Đau đầu.
Lục Văn Tây cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, bởi vì không nghĩ ra nên giải thích thế nào, vì thế dứt khoác bế Hứa Đa Đa lên kẹp vào nách, dự định mang cô bé đi. Bởi vì không biết cách ôm trẻ con như kẹp như muốn đánh cướp con tin.
Quả nhiên Hứa Đa Đa không phải trẻ con bình thường, bị kẹp như vậy vẫn cười "khanh khách" rất vui vẻ, tựa hồ rất thích Lục Văn Tây, bán tay nhỏ túm lấy quần áo anh.
"Con định làm gì đấy hả?!" Lục Vũ Thương thấy Lục Văn Tây muốn ôm đứa bé đi thì lập tức nóng nảy, vội vàng cản Lục Văn Tây lại.
"Con mang con bé tới trả lại cho Viên Dã Phú! Ông đây mặc kệ!"
"Anh tưởng tôi chưa từng hỏi Viên Dã Phú à?"
Lục Văn Tây thật sự hết chỗ nói rồi, lúc anh trở lại thì tình huống bên Viên Dã Phú khá đặc biệt nên anh quên mất chuyện này, Viên Dã Phú không rõ chuyện, nói không chừng đã bị Lục Vũ Thương nói đông nói tây moi ra chân tướng. Dù sao thì với chỉ số thông minh của Viên Dã Phú, lúc phát hiện mình lỡ lời thì chỉ biết tắt điện thoại.
Lục Văn Tây dừng bước, chỉ có thể nói thật: "Thật ra mẹ con bé đã chết hơn mười năm rồi."
"Đã chết hơn mười năm lại có đứa con một tuổi? Con bé bò ra từ mộ mẹ nó à?"
"Có thể xem là vậy, sau đó bị con nhặt được, vì con nhặt nên con bé mới lớn lên giống con."
"Nếu đây là thật thì để tôi gọi anh là anh!"
"Đừng đừng đừng, giảm thọ đó, không được đâu."
Lục Vũ Thương tức giận tới mức muốn đánh người, nhưng không ra tay, mà giống như ôm bảo bối mà ôm Hứa Đa Đa, khi nãy rõ ràng đang rất hung dữ, lúc ôm Hứa Đa Đa thì bắt đầu cười ngu ngơ, hiển nhiên đã xem là cháu gái ruột.
Lục Văn Tây thấy Lục Vũ Thương yêu thích Hứa Đa Đa như vậy thì đột nhiên có chút không đành lòng.
Hứa Trần đã tính ra, số anh đã định trước sẽ không con không cái, hiện giờ anh còn chưa chuẩn bị giai đoạn lúc ban đầu thì đã xuất hiện một đứa con có dáng vẻ giống hệt như anh, có phải sẽ làm hai cụ hoàn thành tâm nguyện không?
Nếu nói đứa bé là quỷ, có lẽ hai cụ sẽ bị dọa mất.
Vì thế anh chỉ có thể kiên trì nói: "Cứ coi như... con tìm người đẻ thay đi."
Nghe thấy đáp án này, cha mẹ Lục Văn Tây đơ người, nhìn anh không nói lời nào.
Lục Vũ Thương bị Hứa Đa Đa vỗ mặt, lúc này mới hồi phục tinh thần, giận dữ hỏi: "Con làm chuyện này để làm gì?"
"Con không có ý định kết hôn sinh con, vì thế tạo ra đứa bé để chơi vậy đó, nếu hai người không tiếp nhận nổi thì con mang đi tặng cho người ta."
"Tặng cho ai! Con cháu nhà họ Lục chúng ta sao có thể tặng cho người ta."
"Cha, con bé họ Hứa."
"Cút! Ngày mai tôi sẽ bảo người đổi lại."
Lục Văn Tây lập tức lắc đầu, muốn cướp lại Hứa Đa Đa: "Thôi khỏi đi, để con tặng cho người ta, đứa bé này sẽ không làm phiền cha mẹ đâu."
"Anh xéo ngay cho tôi! Làm gì có ai ôm trẻ con như anh chứ?! Anh xem con bé gầy kìa, có phải không chăm sóc tốt không? Trước kia uống sữa gì? Một năm nay ở đâu?" Lục Vũ Thương không ngừng đặt câu hỏi làm Lục Văn Tây lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu.
Một lời nói dối cần ngàn vạn lời nói dối khác để che giấu.
Lục Văn Tây không muốn trả lời lắm, vì thế quyết định trực tiếp cướp Hứa Đa Đa lại: "Cha cứ coi như không có chuyện này đi, đứa bé này sẽ không xuất hiện nữa, con sẽ xử lý con bé."
Lúc này Lục Vũ Thương và Khuất Xảo đều luống cuống, đồng loạt nhào tới giành con bé với Lục Văn Tây, cuối cùng Hứa Đa Đa bị Khuất Xảo ôm đi, còn dùng âm thanh "ò ò ò" dụ dộ, Lục Văn Tây không hiểu vì sao ôm trẻ con phải phát ra loại âm thanh này.
"Con đúng là chẳng ra sao mà!" Lục Vũ Thương mắng to.
Lục Văn Tây trực tiếp nằm bẹp trên sô pha Cosplay xác chết: "Cứ vậy đi, thích trách thích mắng thì cứ việc, còn hỏi nữa thì dẹp, không thích thì con ôm con bé đi."
Lục Vũ Thương lại định mắng chửi thì bị Khuất Xảo cản lại, sau đó bắt đầu nói về đám người trong giới giải trí, nào là Minh Côn chơi cùng lúc nhiều nghệ sĩ, nam nữ đều có, còn miệt mài quá độ phải nhập viện. Còn nói tới Viên Dã Phú, vì bắt cá hai tay mà suýt chút nữa bị vu oan là tội phạm giết người.
Còn bắt đầu nói tới con cái của nhà nào đó vừa mới ly hôn, rồi con của nhà nào đó ra ngoài đua xe tông phải một chiếc Maserati.
Lại nói tới Lục Văn Tây nhà bọn họ, trước giờ chẳng làm được việc lớn gì, bây giờ mang về một cô cháu gái cho bọn họ.
Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy sự bao dung của Khuất Xảo thật sự quá lớn, trước đây khi anh Comeout thì bà cũng chỉ xoắn xuýt một hồi, bây giờ thấy anh đột nhiên có một đứa bé cũng tiếp nhận nhanh hơn bình thường.
Tự dưng mang về cho bọn họ một cô cháu gái, đúng là nói quá nhẹ nhàng, hơn nữa trông dáng vẻ của Khuất Xảo thì có vẻ rất vui mừng. Trước đó vì Lục Văn Tây là gay mà trong nhà không thể có đứa bé, bây giờ đã được ôm cháu, Khuất Xảo cảm thấy rất thỏa mạn.
"Bên nhà gái đã xử lý ổn chưa, không ổn thì mẹ có thể xử lý giúp con." Khuất Xảo ôm Hứa Đa Đa, thận trọng hỏi.
"Dạ rồi." Đã chết rồi, linh hồn cũng tan nát.
"Họ của con bé..."
"Chúng ta cũng đâu phải có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa, họ ai đâu thành vấn đề?" Lục Văn Tây bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta có mấy trăm triệu tài sản, còn có mấy công ty cần thừa kế." Lục Vũ Thương tức giận nói.
"..." Lục Văn Tây không phản bác được.
Khuất Xảo vừa tiếp tục chơi đùa với Hứa Đa Đa vừa nói: "Ầy, không sao, là con cháu nhà chúng ta là được rồi. Tây Tây là nghệ sĩ, đột nhiên có Scandal thì không tốt."
"Bởi thế mới không nên làm ra chuyện thế này, sinh ra một đứa bé không thể thấy ánh sáng..." Lục Vũ Thương vẫn còn muốn chửi, kết quả Hứa Đa Đa nhăn mặt òa khóc, Lục Vũ Thương đã vội vàng ôm lấy con bé, một lần nữa nhanh chóng thay đổi biểu cảm, "ò ò ò" dỗ dành.
Lục Văn Tây nhìn, vẫn không hiểu vì sao ôm trẻ con phải kêu "ò ò ò" như vậy? Là đang dùng ám hiệu với bọn trẻ à?
Chẳng qua hiện giờ anh đang không vui, đột nhiên thành cha, còn bị cha mẹ dạy bảo, trong lòng anh có nỗi khổ không thể giải bày, chỉ có thể bày ra gương mặt buồn rười rượi ngồi trên sô pha bắt đầu bùng nổ kỹ thuật diễn xuất: "Còn không phải biết con sắp chết à, con sợ con chết rồi thì hai người không còn chỗ dựa. Tự dưng con đi tìm bạn gái thì chẳng phải hại cả đời người ta à? Không dùng cách này thì con còn có thể làm sao đây? Con cũng đâu có muốn chết!"
Hạ đo ván.
Tuyệt đối là đo ván.
Lục Vũ Thương không còn mắng chửi nữa.
Khuất Xảo cũng nức nở.
Hai vị cùng hợp ý, không hỏi nữa.
Lục Vũ Thương cũng không đắn đo vấn đề họ đứa bé nữa, chỉ nghĩ xem nên làm sao nuôi lớn đứa nhỏ mà không để Lục Văn Tây dính Scandal.
"Như vầy đi, chúng ta sẽ mua cho con bé một căn biệt thự ở gần đây, tìm vài người kín miệng tới chăm sóc, thỉnh thoảng cha mẹ mới tới thăm." Lục Vũ Thương cảm thấy đây là phương pháp ổn thỏa nhất.
"Còn người hầu trong nhà thì sao?" Lục Văn Tây hỏi.
Hứa Đa Đa được để trong phòng khách, mặt mũi giống anh như vậy, người hầu trong nhà liệu có kín miệng được không?
"Yên tâm đi, người trong nhà rất đáng tin, hơn nữa đều nghĩ là trẻ con của thân thích nhà chúng ta, nhờ chúng ta chăm sóc vài ngày. Cho dù có tin tức tuồng ra thì cha vẫn có cách khống chế."
Lục Vũ Thương đảm bảo, Lục Văn Tây tin tưởng, dù sao cũng là ông lớn trong giới thương nghiệp, cũng có chút thủ đoạn.
Cha mẹ của anh đã tiếp nhận Hứa Đa Đa, đồng thời cũng biểu lộ sẽ tích cực phối hợp, giữ kín chuyện này, điều này làm Lục Văn Tây thở phào một hơi.
Người hầu được gọi quay trở vào dọn dẹp nhà cửa, riêng Hứa Đa Đa thì có tới bốn người chăm sóc, Lục Văn Tây tiếp tục nằm trên ghế sô pha giả vờ sầu não.
Hứa Trần đi vào thấy bộ dáng Lục Văn Tây có hơi kỳ quái thì nhỏ giọng hỏi, Lục Văn Tây chỉ Hứa Đa Đa chứ không nói thêm gì.
Hứa Trần đi tới, nhìn chằm chằm Hứa Đa Đa một hồi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Văn Tây, sau đó lại nhìn Hứa Đa Đa, nhịn không được đưa tay bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô bé một chút.
Hứa Đa Đa rất có cảm tình với Hứa Trần, xem Hứa Trần là cha mình, vì thế khi Hứa Trần tới, Hứa Đa Đa lập tức cười khanh khách, gương mặt bánh bao đặc biệt đáng yêu, còn nhấc tay lên nói với Hứa Trần: "Cha ~ cha ~ ôm một cái."
Khuất Xảo cảm thấy thực thần kỳ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Hứa Đa Đa nói chuyện, không khỏi hưng phấn.
Hứa Trần cẩn thận ôm Hứa Đa Đa vào lòng, Hứa Đa Đa lại càng vui sướng hơn, dùng sức gọi: "Cha!"
Tính cách Hứa Trần khá hướng nội, có vui buồn gì cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt sẽ không che giấu được gì, vì thế Lục Văn Tây vẫn có thể nhìn ra được Hứa Trần đang rất vui vẻ, cũng rất thích ôm Hứa Đa Đa.
Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy mình được chữa lành, cũng không còn buồn phiền nữa.
Điện thoại vang lên âm báo, Lục Văn Tây cầm điện thoại nhìn thoáng qua một chút.
Viên Dã Phú: Hồ Tuyết ở bên chỗ ông hả?
Lục Văn Tây: Lâu rồi không qua đó xem, không biết nữa, cô ấy ở chung với Đặng Huyên Hàm khá ổn.
Viên Dã Phú: Đặng Huyên Hàm...
Lục Văn Tây: Không sai, chính là vị đó.
Viên Dã Phú: Tui muốn tự xử.
Lục Văn Tây: Nói với tôi làm cái quái gì, muốn livestream à?
Viên Dã Phú: Tui sợ Hồ Tuyết ở bên cạnh, xấu hổ.
Lục Văn Tây: Ông tính cứ mỗi lần tự xử lại hỏi tôi à?
Viên Dã Phú: Cũng không phải, chỉ là cứ cảm thấy không được tự tại lắm, gần đây làm gì cũng cẩn thận một chút, cứ cảm thấy có linh hồn đang nhìn tui.
Lục Văn Tây: Ông mà còn tiếp tục sống cặn bã như vậy, nói không chừng Hồ Tuyết sẽ biến thành ác linh tới xử ông.
Viên Dã Phú: Vậy cũng tốt, có thể gặp em ấy lần nữa.
Lục Văn Tây nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy Viên Dã Phú đúng là cái loại đê tiện trời sinh, lúc quen nhau thì không quý trọng, chờ tới khi người ta chết rồi thì tình cảm nồng nàn chân thành cho ai xem đây chứ?
Đây cũng là một cơ hội để Viên Dã Phú không còn sống quá tệ hại như vậy nữa.
Lục Văn Tây cảm thấy hiện giờ Viên Dã Phú thích Hồ Tuyết như vậy, nói không chừng sẽ thực sự đàng hoàng hơn. Có điều chỉ một hai năm thôi, sau đó sẽ tìm bạn gái mới.
Khi đó Viên Dã Phú không còn cặn bã như vậy nữa thì tốt, cũng coi như lãng tử chịu quay đầu.
Lục Văn Tây nhấn tin thoại trong Wechat, bắt đầu hát: "A ~ đau khổ nhường nào..."
Viên Dã Phú: Cút con mẹ nhà ông đi.
Lục Văn Tây đang nói chuyện với Viên Dã Phú, lúc này Hứa Trần nói: "Đã định ra ngày tế tổ rồi."
...
[hết 108]