Mãng Hoang Kỷ

Chương 937




- Cũng không biết Cửu Trọng Hỗn Độn cấm chế hợp nhất hình thành Thanh Hoa không gian đến cùng có lai lịch gì.

Kỷ Ninh càng ngày càng cảm giác môn thần thông này nghịch thiên, nếu như không có Thanh Hoa không gian, thần thể của hắn chỉ là nửa bước Thế Giới Thần mà thôi, mặc dù mượn nhờ Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh, cũng miễn cưỡng so với Thế Giới Thần trung kỳ, ngay cả Thế Giới Thần đỉnh phong cũng không kịp. Mà bây giờ lực lượng Thanh Hoa yên vụ gia trì, làm lực lượng của hắn tuyệt không thua Thế Giới Thần, trụ cột mạnh, lại ỷ vào Thần Kiếm chi uy, mới có thể cùng Thế Giới cảnh viên mãn liều mạng.

- Không biết ngày ta thành Thế Giới cảnh, uy năng của Thanh Hoa không gian này như thế nào.

Hắn lập tức thu suy nghĩ.

- Tiếp tục.

Kỷ Ninh lần nữa tiến lên phá vỡ tầng màn sáng thứ sáu, bất quá lúc này đây rõ ràng khó khăn, Kỷ Ninh một kích vậy mà không thể phá vỡ.

- Dựa vào Thần Kiếm a.

Kỷ Ninh khẽ đảo tay, cầm Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh.

- Phá.

Một kiếm đâm ra, trên Thần Kiếm có một tia bổn nguyên.

Xùy...

Đơn giản liền đâm xuyên qua màn sáng.

- Lại phá.

- Lại phá.

Kỷ Ninh từng bước một tiến lên, cầm Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh, thực lực của hắn tăng lên thật lớn, trận pháp cấm chế này vốn là khảo nghiệm Tổ Thần Tổ Tiên, Kỷ Ninh phá đương nhiên vô cùng nhẹ nhõm. Hắn không có thi triển Hắc Vụ thức, trước bảy tầng đã toàn bộ phá.

- Tầng thứ tám?

Kỷ Ninh một ra kiếm đâm, lại thất bại.

- Hừ.

Kỷ Ninh nắm lấy Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh, vô cùng trịnh trọng, về sau lập tức huy kiếm, trong nháy mắt Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh hóa thành một đạo Huyết Ảnh, kiếm quang lướt qua, giữa không trung cũng để lại một tầng huyết quang, làm cho lòng người rung động. Đây là lực lượng của Thần Kiếm bổn nguyên! Giờ phút này mặt ngoài của Thần Kiếm Tử Quang Quỳnh có một tầng huyết sắc lưu quang, uy năng vô cùng kinh người.

Bổn nguyên Kiếm Ý thức thứ nhất... Hắc Vụ thức.

- Hô.

Huyết quang đâm vào màn sáng tầng thứ tám, bành, màn sáng tầng thứ tám vỡ vụn ra.

- Chỉ còn lại một tầng cuối cùng rồi.

Kỷ Ninh không chút do dự lần nữa thi triển ra tuyệt chiêu, lực lượng của Thanh Hoa yên vụ để cho Kỷ Ninh xuất kiếm cực nhanh, viễn siêu Thiên Đạo cực hạn. Uy năng của Kiếm Ý bổn nguyên để cho Vĩnh Hằng Thần Binh càng thêm sắc bén! Tốc độ nhanh lực lượng lớn, lại không mất sắc bén, một kiếm bổ ra, coi như là một Hỗn Độn Thế Giới cũng có thể đơn giản chém nát, ngay cả Thái Dương tinh, Thái Âm tinh ở trước mặt Kỷ Ninh cũng có thể bổ.

- Phốc.

Mũi kiếm chém lên tầng màn sáng thứ chín, màn sáng rung động kịch liệt, phảng phất như mặt nước sinh ra từng đạo gợn sóng, lại không có nghiền nát.

- Còn thiếu một ít?

Kỷ Ninh ngây ngẩn cả người.

Một kiếm của mình, mạnh như thế nào?

Lực lượng cường đại cùng với Vĩnh Hằng Thần Binh mới có được uy thế hôm nay.

- Phá cho ta.

Kỷ Ninh lại lần nữa thi triển ra sát chiêu mạnh nhất, tuy màn sáng tầng thứ chín muốn ngã, nhưng hiển nhiên còn kém chút ít.

- Ân?

Kỷ Ninh nhíu mày.

Một kiếm này, đã là một kiếm mạnh nhất của mình rồi.

- Xem ra chỉ có tìm biện pháp, đến gia tăng uy lực của một kiếm này.

Kỷ Ninh tâm ý khẽ động, lập tức lui về phía sau, một mực lui đến biên giới phạm vi trăm trượng.

- Xôn xao...

Sau lưng Kỷ Ninh triển khai một đôi cánh chim thanh sắc, trên cánh chim lưu chuyển điện quang, đúng là Kỷ Ninh ở Tranh Bảo Hội mua sắm Lôi Quang Vũ Dực, dùng Lôi Điện vi nguyên, dùng kiếm quang xé rách trở ngại, để cho tốc độ đạt tới trình độ cực cao.

- Giết.

Hai cánh chấn động, lập tức xé rách tầng tầng không khí trở ngại, để cho tốc độ của Kỷ Ninh lập tức tăng vọt, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng màn sáng tầng thứ chín kia.

Tốc độ của tu luyện giả cũng là cần khoảng cách đến bắn ra, khoảng cách dài cao tốc phi hành, cùng lúc chém giết phạm vi nhỏ né tránh tốc độ tự nhiên là không đồng dạng, bởi vì lập tức phát lực tốc độ là rất khó cao! Khoảng cách trăm trượng thật sự quá ngắn, Kỷ Ninh mượn nhờ Lôi Quang Vũ Dực, để cho hắn hoàn toàn siêu việt Thiên Đạo cực hạn, nếu không có Lôi Quang Vũ Dực, khoảng cách trăm trượng chỉ sợ tốc độ của hắn chỉ có thể bằng sáu thành hiện tại.

- Phá.

Kỷ Ninh lập tức xông ra, đồng thời lần nữa vung bổ Vĩnh Hằng Thần Binh!

Tốc độ của Kiếm, trọng yếu cực kỳ.

Cho dù một hòn đá nhỏ, đạt tới tốc độ ánh sáng, uy năng cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đồng dạng một thanh Thần Kiếm, uy năng điều động Thần Kiếm đồng dạng, nhưng kiếm tốc cao hơn ba thành, uy năng sẽ gia tăng gấp đôi! Kỷ Ninh đứng tại nguyên chỗ chém ra Thần Kiếm, kiếm tốc đã không có cách nào gia tăng lên, chỉ có thể dựa vào biện pháp đơn giản nhất, là cao tốc trùng kích, tốc độ phi hành đạt tới cực hạn, mượn nhờ phi hành thuật nhanh chóng, toàn lực vung bổ Thần Kiếm, làm cho kiếm tốc có thể gia tăng đến hai ba thành.

- Phốc...

Vĩnh Hằng Thần Binh sắc bén làm cho lòng người rung động hóa thành một đạo huyết quang, tuy hơi chút đình trệ, nhưng vẫn xuyên thấu màn sáng.

Bành... màn sáng tầng thứ chín vỡ vụn.

Quang cầu trên thạch quan kia, đã dễ như trở bàn tay!

Kỷ Ninh nhìn quang cầu trên thạch quan, không khỏi có chút kích động, dù sao đây là Vạn Thần Đạo Quân lưu lại một bảo tàng trong đó, mình thật đúng là tính toán gặp may mắn, mới vừa vào Vạn Thần phủ không bao lâu liền được bảo tàng.

- Vù.

Kỷ Ninh thò tay đi bắt, ngón tay va chạm vào quang cầu.

- Ân?

Kỷ Ninh biến sắc, lại bắt hai cái, cái này để cho hắn cảm thấy giật mình.

- Tại sao không có? Trong quang cầu như thế nào không có cái gì?

Tay của hắn xuyên qua quang cầu rồi, nhưng quang cầu phảng phất như là hư vô, bên trong đúng là không có cái gì.

Ông...

Bỗng nhiên một đạo quang mang lăng không hàng lâm, ở bên cạnh thạch quan ngưng tụ thành một lão giả trường bào màu trắng.

Mặc dù trong nội tâm Kỷ Ninh giật mình, nhưng vẫn gắng giữ tỉnh táo, bởi vì hắn biết rõ, Vạn Thần Đạo Quân lưu lại trận pháp cấm chế quá mạnh mẽ, diệt sát Đạo Quân cũng dễ dàng, muốn giết mình, mình cơ bản không có cách nào phản kháng! Hơn nữa đựa theo kinh nghiệm qua vô số Hỗn Độn kỷ nguyên, nhiều đời tu luyện giả người trước ngã xuống, người sau tiến lên đến xem, đoạt bảo là không có gặp nguy hiểm! Chưa bao giờ có ai ở quá trình đoạt bảo mà vứt bỏ mạng nhỏ cả.

- Tổ Thần?

Lão giả trường bào màu trắng nhìn Kỷ Ninh, tự nhiên tản ra ý cảnh trầm trọng, hắn nhẹ giọng cười nói.

- Có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?

- Bắc Minh.

Kỷ Ninh nhìn lão giả nói.