Cho nên phi hành qua cương vực rộng lớn vô tận như vậy, các Thế Giới Cảnh rất ít khi đi làm! Như Kỷ Ninh lúc còn ở Đại Mạc vực đã hỏi thăm Vụ Nham Tinh Chủ về Thiên Thương Cung. Ngay cả đám người Vụ Nham Tinh Chủ cũng chưa từng nghe nói qua. Cũng là bởi vì khoảng cách giữa hai đại cương vực quá xa xôi, coi như là Đại Mạc Viện mạnh nhất trong Đại Mạc vực cũng rất ít khi nghe nói qua nơi này.
- Chúng ta sắp tới Hắc ám chi hải rồi.
Kỷ Ninh truyền âm nói:
- Tốt nhất ngươi nên sớm khống chế khôi lỗi, cũng không nên cách ta quá xa a.
- Chủ nhân, ta rất biết tự hiểu mình nha.
Tô Vưu Cơ có chút hưng phấn, nói:
- Hắc ám chi hải ở trong truyền thuyết kia, trước tây ta cũng chưa từng nghe nói qua! Nhưng bây giờ lại có cơ hội lưu lạc. Ài, từ Đại Mạc vực xông đến Thiên Thương vực, ha ha, chuyện này đáng để ta khoe khoang rất lâu rất lâu a.
Kỷ Ninh cười cười, lập tức từ từ nhắm hai mắt, cảm ứng được kiếm ý của Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh ở sau lưng.
Lúc nào hắn cũng đang cảm thụ luồng kiếm ý này, cũng không ngừng ngộ kiếm.
...
Sưu.
Phi chu lần lượt xuyên qua hư không. Hơn một ngày sau, rốt cục bọn họ cũng đã đi tới khu vực biên giới của Hắc ám chi hải.
Trên phi chu là một mảnh yên tĩnh, chín mươi chín tu hành giả đều nhìn về phía trước xa xa, đó là một mảnh không gian hỗn loạn mà mãnh liệt. Mặc dù bọn họ đang ở khu vực biên giới, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được phi chu đã bị thủy triều không gian không ngừng trùng kích.
- Chư vị.
Hướng Lô Thế Giới thần mở miệng nói.
Các tu hành giả khác đều nhìn vào trên người hắn.
- Dựa theo lời của Phi Chậm đạo hữu nói, mặc dù phi chu của hắn nhanh, thế nhưng nếu muốn xuyên qua Hắc ám chi hải cũng cần phải phi hành hơn sáu trăm năm. Mà trong sáu trăm năm này chúng ta luôn ở trong tình trạng nguy hiểm... Cho nên các đạo hữu thực lực mạnh, trong lúc mấu chốt không thể lưu thủ quá nhiều, phải trợ giúp các đạo hữu thực lực yếu kém. Dù sao một khi chúng ta chết mất một người, như vậy uy năng trận pháp sẽ tiêu hao rất nhiều. Mà người chết càng nhiều thì uy lực của trận pháp lại càng yếu. Khi đó chúng ta muốn vượt qua Hắc ám chi hải sẽ khó càng thêm khó.
Hướng Lô Thế Giới thần khuyên bảo mọi người.
- Đó là đương nhiên.
- Đã cùng hội cùng thuyền, như vậy cũng nên trợ giúp lẫn nhau a.
- Hy vọng tất cả chư vị đạo hữu chúng ta đều có thể cùng nhau bình yên xuyên qua được Hắc ám chi hải này.
Đám tu hành giả bên trên phi chu rất là hồi hộp, dù sao đây là Hắc ám chi hải, nếu như để cho một mình bọn họ xông qua, chỉ sợ dù là ai cũng không dám vượt qua.
Kỷ Ninh ở một nơi hẻo lánh lại rất là bình tĩnh. Vốn kế hoạch ban đầu của hắn là định cùng với Tô Vưu Cơ một mình trực tiếp xông qua Hắc ám chi hải này. Chỉ là làm như vậy lại tương đối nguy hiểm. Hiện tại chín mươi chín tên Thế Giới Cảnh liên thủ lại với nhau, bình thường cũng có chín thành nắm chắc thông qua được Hắc Ám chi hải. Nếu như tính toán thêm thực lực của Kỷ Ninh, cơ hồ sẽ là mười phần mười a.
- Oanh…
Phi chu đen kịt nhanh chóng phi hành, trực tiếp nghiền áp rồi vọt vào bên trong Hắc ám chi hải. Tốc độ của phi chu không ngừng tăng vọt, rất nhanh đã đột phá cực hạn của Thiên Đạo. Mà lúc này tốc độ của nó vẫn còn đang tiếp tục tăng vọt, rất nhanh đã đạt đến tốc độ đại khái gấp hai lần tốc độ ánh sáng. Lúc này mới đạt tới cực hạn của phi chu, bắt đầu giữ vững tốc độ cao để phi hành.
Sưu sưu xôn xao ~~~
Thủy triều mờ mịt mãnh liệt đánh lên bên trên phi chu.
Mà chín mươi chín tên tu hành giả ở bên trong, mỗi người đều đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí một. Kỷ Ninh cũng rút thần kiếm Tử Quang Quỳnh ở sau lưng ra.
- Thật sự là hồi hộp ah.
Tô Vưu Cơ cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Bất kể là Thế Giới thần hay là Hỗn Độn tiên nhân đều không phải là tồn tại mà phàm nhân có thể so sánh được. Như Kỷ Ninh hiện tại vậy, mặc dù không thi triển bất luận thần thông liên quan gì tới mắt, thế nhưng hai con ngươi so với lúc còn là Thiên Thần thi triển Chúc Long Chi nhãn vẫn còn mạnh mẽ hơn nhiều.
- Mọi người không cần phải hồi hộp, ta đi qua một lần Hắc ám chi hải.
Ngay ở bên cạnh Kỷ Ninh có một người thiếu niên mập mạp, tai to mặt lớn cười tủm tỉm, nói:
- Ở bên trong Hắc ám chi hải nguy hiểm nhất chính là Kỳ Bức nhất tộc. Bọn chúng sinh hoạt thành đàn ở bên trong Hắc ám chi hải này. Dựa theo kinh nghiệm lần trước của ta, bình thường phải cần ba tới năm ngày thì phi chu mới có thể lọt vào một lần tập kích.
Rống….
Một tiếng rít chói tai vang lên.
Chỉ thấy có một sinh mạng toàn thân tối như mực, có một đôi cánh dơi kỳ dị từ trong thủy triều không gian đột nhiên hiện ra. Móng vuốt sắc bén vung vẩy, đánh giết về phía một tu hành giả ở phía trên phi chu. Tên tu hành giả kia cũng một mực cảnh giác, lập tức chém ra Cự Phủ ở trong tay. Cự Phủ lướt qua, không gian chung quanh giống như tức thì đọng lại.
- Giết.
- Giết.
Chỉ thấy ở bên trong thủy triều không gian chung quanh lăng không xuất hiện từng đầu rồi lại từng đầu sinh mạng kỳ dị. Bọn nó đều có cánh dơi, có cái đuôi sắc bén vô cùng, tựa như một cái đầu thương, còn có móng vuốt sắc bén.
- Là Kỳ Bức nhất tộc.
Kỷ Ninh cầm thần kiếm Tử Quang Quỳnh ở trong tay, Tô Vưu Cơ thì tiến vào bên trong khôi lỗi. Nàng khống chế khôi lỗi, đồng thời cũng thao túng một lượng lớn pháp bảo giống như lưỡi đao.
- Giết, giết….
Một đầu sinh linh Kỳ Bức xông lên trên phi chu rồi lao thẳng tới chỗ Kỷ Ninh. Kỷ Ninh cầm thần kiếm Tử Quang Quỳnh ở trong tay, thân thể hóa thành một đạo kiếm quang mờ ảo, chém về phía cái cổ của đầu Kỳ Bức này. Chỉ thấy móng trái của đầu Kỳ Bức kia nhẹ nhàng vung lên.
Keng!
Thần kiếm và móng vuốt sắc bén va chạm vào với nhau, không ngờ lại phát ra tiếng va đập.
- Dựa theo ghi chép về Hắc ám chi hải ở bên trên tinh đồ, những sinh linh Kỳ Bức này. Chỗ cứng rắn chính là móng vuốt sắc bén và cái đuôi của nó. Không thua kém Đạo chi Thần Binh một chút nào, quả nhiên là kinh người.
Kỷ Ninh vẫn rất nhẹ nhàng chuyển đổi kiếm quang.
PHỐC!
Kiếm pháp huyền diệu khó lường vô cùng, đâu phải là thứ mà sinh linh có trí tuệ thấp như Kỳ Bức có khả năng ngăn cản cơ chứ? Một kiếm trực tiếp xẹt qua cái cổ của sinh linh Kỳ Bức này rồi chặt đứt đầu của nó. Tiếp đó, thân thể của sinh linh Kỳ Bức này hoàn toàn vỡ vụn tiêu tán, không còn dư lại một chút nào.