Văn Tây, cậu phải vi phạm cả hai lời thề, cậu dự định nuôi dưỡng ác linh, sau khi Tiêu Vân Mặc chiếm lấy cơ thể Lục Văn Tây thì phải nghe theo hiệu lệnh của cậu, sau đó nghĩ cách để Tiêu Vân Mặc cút ra khỏi cơ thể Lục Văn Tây.
Hứa Trần rót máu vào chén, cảm thấy hơi lạnh nên mặc thêm áo khoác lên người rồi đi tới phòng ngủ, để Lục Văn Tây ngồi dậy một chút, sau đó múc từng muỗng máu đút cho Lục Văn Tây uống.
...
Lúc Lục Văn Tây tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện xung quanh là một màu đen kịt, trời đã tối rồi.
Anh muốn ngồi dậy nhưng cảm thấy cơ thể đặc biệt đau nhức, vì thế mò mẫm nhấn nút đèn ngủ, anh xác định mình đã bật công tắc rồi nhưng không hề nghe thấy tiếng tách quen thuộc, cũng không thấy ánh sáng.
Lục Văn Tây cảm thấy bất an, cố gắng gọi: "Hứa Trần? Hứa Trần..."
Không có cảm giác, anh chỉ biết hình như mình bị nhốt rồi, không thể động đậy, anh không có cảm giác, chỉ có thể thông qua mò mẫm, dựa vào kinh nghiệm để phán đoán là Hứa Trần đang ôm mình.
"Hứa Trần, bây giờ là ngày hay đêm vậy?" Lục Văn Tây hỏi.
Không nghe thấy đáp án.
"Là em không trả lời hay anh không nghe thấy vậy?"
Vẫn không có đáp án.
"Anh còn nói chuyện được không? Nếu em có thể nghe thấy thì cản anh lại nhé, anh muốn đưa tay lên." Nói xong, Lục Văn Tây giơ tay lên nhưng bị cản lại.
"Ồ... có thể nói chuyện... vậy là anh không nghe được à? Cũng không thể nhìn thấy? Xúc giác cũng không quá nhạy bén nữa, vị giác cũng mất, ngửi không thấy mùi, anh... bây giờ vẫn còn trong cơ thể anh không?" Anh hỏi, sau đó lại cười khổ: "Có hay không thì có gì khác biệt chứ."
Vẫn không thể nghe thấy gì, giống như đang cô độc một mình vậy, Lục Văn Tây cảm thấy tuyệt vọng, thực muốn khóc nhưng sợ Hứa Trần lo lắng nên cố nhịn xuống.
Một lát sau thì miệng bị hé mở, hình như có thứ gì đó được đút vào, anh không kịp phản ứng nên bị sặc, ho hơn nửa ngày mới ổn lại.
Hình như có người vuốt lưng giúp anh, anh cảm thấy tốt hơn một chút, người nọ lại tiếp tục đút anh ăn, anh không cảm nhận được là thứ gì, thử nhấm nháp thì phát hiện là nước liền trực tiếp nuốt xuống.
Một lát sau thì bắt đầu cho anh ăn cơm, hình như là cháo, anh cũng ăn hết.
Cơm nước xong thì bình ổn trở lại, Lục Văn Tây cứ vậy nằm trên giường, đã không còn lý tưởng nhân sinh nữa, thật sự là một con cá mặn, cứ nằm yên ở đó không nhúc nhích, không gây thêm phiền phức cho người khác.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng, nếu bây giờ ba ba ba thì có lên đỉnh được không?
...
Thật ra tính tình của Hàn Dục không tốt lắm, cũng nhờ vào mấy năm nay khổ luyện.
Khi thấy nhà họ Cố dẫn theo một đám ác linh trực tiếp tới nhà mình, vẻ mặt bất thiện nhìn mình, Hàn Dục cảm thấy có hơi khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười lịch thiệp căn bản nhất, híp mắt hỏi: "Các vị tới đây là muốn so tài à?"
"Không phải ông buôn bán tin tức à, muốn nhờ ông nghe ngóng một chuyện." Nói chuyện là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, trông khá quen mặt, mũi như mũi ưng, tướng tá thì chỉ có thể coi như bình thường.
"À, tới ủng hộ hả, như vậy thì dễ bàn rồi, phô trương lớn như vậy làm gì, thực dọa người mà." Hàn Dục nói rồi chỉ sô pha: "Ngồi đi, tôi pha cà phê cho mọi người nhé?"
"Không cần, bọn tôi chỉ tới hỏi một chuyện, hỏi xong sẽ đi ngay."
"À, vậy được rồi, hỏi đi."
"Nhà họ Cố bọn tôi có một hậu bối mất tích, ông có biết tung tích của nó không?"
"Không biết là vị nào?" Hàn Dục nghi ngờ hỏi.
Người trẻ tuổi đưa ra một tấm hình cho Hàn Dục xem, người đàn ông trong hình cũng có mũi ưng, trên mặt có vết bớt, khí chất rất hung ác, là loại liếc nhìn một cái đã biết không phải người tốt lành gì.
Hàn Dục nhìn hình chụp, bên cạnh còn có tên và tuổi tác, hắn gật đầu nói: "Được, tôi sẽ lưu ý giúp mọi người, sau khi điều tra rõ ràng thì sẽ gọi điện thoại nhé?"
"Được, phía sau hình chụp có số, có thể liên hệ với bọn tôi bất cứ khi nào."
"Ừm."
Người nhà họ Cố nhìn Hàn Dục một chút, tựa hồ muốn xác định trong phòng còn ai hay không, hoặc là ác linh hay không, sau đó mới rời đi.
Chờ đám người này đi rồi, Hàn Dục cố ý dạo một vòng trong phòng, thấy ở góc phòng bị dán một lá bùa nghe trộm thì không khỏi hừ lạnh, loại trò vặt này mà cũng dám sử dụng trong nhà người trong nghề, đúng là ngu dốt, hắn trực tiếp đốt đi.
"Bọn họ làm vậy là có ý gì?" Nhóm ác linh được Hàn Dục nuôi dưỡng nhịn không được hỏi.
"Bọn họ đã biết người giết hậu bối nhà mình là ai, chỉ là vị này cũng không tính là ngu si, kết quả chết không toàn thây, làm bọn họ kiêng kỵ, vì thế mới tới chỗ tôi để thử, dù sao thì tôi cũng có tiếp xúc với vị đó."
"Vậy sao bọn họ không hỏi thẳng?"
"Nếu tôi bán tin tức cho bọn họ, bọn họ sẽ trả tiền rồi cho qua chuyện, nếu tôi giả vờ câm điếc thì bọn họ sẽ dùng phương pháp cứng rắn, dẫn nhiều người tới là vì có ý này. Dù sao bọn họ cũng xác định có thể dễ dàng đánh thắng tôi, chỉ là vị kia sâu cạn thế nào thì bọn họ không biết."
Ác linh nhịn không được nhíu mày hỏi tiếp: "Vậy ngài định làm thế nào?"
Hàn Dục nhìn bùa nghe trộm đã bị đốt thành tro, cười lạnh.
[hết 124]