- Tại sao lại có thể như vậy.
- Phược Long Thế Giới thần? Không có khả năng, hắn dựa vào đạo phù thì mới may mắn chiến thắng a.
- Phù Khai? Thắng chật vật như vậy, thực lực cũng còn xa không bằng ta.
- Tôi tớ của ta? Cũng không thể nào a.
- Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ? Đúng rồi... Cũng có khả năng, nàng là một người vừa mứoi đột phá Hỗn Độn Tiên Nhân, lại là người cuối cùng giết đến! Xem như thực lực cũng có thể vượt cấp được...
A La Dịch không ngừng suy tư.
- Là Tô Vưu Cơ sao?
A La Dịch nhìn thiếu nữ ở trước mắt.
- Đây là bí mật.
Thiếu nữ nói:
- Không được hỏi lại.
- Không đúng, không đúng... Vạn Thần Đạo Quân kia là tồn tại bực nào chứ? Tô Vưu Cơ kia thực lực yếu ớt, vẫn phải dựa vào Tổ Thần yêu nghiệt kia thì cuối cùng mới sống sót được! Vạn Thần Đạo Quân làm sao có thể đem Vĩnh Hằng thần huyết cho Tô Vưu Cơ này được chứ? Cho dù cho Tổ Thần yêu nghiệt kia cũng phải hợp lý hơn nhiều so với cho Tô Vưu Cơ a.
Sắc mặt của A La Dịch bỗng nhiên đại biến.
- Yêu Nghiệt Tổ Thần...
A La Dịch chợt nhớ tới một chuyện.
Đó là trước khi khảo nghiệm Sinh tử ma bàn, nam tử đầu trọc ba mắt kia đã từng nói một câu:
- Tu hành giả cuối cùng còn sống sót sẽ có một phần kỳ ngộ nhỏ, tu hành giả có biểu hiện tốt nhất trên Sinh tử ma bàn mà lại còn sống, sẽ có khả năng đạt được Vĩnh Hằng thần huyết.
- Tu luyện giả có biểu hiện tốt nhất... Đúng, là tu luyện giả. Thế Giới thần, Hỗn Độn Tiên Nhân là tu luyện giả, Tổ Thần cũng là tu luyện giả.
A La Dịch cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn phát hiện ra không có một điểm mâu thuẫn nào. Yêu Nghiệt Tổ Thần kia hoàn toàn có khả năng đạt được Vĩnh Hằng thần huyết.
Luận biểu hiện tốt.
Một Tổ Thần, cuối cùng lại giết chết một gã Thế Giới thần viên mãn, tuy nói là dựa vào một chút bẫy rập. Thế nhưng như vậy cũng đã được xưng tụng là không thể tưởng tượng nổi rồi. A La Dịch hắn cũng chỉ đánh chết một gã Thế Giới thần đỉnh phong mà thôi. Cần phải biết hắn vốn là Thế Giới thần đỉnh phong a.
- Đúng, nếu như đem Tổ Thần này tính toán vào trên, như vậy...
- Yêu Nghiệt Tổ Thần, quả thực so với ta còn càng có khả năng đạt được Vĩnh Hằng thần huyết hươn.
A La Dịch nhìn thiếu nữ ở trước mắt, gầm nhẹ nói:
- Là Yêu Nghiệt Tổ Thần kia có đúng hay không?
- Ta đã nói rồi, là bí mật.
Thiếu nữ vẫn lạnh nhạt như trước, nói:
- Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa. Ngươi có thể còn sống thì tự nhiên sẽ có một phần kỳ ngộ, nhưng vẫn phải đi theo ta a.
- Không cần, phần kỳ ngộ kia ta cũng không muốn nữa.
Trong mắt A La Dịch tràn ngập hàn quang.
- Không muốn kỳ ngộ?
Thiếu nữ này tức thì nhíu mày.
- Đúng, hiện tại ta muốn lập tức rời khỏi thần phủ.
A La Dịch nói.
- Vậy ngươi cũng đừng hối hận a.
Thiếu nữ này nói:
- Kỳ ngộ như vậy người khác có cầu cũng cầu không được. Tốt nhất ngươi nên đi xem trước, sau khi xem xong muốn rời đi cũng không muộn.
- Ta không cần.
A La Dịch vẫn lạnh nhạt nói, mỗi một người sống sót đều có thể đạt được một phần kỳ ngộ, như vậy thì có thể tốt ở chỗ nào cơ chứ? Huống chi đối với hắn mà nói, kỳ ngộ có tốt tới đâu, nếu như không có Vĩnh Hằng thần huyết mà nói. Hắn cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
- Đã như vậy ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này.
Thiếu nữ này gật đầu.
...
Thanh niên Phù Khai mặc áo bào màu vàng cũng đang nhìn hóa thân của thiếu nữ trước mắt, sắc mặt có chút khó coi:
- Quả nhiên, quả nhiên Vĩnh Hằng thần huyết không thuộc về ta! Nhất định nó đã rơi xuống trong tay A La Dịch rồi, không... Ta còn có cơ hội!
- Chỉ cần ta giết chết A La Dịch, chiếm Vĩnh Hằng thần huyết là được!
- Thực lực đột phá thì như thế nào chứ?
- Ở bên trên Sinh tử ma bàn, rất nhiều bảo vật của ta căn bản không có cách nào dùng, bằng vào bảo vật của ta, dưới Sinh Tử Đạo Quân ta hoàn toàn có thể quét ngang a.
Trong mắt thanh niên mặc áo bào vàng hiện lên vẻ điên cuồng:
- Giết A La Dịch, chiếm Vĩnh Hằng thần huyết.
- Đi theo ta.
Thiếu nữ này phân phó.
- Ta không cần kỳ ngộ gì nữa, hiện tại ta sẽ rời khỏi thần phủ.
Thanh niên Phù Khai mặc áo bào màu vàng cũng nói thẳng.
- Ngươi muốn rời đi bây giờ?
Thiếu nữ này có chút kinh ngạc.
- Đúng.
Thanh niên mặc áo bào màu vàng gật đầu.
- Không hối hận?
Thiếu nữ này hỏi lại.
- Không hối hận.
Thanh niên Phù Khai mặc áo bào màu vàng mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, hắn đã bị bức bách tới bờ vực rồi. Theo hắn thấy, Vĩnh Hằng thần huyết đã đến trong tay A La Dịch, nếu như không đoạt lại đến tay, nhất định hắn sẽ phải chết. Hiện tại đường sinh cơ duy nhất chính là trước khi A La Dịch rời khỏi phương Hỗn Độn Thế Giới này chặn đứng hắn, sau đó lại giết chết hắn!
Nếu như không thể chặn đứng, để cho A La Dịch xuyên thẳng qua hư không mà rời đi, như vậy hắn sẽ không có cách nào ngăn cản được nữa.
- Thật là kỳ quái, cả đám đều không muốn kỳ ngộ, đều muốn lập tức rời khỏi thần phủ a.
Thiếu nữ nói thầm.
- Đều không muốn kỳ ngộ?
Phù Khai nghe xong khẽ giật mình hỏi lại:
- Ai đã đi ra, A La Dịch sao?
Thiếu nữ này lại nhìn hắn rồi nói:
- Đây là bí mật.
- Nhất định là A La Dịch, ta muốn lập tức rời khỏi nơi này, lập tức! Dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Phù Khai lo lắng nói.
- Như ngươi mong muốn.
Thiếu nữ này gật đầu.
...
Kỷ Ninh rất bình tĩnh, mang theo một chút hiếu kỳ đi theo sau lưng thiếu nữ trước mắt, chân trần của thiếu nữ bước chậm ở bên trên hành lang. Rất nhanh phía trước đã xuất hiện một cái cửa đá hình cung cực lớn.
- Vào đi.
Thiếu nữ này đi vào bên trong cửa đá.
Kỷ Ninh cũng đi theo vào, sau khi đi vào, hai mắt Kỷ Ninh lập tức tỏa sáng. Đây là một cái điện thính rất rộng lớn, tất cả bốn phương tám hướng của điện thính đều là từng bức tranh điêu khắc, sợ rằng cũng có mấy ngàn bức tranh đá cực lớn. Phạm vi của điện thính rộng rãi, ánh mắt của Kỷ Ninh quét qua, sợ rằng cũng có phạm vi trăm dặm, cao cũng có hơn hơn mười dặm.
- Đó là cái gì?
Kỷ Ninh nhìn về một chỗ hẻo lánh ở trong điện thính, ở nơi hẻo lánh này có một cái bàn dài, bên trên bàn dài đang đặt một cái hình cầu màu trắng óng ánh.
Khóe miệng của thiếu nữ không nhịn được có chút nhếch lên, có chút hứng thú ở một bên nhìn qua.